"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 618: Chương 618

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   "Chưa hết, để hồn phách không thể thoát khỏi trận pháp, nó còn được vẽ thêm một vây hồn trận trên mái nhà. Cũng vì vậy mà biệt thự này có âm trạch rất mạnh."Quản gia run rẩy, ngước nhìn Kỳ Nho, sợ hãi nói: "Đúng vậy, biệt thự này hoàn toàn theo phong thủy âm trạch. Khi xây dựng biệt thự, tôi và công nhân đều nhận ra điều này. Nơi đây không phải là dương trạch, mà là âm trạch dành cho quỷ."Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng phản đối Kỳ Nho.Sở Nguyệt Nịnh nhìn Kỳ Nho với ánh mắt lạnh lùng.Phong thủy chia ra làm hai loại: dương trạch và âm trạch. Dương trạch là nơi dành cho người sống, còn âm trạch là nơi dành cho người chết.Âm trạch được xây dựng để thu hút ma quỷ, mang lại lợi ích cho người sống.Nhưng trong trường hợp của Nhân Tế Tục Vận trận, âm trạch lại được sử dụng với mục đích độc ác. Hồn phách bị giam cầm để tăng cường khí vận, khiến họ phải chịu đau khổ vô tận."Hồn phách bị nhốt ở đây như bị thiêu sống. Muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng không xong. Kiếp sau ư?"Sở Nguyệt Nịnh cầm kiếm gỗ đào, lạnh lùng nói: "Nơi nào có kiếp sau? Họ nị giam cầm trong trận pháp cho đến khi hồn phi phách tán, sẽ vĩnh viễn không thể đầu thai."Kỳ Thiên Duệ tràn đầy hận thù nhìn Kỳ Nho.Thấy mọi chuyện đã bại lộ, Kỳ Nho ra lệnh cho vệ sĩ: "Giết sạch bọn chúng!"Quản gia hoảng hốt, dang tay che chắn cho thiếu gia: "Lão gia, thiếu gia là con ruột của ông!"Kỳ Nho khinh miệt: "Con ruột thì sao? Tôi muốn có bao nhiêu con cũng được."Nói xong, Kỳ Nho quay người định rời đi.Vệ sĩ tiến lên định bắt người.Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào xích sắt ở góc Tây Bắc, nắm chặt kiếm gỗ đào, nói: "Chém đứt khóa hồn liên, họ có thể thoát ra được nhỉ?"Kỳ Nho trợn mắt kinh ngạc.Ông ta cười lớn: "Khóa hồn liên do tôi mua, không có thứ gì có thể c.h.é.m đứt nó."Vừa dứt lời, Sở Nguyệt Nịnh nhảy lên thùng rượu, vung kiếm gỗ đào c.h.é.m mạnh vào xiềng xích sắt trên tường. Lưỡi kiếm va vào xiềng xích, không hề hấn gì.Hồn phách bị giam cầm phát ra tiếng kêu thống khổ.Kỳ Nho nheo mắt, bình tĩnh lại, nói: "Khóa hồn liên này tôi mua rất đắt. Nghe đồn Hắc Bạch Vô Thường cũng dùng loại xiềng xích này để trói hồn. Dù có c.h.é.m đứt cũng có thể nối lại. Một con nhóc với thanh kiếm gỗ đào ư? Muốn c.h.é.m đứt ư? Thật nực cười!"Vừa dứt lời, Sở Nguyệt Nịnh lại vung kiếm gỗ đào một lần nữa.Lạch cạch một tiếng, sau đó là tiếng vật nặng kéo trên tường. Xích sắt từ trên tường dần dần chảy xuống.Khóa hồn liên đã bị c.h.é.m đứt.Sở Nguyệt Nịnh nắm chặt kiếm gỗ đào, xoa xoa cổ tay, cùng hai người phụ nữ sắc mặt trắng bệch, đầy sát khí đứng trước mặt Kỳ Nho.Cô mỉm cười: "Chém đứt rồi đó."Kỳ Nho không nhìn thấy vợ và con gái, nhưng ông ta cảm nhận được một luồng gió âm lạnh thổi qua, khiến ông ta rùng mình.DTVNhìn lại, ông ta thấy cô con gái nhỏ tuổi mắt đẫm lệ, bóp cổ Kỳ Nho, nhếch miệng cười: "Cha, con đau quá, cha còn nhớ cách cha g.i.ế.c con không?"Vài vệ sĩ ấn cô xuống thùng rượu, khiến cô c.h.ế.t đuối trong đau đớn.Trước khi chết, cô nhìn cha mình lạnh lùng đứng nhìn từ xa, lòng tràn đầy hận thù.Ngay sau đó, Kỳ Nho bị ném vào thùng rượu. Ông ta sờ vào t.h.i t.h.ể trơn trượt như củ sen, mùi formalin xộc vào mũi khiến ông ta sợ hãi bò ra khỏi thùng rượu.Mặt đất vốn khô ráo bỗng trở nên ướt sũng.Bỗng nhiên, ông ta rút s.ú.n.g lục ra khỏi túi quần một cách không tự chủ, chĩa nòng s.ú.n.g lạnh lẽo vào cổ họng."Không cần, A Dung, con không thể c.h.ế.t được."Người phụ nữ trung niên với quần áo ướt sũng ôm lấy s.ú.n.g lục, cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Nho, nở nụ cười dịu dàng."Tôi đau khổ, ông cũng phải cảm nhận điều đó."Bùm!Kỳ Nho trợn mắt, ngã gục xuống đất, một vũng m.á.u lớn sau đầu.Hai vệ sĩ còn lại hoảng sợ, quay người bỏ chạy, nhưng chưa kịp ra khỏi hầm thì đã tự sát bằng dao.

