"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 696: Chương 696

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  Nhìn vào chén m.á.u đỏ rực, A Thuật nở nụ cười ma quái: "Sư phụ, chính người là người bảo tôi phải nhanh chóng trưởng thành mà."Cùng tuổi với hắn ta, Sở Nguyệt Nịnh lại có sức mạnh vượt trội hơn nhiều. Sự ghen tị và không cam tâm sau khi bị Sở Nguyệt Nịnh c.h.é.m gãy pháp kiếm, mỗi ngày đều tra tấn hắn ta.Sự việc hôm nay càng khiến hắn ta nhận ra mình cần phải mạnh mẽ hơn nữa. Hắn ta, nhất định phải vượt qua Sở Nguyệt Nịnh!---Tiết trời mùa hè đến gần, người dân Hương Giang đã bắt đầu diện những bộ quần áo mát mẻ. Nắng nóng gay gắt cũng khiến cho lượng khách đến quán nước đường tăng không ít."Ba chén đậu đỏ đá, một phần bì heo kho mặn với khoai tây chiên, hai phần hotdog trân châu Mỹ..."Sở Nguyệt Nịnh đứng bên cửa sổ, khẽ gõ ngón tay thon thả lên thực đơn, đánh dấu từng món, sau đó khom người, mái tóc dài rủ xuống mặt bàn, cô đặt thực đơn xuống cửa sổ và nói: "Làm phiền, mang đến số 6 đài ngô, cảm ơn."Thi Bác Nhân ngồi đĩnh đạc, một tay đặt trên lưng ghế, Cam Nhất Tổ cằm tì vào ly nước chanh, lơ đễnh hút và nhìn chằm chằm vào tờ báo cũ trên bàn, thỉnh thoảng lại lật sang trang khác.Chu Phong Húc ngồi đối diện cửa sổ, cúi mắt, lật từng trang tài liệu một cách chăm chú.Đối diện với hắn là Trương Kiến Đức, đang nhả khói từ chiếc tẩu thuốc. Khi nhìn thấy cánh cửa từ tủ đá mở ra và một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ bước vào, hắn gõ nhẹ chiếc tẩu thuốc lên bàn và dập tắt tàn thuốc.Hôm nay, cửa hàng phong thủy mở cửa trễ hơn bình thường. Vừa mở cửa, Sở Nguyệt Nịnh đã thấy ba người khách đang chờ, vừa lúc đến giờ trà chiều. Sở Nguyệt Nịnh đi gọi Trương Kiến Đức và bà A Sơn đến.Đáng tiếc, bà A Sơn hôm nay có việc bận nên không đến quán. Nhìn thấy những người bạn thân đều tụ tập, Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy vô cùng vui vẻ, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.Vừa mới ngồi xuống, Trương Kiến Đức đã tiến đến gần và nói đùa với giọng nhỏ: "Nịnh Nịnh, em dọn nhà vào lúc nào thế? Biệt thự cao cấp thật là hoành tráng đó nha.""Ôi, anh Đức, sao anh biết vậy?" Sở Nguyệt Nịnh kinh ngạc, trợn tròn mắt.Cần biết rằng, chuyện này, ngoài tổ D hỗ trợ chuyển nhà biết ra, cô cũng không hề hé lộ cho ai biết."Báo Hương Giang đã đăng tin rồi."Trương Kiến Đức cầm tờ báo bị tàn thuốc đè nặng lên, lật mở ra, gõ nhẹ vào tiêu đề lớn in chữ đen có đồng xu vàng."Nữ thần toán phố Miếu dọn về biệt thự cao cấp, chủ tịch tập đoàn Kiều thị đến bái kiến. Còn có ảnh chụp của em nữa." Trương Kiến Đức cười, "Thật là uy phong lẫm liệt."DTVSở Nguyệt Nịnh lấy tờ báo, quả nhiên nhìn thấy ảnh chụp mình mặc đồ ở nhà, lại nhìn đến tiêu đề, thở dài và đưa ngón tay cái lên: "Paparazzi quả là lợi hại, cái gì cũng có thể đào bới được.""Trước khi em dọn về biệt thự cao cấp đó thì bản thân em đã thu hút rất nhiều sự chú ý rồi." Trương Kiến Đức thường xuyên theo dõi tin tức trong giới, nên tự nhiên hiểu rõ, "Paparazzi như là ngửi được mùi cá mòi, nhất định sẽ lùng sục."Sở Nguyệt Nịnh cũng thấy buồn cười, quay lại chủ đề chính: "Dọn nhà đang qua một thời gian, đến lúc đó mời anh.""Tuyệt vời, cầu còn không được. Anh đây lớn tuổi như vậy mà chưa từng được đến biệt thự cao cấp chơi." Trương Kiến Đức xoa ống tay áo, cánh tay phải làm động tác xào nấu không ngừng, "Cần anh xào rau không?""Mời anh đến là để làm khách, sao lại để anh nấu cơm được, đến lúc đó sẽ mời đầu bếp." Sở Nguyệt Nịnh vừa nói vừa cười, nốt ruồi nhỏ nhắn trên mũi càng thêm rạng rỡ."Đúng rồi, anh Đức, anh biết loại xe ô tô nào an toàn, thoải mái nhất không? Giá cả không cần quá đắt, trong khoảng 100 vạn là được rồi.”"Ôi ôi ôi, Nịnh Nịnh, em ngày càng khiến anh ngạc nhiên. Giờ em đã thuê đầu bếp rồi, mua ô tô còn muốn trên trăm vạn." Trương Kiến Đức buông tay, vừa nói vừa so ngón tay, "Đúng là cũng kiếm tiền, nhưng mỗi người đều khác biệt."

