"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 691: Chương 691
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Mộ Dung Sơn càng tự tin hơn, khẳng định: "Sẽ không còn vụ nhảy lầu nào xảy ra nữa. Hãy yên tâm, từ nay về sau, lời nguyền tám người c.h.ế.t mỗi năm trong Cao ốc Vượng Long đã bị phá bỏ."Nếp nhăn trên mặt ông cụ Lý giãn ra, đôi mắt rưng rưng: "Vậy là tốt rồi. Năm ngoái, con trai tôi là một trong tám người thiệt mạng. Không cứu được nó nhưng cứu được người khác cũng tốt."Dư Quý Thanh ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết nên an ủi thế nào "Cụ cứ yên tâm, hai vị đại sư đã nói sẽ không còn người c.h.ế.t nữa, thì chắc chắn sẽ không còn người c.h.ế.t nữa."Ông cụ Lý vội vàng lắc đầu: "Làm phiền các vị đại sư, tôi đi xuống chuẩn bị tiệc rượu ở nhà hàng. Các vị vất vả cả ngày, ăn tối rồi hãy về nhé.""Ăn cơm không thành vấn đề. Nhưng mà người từ đầu đến cuối cũng chưa hỗ trợ gì..." Mộ Dung Sơn nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh đang ngồi, châm biếm, "Vậy cũng được mời đi à?"Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy, cầm ly nước khoáng cười nói: "Vấn đề vẫn chưa giải quyết, sao ông biết tôi không hỗ trợ?"Mộ Dung Sơn bật cười: "Trận pháp trấn yểm đã được hoàn thành, cô không thấy à?""Trận pháp trấn yểm được hoàn thành cũng không có nghĩa là sẽ không ai nhảy lầu." Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhã nói."Không thể nào." Mộ Dung Sơn mặt đanh lại, "Trước đây có người nhảy lầu là vì chôn tám quan tài. Bây giờ trận pháp đã hoàn thành, sẽ không còn người c.h.ế.t nữa."DTVVừa dứt lời.Từ trên sân thượng tòa nhà vang lên tiếng hét chói tai."A Kiệt, đừng nghĩ quẩn!"Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không trung.Mọi người đều nhìn về phía đó.Chỉ thấy trên mép sân thượng có một người đàn ông đang loạng choạng, veston màu nâu, tóc tai rối bời, không phải là là người đàn ông vừa va vào Vệ Nghiên Lâm sao?Lại có người muốn nhảy lầu.Ông cụ Lý hoảng hốt nói: "Là A Kiệt! Đại sư, không phải nói sẽ không còn người nhảy lầu sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Mộ Dung Sơn cũng choáng váng, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình.Trên sân thượng.Mẹ của A Kiệt đứng bên cạnh, hai mắt đẫm lệ, run rẩy giơ tay lên trời: "A Kiệt ngoan, mẹ biết con đang chịu nhiều áp lực. Cha con năm xưa khi xây quảng trường đã thiệt mạng, mẹ chỉ còn lại con. Con đừng bỏ lại mẹ mà."A Kiệt hoảng loạn, đứng trên mép sân thượng, người theo gió mà lắc lư.Dư Quý Thanh vội vàng chạy lên và kêu lớn: "Anh ơi, đừng nghĩ quẩn! Nhảy xuống chắc chắn sẽ chết, không thể nhảy được!"A Kiệt cả người toát mồ hôi lạnh.Trương Thức Khai lắc đầu không tin: "Không, không thể nào. Rõ ràng trận pháp trấn yểm đã hoàn thành, sao còn bị sát khí ảnh hưởng để nhảy lầu?"Điều này không ổn, vậy chẳng phải những gì vừa làm đều vô dụng sao?Không thể nào.Ông không thể nhìn nhầm.Rõ ràng Cao ốc Vượng Long bị lệ quỷ trả thù, nên mới xảy ra nhiều chuyện kỳ dị như vậy.Dư Quý Thanh không dám chậm trễ, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cấp cứu. Khi hoảng hốt, anh ta thấy Sở Nguyệt Nịnh đi theo sau, vội vàng hỏi: "Sở đại sư, trận pháp trấn yểm đã được hoàn thành, sao vẫn còn người c.h.