"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 611: Chương 611

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Bảy tám người lên tầng hai, không lâu sau, họ nghe thấy tiếng động không kiêng dè gì từ trong phòng.Mọi người nhìn nhau đầy ẩn ý.Ai cũng biết tiếng rên rỉ đó là đang làm gì."Khụ khụ khụ."Một người bạn già trêu ghẹo: "Anh Tôn ơi, xem ra con dâu anh không phải nấu ăn mà đang "đánh nhau’ với con trai anh đấy."Tôn Chấn Quốc nghe thấy vậy, mặt lập tức tối sầm lại, bị bạn trêu chọc càng thêm bực bội, lẩm bẩm trong miệng."Ban ngày ban mặt mà như thế thì còn ra thể thống gì? Giới trẻ bây giờ càng ngày càng hỗn láo! Đi đi đi, tôi dẫn các anh đi ăn bên ngoài."Nói xong, ông quay người định dẫn mọi người xuống lầu, thì đụng phải Ngụy Trinh Tĩnh đang đi lên lầu.Mọi người đều ngây người."Cha, đồ ăn đã nóng trong nồi hấp rồi, có thể mang ra ăn ngay." Ngụy Trinh Tĩnh mặt lạnh như băng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô ấy vừa mới xem được camera.Thật sự đã tìm được không ít bằng chứng.Cũng chính lúc này -Từ trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ ái muội.Tôn Chấn Quốc sầm mặt lại."Nếu Ngụy Trinh Tĩnh ở bên ngoài, vậy... ai đang trong phòng?" Ông gầm lên đầy tức giận.Ngụy Trinh Tĩnh giả vờ như mới nghe thấy tiếng động, vẻ mặt kinh ngạc hiện lên. Ánh mắt ướt át đầy uất ức nhìn về phía căn phòng, không thể tin nổi mà che miệng lại. Ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa: "Cha... trong phòng, trong phòng sao lại có tiếng động?"Tôn Chấn Quốc linh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ông ta nghĩ rằng con trai mình đã đưa gái về nhà, ông vội vàng chạy đến để ngăn chặn.Nhưng không ngờ...Ngụy Trinh Tĩnh nhanh nhẹn né sang một bên, vung tay đẩy cửa ra, mở toang cánh cửa.Bỗng chốc, bầu không khí trở nên lạnh lẽo và căng thẳng. Cửa bị mở ra, ánh đèn nơi đầu giường nhàn nhạt ánh sáng, người phụ nữ ***** ngồi xổm trên mặt đất, người đàn ông ngồi ở mép giường với vẻ mặt phê pha.Mọi người như hóa thành đá, chỉ cảm thấy vô cùng kinh hãi.“Đây không phải là con trai và vợ anh Tôn sao!”“Eo ơi! Con trai và mẹ kế, đúng là làm bậy mà!”Tôn Chấn Quốc thấy mặt của người phụ nữ, khóe mắt ông như muốn nứt ra.Người ngồi xổm kia,… không phải là người vợ trẻ hơn ông 20 tuổi thì là ai?Cửa đột nhiên bị mở ra, 2 người đang đắm chìm trong t.ì.n.h d.ụ.c cuối cùng cũng tỉnh táo lại.“A!” Mẹ kế thét chói tai, cô ta chạy lên giường dùng chăn bọc lấy thân thể, người đàn ông đối mặt với cha và các chú, cũng hoang mang kiếm quần mặc vào.“Gian phu dâm phụ!” Tôn Chấn Quốc tức đến cả người phát run, m.á.u như muốn dồn lên não.Sau khi thay đồ chỉnh tề, người đàn ông tiến đến trước mặt Tôn Chấn Quốc, lắp bắp không biết phải giải thích thế nào.DTV"Cha...""Bốp!" Tôn Chấn Quốc hung hăng tát cho người đàn ông một cái, "Tốt... Hai đứa các người... Tốt! Không được gọi tao là cha, tao không có đứa con trai như vậy! Dám trộm người, còn trộm ngay trên đầu tao! Nói! Bao lâu rồi!"Tôn Nguyên không chịu nổi đòn roi, mặt mày nhanh chóng bầm dập."Từ... Từ khi kết hôn, đã…đã bắt đầu."Tôn Chấn Quốc tim đập thình thịch, ông nhanh bước đến trước giường, dùng lực kéo tóc mẹ kế ra."Rầm rầm rầm!"Liên tiếp mấy cái tát giáng xuống."Khó trách không muốn tao chạm vào, mày liền dâm tiện như vậy, thích lăng loàn cùng con trai tao đúng không?"Mẹ kế hoảng hốt, cố gắng giải thích: "Anh Chấn Quốc, chuyện này em có thể giải thích. Anh không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, con còn nhỏ..."Không nói đến con thì còn đỡ, nhưng vừa nhắc đến con, Tôn Chấn Quốc càng giận dữ: "Con? Mày và con trai tao đều làm! Ai biết đứa trẻ có phải là con tao hay không!"Nói xong, Tôn Chấn Quốc nhìn xung qunh, một tay túm lấy Tôn Nguyên, mặt không còn chút thể diện, không ngại chuyện xấu trong nhà bị lộ ra ngoài, ông nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói! Đứa trẻ là con ai!"Tôn Nguyên ánh mắt sợ hãi rụt rè, van xin: "Cha, tất cả đều là chủ ý của người phụ nữ kia, không liên quan gì đến con."