 

Nhìn vào chén m.á.u đỏ rực, A Thuật nở nụ cười ma quái: "Sư phụ, chính người là người bảo tôi phải nhanh chóng trưởng thành mà."

Cùng tuổi với hắn ta, Sở Nguyệt Nịnh lại có sức mạnh vượt trội hơn nhiều. Sự ghen tị và không cam tâm sau khi bị Sở Nguyệt Nịnh c.h.é.m gãy pháp kiếm, mỗi ngày đều tra tấn hắn ta.

Sự việc hôm nay càng khiến hắn ta nhận ra mình cần phải mạnh mẽ hơn nữa. Hắn ta, nhất định phải vượt qua Sở Nguyệt Nịnh!

---

Tiết trời mùa hè đến gần, người dân Hương Giang đã bắt đầu diện những bộ quần áo mát mẻ. Nắng nóng gay gắt cũng khiến cho lượng khách đến quán nước đường tăng không ít.

"Ba chén đậu đỏ đá, một phần bì heo kho mặn với khoai tây chiên, hai phần hotdog trân châu Mỹ..."

Sở Nguyệt Nịnh đứng bên cửa sổ, khẽ gõ ngón tay thon thả lên thực đơn, đánh dấu từng món, sau đó khom người, mái tóc dài rủ xuống mặt bàn, cô đặt thực đơn xuống cửa sổ và nói: "Làm phiền, mang đến số 6 đài ngô, cảm ơn."

Thi Bác Nhân ngồi đĩnh đạc, một tay đặt trên lưng ghế, Cam Nhất Tổ cằm tì vào ly nước chanh, lơ đễnh hút và nhìn chằm chằm vào tờ báo cũ trên bàn, thỉnh thoảng lại lật sang trang khác.

Chu Phong Húc ngồi đối diện cửa sổ, cúi mắt, lật từng trang tài liệu một cách chăm chú.

Đối diện với hắn là Trương Kiến Đức, đang nhả khói từ chiếc tẩu thuốc. Khi nhìn thấy cánh cửa từ tủ đá mở ra và một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ bước vào, hắn gõ nhẹ chiếc tẩu thuốc lên bàn và dập tắt tàn thuốc.

Hôm nay, cửa hàng phong thủy mở cửa trễ hơn bình thường. Vừa mở cửa, Sở Nguyệt Nịnh đã thấy ba người khách đang chờ, vừa lúc đến giờ trà chiều. Sở Nguyệt Nịnh đi gọi Trương Kiến Đức và bà A Sơn đến.

Đáng tiếc, bà A Sơn hôm nay có việc bận nên không đến quán.

 

Nhìn thấy những người bạn thân đều tụ tập, Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy vô cùng vui vẻ, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.

Vừa mới ngồi xuống, Trương Kiến Đức đã tiến đến gần và nói đùa với giọng nhỏ: "Nịnh Nịnh, em dọn nhà vào lúc nào thế? Biệt thự cao cấp thật là hoành tráng đó nha."

