"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 653: Chương 653
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Có nhà riêng và bốn chiếc xe hơi, làm việc trong một công ty lớn, bản thân đẹp trai, lịch lãm. Bố mẹ đều là giáo viên, về hưu có tiền lương hưu, không cần lo lắng về vấn đề sau này. Em có hứng thú không?"Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Cũng được.""Cũng được nghĩa là đồng ý tiếp xúc à?" Tôn Phong tiếp tục nói."Có thể hiểu như vậy."Tôn Phong lập tức hăng hái: "Nhưng anh ta đã lớn tuổi một chút, em bao nhiêu tuổi rồi? Nếu có hứng thú, hãy đưa sinh thần bát tự cho tôi, tôi sẽ giúp em hỏi ý kiến đối phương."Sở Nguyệt Nịnh lại nói: "Anh muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, không phải là đưa thông tin về đối phương cho tôi sao? Sao anh còn muốn tôi đưa cho người khác?"Trợ lý cũng thấy khó hiểu, liền giúp đỡ hỏi: "Sao vậy ạ, anh Phong, mỗi lần anh muốn giới thiệu ai đó đều phải hỏi sinh thần bát tự, tại sao vậy ạ?""Tại sao ư? Còn không phải vì người Hương Giang đều tin vào thứ này sao! Trước đây không phải dùng bát tự để hợp hôn sao!"Tôn Phong âm thầm liếc nhìn trợ lý, rồi lại cười rộ lên, "Cô gái à, hỏi sinh thần bát tự của em trước, rồi nói tới sinh thần bát tự của nhà trai. À, cũng giống nhau thôi.""Giống nhau?" Sở Nguyệt Nịnh cười."Dương hôn và âm hôn là hai chuyện khác nhau. Phát tài trên mạng người, buổi tối ngủ không sợ hãi sao?"Vừa dứt lời.Bầu không khí bỗng chốc trở nên im ắng.Trợ lý hoảng sợ: "Cái gì... Dương hôn âm hôn là gì?"Tôn Phong không ngờ mục đích thực sự của mình đã bị nhìn thấu, vẻ mặt trở nên kỳ quặc, hơi cau mày: "Cô đang nói gì vậy? Trẻ tuổi mà nhiễm xem phim truyền hình à, trên đời này làm gì có âm hôn?" Hắn dán lòng bàn tay vào ống quần, mồ hôi nhễ nhại.Không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.Không thể nào, việc làm của hắn ẩn nấp như vậy, không thể nào bị phát hiện.Tâm lý may mắn không kịp duy trì tâm lý bình tĩnh bao lâu, đã bị Sở Nguyệt Nịnh vạch trần.Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ của Tôn Phong, "Ba năm trước anh đến Hương Giang phải không?""Không lâu sau khi đến Hương Giang, anh quen một người, người đó đã mang anh vào nghề này. Hắn bảo anh cung cấp tóc và sinh thần bát tự của khách hàng cho hắn, mà không cần làm gì cả, chỉ cần một đơn là có thể kiếm được mười vạn.""Ban đầu, anh không biết mình phải làm gì, nhưng vì số tiền thù lao kếch xù mà thử làm vài đơn. Tiền kiếm được nhanh chóng khiến anh mờ mắt và quyết định tiếp tục làm lâu dài.""Nếu nói trước đây anh còn không biết cụ thể mình đang làm gì. Sau đó, có một lần, anh tận mắt nhìn thấy khách hàng mà mình lấy sinh thần bát tự đã chết, lúc này anh mới đi tìm hắn chất vấn và biết được chân tướng.""Nhưng anh đã làm gì tiếp? Anh không hề hối hận mà còn tiếp tục làm và khiến mọi thứ tồi tệ hơn."Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt, "Nhìn tướng mạo của anh, tôi biết anh đã tạo ra không ít nghiệp ác. Anh lợi dụng tiệm cắt tóc, cắt tóc của khách hàng để bán cho âm hôn. Thiên Đạo luân hồi, nhân quả báo ứng. Sớm muộn gì anh cũng phải trả giá cho những tội ác của mình."DTVÍt nhất Tôn Phong cũng liên quan đến cái c.h.ế.t của hơn hai mươi người.Trợ thủ kinh ngạc mở to mắt, "Anh Phong, hóa ra tóc trong ngăn kéo kia của anh đều để làm việc này sao?"Tôn Phong nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Nịnh, hắn muốn phản bác, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Sở Nguyệt Nịnh như thể có thể nhìn thấu mọi thứ, hắn biết rằng mình không thể chối cãi được nữa."Phải, tôi là môi giới âm hôn. Vậy thì sao? Cô định tố cáo tôi à? Một bó tóc, lại không phải g.i.ế.c người. Cảnh sát cũng không thể làm gì tôi được."Sở Nguyệt Nịnh liếc hắn một cái, quay sang hỏi trợ thủ: "Tóc ở đâu?"Trợ thủ vội vàng mở cửa, "Ở trong này.""Chết tiệt! Ai cho phép cô vào đây!" Sắc mặt Tôn Phong đại biến, hắn muốn vươn tay tóm lấy Sở Nguyệt Nịnh và đẩy cô ra ngoài, nhưng khi vừa giơ tay lên.
"Có nhà riêng và bốn chiếc xe hơi, làm việc trong một công ty lớn, bản thân đẹp trai, lịch lãm. Bố mẹ đều là giáo viên, về hưu có tiền lương hưu, không cần lo lắng về vấn đề sau này. Em có hứng thú không?"
Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Cũng được."
"Cũng được nghĩa là đồng ý tiếp xúc à?" Tôn Phong tiếp tục nói.
"Có thể hiểu như vậy."
Tôn Phong lập tức hăng hái: "Nhưng anh ta đã lớn tuổi một chút, em bao nhiêu tuổi rồi? Nếu có hứng thú, hãy đưa sinh thần bát tự cho tôi, tôi sẽ giúp em hỏi ý kiến đối phương."
Sở Nguyệt Nịnh lại nói: "Anh muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, không phải là đưa thông tin về đối phương cho tôi sao? Sao anh còn muốn tôi đưa cho người khác?"
Trợ lý cũng thấy khó hiểu, liền giúp đỡ hỏi: "Sao vậy ạ, anh Phong, mỗi lần anh muốn giới thiệu ai đó đều phải hỏi sinh thần bát tự, tại sao vậy ạ?"
"Tại sao ư? Còn không phải vì người Hương Giang đều tin vào thứ này sao! Trước đây không phải dùng bát tự để hợp hôn sao!"
Tôn Phong âm thầm liếc nhìn trợ lý, rồi lại cười rộ lên, "Cô gái à, hỏi sinh thần bát tự của em trước, rồi nói tới sinh thần bát tự của nhà trai. À, cũng giống nhau thôi."
"Giống nhau?" Sở Nguyệt Nịnh cười.
"Dương hôn và âm hôn là hai chuyện khác nhau. Phát tài trên mạng người, buổi tối ngủ không sợ hãi sao?"
Vừa dứt lời.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên im ắng.
Trợ lý hoảng sợ: "Cái gì... Dương hôn âm hôn là gì?"
Tôn Phong không ngờ mục đích thực sự của mình đã bị nhìn thấu, vẻ mặt trở nên kỳ quặc, hơi cau mày: "Cô đang nói gì vậy? Trẻ tuổi mà nhiễm xem phim truyền hình à, trên đời này làm gì có âm hôn?"
Hắn dán lòng bàn tay vào ống quần, mồ hôi nhễ nhại.
Không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.
Không thể nào, việc làm của hắn ẩn nấp như vậy, không thể nào bị phát hiện.
Tâm lý may mắn không kịp duy trì tâm lý bình tĩnh bao lâu, đã bị Sở Nguyệt Nịnh vạch trần.
Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ của Tôn Phong, "Ba năm trước anh đến Hương Giang phải không?"
"Không lâu sau khi đến Hương Giang, anh quen một người, người đó đã mang anh vào nghề này. Hắn bảo anh cung cấp tóc và sinh thần bát tự của khách hàng cho hắn, mà không cần làm gì cả, chỉ cần một đơn là có thể kiếm được mười vạn."
"Ban đầu, anh không biết mình phải làm gì, nhưng vì số tiền thù lao kếch xù mà thử làm vài đơn. Tiền kiếm được nhanh chóng khiến anh mờ mắt và quyết định tiếp tục làm lâu dài."
"Nếu nói trước đây anh còn không biết cụ thể mình đang làm gì. Sau đó, có một lần, anh tận mắt nhìn thấy khách hàng mà mình lấy sinh thần bát tự đã chết, lúc này anh mới đi tìm hắn chất vấn và biết được chân tướng."
"Nhưng anh đã làm gì tiếp? Anh không hề hối hận mà còn tiếp tục làm và khiến mọi thứ tồi tệ hơn."
Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt, "Nhìn tướng mạo của anh, tôi biết anh đã tạo ra không ít nghiệp ác. Anh lợi dụng tiệm cắt tóc, cắt tóc của khách hàng để bán cho âm hôn. Thiên Đạo luân hồi, nhân quả báo ứng. Sớm muộn gì anh cũng phải trả giá cho những tội ác của mình."
DTV
Ít nhất Tôn Phong cũng liên quan đến cái c.h.ế.t của hơn hai mươi người.
Trợ thủ kinh ngạc mở to mắt, "Anh Phong, hóa ra tóc trong ngăn kéo kia của anh đều để làm việc này sao?"
Tôn Phong nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Nịnh, hắn muốn phản bác, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Sở Nguyệt Nịnh như thể có thể nhìn thấu mọi thứ, hắn biết rằng mình không thể chối cãi được nữa.
"Phải, tôi là môi giới âm hôn. Vậy thì sao? Cô định tố cáo tôi à? Một bó tóc, lại không phải g.i.ế.c người. Cảnh sát cũng không thể làm gì tôi được."
Sở Nguyệt Nịnh liếc hắn một cái, quay sang hỏi trợ thủ: "Tóc ở đâu?"
Trợ thủ vội vàng mở cửa, "Ở trong này."
"Chết tiệt! Ai cho phép cô vào đây!" Sắc mặt Tôn Phong đại biến, hắn muốn vươn tay tóm lấy Sở Nguyệt Nịnh và đẩy cô ra ngoài, nhưng khi vừa giơ tay lên.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Có nhà riêng và bốn chiếc xe hơi, làm việc trong một công ty lớn, bản thân đẹp trai, lịch lãm. Bố mẹ đều là giáo viên, về hưu có tiền lương hưu, không cần lo lắng về vấn đề sau này. Em có hứng thú không?"Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Cũng được.""Cũng được nghĩa là đồng ý tiếp xúc à?" Tôn Phong tiếp tục nói."Có thể hiểu như vậy."Tôn Phong lập tức hăng hái: "Nhưng anh ta đã lớn tuổi một chút, em bao nhiêu tuổi rồi? Nếu có hứng thú, hãy đưa sinh thần bát tự cho tôi, tôi sẽ giúp em hỏi ý kiến đối phương."Sở Nguyệt Nịnh lại nói: "Anh muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, không phải là đưa thông tin về đối phương cho tôi sao? Sao anh còn muốn tôi đưa cho người khác?"Trợ lý cũng thấy khó hiểu, liền giúp đỡ hỏi: "Sao vậy ạ, anh Phong, mỗi lần anh muốn giới thiệu ai đó đều phải hỏi sinh thần bát tự, tại sao vậy ạ?""Tại sao ư? Còn không phải vì người