 

 

"Chưa hết, để hồn phách không thể thoát khỏi trận pháp, nó còn được vẽ thêm một vây hồn trận trên mái nhà. Cũng vì vậy mà biệt thự này có âm trạch rất mạnh."

Quản gia run rẩy, ngước nhìn Kỳ Nho, sợ hãi nói: "Đúng vậy, biệt thự này hoàn toàn theo phong thủy âm trạch. Khi xây dựng biệt thự, tôi và công nhân đều nhận ra điều này. Nơi đây không phải là dương trạch, mà là âm trạch dành cho quỷ."

Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng phản đối Kỳ Nho.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Kỳ Nho với ánh mắt lạnh lùng.

Phong thủy chia ra làm hai loại: dương trạch và âm trạch. Dương trạch là nơi dành cho người sống, còn âm trạch là nơi dành cho người chết.

Âm trạch được xây dựng để thu hút ma quỷ, mang lại lợi ích cho người sống.

Nhưng trong trường hợp của Nhân Tế Tục Vận trận, âm trạch lại được sử dụng với mục đích độc ác. Hồn phách bị giam cầm để tăng cường khí vận, khiến họ phải chịu đau khổ vô tận.

"Hồn phách bị nhốt ở đây như bị thiêu sống. Muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng không xong. Kiếp sau ư?"

Sở Nguyệt Nịnh cầm kiếm gỗ đào, lạnh lùng nói: "Nơi nào có kiếp sau? Họ nị giam cầm trong trận pháp cho đến khi hồn phi phách tán, sẽ vĩnh viễn không thể đầu thai."

Kỳ Thiên Duệ tràn đầy hận thù nhìn Kỳ Nho.

Thấy mọi chuyện đã bại lộ, Kỳ Nho ra lệnh cho vệ sĩ: "Giết sạch bọn chúng!"

Quản gia hoảng hốt, dang tay che chắn cho thiếu gia: "Lão gia, thiếu gia là con ruột của ông!"

Kỳ Nho khinh miệt: "Con ruột thì sao? Tôi muốn có bao nhiêu con cũng được."

Nói xong, Kỳ Nho quay người định rời đi.

Vệ sĩ tiến lên định bắt người.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào xích sắt ở góc Tây Bắc, nắm chặt kiếm gỗ đào, nói: "Chém đứt khóa hồn liên, họ có thể thoát ra được nhỉ?"

Kỳ Nho trợn mắt kinh ngạc.

Ông ta cười lớn: "Khóa hồn liên do tôi mua, không có thứ gì có thể c.h.é.m đứt nó."

Vừa dứt lời, Sở Nguyệt Nịnh nhảy lên thùng rượu, vung kiếm gỗ đào c.h.é.m mạnh vào xiềng xích sắt trên tường.

 

Lưỡi kiếm va vào xiềng xích, không hề hấn gì.

Hồn phách bị giam cầm phát ra tiếng kêu thống khổ.

