"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 686: Chương 686

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Vô năng, thật sự vô năng!Ông ta dù có đấu tranh với Sở Nguyệt Nịnh như thế nào cũng chỉ như con cá nằm trên thớt, mặc cô tùy ý xâu xé."Sở tiểu thư." Quảng Đức Nghiệp che ngực, che giấu đi sự đau đớn, cố gắng nở nụ cười: "Trước đây là tôi có mắt không tròng, kỳ thực giới phong thủy cũng chỉ có vài người như vậy. Huyền Môn suy thoái, huyền học điêu tàn. Dù sao chúng ta cũng là người trong cùng một phe, cần gì phải gây mâu thuẫn như vậy?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn ông ta, không nói gì."Chuyện của Phương gia là tôi sai, trước đó không hỏi rõ ràng họ đã đắc tội gì với cô." Quảng Đức Nghiệp cười mỉa mai, "Tôi nằm trên giường tĩnh dưỡng để hồi phục có lẽ cũng phải mất một hai năm, cũng coi như là báo ứng.""Hay là, chúng ta bắt tay giảng hòa đi. Cô không cần làm khó tôi nữa, tôi cũng thề tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho cô nữa."Sở Nguyệt Nịnh nhìn Quảng Đức Nghiệp chìa tay ra, nhíu mày: "Bắt tay giảng hòa?""Đúng vậy." Quảng Đức Nghiệp cố nở nụ cười, cố ý thêm một câu: "Chỉ cần cô đồng ý, giá cả có thể thương lượng."Là con người, ai cũng có *****.Trên đời này, quả thật không có ai không thích tiền.Quảng Đức Nghiệp tỏ ra tự tin mãn nguyện, ông ta thật sự chịu đựng không nổi nữa, cũng quên mất rằng ở Hương Giang ông ta đã thiết lập bao nhiêu tà thuật trận pháp, Sở Nguyệt Nịnh phá trận không cần nghỉ ngơi để hồi phục, cô phá trận dễ dàng như ăn kẹo.Quảng Đức Nghiệp thực sự sợ hãi, sợ rằng một ngày nào đó ông ta sẽ nằm trên giường và lìa đời.DTV"Giá cả?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn ông ta, ánh mắt trong veo lạnh lùng. "Từ xưa chính tà không tương dung. Ông nên cảm thấy may mắn là ở Hương Giang không có luật pháp trừng phạt ông. Nếu không, ông đã sớm ở trong tù.""Cho nên." Cô cười khẽ, "Tốt nhất ông đừng nên thử thách tôi lần nữa."Nói xong, cô không thèm nhìn Quảng Đức Nghiệp nữa, mà bước đi về phía trước.Quảng Đức Nghiệp che ngực, mặt tái nhợt.Tại khu nhà Hoa Viên, khi bị Sở Nguyệt Nịnh bóp cổ, đó là giây phút kinh hoàng nhất mà ông ta từng trải qua. Nỗi đau đớn thiêu đốt tâm hồn như thể chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể vặn gãy cổ ông ta, khiến ông ta hồn phi phách tán. Ông ta thấy Sở Nguyệt Nịnh như mèo nhìn chuột.Về sau khi vẫn còn ở Hương Giang, ông ta sao còn dám đụng mặt Sở Nguyệt Nịnh được.Không được, không thể tiếp tục như vậy!Ông ta không thể đánh lại Sở Nguyệt Nịnh, vậy hãy để người khác làm thay!"A Thuật."A Thuật cúi đầu, gật đầu đáp: "Sư phụ."Quảng Đức Nghiệp nhổ một búng m.á.u trong miệng ra, nuốt xuống một cách khó khăn, nắm chặt lấy cán xe: "Cậu... Cậu nhất định phải giúp tôi vượt qua ả ta.""Vâng."A Thuật che giấu đi sự lạnh lùng trong mắt.Đoàn người đi về hướng quảng trường cao ốc Vượng Long.Sở Nguyệt Nịnh nhìn tòa nhà đen kịt tỏa ra sát khí phía trước, cô nhíu mày.Vệ Nghiên Lâm cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn gãi gãi cánh tay, nhỏ giọng nói: "Nịnh Nịnh, âm khí ở đây thực sự rất nặng."Sở Nguyệt Nịnh nhìn xung quanh, chỉ vào những cây cột trụ trước và sau tòa nhà: "Anh xem, giống cái gì?"Vệ Nghiên Lâm nhìn mãi, cuối cùng xoay người đổi góc độ, toát mồ hôi lạnh: "Giống như dâng hương!"Sáu cây cột đồng thời xếp hàng, quảng trường giống như một cái chén, cây cột giống như hương cắm trong chén."Nhưng đây không phải là dâng hương." Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng đá vào mặt đất, "Dưới đây còn có trận pháp."Nói xong, cô lấy ra một lá bùa đưa cho hắn: "Bùa tụ dương có thể giúp anh tránh bị âm khí làm hại, hãy cẩn thận.""Được thôi." Vệ Nghiên Lâm nhận lấy lá bùa, cẩn thận dán lên người. Cảm giác nặng nề bị âm khí đè nén ban đầu lập tức tan biến.Hắn vui vẻ vỗ vào vị trí dán bùa: "Có thể quen biết cô quả là phúc ba đời của tôi, loại lá bùa này có thể lên đến hàng chục vạn một lá."

