"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 701: Chương 701

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  Sau đó, cô nhìn những người xếp hàng chờ xem bói, cười nói: "Bây giờ tôi có thể bắt đầu xem bói rồi."Vệ Nghiên Lâm ở bên cạnh cầm theo xô, tiến đến nhỏ giọng nhắc nhở: "Nịnh Nịnh, Lý tiểu thư đã ở bên trong chờ cô từ lâu rồi.""Lý tiểu thư?" Sở Nguyệt Nịnh chỉ nhớ đến một Lý tiểu thư duy nhất, hơi ngạc nhiên."Đúng vậy." Vệ Nghiên Lâm nhếch cằm, liếc nhìn qua vách ngăn, "Cô ấy là vị *****ên."Sở Nguyệt Nịnh đi theo vào vách ngăn, quả nhiên nhìn thấy Lý Tuệ Văn với mái tóc ngắn ngang vai trong bộ trang phục công sở.Sau một thời gian không gặp, Lý Tuệ Văn đã trưởng thành hơn nhiều, ánh mắt không còn sự bồng bột như trước mà trở nên điềm đạm hơn.Sở Nguyệt Nịnh đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống và cười nói: "Đã lâu không gặp."Lý Tuệ Văn ngẩng đầu lên, nở nụ cười, "Tôi đã từ chức ở tòa soạn Đại Hỉ, hôm nay đến đây là muốn thỉnh cầu đại sư xem bói một quẻ, xem về sự nghiệp của tôi."Nói xong, cô ấy nhanh chóng báo cho Sở Nguyệt Nịnh bát tự của mình.DTVSở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán, "Sao tự nhiên lại muốn từ chức vậy? Vất vả lắm mới lên được chức phó tổng biên tập mà."Lý Tuệ Văn nhíu mày, lộ ra vẻ buồn bã, lắc đầu: "Sau khi lên chức phó tổng biên tập, có rất nhiều chuyện không giống như tưởng tượng của mình.""Tổng biên tập muốn dùng cách giật tít câu khách để thu hút người mua. Viết tiêu đề giật gân, nội dung chỉ cần có chút liên quan là được."Khi còn trẻ, Lý Tuệ Văn mơ ước trở thành phóng viên tin tức, vạch trần sự thật của xã hội. Mặc dù sau này trình độ của cô ấy không đủ, nên chỉ có thể làm phóng viên paparazzi. Nhưng nội dung hoàn toàn không liên quan đến tiêu đề, lại khác gì tạo tin giả chứ?Điều này vi phạm ước nguyện ban đầu của cô ấy."Có câu nói, đạo bất đồng khó lòng hợp tác. Do có mối quan hệ với đại sư, nên tôi cũng có chút danh tiếng ở Hương Giang, nên có không ít công ty truyền thông vẫy gọi tôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu không thể làm theo ý mình để viết tin tức, thì thà dứt khoát tự mình gây dựng sự nghiệp.""Tôi muốn làm một tạp chí chuyên đưa tin về những thành tích của phụ nữ."Lý Tuệ Văn nắm chặt tay, nói lời thề son sắt.Làm phóng viên lâu như vậy, cô ấy đã chứng kiến không ít nam giới chiếm đoạt sự nổi bật của phụ nữ. Cho dù có những câu chuyện thành công của phụ nữ, nhưng độ dài bài báo cũng rất ngắn và lượng từ sử dụng cũng không nhiều.Cô ấy muốn thay đổi hiện trạng này.Vì vậy, cô ấy đã dành nhiều năm để tích lũy kinh nghiệm và nguồn lực."Mọi việc vốn dĩ suôn sẻ, nhưng gần đây không hiểu sao lại gặp nhiều khó khăn. Vậy nên tôi muốn thỉnh cầu đại sư xem bói cho tôi, xem có cách nào hóa giải được không.""Để tôi xem cho cô." Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay, "Theo quy củ, trước tiên tôi sẽ xem tình hình cơ bản của cô. Gia cảnh của cô bình thường, là con gái duy nhất trong nhà. Tuy nhiên, nói là con gái duy nhất cũng không hẳn đúng, xem qua thân duyên của cô, còn có một người có mối quan hệ rất thân thiết với cô.""Mạng sống của cô từng trải qua một đại nạn, lúc 12 tuổi suýt bị bọn buôn người bắt cóc, chính người thân thiết này đã cứu cô, từ đó mối quan hệ của hai người càng thêm gắn bó."Lý Tuệ Văn nhớ lại chuyện cũ này, gật đầu: "Bố mẹ chỉ có tôi là con gái duy nhất, nhưng có một người anh họ từ nhỏ cha mẹ đã chết, cha mẹ thương cảm nên nhận nuôi. Chuyện suýt bị bán cũng thực sự xảy ra, là anh họ tôi phát hiện có điều không ổn mới cứu tôi thoát khỏi số phận bị bán.""Từ đó về sau, tình cảm của tôi và anh họ luôn rất tốt."Nói xong.Lý Tuệ Văn nở nụ cười, "Từ nhỏ đến lớn, anh họ luôn bảo vệ tôi. Anh ấy tuy không phải anh trai ruột của tôi, nhưng tôi vẫn luôn coi anh ấy như anh trai ruột."