"Ôi, anh Đức, sao anh biết vậy?" Sở Nguyệt Nịnh kinh ngạc, trợn tròn mắt.

Cần biết rằng, chuyện này, ngoài tổ D hỗ trợ chuyển nhà biết ra, cô cũng không hề hé lộ cho ai biết.

"Báo Hương Giang đã đăng tin rồi."

Trương Kiến Đức cầm tờ báo bị tàn thuốc đè nặng lên, lật mở ra, gõ nhẹ vào tiêu đề lớn in chữ đen có đồng xu vàng.

"Nữ thần toán phố Miếu dọn về biệt thự cao cấp, chủ tịch tập đoàn Kiều thị đến bái kiến. Còn có ảnh chụp của em nữa." Trương Kiến Đức cười, "Thật là uy phong lẫm liệt."

DTV

Sở Nguyệt Nịnh lấy tờ báo, quả nhiên nhìn thấy ảnh chụp mình mặc đồ ở nhà, lại nhìn đến tiêu đề, thở dài và đưa ngón tay cái lên: "Paparazzi quả là lợi hại, cái gì cũng có thể đào bới được."

"Trước khi em dọn về biệt thự cao cấp đó thì bản thân em đã thu hút rất nhiều sự chú ý rồi." Trương Kiến Đức thường xuyên theo dõi tin tức trong giới, nên tự nhiên hiểu rõ, "Paparazzi như là ngửi được mùi cá mòi, nhất định sẽ lùng sục."

Sở Nguyệt Nịnh cũng thấy buồn cười, quay lại chủ đề chính: "Dọn nhà đang qua một thời gian, đến lúc đó mời anh."

"Tuyệt vời, cầu còn không được. Anh đây lớn tuổi như vậy mà chưa từng được đến biệt thự cao cấp chơi." Trương Kiến Đức xoa ống tay áo, cánh tay phải làm động tác xào nấu không ngừng, "Cần anh xào rau không?"

"Mời anh đến là để làm khách, sao lại để anh nấu cơm được, đến lúc đó sẽ mời đầu bếp." Sở Nguyệt Nịnh vừa nói vừa cười, nốt ruồi nhỏ nhắn trên mũi càng thêm rạng rỡ.

"Đúng rồi, anh Đức, anh biết loại xe ô tô nào an toàn, thoải mái nhất không? Giá cả không cần quá đắt, trong khoảng 100 vạn là được rồi.”

