"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 712: Chương 712
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Từ 16 đến 25 tuổi cũng không có gì trở ngại, chỉ có sau 25 tuổi."Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Có một đại nạn, ông bị bạn bè lừa gạt suýt c.h.ế.t ở nước ngoài, sau đó phải chạy trốn về Hương Giang, may mắn được quý nhân giúp đỡ.""Đại sư nói đều đúng." Lôi Tự Minh cười khẽ, mắt lộ ra vẻ hoài niệm, "Năm đó tôi không xu dính túi trốn về Hương Giang, lang thang khắp nơi, nửa đêm thường phải lục thùng rác kiếm đồ ăn. Có một cặp vợ chồng đã mời tôi ăn một bữa tối.""Kiếp nạn này, Lôi mỗ cả đời khó quên, cũng chính là từ đó về sau, tôi chịu ảnh hưởng của họ, vẫn luôn hết mình vì sự nghiệp từ thiện."Sở Nguyệt Nịnh nhéo tay tính toán, nhíu mày: "Cặp vợ chồng đó, có phải là chủ cửa hàng hoành thánh không?"Lời nói vừa dứt.Nụ cười của Lôi Tự Minh bỗng nhiên tắt lịm.“Cửa hàng hoành thánh?”Sau một hồi lâu.Lôi Tự Minh vỗ nhẹ đầu gối, giả vờ như vừa mới hoàn hồn.“Chuyện đã lâu rồi, tôi đã sớm quên anh chị đó bán gì, chỉ mang máng nhớ lúc nửa đêm ấy có ăn một tô hoành thánh.” Lôi Tự Minh trả lời trôi chảy.Ông ta không thể nói Sở Nguyệt Nịnh tính sai, cũng không thể đưa ra bằng chứng gì để chứng minh.So với bất kỳ ai khác, ông ta càng phải minh bạch. Một khi nghi ngờ Sở Nguyệt Nịnh, những sự kiện từ thiện mà Sở Nguyệt Nịnh kể ra sẽ không còn sức thuyết phục nữa.Ngay từ đầu, ông ta đã tính toán kỹ lưỡng để Sở Nguyệt Nịnh bói toán cho mình.Chỉ cần đối phương chịu hợp tác, Sở Nguyệt Nịnh có thể giúp ông ta có được tấm vé thông hành tốt nhất để trở thành chủ tịch hội từ thiện.Đúng vậy.Ông ta đang lợi dụng Sở Nguyệt Nịnh. Nhóm hàng xóm nghe những lời nói trước đó của Lôi Tự Minh, không khỏi cảm khái:“Người ta nói người chịu ơn của ai, thì sẽ học theo ơn huệ của người đó, người anh chị đó là người dẫn đường của Lôi tiên sinh ư?”“Lôi tiên sinh đúng là tốt bụng.”“Chắc anh chị đó nhìn Lôi tiên sinh bây giờ cũng sẽ cảm thấy ấm áp nhỉ?”“Lôi tiên sinh, ông còn liên lạc với anh chị không?”“Vẫn còn liên lạc.” Lôi Tự Minh cười khẽ, “Tuy nhiên tôi không thể tiết lộ danh tính cụ thể của họ. Anh chị đều là những người thích thanh tịnh nên không muốn ai quấy rầy họ.”DTVSở Nguyệt Nịnh thản nhiên nhìn thoáng qua, đã thấu hiểu tâm tư của Lôi Tự Minh, cô thu hồi ánh mắt, tiếp tục bói toán, “Sau đó, ông đã ẩn mình trong khoảng bốn năm. Bốn năm sau, ông bước vào ngành từ thiện và đã làm rất nhiều việc thiện.”“Để tôi xem nào.” Sở Nguyệt Nịnh đặt tờ giấy trước mặt mọi người lên bàn, rồi đếm từng mục.Nhìn thấy tờ giấy được bày ra trước mặt mọi người.Lôi Tự Minh nheo mắt, nụ cười lịch thiệp vốn có trên môi giờ đây trở nên cứng đờ, “Đại… Đại sư, sao lại có thể bày tờ giấy ra như vậy?”Trán ông ta lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay ướt nhẹp.Có rất nhiều hàng xóm ở Phố Miếu đang nhìn, huống hồ còn có hai phóng viên, ông ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.