 

Sau đó, cô nhìn những người xếp hàng chờ xem bói, cười nói: "Bây giờ tôi có thể bắt đầu xem bói rồi."

Vệ Nghiên Lâm ở bên cạnh cầm theo xô, tiến đến nhỏ giọng nhắc nhở: "Nịnh Nịnh, Lý tiểu thư đã ở bên trong chờ cô từ lâu rồi."

"Lý tiểu thư?" Sở Nguyệt Nịnh chỉ nhớ đến một Lý tiểu thư duy nhất, hơi ngạc nhiên.

"Đúng vậy." Vệ Nghiên Lâm nhếch cằm, liếc nhìn qua vách ngăn, "Cô ấy là vị *****ên."

Sở Nguyệt Nịnh đi theo vào vách ngăn, quả nhiên nhìn thấy Lý Tuệ Văn với mái tóc ngắn ngang vai trong bộ trang phục công sở.

Sau một thời gian không gặp, Lý Tuệ Văn đã trưởng thành hơn nhiều, ánh mắt không còn sự bồng bột như trước mà trở nên điềm đạm hơn.

Sở Nguyệt Nịnh đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống và cười nói: "Đã lâu không gặp."

Lý Tuệ Văn ngẩng đầu lên, nở nụ cười, "Tôi đã từ chức ở tòa soạn Đại Hỉ, hôm nay đến đây là muốn thỉnh cầu đại sư xem bói một quẻ, xem về sự nghiệp của tôi."

Nói xong, cô ấy nhanh chóng báo cho Sở Nguyệt Nịnh bát tự của mình.

DTV

Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán, "Sao tự nhiên lại muốn từ chức vậy? Vất vả lắm mới lên được chức phó tổng biên tập mà."

Lý Tuệ Văn nhíu mày, lộ ra vẻ buồn bã, lắc đầu: "Sau khi lên chức phó tổng biên tập, có rất nhiều chuyện không giống như tưởng tượng của mình."

"Tổng biên tập muốn dùng cách giật tít câu khách để thu hút người mua. Viết tiêu đề giật gân, nội dung chỉ cần có chút liên quan là được."

Khi còn trẻ, Lý Tuệ Văn mơ ước trở thành phóng viên tin tức, vạch trần sự thật của xã hội. Mặc dù sau này trình độ của cô ấy không đủ, nên chỉ có thể làm phóng viên paparazzi.

 

Nhưng nội dung hoàn toàn không liên quan đến tiêu đề, lại khác gì tạo tin giả chứ?

Điều này vi phạm ước nguyện ban đầu của cô ấy.