"Ôi ôi ôi, Nịnh Nịnh, em ngày càng khiến anh ngạc nhiên. Giờ em đã thuê đầu bếp rồi, mua ô tô còn muốn trên trăm vạn." Trương Kiến Đức buông tay, vừa nói vừa so ngón tay, "Đúng là cũng kiếm tiền, nhưng mỗi người đều khác biệt."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  Nhìn vào chén m.á.u đỏ rực, A Thuật nở nụ cười ma quái: "Sư phụ, chính người là người bảo tôi phải nhanh chóng trưởng thành mà."Cùng tuổi với hắn ta, Sở Nguyệt Nịnh lại có sức mạnh vượt trội hơn nhiều. Sự ghen tị và không cam tâm sau khi bị Sở Nguyệt Nịnh c.h.é.m gãy pháp kiếm, mỗi ngày đều tra tấn hắn ta.Sự việc hôm nay càng khiến hắn ta nhận ra mình cần phải mạnh mẽ hơn nữa. Hắn ta, nhất định phải vượt qua Sở Nguyệt Nịnh!---Tiết trời mùa hè đến gần, người dân Hương Giang đã bắt đầu diện những bộ quần áo mát mẻ. Nắng nóng gay gắt cũng khiến cho lượng khách đến quán nước đường tăng không ít."Ba chén đậu đỏ đá, một phần bì heo kho mặn với khoai tây chiên, hai phần hotdog trân châu Mỹ..."Sở Nguyệt Nịnh đứng bên cửa sổ, khẽ gõ ngón tay thon thả lên thực đơn, đánh dấu từng món, sau đó khom người, mái tóc dài rủ xuống mặt bàn, cô đặt thực đơn xuống cửa sổ và nói: "Làm phiền, mang đến số 6 đài ngô, cảm ơn."Thi Bác Nhân ngồi đĩnh đạc, một tay đặt trên lưng ghế, Cam Nhất Tổ cằm tì vào ly nước chanh, lơ đễnh hút và nhìn chằm chằm vào tờ báo cũ trên bàn, thỉnh thoảng lại lật sang trang khác.Chu Phong Húc ngồi đối diện cửa sổ, cúi mắt, lật từng trang tài liệu một cách chăm chú.Đối diện với hắn là Trương Kiến Đức, đang nhả khói từ chiếc tẩu thuốc. Khi nhìn thấy cánh cửa từ tủ đá mở ra và một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ bước vào, hắn gõ nhẹ chiếc tẩu thuốc lên bàn và dập tắt tàn thuốc.Hôm nay, cửa hàng phong thủy mở cửa trễ hơn bình thường. Vừa mở cửa, Sở Nguyệt Nịnh đã thấy ba người khách đang chờ, vừa lúc đến giờ trà chiều. Sở Nguyệt Nịnh đi gọi Trương Kiến Đức và bà A Sơn đến.Đáng tiếc, bà A Sơn hôm nay có việc bận nên không đến quán. Nhìn thấy những người bạn thân đều tụ tập, Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy vô cùng vui vẻ, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.Vừa mới ngồi xuống, Trương Kiến Đức đã tiến đến gần và nói đùa với giọng nhỏ: "Nịnh Nịnh, em dọn nhà vào lúc nào thế? Biệt thự cao cấp thật là hoành tráng đó nha.""Ôi, anh Đức, sao anh biết vậy?" Sở Nguyệt Nịnh kinh ngạc, trợn tròn mắt.Cần biết rằng, chuyện này, ngoài tổ D hỗ trợ chuyển nhà biết ra, cô cũng không hề hé lộ cho ai biết."Báo Hương Giang đã đăng tin rồi."Trương Kiến Đức cầm tờ báo bị tàn thuốc đè nặng lên, lật mở ra, gõ nhẹ vào tiêu đề lớn in chữ đen có đồng xu vàng."Nữ thần toán phố Miếu dọn về biệt thự cao cấp, chủ tịch tập đoàn Kiều thị đến bái kiến. Còn có ảnh chụp của em nữa." Trương Kiến Đức cười, "Thật là uy phong lẫm liệt."DTVSở Nguyệt Nịnh lấy tờ báo, quả nhiên nhìn thấy ảnh chụp mình mặc đồ ở nhà, lại nhìn đến tiêu đề, thở dài và đưa ngón tay cái lên: "Paparazzi quả là lợi hại, cái gì cũng có thể đào bới được.""Trước khi em dọn về biệt thự cao cấp đó thì bản thân em đã thu hút rất nhiều sự chú ý rồi." Trương Kiến Đức thường xuyên theo dõi tin tức trong giới, nên tự nhiên hiểu rõ, "Paparazzi như là ngửi được mùi cá mòi, nhất định sẽ lùng sục."Sở Nguyệt Nịnh cũng thấy buồn cười, quay lại chủ đề chính: "Dọn nhà đang qua một thời gian, đến lúc đó mời anh.""Tuyệt vời, cầu còn không được. Anh đây lớn tuổi như vậy mà chưa từng được đến biệt thự cao cấp chơi." Trương Kiến Đức xoa ống tay áo, cánh tay phải làm động tác xào nấu không ngừng, "Cần anh xào rau không?""Mời anh đến là để làm khách, sao lại để anh nấu cơm được, đến lúc đó sẽ mời đầu bếp." Sở Nguyệt Nịnh vừa nói vừa cười, nốt ruồi nhỏ nhắn trên mũi càng thêm rạng rỡ."Đúng rồi, anh Đức, anh biết loại xe ô tô nào an toàn, thoải mái nhất không? Giá cả không cần quá đắt, trong khoảng 100 vạn là được rồi.”"Ôi ôi ôi, Nịnh Nịnh, em ngày càng khiến anh ngạc nhiên. Giờ em đã thuê đầu bếp rồi, mua ô tô còn muốn trên trăm vạn." Trương Kiến Đức buông tay, vừa nói vừa so ngón tay, "Đúng là cũng kiếm tiền, nhưng mỗi người đều khác biệt."

Chương 696: Chương 696