“Sao không thể?” Sở Nguyệt Nịnh liếc xéo ông ta một cái, hỏi lại, “Làm việc tốt, sao lại không thể cho mọi người biết?”Nụ cười của Lôi Tự Minh gượng gạo: “Có thể.”Sở Nguyệt Nịnh nhìn bảng giờ giấc, nói: “Chuyện thứ nhất, năm 1983, ông đã âm thầm giúp đỡ một cô bé bị kỳ thị giới tính, vì gia đình cô bé trọng nam khinh nữ, không cho cô bé đi học, nên ông đã cho tiền cho cô bé.”Ngay khi Sở Nguyệt Nịnh dứt lời, một người hàng xóm đã lên tiếng:“Chuyện này tôi biết! Lúc đó còn được lên báo, rất nhiều người khen Lôi tiên sinh tốt bụng.”“Năm 1983, lúc ấy Lôi tiên sinh dường như còn chưa tham gia vào hoạt động từ thiện. Nghe nói, số tiền ông ấy dùng để giúp đỡ cô bé là toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình.”Lôi Tự Minh không phản ứng gì quá đáng trước lời nói của Sở Nguyệt Nịnh, ông ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: "Haizz, chuyện năm đó thực sự không đáng nhắc đến. Các vị không biết, cô bé bị kỳ thị giới tính kia thực sự rất đáng thương, cô bé rất muốn được đi học, nhưng gia đình không cho."
"Từ 16 đến 25 tuổi cũng không có gì trở ngại, chỉ có sau 25 tuổi."
Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Có một đại nạn, ông bị bạn bè lừa gạt suýt c.h.ế.t ở nước ngoài, sau đó phải chạy trốn về Hương Giang, may mắn được quý nhân giúp đỡ."
"Đại sư nói đều đúng." Lôi Tự Minh cười khẽ, mắt lộ ra vẻ hoài niệm, "Năm đó tôi không xu dính túi trốn về Hương Giang, lang thang khắp nơi, nửa đêm thường phải lục thùng rác kiếm đồ ăn. Có một cặp vợ chồng đã mời tôi ăn một bữa tối."
"Kiếp nạn này, Lôi mỗ cả đời khó quên, cũng chính là từ đó về sau, tôi chịu ảnh hưởng của họ, vẫn luôn hết mình vì sự nghiệp từ thiện."
Sở Nguyệt Nịnh nhéo tay tính toán, nhíu mày: "Cặp vợ chồng đó, có phải là chủ cửa hàng hoành thánh không?"
Lời nói vừa dứt.
Nụ cười của Lôi Tự Minh bỗng nhiên tắt lịm.
“Cửa hàng hoành thánh?”
Sau một hồi lâu.
Lôi Tự Minh vỗ nhẹ đầu gối, giả vờ như vừa mới hoàn hồn.
“Chuyện đã lâu rồi, tôi đã sớm quên anh chị đó bán gì, chỉ mang máng nhớ lúc nửa đêm ấy có ăn một tô hoành thánh.” Lôi Tự Minh trả lời trôi chảy.
Ông ta không thể nói Sở Nguyệt Nịnh tính sai, cũng không thể đưa ra bằng chứng gì để chứng minh.
So với bất kỳ ai khác, ông ta càng phải minh bạch. Một khi nghi ngờ Sở Nguyệt Nịnh, những sự kiện từ thiện mà Sở Nguyệt Nịnh kể ra sẽ không còn sức thuyết phục nữa.
Ngay từ đầu, ông ta đã tính toán kỹ lưỡng để Sở Nguyệt Nịnh bói toán cho mình.
Chỉ cần đối phương chịu hợp tác, Sở Nguyệt Nịnh có thể giúp ông ta có được tấm vé thông hành tốt nhất để trở thành chủ tịch hội từ thiện.
Đúng vậy.
Ông ta đang lợi dụng Sở Nguyệt Nịnh.
Nhóm hàng xóm nghe những lời nói trước đó của Lôi Tự Minh, không khỏi cảm khái:
“Người ta nói người chịu ơn của ai, thì sẽ học theo ơn huệ của người đó, người anh chị đó là người dẫn đường của Lôi tiên sinh ư?”
“Lôi tiên sinh đúng là tốt bụng.”