Hương Giang đều tin vào thứ này sao! Trước đây không phải dùng bát tự để hợp hôn sao!"Tôn Phong âm thầm liếc nhìn trợ lý, rồi lại cười rộ lên, "Cô gái à, hỏi sinh thần bát tự của em trước, rồi nói tới sinh thần bát tự của nhà trai. À, cũng giống nhau thôi.""Giống nhau?" Sở Nguyệt Nịnh cười."Dương hôn và âm hôn là hai chuyện khác nhau. Phát tài trên mạng người, buổi tối ngủ không sợ hãi sao?"Vừa dứt lời.Bầu không khí bỗng chốc trở nên im ắng.Trợ lý hoảng sợ: "Cái gì... Dương hôn âm hôn là gì?"Tôn Phong không ngờ mục đích thực sự của mình đã bị nhìn thấu, vẻ mặt trở nên kỳ quặc, hơi cau mày: "Cô đang nói gì vậy? Trẻ tuổi mà nhiễm xem phim truyền hình à, trên đời này làm gì có âm hôn?" Hắn dán lòng bàn tay vào ống quần, mồ hôi nhễ nhại.Không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.Không thể nào, việc làm của hắn ẩn nấp như vậy, không thể nào bị phát hiện.Tâm lý may mắn không kịp duy trì tâm lý bình tĩnh bao lâu, đã bị Sở Nguyệt Nịnh vạch trần.Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ của Tôn Phong, "Ba năm trước anh đến Hương Giang phải không?""Không lâu sau khi đến Hương Giang, anh quen một người, người đó đã mang anh vào nghề này. Hắn bảo anh cung cấp tóc và sinh thần bát tự của khách hàng cho hắn, mà không cần làm gì cả, chỉ cần một đơn là có thể kiếm được mười vạn.""Ban đầu, anh không biết mình phải làm gì, nhưng vì số tiền thù lao kếch xù mà thử làm vài đơn. Tiền kiếm được nhanh chóng khiến anh mờ mắt và quyết định tiếp tục làm lâu dài.""Nếu nói trước đây anh còn không biết cụ thể mình đang làm gì. Sau đó, có một lần, anh tận mắt nhìn thấy khách hàng mà mình lấy sinh thần bát tự đã chết, lúc này anh mới đi tìm hắn chất vấn và biết được chân tướng.""Nhưng anh đã làm gì tiếp? Anh không hề hối hận mà còn tiếp tục làm và khiến mọi thứ tồi tệ hơn."Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt, "Nhìn tướng mạo của anh, tôi biết anh đã tạo ra không ít nghiệp ác. Anh lợi dụng tiệm cắt tóc, cắt tóc của khách hàng để bán cho âm hôn. Thiên Đạo luân hồi, nhân quả báo ứng. Sớm muộn gì anh cũng phải trả giá cho những tội ác của mình."DTVÍt nhất Tôn Phong cũng liên quan đến cái c.h.ế.t của hơn hai mươi người.Trợ thủ kinh ngạc mở to mắt, "Anh Phong, hóa ra tóc trong ngăn kéo kia của anh đều để làm việc này sao?"Tôn Phong nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Nịnh, hắn muốn phản bác, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Sở Nguyệt Nịnh như thể có thể nhìn thấu mọi thứ, hắn biết rằng mình không thể chối cãi được nữa."Phải, tôi là môi giới âm hôn. Vậy thì sao? Cô định tố cáo tôi à? Một bó tóc, lại không phải g.i.ế.c người. Cảnh sát cũng không thể làm gì tôi được."Sở Nguyệt Nịnh liếc hắn một cái, quay sang hỏi trợ thủ: "Tóc ở đâu?"Trợ thủ vội vàng mở cửa, "Ở trong này.""Chết tiệt! Ai cho phép cô vào đây!" Sắc mặt Tôn Phong đại biến, hắn muốn vươn tay tóm lấy Sở Nguyệt Nịnh và đẩy cô ra ngoài, nhưng khi vừa giơ tay lên.