 

 

Bảy tám người lên tầng hai, không lâu sau, họ nghe thấy tiếng động không kiêng dè gì từ trong phòng.

Mọi người nhìn nhau đầy ẩn ý.

Ai cũng biết tiếng rên rỉ đó là đang làm gì.

"Khụ khụ khụ."

Một người bạn già trêu ghẹo: "Anh Tôn ơi, xem ra con dâu anh không phải nấu ăn mà đang "đánh nhau’ với con trai anh đấy."

Tôn Chấn Quốc nghe thấy vậy, mặt lập tức tối sầm lại, bị bạn trêu chọc càng thêm bực bội, lẩm bẩm trong miệng.

"Ban ngày ban mặt mà như thế thì còn ra thể thống gì? Giới trẻ bây giờ càng ngày càng hỗn láo! Đi đi đi, tôi dẫn các anh đi ăn bên ngoài."

Nói xong, ông quay người định dẫn mọi người xuống lầu, thì đụng phải Ngụy Trinh Tĩnh đang đi lên lầu.

Mọi người đều ngây người.

"Cha, đồ ăn đã nóng trong nồi hấp rồi, có thể mang ra ăn ngay." Ngụy Trinh Tĩnh mặt lạnh như băng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô ấy vừa mới xem được camera.

Thật sự đã tìm được không ít bằng chứng.

Cũng chính lúc này -

Từ trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ ái muội.

Tôn Chấn Quốc sầm mặt lại.

"Nếu Ngụy Trinh Tĩnh ở bên ngoài, vậy... ai đang trong phòng?" Ông gầm lên đầy tức giận.

Ngụy Trinh Tĩnh giả vờ như mới nghe thấy tiếng động, vẻ mặt kinh ngạc hiện lên. Ánh mắt ướt át đầy uất ức nhìn về phía căn phòng, không thể tin nổi mà che miệng lại. Ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa: "Cha... trong phòng, trong phòng sao lại có tiếng động?"

Tôn Chấn Quốc linh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ông ta nghĩ rằng con trai mình đã đưa gái về nhà, ông vội vàng chạy đến để ngăn chặn.

Nhưng không ngờ...

Ngụy Trinh Tĩnh nhanh nhẹn né sang một bên, vung tay đẩy cửa ra, mở toang cánh cửa.

Bỗng chốc, bầu không khí trở nên lạnh lẽo và căng thẳng.

 

Cửa bị mở ra, ánh đèn nơi đầu giường nhàn nhạt ánh sáng, người phụ nữ ***** ngồi xổm trên mặt đất, người đàn ông ngồi ở mép giường với vẻ mặt phê pha.

Mọi người như hóa thành đá, chỉ cảm thấy vô cùng kinh hãi.