“Chắc anh chị đó nhìn Lôi tiên sinh bây giờ cũng sẽ cảm thấy ấm áp nhỉ?”
“Lôi tiên sinh, ông còn liên lạc với anh chị không?”
“Vẫn còn liên lạc.” Lôi Tự Minh cười khẽ, “Tuy nhiên tôi không thể tiết lộ danh tính cụ thể của họ. Anh chị đều là những người thích thanh tịnh nên không muốn ai quấy rầy họ.”
DTV
Sở Nguyệt Nịnh thản nhiên nhìn thoáng qua, đã thấu hiểu tâm tư của Lôi Tự Minh, cô thu hồi ánh mắt, tiếp tục bói toán, “Sau đó, ông đã ẩn mình trong khoảng bốn năm. Bốn năm sau, ông bước vào ngành từ thiện và đã làm rất nhiều việc thiện.”
“Để tôi xem nào.” Sở Nguyệt Nịnh đặt tờ giấy trước mặt mọi người lên bàn, rồi đếm từng mục.
Nhìn thấy tờ giấy được bày ra trước mặt mọi người.
Lôi Tự Minh nheo mắt, nụ cười lịch thiệp vốn có trên môi giờ đây trở nên cứng đờ, “Đại… Đại sư, sao lại có thể bày tờ giấy ra như vậy?”
Trán ông ta lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay ướt nhẹp.
Có rất nhiều hàng xóm ở Phố Miếu đang nhìn, huống hồ còn có hai phóng viên, ông ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Sao không thể?” Sở Nguyệt Nịnh liếc xéo ông ta một cái, hỏi lại, “Làm việc tốt, sao lại không thể cho mọi người biết?”
Nụ cười của Lôi Tự Minh gượng gạo: “Có thể.”
Sở Nguyệt Nịnh nhìn bảng giờ giấc, nói: “Chuyện thứ nhất, năm 1983, ông đã âm thầm giúp đỡ một cô bé bị kỳ thị giới tính, vì gia đình cô bé trọng nam khinh nữ, không cho cô bé đi học, nên ông đã cho tiền cho cô bé.”
Ngay khi Sở Nguyệt Nịnh dứt lời, một người hàng xóm đã lên tiếng:
“Chuyện này tôi biết! Lúc đó còn được lên báo, rất nhiều người khen Lôi tiên sinh tốt bụng.”
“Năm 1983, lúc ấy Lôi tiên sinh dường như còn chưa tham gia vào hoạt động từ thiện. Nghe nói, số tiền ông ấy dùng để giúp đỡ cô bé là toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình.”
Lôi Tự Minh không phản ứng gì quá đáng trước lời nói của Sở Nguyệt Nịnh, ông ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: "Haizz, chuyện năm đó thực sự không đáng nhắc đến. Các vị không biết, cô bé bị kỳ thị giới tính kia thực sự rất đáng thương, cô bé rất muốn được đi học, nhưng gia đình không cho."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Từ 16 đến 25 tuổi cũng không có gì trở ngại, chỉ có sau 25 tuổi."Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Có một đại nạn, ông bị bạn bè lừa gạt suýt c.h.ế.t ở nước ngoài, sau đó phải chạy trốn về Hương Giang, may mắn được quý nhân giúp đỡ.""Đại sư nói đều đúng." Lôi Tự Minh cười khẽ, mắt lộ ra vẻ hoài niệm, "Năm đó tôi không xu dính túi trốn về Hương Giang, lang thang khắp nơi, nửa đêm thường phải lục thùng rác kiếm đồ ăn. Có một cặp vợ chồng đã mời tôi ăn một bữa tối.""Kiếp nạn này, Lôi mỗ cả đời khó quên, cũng chính là từ đó về sau, tôi chịu ảnh hưởng của họ, vẫn luôn hết mình vì sự nghiệp từ thiện."Sở Nguyệt Nịnh nhéo tay tính toán, nhíu mày: "Cặp vợ chồng đó, có phải là chủ cửa hàng hoành thánh không?"Lời nói vừa dứt.Nụ cười của Lôi Tự Minh bỗng nhiên tắt lịm.“Cửa hàng hoành thánh?”Sau một hồi lâu.Lôi Tự Minh vỗ nhẹ đầu gối, giả vờ như vừa mới hoàn hồn.