Vô năng, thật sự vô năng!

Ông ta dù có đấu tranh với Sở Nguyệt Nịnh như thế nào cũng chỉ như con cá nằm trên thớt, mặc cô tùy ý xâu xé.

"Sở tiểu thư." Quảng Đức Nghiệp che ngực, che giấu đi sự đau đớn, cố gắng nở nụ cười: "Trước đây là tôi có mắt không tròng, kỳ thực giới phong thủy cũng chỉ có vài người như vậy. Huyền Môn suy thoái, huyền học điêu tàn. Dù sao chúng ta cũng là người trong cùng một phe, cần gì phải gây mâu thuẫn như vậy?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn ông ta, không nói gì.

"Chuyện của Phương gia là tôi sai, trước đó không hỏi rõ ràng họ đã đắc tội gì với cô." Quảng Đức Nghiệp cười mỉa mai, "Tôi nằm trên giường tĩnh dưỡng để hồi phục có lẽ cũng phải mất một hai năm, cũng coi như là báo ứng."

"Hay là, chúng ta bắt tay giảng hòa đi. Cô không cần làm khó tôi nữa, tôi cũng thề tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho cô nữa."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Quảng Đức Nghiệp chìa tay ra, nhíu mày: "Bắt tay giảng hòa?"

"Đúng vậy." Quảng Đức Nghiệp cố nở nụ cười, cố ý thêm một câu: "Chỉ cần cô đồng ý, giá cả có thể thương lượng."

Là con người, ai cũng có *****.

Trên đời này, quả thật không có ai không thích tiền.

Quảng Đức Nghiệp tỏ ra tự tin mãn nguyện, ông ta thật sự chịu đựng không nổi nữa, cũng quên mất rằng ở Hương Giang ông ta đã thiết lập bao nhiêu tà thuật trận pháp, Sở Nguyệt Nịnh phá trận không cần nghỉ ngơi để hồi phục, cô phá trận dễ dàng như ăn kẹo.

Quảng Đức Nghiệp thực sự sợ hãi, sợ rằng một ngày nào đó ông ta sẽ nằm trên giường và lìa đời.

DTV

"Giá cả?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn ông ta, ánh mắt trong veo lạnh lùng. "Từ xưa chính tà không tương dung. Ông nên cảm thấy may mắn là ở Hương Giang không có luật pháp trừng phạt ông. Nếu không, ông đã sớm ở trong tù."

"Cho nên." Cô cười khẽ, "Tốt nhất ông đừng nên thử thách tôi lần nữa."

Nói xong, cô không thèm nhìn Quảng Đức Nghiệp nữa, mà bước đi về phía trước.