Kỳ Nho nheo mắt, bình tĩnh lại, nói: "Khóa hồn liên này tôi mua rất đắt. Nghe đồn Hắc Bạch Vô Thường cũng dùng loại xiềng xích này để trói hồn. Dù có c.h.é.m đứt cũng có thể nối lại. Một con nhóc với thanh kiếm gỗ đào ư? Muốn c.h.é.m đứt ư? Thật nực cười!"

Vừa dứt lời, Sở Nguyệt Nịnh lại vung kiếm gỗ đào một lần nữa.

Lạch cạch một tiếng, sau đó là tiếng vật nặng kéo trên tường. Xích sắt từ trên tường dần dần chảy xuống.

Khóa hồn liên đã bị c.h.é.m đứt.

Sở Nguyệt Nịnh nắm chặt kiếm gỗ đào, xoa xoa cổ tay, cùng hai người phụ nữ sắc mặt trắng bệch, đầy sát khí đứng trước mặt Kỳ Nho.

Cô mỉm cười: "Chém đứt rồi đó."

Kỳ Nho không nhìn thấy vợ và con gái, nhưng ông ta cảm nhận được một luồng gió âm lạnh thổi qua, khiến ông ta rùng mình.

DTV

Nhìn lại, ông ta thấy cô con gái nhỏ tuổi mắt đẫm lệ, bóp cổ Kỳ Nho, nhếch miệng cười: "Cha, con đau quá, cha còn nhớ cách cha g.i.ế.c con không?"

Vài vệ sĩ ấn cô xuống thùng rượu, khiến cô c.h.ế.t đuối trong đau đớn.

Trước khi chết, cô nhìn cha mình lạnh lùng đứng nhìn từ xa, lòng tràn đầy hận thù.

Ngay sau đó, Kỳ Nho bị ném vào thùng rượu. Ông ta sờ vào t.h.i t.h.ể trơn trượt như củ sen, mùi formalin xộc vào mũi khiến ông ta sợ hãi bò ra khỏi thùng rượu.

Mặt đất vốn khô ráo bỗng trở nên ướt sũng.

Bỗng nhiên, ông ta rút s.ú.n.g lục ra khỏi túi quần một cách không tự chủ, chĩa nòng s.ú.n.g lạnh lẽo vào cổ họng.

"Không cần, A Dung, con không thể c.h.ế.t được."

Người phụ nữ trung niên với quần áo ướt sũng ôm lấy s.ú.n.g lục, cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Nho, nở nụ cười dịu dàng.

"Tôi đau khổ, ông cũng phải cảm nhận điều đó."

Bùm!

Kỳ Nho trợn mắt, ngã gục xuống đất, một vũng m.á.u lớn sau đầu.