ế.t vậy?"Sân thượng đầy âm khí.Gió thổi bay tà váy của Sở Nguyệt Nịnh, ánh mắt cô thanh lạnh nhìn về phía dưới, nơi có luồng khí đen cuồng bạo không ngừng bốc lên. Chúng nó vươn ra những xúc tua đen ngòm, gắt gao bám vào lưng A Kiệt, đẩy hắn ra mép sân thượng."Trận pháp trấn yểm không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở cái tòa nhà thương mại này. Nó, đối diện với quỷ môn quan."Quỷ môn quan!Mộ Dung Sơn trợn tròn mắt kinh ngạc: "Cô nói bậy!"Vừa dứt lời, sát khí càng mãnh liệt hơn ập đến, từng đợt âm phong len lỏi vào da thịt, lạnh buốt như đông cứng cả xương tủy.Sở Nguyệt Nịnh không thèm quan tâm, chỉ rút từ trong túi ra một lá bùa, đặt giữa trán, hai mắt nhìn thẳng phía trước, niệm một đoạn thần chú, rồi mở mắt ra: "Lâm binh đấu giả toàn hàng ngũ đi trước! Đi!"
Mộ Dung Sơn càng tự tin hơn, khẳng định: "Sẽ không còn vụ nhảy lầu nào xảy ra nữa. Hãy yên tâm, từ nay về sau, lời nguyền tám người c.h.ế.t mỗi năm trong Cao ốc Vượng Long đã bị phá bỏ."
Nếp nhăn trên mặt ông cụ Lý giãn ra, đôi mắt rưng rưng: "Vậy là tốt rồi. Năm ngoái, con trai tôi là một trong tám người thiệt mạng. Không cứu được nó nhưng cứu được người khác cũng tốt."
Dư Quý Thanh ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết nên an ủi thế nào "Cụ cứ yên tâm, hai vị đại sư đã nói sẽ không còn người c.h.ế.t nữa, thì chắc chắn sẽ không còn người c.h.ế.t nữa."
Ông cụ Lý vội vàng lắc đầu: "Làm phiền các vị đại sư, tôi đi xuống chuẩn bị tiệc rượu ở nhà hàng. Các vị vất vả cả ngày, ăn tối rồi hãy về nhé."
"Ăn cơm không thành vấn đề. Nhưng mà người từ đầu đến cuối cũng chưa hỗ trợ gì..." Mộ Dung Sơn nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh đang ngồi, châm biếm, "Vậy cũng được mời đi à?"
Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy, cầm ly nước khoáng cười nói: "Vấn đề vẫn chưa giải quyết, sao ông biết tôi không hỗ trợ?"
Mộ Dung Sơn bật cười: "Trận pháp trấn yểm đã được hoàn thành, cô không thấy à?"
"Trận pháp trấn yểm được hoàn thành cũng không có nghĩa là sẽ không ai nhảy lầu." Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhã nói.
"Không thể nào." Mộ Dung Sơn mặt đanh lại, "Trước đây có người nhảy lầu là vì chôn tám quan tài. Bây giờ trận pháp đã hoàn thành, sẽ không còn người c.h.ế.t nữa."
DTV
Vừa dứt lời.
Từ trên sân thượng tòa nhà vang lên tiếng hét chói tai.
"A Kiệt, đừng nghĩ quẩn!"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không trung.
Mọi người đều nhìn về phía đó.
Chỉ thấy trên mép sân thượng có một người đàn ông đang loạng choạng, veston màu nâu, tóc tai rối bời, không phải là là người đàn ông vừa va vào Vệ Nghiên Lâm sao?
Lại có người muốn nhảy lầu.
Ông cụ Lý hoảng hốt nói: "Là A Kiệt! Đại sư, không phải nói sẽ không còn người nhảy lầu sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Mộ Dung Sơn cũng choáng váng, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình.
Trên sân thượng.