“Đây không phải là con trai và vợ anh Tôn sao!”

“Eo ơi! Con trai và mẹ kế, đúng là làm bậy mà!”

Tôn Chấn Quốc thấy mặt của người phụ nữ, khóe mắt ông như muốn nứt ra.

Người ngồi xổm kia,… không phải là người vợ trẻ hơn ông 20 tuổi thì là ai?

Cửa đột nhiên bị mở ra, 2 người đang đắm chìm trong t.ì.n.h d.ụ.c cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

“A!” Mẹ kế thét chói tai, cô ta chạy lên giường dùng chăn bọc lấy thân thể, người đàn ông đối mặt với cha và các chú, cũng hoang mang kiếm quần mặc vào.

“Gian phu dâm phụ!” Tôn Chấn Quốc tức đến cả người phát run, m.á.u như muốn dồn lên não.

Sau khi thay đồ chỉnh tề, người đàn ông tiến đến trước mặt Tôn Chấn Quốc, lắp bắp không biết phải giải thích thế nào.

DTV

"Cha..."

"Bốp!" Tôn Chấn Quốc hung hăng tát cho người đàn ông một cái, "Tốt... Hai đứa các người... Tốt! Không được gọi tao là cha, tao không có đứa con trai như vậy! Dám trộm người, còn trộm ngay trên đầu tao! Nói! Bao lâu rồi!"

Tôn Nguyên không chịu nổi đòn roi, mặt mày nhanh chóng bầm dập.

"Từ... Từ khi kết hôn, đã…đã bắt đầu."

Tôn Chấn Quốc tim đập thình thịch, ông nhanh bước đến trước giường, dùng lực kéo tóc mẹ kế ra.

"Rầm rầm rầm!"

Liên tiếp mấy cái tát giáng xuống.

"Khó trách không muốn tao chạm vào, mày liền dâm tiện như vậy, thích lăng loàn cùng con trai tao đúng không?"

Mẹ kế hoảng hốt, cố gắng giải thích: "Anh Chấn Quốc, chuyện này em có thể giải thích. Anh không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, con còn nhỏ..."

Không nói đến con thì còn đỡ, nhưng vừa nhắc đến con, Tôn Chấn Quốc càng giận dữ: "Con? Mày và con trai tao đều làm! Ai biết đứa trẻ có phải là con tao hay không!"

Nói xong, Tôn Chấn Quốc nhìn xung qunh, một tay túm lấy Tôn Nguyên, mặt không còn chút thể diện, không ngại chuyện xấu trong nhà bị lộ ra ngoài, ông nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói! Đứa trẻ là con ai!"