Hai vệ sĩ còn lại hoảng sợ, quay người bỏ chạy, nhưng chưa kịp ra khỏi hầm thì đã tự sát bằng dao.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   "Chưa hết, để hồn phách không thể thoát khỏi trận pháp, nó còn được vẽ thêm một vây hồn trận trên mái nhà. Cũng vì vậy mà biệt thự này có âm trạch rất mạnh."Quản gia run rẩy, ngước nhìn Kỳ Nho, sợ hãi nói: "Đúng vậy, biệt thự này hoàn toàn theo phong thủy âm trạch. Khi xây dựng biệt thự, tôi và công nhân đều nhận ra điều này. Nơi đây không phải là dương trạch, mà là âm trạch dành cho quỷ."Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng phản đối Kỳ Nho.Sở Nguyệt Nịnh nhìn Kỳ Nho với ánh mắt lạnh lùng.Phong thủy chia ra làm hai loại: dương trạch và âm trạch. Dương trạch là nơi dành cho người sống, còn âm trạch là nơi dành cho người chết.Âm trạch được xây dựng để thu hút ma quỷ, mang lại lợi ích cho người sống.Nhưng trong trường hợp của Nhân Tế Tục Vận trận, âm trạch lại được sử dụng với mục đích độc ác. Hồn phách bị giam cầm để tăng cường khí vận, khiến họ phải chịu đau khổ vô tận."Hồn phách bị nhốt ở đây như bị thiêu sống. Muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng không xong. Kiếp sau ư?"Sở Nguyệt Nịnh cầm kiếm gỗ đào, lạnh lùng nói: "Nơi nào có kiếp sau? Họ nị giam cầm trong trận pháp cho đến khi hồn phi phách tán, sẽ vĩnh viễn không thể đầu thai."Kỳ Thiên Duệ tràn đầy hận thù nhìn Kỳ Nho.Thấy mọi chuyện đã bại lộ, Kỳ Nho ra lệnh cho vệ sĩ: "Giết sạch bọn chúng!"Quản gia hoảng hốt, dang tay che chắn cho thiếu gia: "Lão gia, thiếu gia là con ruột của ông!"Kỳ Nho khinh miệt: "Con ruột thì sao? Tôi muốn có bao nhiêu con cũng được."Nói xong, Kỳ Nho quay người định rời đi.Vệ sĩ tiến lên định bắt người.Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào xích sắt ở góc Tây Bắc, nắm chặt kiếm gỗ đào, nói: "Chém đứt khóa hồn liên, họ có thể thoát ra được nhỉ?"Kỳ Nho trợn mắt kinh ngạc.Ông ta cười lớn: "Khóa hồn liên do tôi mua, không có thứ gì có thể c.h.é.m đứt nó."Vừa dứt lời, Sở Nguyệt Nịnh nhảy lên thùng rượu, vung kiếm gỗ đào c.h.é.m mạnh vào xiềng xích sắt trên tường. Lưỡi kiếm va vào xiềng xích, không hề hấn gì.Hồn phách bị giam cầm phát ra tiếng kêu thống khổ.Kỳ Nho nheo mắt, bình tĩnh lại, nói: "Khóa hồn liên này tôi mua rất đắt. Nghe đồn Hắc Bạch Vô Thường cũng dùng loại xiềng xích này để trói hồn. Dù có c.h.é.m đứt cũng có thể nối lại. Một con nhóc với thanh kiếm gỗ đào ư? Muốn c.h.é.m đứt ư? Thật nực cười!"Vừa dứt lời, Sở Nguyệt Nịnh lại vung kiếm gỗ đào một lần nữa.Lạch cạch một tiếng, sau đó là tiếng vật nặng kéo trên tường. Xích sắt từ trên tường dần dần chảy xuống.Khóa hồn liên đã bị c.h.é.m đứt.Sở Nguyệt Nịnh nắm chặt kiếm gỗ đào, xoa xoa cổ tay, cùng hai người phụ nữ sắc mặt trắng bệch, đầy sát khí đứng trước mặt Kỳ Nho.Cô mỉm cười: "Chém đứt rồi đó."Kỳ Nho không nhìn thấy vợ và con gái, nhưng ông ta cảm nhận được một luồng gió âm lạnh thổi qua, khiến ông ta rùng mình.DTVNhìn lại, ông ta thấy cô con gái nhỏ tuổi mắt đẫm lệ, bóp cổ Kỳ Nho, nhếch miệng cười: "Cha, con đau quá, cha còn nhớ cách cha g.i.ế.c con không?"Vài vệ sĩ ấn cô xuống thùng rượu, khiến cô c.h.ế.t đuối trong đau đớn.Trước khi chết, cô nhìn cha mình lạnh lùng đứng nhìn từ xa, lòng tràn đầy hận thù.Ngay sau đó, Kỳ Nho bị ném vào thùng rượu. Ông ta sờ vào t.h.i t.h.ể trơn trượt như củ sen, mùi formalin xộc vào mũi khiến ông ta sợ hãi bò ra khỏi thùng rượu.Mặt đất vốn khô ráo bỗng trở nên ướt sũng.Bỗng nhiên, ông ta rút s.ú.n.g lục ra khỏi túi quần một cách không tự chủ, chĩa nòng s.ú.n.g lạnh lẽo vào cổ họng."Không cần, A Dung, con không thể c.h.ế.t được."Người phụ nữ trung niên với quần áo ướt sũng ôm lấy s.ú.n.g lục, cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Nho, nở nụ cười dịu dàng."Tôi đau khổ, ông cũng phải cảm nhận điều đó."Bùm!Kỳ Nho trợn mắt, ngã gục xuống đất, một vũng m.á.u lớn sau đầu.Hai vệ sĩ còn lại hoảng sợ, quay người bỏ chạy, nhưng chưa kịp ra khỏi hầm thì đã tự sát bằng dao.

Chương 618: Chương 618