Quảng Đức Nghiệp che ngực, mặt tái nhợt.

Tại khu nhà Hoa Viên, khi bị Sở Nguyệt Nịnh bóp cổ, đó là giây phút kinh hoàng nhất mà ông ta từng trải qua. Nỗi đau đớn thiêu đốt tâm hồn như thể chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể vặn gãy cổ ông ta, khiến ông ta hồn phi phách tán.

 

Ông ta thấy Sở Nguyệt Nịnh như mèo nhìn chuột.

Về sau khi vẫn còn ở Hương Giang, ông ta sao còn dám đụng mặt Sở Nguyệt Nịnh được.

Không được, không thể tiếp tục như vậy!

Ông ta không thể đánh lại Sở Nguyệt Nịnh, vậy hãy để người khác làm thay!

"A Thuật."

A Thuật cúi đầu, gật đầu đáp: "Sư phụ."

Quảng Đức Nghiệp nhổ một búng m.á.u trong miệng ra, nuốt xuống một cách khó khăn, nắm chặt lấy cán xe: "Cậu... Cậu nhất định phải giúp tôi vượt qua ả ta."

"Vâng."

A Thuật che giấu đi sự lạnh lùng trong mắt.

Đoàn người đi về hướng quảng trường cao ốc Vượng Long.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn tòa nhà đen kịt tỏa ra sát khí phía trước, cô nhíu mày.

Vệ Nghiên Lâm cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn gãi gãi cánh tay, nhỏ giọng nói: "Nịnh Nịnh, âm khí ở đây thực sự rất nặng."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn xung quanh, chỉ vào những cây cột trụ trước và sau tòa nhà: "Anh xem, giống cái gì?"

Vệ Nghiên Lâm nhìn mãi, cuối cùng xoay người đổi góc độ, toát mồ hôi lạnh: "Giống như dâng hương!"

Sáu cây cột đồng thời xếp hàng, quảng trường giống như một cái chén, cây cột giống như hương cắm trong chén.

"Nhưng đây không phải là dâng hương." Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng đá vào mặt đất, "Dưới đây còn có trận pháp."

Nói xong, cô lấy ra một lá bùa đưa cho hắn: "Bùa tụ dương có thể giúp anh tránh bị âm khí làm hại, hãy cẩn thận."

"Được thôi." Vệ Nghiên Lâm nhận lấy lá bùa, cẩn thận dán lên người. Cảm giác nặng nề bị âm khí đè nén ban đầu lập tức tan biến.