“Chuyện đã lâu rồi, tôi đã sớm quên anh chị đó bán gì, chỉ mang máng nhớ lúc nửa đêm ấy có ăn một tô hoành thánh.” Lôi Tự Minh trả lời trôi chảy.Ông ta không thể nói Sở Nguyệt Nịnh tính sai, cũng không thể đưa ra bằng chứng gì để chứng minh.So với bất kỳ ai khác, ông ta càng phải minh bạch. Một khi nghi ngờ Sở Nguyệt Nịnh, những sự kiện từ thiện mà Sở Nguyệt Nịnh kể ra sẽ không còn sức thuyết phục nữa.Ngay từ đầu, ông ta đã tính toán kỹ lưỡng để Sở Nguyệt Nịnh bói toán cho mình.Chỉ cần đối phương chịu hợp tác, Sở Nguyệt Nịnh có thể giúp ông ta có được tấm vé thông hành tốt nhất để trở thành chủ tịch hội từ thiện.Đúng vậy.Ông ta đang lợi dụng Sở Nguyệt Nịnh. Nhóm hàng xóm nghe những lời nói trước đó của Lôi Tự Minh, không khỏi cảm khái:“Người ta nói người chịu ơn của ai, thì sẽ học theo ơn huệ của người đó, người anh chị đó là người dẫn đường của Lôi tiên sinh ư?”“Lôi tiên sinh đúng là tốt bụng.”“Chắc anh chị đó nhìn Lôi tiên sinh bây giờ cũng sẽ cảm thấy ấm áp nhỉ?”“Lôi tiên sinh, ông còn liên lạc với anh chị không?”“Vẫn còn liên lạc.” Lôi Tự Minh cười khẽ, “Tuy nhiên tôi không thể tiết lộ danh tính cụ thể của họ. Anh chị đều là những người thích thanh tịnh nên không muốn ai quấy rầy họ.”DTVSở Nguyệt Nịnh thản nhiên nhìn thoáng qua, đã thấu hiểu tâm tư của Lôi Tự Minh, cô thu hồi ánh mắt, tiếp tục bói toán, “Sau đó, ông đã ẩn mình trong khoảng bốn năm. Bốn năm sau, ông bước vào ngành từ thiện và đã làm rất nhiều việc thiện.”“Để tôi xem nào.” Sở Nguyệt Nịnh đặt tờ giấy trước mặt mọi người lên bàn, rồi đếm từng mục.Nhìn thấy tờ giấy được bày ra trước mặt mọi người.Lôi Tự Minh nheo mắt, nụ cười lịch thiệp vốn có trên môi giờ đây trở nên cứng đờ, “Đại… Đại sư, sao lại có thể bày tờ giấy ra như vậy?”Trán ông ta lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay ướt nhẹp.Có rất nhiều hàng xóm ở Phố Miếu đang nhìn, huống hồ còn có hai phóng viên, ông ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.“Sao không thể?” Sở Nguyệt Nịnh liếc xéo ông ta một cái, hỏi lại, “Làm việc tốt, sao lại không thể cho mọi người biết?”Nụ cười của Lôi Tự Minh gượng gạo: “Có thể.”Sở Nguyệt Nịnh nhìn bảng giờ giấc, nói: “Chuyện thứ nhất, năm 1983, ông đã âm thầm giúp đỡ một cô bé bị kỳ thị giới tính, vì gia đình cô bé trọng nam khinh nữ, không cho cô bé đi học, nên ông đã cho tiền cho cô bé.”Ngay khi Sở Nguyệt Nịnh dứt lời, một người hàng xóm đã lên tiếng:“Chuyện này tôi biết! Lúc đó còn được lên báo, rất nhiều người khen Lôi tiên sinh tốt bụng.”“Năm 1983, lúc ấy Lôi tiên sinh dường như còn chưa tham gia vào hoạt động từ thiện. Nghe nói, số tiền ông ấy dùng để giúp đỡ cô bé là toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình.”Lôi Tự Minh không phản ứng gì quá đáng trước lời nói của Sở Nguyệt Nịnh, ông ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: "Haizz, chuyện năm đó thực sự không đáng nhắc đến. Các vị không biết, cô bé bị kỳ thị giới tính kia thực sự rất đáng thương, cô bé rất muốn được đi học, nhưng gia đình không cho."