"Có câu nói, đạo bất đồng khó lòng hợp tác. Do có mối quan hệ với đại sư, nên tôi cũng có chút danh tiếng ở Hương Giang, nên có không ít công ty truyền thông vẫy gọi tôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu không thể làm theo ý mình để viết tin tức, thì thà dứt khoát tự mình gây dựng sự nghiệp."

"Tôi muốn làm một tạp chí chuyên đưa tin về những thành tích của phụ nữ."

Lý Tuệ Văn nắm chặt tay, nói lời thề son sắt.

Làm phóng viên lâu như vậy, cô ấy đã chứng kiến không ít nam giới chiếm đoạt sự nổi bật của phụ nữ. Cho dù có những câu chuyện thành công của phụ nữ, nhưng độ dài bài báo cũng rất ngắn và lượng từ sử dụng cũng không nhiều.

Cô ấy muốn thay đổi hiện trạng này.

Vì vậy, cô ấy đã dành nhiều năm để tích lũy kinh nghiệm và nguồn lực.

"Mọi việc vốn dĩ suôn sẻ, nhưng gần đây không hiểu sao lại gặp nhiều khó khăn. Vậy nên tôi muốn thỉnh cầu đại sư xem bói cho tôi, xem có cách nào hóa giải được không."

"Để tôi xem cho cô." Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay, "Theo quy củ, trước tiên tôi sẽ xem tình hình cơ bản của cô. Gia cảnh của cô bình thường, là con gái duy nhất trong nhà. Tuy nhiên, nói là con gái duy nhất cũng không hẳn đúng, xem qua thân duyên của cô, còn có một người có mối quan hệ rất thân thiết với cô."

"Mạng sống của cô từng trải qua một đại nạn, lúc 12 tuổi suýt bị bọn buôn người bắt cóc, chính người thân thiết này đã cứu cô, từ đó mối quan hệ của hai người càng thêm gắn bó."

Lý Tuệ Văn nhớ lại chuyện cũ này, gật đầu: "Bố mẹ chỉ có tôi là con gái duy nhất, nhưng có một người anh họ từ nhỏ cha mẹ đã chết, cha mẹ thương cảm nên nhận nuôi. Chuyện suýt bị bán cũng thực sự xảy ra, là anh họ tôi phát hiện có điều không ổn mới cứu tôi thoát khỏi số phận bị bán."

"Từ đó về sau, tình cảm của tôi và anh họ luôn rất tốt."

Nói xong.