Hắn vui vẻ vỗ vào vị trí dán bùa: "Có thể quen biết cô quả là phúc ba đời của tôi, loại lá bùa này có thể lên đến hàng chục vạn một lá."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Vô năng, thật sự vô năng!Ông ta dù có đấu tranh với Sở Nguyệt Nịnh như thế nào cũng chỉ như con cá nằm trên thớt, mặc cô tùy ý xâu xé."Sở tiểu thư." Quảng Đức Nghiệp che ngực, che giấu đi sự đau đớn, cố gắng nở nụ cười: "Trước đây là tôi có mắt không tròng, kỳ thực giới phong thủy cũng chỉ có vài người như vậy. Huyền Môn suy thoái, huyền học điêu tàn. Dù sao chúng ta cũng là người trong cùng một phe, cần gì phải gây mâu thuẫn như vậy?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn ông ta, không nói gì."Chuyện của Phương gia là tôi sai, trước đó không hỏi rõ ràng họ đã đắc tội gì với cô." Quảng Đức Nghiệp cười mỉa mai, "Tôi nằm trên giường tĩnh dưỡng để hồi phục có lẽ cũng phải mất một hai năm, cũng coi như là báo ứng.""Hay là, chúng ta bắt tay giảng hòa đi. Cô không cần làm khó tôi nữa, tôi cũng thề tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho cô nữa."Sở Nguyệt Nịnh nhìn Quảng Đức Nghiệp chìa tay ra, nhíu mày: "Bắt tay giảng hòa?""Đúng vậy." Quảng Đức Nghiệp cố nở nụ cười, cố ý thêm một câu: "Chỉ cần cô đồng ý, giá cả có thể thương lượng."Là con người, ai cũng có *****.Trên đời này, quả thật không có ai không thích tiền.Quảng Đức Nghiệp tỏ ra tự tin mãn nguyện, ông ta thật sự chịu đựng không nổi nữa, cũng quên mất rằng ở Hương Giang ông ta đã thiết lập bao nhiêu tà thuật trận pháp, Sở Nguyệt Nịnh phá trận không cần nghỉ ngơi để hồi phục, cô phá trận dễ dàng như ăn kẹo.Quảng Đức Nghiệp thực sự sợ hãi, sợ rằng một ngày nào đó ông ta sẽ nằm trên giường và lìa đời.DTV"Giá cả?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn ông ta, ánh mắt trong veo lạnh lùng. "Từ xưa chính tà không tương dung. Ông nên cảm thấy may mắn là ở Hương Giang không có luật pháp trừng phạt ông. Nếu không, ông đã sớm ở trong tù.""Cho nên." Cô cười khẽ, "Tốt nhất ông đừng nên thử thách tôi lần nữa."Nói xong, cô không thèm nhìn Quảng Đức Nghiệp nữa, mà bước đi về phía trước.Quảng Đức Nghiệp che ngực, mặt tái nhợt.Tại khu nhà Hoa Viên, khi bị Sở Nguyệt Nịnh bóp cổ, đó là giây phút kinh hoàng nhất mà ông ta từng trải qua. Nỗi đau đớn thiêu đốt tâm hồn như thể chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể vặn gãy cổ ông ta, khiến ông ta hồn phi phách tán. Ông ta thấy Sở Nguyệt Nịnh như mèo nhìn chuột.Về sau khi vẫn còn ở Hương Giang, ông ta sao còn dám đụng mặt Sở Nguyệt Nịnh được.Không được, không thể tiếp tục như vậy!Ông ta không thể đánh lại Sở Nguyệt Nịnh, vậy hãy để người khác làm thay!"A Thuật."A Thuật cúi đầu, gật đầu đáp: "Sư phụ."Quảng Đức Nghiệp nhổ một búng m.á.u trong miệng ra, nuốt xuống một cách khó khăn, nắm chặt lấy cán xe: "Cậu... Cậu nhất định phải giúp tôi vượt qua ả ta.""Vâng."A Thuật che giấu đi sự lạnh lùng trong mắt.Đoàn người đi về hướng quảng trường cao ốc Vượng Long.Sở Nguyệt Nịnh nhìn tòa nhà đen kịt tỏa ra sát khí phía trước, cô nhíu mày.Vệ Nghiên Lâm cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn gãi gãi cánh tay, nhỏ giọng nói: "Nịnh Nịnh, âm khí ở đây thực sự rất nặng."Sở Nguyệt Nịnh nhìn xung quanh, chỉ vào những cây cột trụ trước và sau tòa nhà: "Anh xem, giống cái gì?"Vệ Nghiên Lâm nhìn mãi, cuối cùng xoay người đổi góc độ, toát mồ hôi lạnh: "Giống như dâng hương!"Sáu cây cột đồng thời xếp hàng, quảng trường giống như một cái chén, cây cột giống như hương cắm trong chén."Nhưng đây không phải là dâng hương." Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng đá vào mặt đất, "Dưới đây còn có trận pháp."Nói xong, cô lấy ra một lá bùa đưa cho hắn: "Bùa tụ dương có thể giúp anh tránh bị âm khí làm hại, hãy cẩn thận.""Được thôi." Vệ Nghiên Lâm nhận lấy lá bùa, cẩn thận dán lên người. Cảm giác nặng nề bị âm khí đè nén ban đầu lập tức tan biến.Hắn vui vẻ vỗ vào vị trí dán bùa: "Có thể quen biết cô quả là phúc ba đời của tôi, loại lá bùa này có thể lên đến hàng chục vạn một lá."

Chương 686: Chương 686