Tôn Nguyên ánh mắt sợ hãi rụt rè, van xin: "Cha, tất cả đều là chủ ý của người phụ nữ kia, không liên quan gì đến con."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Bảy tám người lên tầng hai, không lâu sau, họ nghe thấy tiếng động không kiêng dè gì từ trong phòng.Mọi người nhìn nhau đầy ẩn ý.Ai cũng biết tiếng rên rỉ đó là đang làm gì."Khụ khụ khụ."Một người bạn già trêu ghẹo: "Anh Tôn ơi, xem ra con dâu anh không phải nấu ăn mà đang "đánh nhau’ với con trai anh đấy."Tôn Chấn Quốc nghe thấy vậy, mặt lập tức tối sầm lại, bị bạn trêu chọc càng thêm bực bội, lẩm bẩm trong miệng."Ban ngày ban mặt mà như thế thì còn ra thể thống gì? Giới trẻ bây giờ càng ngày càng hỗn láo! Đi đi đi, tôi dẫn các anh đi ăn bên ngoài."Nói xong, ông quay người định dẫn mọi người xuống lầu, thì đụng phải Ngụy Trinh Tĩnh đang đi lên lầu.Mọi người đều ngây người."Cha, đồ ăn đã nóng trong nồi hấp rồi, có thể mang ra ăn ngay." Ngụy Trinh Tĩnh mặt lạnh như băng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô ấy vừa mới xem được camera.Thật sự đã tìm được không ít bằng chứng.Cũng chính lúc này -Từ trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ ái muội.Tôn Chấn Quốc sầm mặt lại."Nếu Ngụy Trinh Tĩnh ở bên ngoài, vậy... ai đang trong phòng?" Ông gầm lên đầy tức giận.Ngụy Trinh Tĩnh giả vờ như mới nghe thấy tiếng động, vẻ mặt kinh ngạc hiện lên. Ánh mắt ướt át đầy uất ức nhìn về phía căn phòng, không thể tin nổi mà che miệng lại. Ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa: "Cha... trong phòng, trong phòng sao lại có tiếng động?"Tôn Chấn Quốc linh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ông ta nghĩ rằng con trai mình đã đưa gái về nhà, ông vội vàng chạy đến để ngăn chặn.Nhưng không ngờ...Ngụy Trinh Tĩnh nhanh nhẹn né sang một bên, vung tay đẩy cửa ra, mở toang cánh cửa.Bỗng chốc, bầu không khí trở nên lạnh lẽo và căng thẳng. Cửa bị mở ra, ánh đèn nơi đầu giường nhàn nhạt ánh sáng, người phụ nữ ***** ngồi xổm trên mặt đất, người đàn ông ngồi ở mép giường với vẻ mặt phê pha.Mọi người như hóa thành đá, chỉ cảm thấy vô cùng kinh hãi.“Đây không phải là con trai và vợ anh Tôn sao!”“Eo ơi! Con trai và mẹ kế, đúng là làm bậy mà!”Tôn Chấn Quốc thấy mặt của người phụ nữ, khóe mắt ông như muốn nứt ra.Người ngồi xổm kia,… không phải là người vợ trẻ hơn ông 20 tuổi thì là ai?Cửa đột nhiên bị mở ra, 2 người đang đắm chìm trong t.ì.n.h d.ụ.c cuối cùng cũng tỉnh táo lại.“A!” Mẹ kế thét chói tai, cô ta chạy lên giường dùng chăn bọc lấy thân thể, người đàn ông đối mặt với cha và các chú, cũng hoang mang kiếm quần mặc vào.“Gian phu dâm phụ!” Tôn Chấn Quốc tức đến cả người phát run, m.á.u như muốn dồn lên não.Sau khi thay đồ chỉnh tề, người đàn ông tiến đến trước mặt Tôn Chấn Quốc, lắp bắp không biết phải giải thích thế nào.DTV"Cha...""Bốp!" Tôn Chấn Quốc hung hăng tát cho người đàn ông một cái, "Tốt... Hai đứa các người... Tốt! Không được gọi tao là cha, tao không có đứa con trai như vậy! Dám trộm người, còn trộm ngay trên đầu tao! Nói! Bao lâu rồi!"Tôn Nguyên không chịu nổi đòn roi, mặt mày nhanh chóng bầm dập."Từ... Từ khi kết hôn, đã…đã bắt đầu."Tôn Chấn Quốc tim đập thình thịch, ông nhanh bước đến trước giường, dùng lực kéo tóc mẹ kế ra."Rầm rầm rầm!"Liên tiếp mấy cái tát giáng xuống."Khó trách không muốn tao chạm vào, mày liền dâm tiện như vậy, thích lăng loàn cùng con trai tao đúng không?"Mẹ kế hoảng hốt, cố gắng giải thích: "Anh Chấn Quốc, chuyện này em có thể giải thích. Anh không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, con còn nhỏ..."Không nói đến con thì còn đỡ, nhưng vừa nhắc đến con, Tôn Chấn Quốc càng giận dữ: "Con? Mày và con trai tao đều làm! Ai biết đứa trẻ có phải là con tao hay không!"Nói xong, Tôn Chấn Quốc nhìn xung qunh, một tay túm lấy Tôn Nguyên, mặt không còn chút thể diện, không ngại chuyện xấu trong nhà bị lộ ra ngoài, ông nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói! Đứa trẻ là con ai!"Tôn Nguyên ánh mắt sợ hãi rụt rè, van xin: "Cha, tất cả đều là chủ ý của người phụ nữ kia, không liên quan gì đến con."

Chương 611: Chương 611