Mẹ của A Kiệt đứng bên cạnh, hai mắt đẫm lệ, run rẩy giơ tay lên trời: "A Kiệt ngoan, mẹ biết con đang chịu nhiều áp lực. Cha con năm xưa khi xây quảng trường đã thiệt mạng, mẹ chỉ còn lại con. Con đừng bỏ lại mẹ mà."
A Kiệt hoảng loạn, đứng trên mép sân thượng, người theo gió mà lắc lư.
Dư Quý Thanh vội vàng chạy lên và kêu lớn: "Anh ơi, đừng nghĩ quẩn! Nhảy xuống chắc chắn sẽ chết, không thể nhảy được!"
A Kiệt cả người toát mồ hôi lạnh.
Trương Thức Khai lắc đầu không tin: "Không, không thể nào. Rõ ràng trận pháp trấn yểm đã hoàn thành, sao còn bị sát khí ảnh hưởng để nhảy lầu?"
Điều này không ổn, vậy chẳng phải những gì vừa làm đều vô dụng sao?
Không thể nào.
Ông không thể nhìn nhầm.
Rõ ràng Cao ốc Vượng Long bị lệ quỷ trả thù, nên mới xảy ra nhiều chuyện kỳ dị như vậy.
Dư Quý Thanh không dám chậm trễ, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cấp cứu. Khi hoảng hốt, anh ta thấy Sở Nguyệt Nịnh đi theo sau, vội vàng hỏi: "Sở đại sư, trận pháp trấn yểm đã được hoàn thành, sao vẫn còn người c.h.ế.t vậy?"
Sân thượng đầy âm khí.
Gió thổi bay tà váy của Sở Nguyệt Nịnh, ánh mắt cô thanh lạnh nhìn về phía dưới, nơi có luồng khí đen cuồng bạo không ngừng bốc lên. Chúng nó vươn ra những xúc tua đen ngòm, gắt gao bám vào lưng A Kiệt, đẩy hắn ra mép sân thượng.
"Trận pháp trấn yểm không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở cái tòa nhà thương mại này. Nó, đối diện với quỷ môn quan."
Quỷ môn quan!
Mộ Dung Sơn trợn tròn mắt kinh ngạc: "Cô nói bậy!"
Vừa dứt lời, sát khí càng mãnh liệt hơn ập đến, từng đợt âm phong len lỏi vào da thịt, lạnh buốt như đông cứng cả xương tủy.
Sở Nguyệt Nịnh không thèm quan tâm, chỉ rút từ trong túi ra một lá bùa, đặt giữa trán, hai mắt nhìn thẳng phía trước, niệm một đoạn thần chú, rồi mở mắt ra: "Lâm binh đấu giả toàn hàng ngũ đi trước! Đi!"
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Mộ Dung Sơn càng tự tin hơn, khẳng định: "Sẽ không còn vụ nhảy lầu nào xảy ra nữa. Hãy yên tâm, từ nay về sau, lời nguyền tám người c.h.ế.t mỗi năm trong Cao ốc Vượng Long đã bị phá bỏ."Nếp nhăn trên mặt ông cụ Lý giãn ra, đôi mắt rưng rưng: "Vậy là tốt rồi. Năm ngoái, con trai tôi là một trong tám người thiệt mạng. Không cứu được nó nhưng cứu được người khác cũng tốt."Dư Quý Thanh ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết nên an ủi thế nào "Cụ cứ yên tâm, hai vị đại sư đã nói sẽ không còn người c.h.ế.t nữa, thì chắc chắn sẽ không còn người c.h.ế.t nữa."Ông cụ Lý vội vàng lắc đầu: "Làm phiền các vị đại sư, tôi đi xuống chuẩn bị tiệc rượu ở nhà hàng. Các vị vất vả cả ngày, ăn tối rồi hãy về nhé.""Ăn cơm không thành vấn đề. Nhưng mà người từ đầu đến cuối cũng chưa hỗ trợ gì..." Mộ Dung Sơn nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh đang ngồi, châm biếm, "Vậy cũng được mời đi à?"Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy, cầm ly nước khoáng cười nói: "Vấn đề vẫn chưa giải quyết, sao ông biết tôi không hỗ trợ?"Mộ Dung Sơn bật cười: "Trận pháp trấn yểm đã được hoàn thành, cô không thấy à?""Trận pháp trấn yểm được hoàn thành cũng không có nghĩa là sẽ không ai nhảy lầu." Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhã nói."Không thể nào." Mộ Dung Sơn mặt đanh lại, "Trước đây có người nhảy lầu là vì chôn tám quan tài. Bây giờ trận pháp đã hoàn thành, sẽ không còn người c.h.ế.t nữa."DTVVừa dứt lời.Từ trên sân thượng tòa nhà vang lên tiếng hét chói tai."A Kiệt, đừng nghĩ quẩn!"Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không trung.Mọi người đều nhìn về phía đó.Chỉ thấy trên mép sân thượng có một người đàn ông đang loạng choạng, veston màu nâu, tóc tai rối bời, không phải là là người đàn ông vừa va vào Vệ Nghiên Lâm sao?Lại có người muốn nhảy lầu.Ông cụ Lý hoảng hốt nói: "Là A Kiệt! Đại sư, không phải nói sẽ không còn người nhảy lầu sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Mộ Dung Sơn cũng choáng váng, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình.Trên sân thượng.Mẹ của A Kiệt đứng bên cạnh, hai mắt đẫm lệ, run rẩy giơ tay lên trời: "A Kiệt ngoan, mẹ biết con đang chịu nhiều áp lực. Cha con năm xưa khi xây quảng trường đã thiệt mạng, mẹ chỉ còn lại con. Con đừng bỏ lại mẹ mà."A Kiệt hoảng loạn, đứng trên mép sân thượng, người theo gió mà lắc lư.Dư Quý Thanh vội vàng chạy lên và kêu lớn: "Anh ơi, đừng nghĩ quẩn! Nhảy xuống chắc chắn sẽ chết, không thể nhảy được!"A Kiệt cả người toát mồ hôi lạnh.Trương Thức Khai lắc đầu không tin: "Không, không thể nào. Rõ ràng trận pháp trấn yểm đã hoàn thành, sao còn bị sát khí ảnh hưởng để nhảy lầu?"Điều này không ổn, vậy chẳng phải những gì vừa làm đều vô dụng sao?Không thể nào.Ông không thể nhìn nhầm.Rõ ràng Cao ốc Vượng Long bị lệ quỷ trả thù, nên mới xảy ra nhiều chuyện kỳ dị như vậy.Dư Quý Thanh không dám chậm trễ, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cấp cứu. Khi hoảng hốt, anh ta thấy Sở Nguyệt Nịnh đi theo sau, vội vàng hỏi: "Sở đại sư, trận pháp trấn yểm đã được hoàn thành, sao vẫn còn người c.h.ế.t vậy?"Sân thượng đầy âm khí.Gió thổi bay tà váy của Sở Nguyệt Nịnh, ánh mắt cô thanh lạnh nhìn về phía dưới, nơi có luồng khí đen cuồng bạo không ngừng bốc lên. Chúng nó vươn ra những xúc tua đen ngòm, gắt gao bám vào lưng A Kiệt, đẩy hắn ra mép sân thượng."Trận pháp trấn yểm không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở cái tòa nhà thương mại này. Nó, đối diện với quỷ môn quan."Quỷ môn quan!Mộ Dung Sơn trợn tròn mắt kinh ngạc: "Cô nói bậy!"Vừa dứt lời, sát khí càng mãnh liệt hơn ập đến, từng đợt âm phong len lỏi vào da thịt, lạnh buốt như đông cứng cả xương tủy.Sở Nguyệt Nịnh không thèm quan tâm, chỉ rút từ trong túi ra một lá bùa, đặt giữa trán, hai mắt nhìn thẳng phía trước, niệm một đoạn thần chú, rồi mở mắt ra: "Lâm binh đấu giả toàn hàng ngũ đi trước! Đi!"