Lý Tuệ Văn nở nụ cười, "Từ nhỏ đến lớn, anh họ luôn bảo vệ tôi. Anh ấy tuy không phải anh trai ruột của tôi, nhưng tôi vẫn luôn coi anh ấy như anh trai ruột."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  Sau đó, cô nhìn những người xếp hàng chờ xem bói, cười nói: "Bây giờ tôi có thể bắt đầu xem bói rồi."Vệ Nghiên Lâm ở bên cạnh cầm theo xô, tiến đến nhỏ giọng nhắc nhở: "Nịnh Nịnh, Lý tiểu thư đã ở bên trong chờ cô từ lâu rồi.""Lý tiểu thư?" Sở Nguyệt Nịnh chỉ nhớ đến một Lý tiểu thư duy nhất, hơi ngạc nhiên."Đúng vậy." Vệ Nghiên Lâm nhếch cằm, liếc nhìn qua vách ngăn, "Cô ấy là vị *****ên."Sở Nguyệt Nịnh đi theo vào vách ngăn, quả nhiên nhìn thấy Lý Tuệ Văn với mái tóc ngắn ngang vai trong bộ trang phục công sở.Sau một thời gian không gặp, Lý Tuệ Văn đã trưởng thành hơn nhiều, ánh mắt không còn sự bồng bột như trước mà trở nên điềm đạm hơn.Sở Nguyệt Nịnh đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống và cười nói: "Đã lâu không gặp."Lý Tuệ Văn ngẩng đầu lên, nở nụ cười, "Tôi đã từ chức ở tòa soạn Đại Hỉ, hôm nay đến đây là muốn thỉnh cầu đại sư xem bói một quẻ, xem về sự nghiệp của tôi."Nói xong, cô ấy nhanh chóng báo cho Sở Nguyệt Nịnh bát tự của mình.DTVSở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán, "Sao tự nhiên lại muốn từ chức vậy? Vất vả lắm mới lên được chức phó tổng biên tập mà."Lý Tuệ Văn nhíu mày, lộ ra vẻ buồn bã, lắc đầu: "Sau khi lên chức phó tổng biên tập, có rất nhiều chuyện không giống như tưởng tượng của mình.""Tổng biên tập muốn dùng cách giật tít câu khách để thu hút người mua. Viết tiêu đề giật gân, nội dung chỉ cần có chút liên quan là được."Khi còn trẻ, Lý Tuệ Văn mơ ước trở thành phóng viên tin tức, vạch trần sự thật của xã hội. Mặc dù sau này trình độ của cô ấy không đủ, nên chỉ có thể làm phóng viên paparazzi. Nhưng nội dung hoàn toàn không liên quan đến tiêu đề, lại khác gì tạo tin giả chứ?Điều này vi phạm ước nguyện ban đầu của cô ấy."Có câu nói, đạo bất đồng khó lòng hợp tác. Do có mối quan hệ với đại sư, nên tôi cũng có chút danh tiếng ở Hương Giang, nên có không ít công ty truyền thông vẫy gọi tôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu không thể làm theo ý mình để viết tin tức, thì thà dứt khoát tự mình gây dựng sự nghiệp.""Tôi muốn làm một tạp chí chuyên đưa tin về những thành tích của phụ nữ."Lý Tuệ Văn nắm chặt tay, nói lời thề son sắt.Làm phóng viên lâu như vậy, cô ấy đã chứng kiến không ít nam giới chiếm đoạt sự nổi bật của phụ nữ. Cho dù có những câu chuyện thành công của phụ nữ, nhưng độ dài bài báo cũng rất ngắn và lượng từ sử dụng cũng không nhiều.Cô ấy muốn thay đổi hiện trạng này.Vì vậy, cô ấy đã dành nhiều năm để tích lũy kinh nghiệm và nguồn lực."Mọi việc vốn dĩ suôn sẻ, nhưng gần đây không hiểu sao lại gặp nhiều khó khăn. Vậy nên tôi muốn thỉnh cầu đại sư xem bói cho tôi, xem có cách nào hóa giải được không.""Để tôi xem cho cô." Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay, "Theo quy củ, trước tiên tôi sẽ xem tình hình cơ bản của cô. Gia cảnh của cô bình thường, là con gái duy nhất trong nhà. Tuy nhiên, nói là con gái duy nhất cũng không hẳn đúng, xem qua thân duyên của cô, còn có một người có mối quan hệ rất thân thiết với cô.""Mạng sống của cô từng trải qua một đại nạn, lúc 12 tuổi suýt bị bọn buôn người bắt cóc, chính người thân thiết này đã cứu cô, từ đó mối quan hệ của hai người càng thêm gắn bó."Lý Tuệ Văn nhớ lại chuyện cũ này, gật đầu: "Bố mẹ chỉ có tôi là con gái duy nhất, nhưng có một người anh họ từ nhỏ cha mẹ đã chết, cha mẹ thương cảm nên nhận nuôi. Chuyện suýt bị bán cũng thực sự xảy ra, là anh họ tôi phát hiện có điều không ổn mới cứu tôi thoát khỏi số phận bị bán.""Từ đó về sau, tình cảm của tôi và anh họ luôn rất tốt."Nói xong.Lý Tuệ Văn nở nụ cười, "Từ nhỏ đến lớn, anh họ luôn bảo vệ tôi. Anh ấy tuy không phải anh trai ruột của tôi, nhưng tôi vẫn luôn coi anh ấy như anh trai ruột."

Chương 701: Chương 701