"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 715: Chương 715
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Các phóng viên trong lúc nhất thời cũng bối rối. Đúng vậy, Lôi Tự Minh là một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực từ thiện. Dù cho vài việc làm tốt bị phơi bày, nhưng liệu có thể phủ nhận hoàn toàn những cống hiến của ông ta không?"Đúng vậy, ông Lôi đã bán nhà," Sở Nguyệt Nịnh thừa nhận. "Tuy nhiên, số tiền bán nhà không hề được sử dụng cho hoạt động từ thiện.""Người phụ trách chính của hoạt động giúp đỡ người già là ông Lôi," cô giải thích tiếp. "Tài chính cũng do ông ấy quản lý. Ông ấy đã lập một bản báo cáo tài chính giả, tự mình rút tiền, và còn chiếm đoạt danh nghĩa người sáng lập hoạt động. Cuối cùng, ông ấy còn lợi dụng vụ việc này để nâng cao danh tiếng và trở thành phó hội trưởng."Sở Nguyệt Nịnh khẽ cười, nói: "Phải nói, phó hội trưởng quả là biết cách thao túng lòng người. Nếu mọi người muốn bằng chứng thì có thể tra cứu sổ sách năm đó, nhất định sẽ tìm ra vấn đề."Lôi Tự Minh cười nhạt: "Sở đại sư, cô quả là quá đáng. Những việc cô nói tôi đều không hề làm. Tôi đã làm từ thiện quá nhiều, nên khó tránh khỏi trong đó có vài khoản sẽ có sai sót, nhưng tôi xin cam đoan với mọi người là không hề lập báo cáo giả."Lôi Tự Minh cố tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.Ông ta đang rất muốn nhanh chóng quay về nhà để đốt sổ sách."Từ thiện? Từ thiện ư? Thật ra ông đã làm gì, giả từ thiện mà thực ra làm một mớ bòng bong." Sở Nguyệt Nịnh ném tờ giấy lên bàn, "Ông vội tới vội lui như vậy, đơn giản chỉ vì danh lợi mà thôi."Một người khác giơ tay hỏi."Chẳng phải vì làm từ thiện mà ông Lôi đã tan nhà nát cửa rồi sao? Sao có thể nói vì danh lợi?""Tan nhà nát cửa ư?" Sở Nguyệt Nịnh cười khẩy, "Bát tự của ông ta là hôn nhân viên mãn, tan nhà nát cửa ở đâu chứ? Khi có tiền, ông ta đã đưa vợ con ra nước ngoài, không chỉ dùng tiền tham ô từ thiện để cho con đi du học, mà còn mua biệt thự cao cấp."Lôi Tự Minh đột ngột đứng dậy, vén tay áo lên lộ ra một mảng rách: "Nếu như lời cô nói là đúng, vậy tại sao tôi không mặc một bộ quần áo tử tế? Cần gì phải mặc rách nát thế này để ra đường cho người ta cười chê?""Ông không mặc quần áo rách, làm sao che giấu được tai mắt người khác?" Sở Nguyệt Nịnh nháy mắt, "Vừa rồi bảo tôi vào bếp, chẳng phải là cố ý để lộ ra phần rách nát bên trong sao? Muốn tôi thương hại ông, giúp đỡ ông à?"Thật ra, ngay từ khi Lôi Tự Minh bước vào, Sở Nguyệt Nịnh đã nhìn rõ tướng mạo của ông ta. Lý do cô đồng ý gặp, là bởi vì những việc Lôi Tự Minh làm, nếu không tố giác thì mọi người sẽ mãi mãi không biết được sự thật.Đương nhiên, cô còn có một lý do quan trọng nhất."Sở đại sư, tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì. Bất đồng ý kiến không thể nói chuyện, tôi không thể tiếp tục ở đây được nữa."Lôi Tự Minh vẫn giả vờ không hiểu, xoay người định đi, cũng chính lúc này, một phóng viên khác được đồng nghiệp báo tin, vọt vào đám đông.Nam phóng viên đã lớn tuổi, khoảng hơn bốn mươi tuổi, tay cầm một cuốn sổ."Sở đại sư nói không sai!"Trình Bang vô cùng kích động."Tôi chính là phóng viên *****ên đưa tin về việc ông Lôi giúp đỡ bà lão neo đơn năm đó. Lúc đầu tôi cũng nghĩ rằng ông Lôi đang làm việc tốt, nên luôn miễn phí theo dõi. Sau đó, khi đến thăm hỏi để cảm ơn, thì tôi phát hiện có điều không ổn.""Nhà của bà lão căn bản không có nhiều đồ vật như báo chí đã đưa tin! Nhận thấy có điều không ổn, tôi bắt đầu điều tra về tổ chức từ thiện này, và hôm nay cuối cùng cũng tìm được sổ sách!"Trình Bang không thể kìm nén được sự phẫn nộ bởi chính anh ta là người đưa tin, khiến cho nhiều nhà hảo tâm nhịn ăn nhịn mặc quyên góp tiền, nhưng lại bị Lôi Tự Minh dùng cho mục đích cá nhân.
Các phóng viên trong lúc nhất thời cũng bối rối. Đúng vậy, Lôi Tự Minh là một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực từ thiện. Dù cho vài việc làm tốt bị phơi bày, nhưng liệu có thể phủ nhận hoàn toàn những cống hiến của ông ta không?
"Đúng vậy, ông Lôi đã bán nhà," Sở Nguyệt Nịnh thừa nhận. "Tuy nhiên, số tiền bán nhà không hề được sử dụng cho hoạt động từ thiện."
"Người phụ trách chính của hoạt động giúp đỡ người già là ông Lôi," cô giải thích tiếp. "Tài chính cũng do ông ấy quản lý. Ông ấy đã lập một bản báo cáo tài chính giả, tự mình rút tiền, và còn chiếm đoạt danh nghĩa người sáng lập hoạt động. Cuối cùng, ông ấy còn lợi dụng vụ việc này để nâng cao danh tiếng và trở thành phó hội trưởng."
Sở Nguyệt Nịnh khẽ cười, nói: "Phải nói, phó hội trưởng quả là biết cách thao túng lòng người. Nếu mọi người muốn bằng chứng thì có thể tra cứu sổ sách năm đó, nhất định sẽ tìm ra vấn đề."
Lôi Tự Minh cười nhạt: "Sở đại sư, cô quả là quá đáng. Những việc cô nói tôi đều không hề làm. Tôi đã làm từ thiện quá nhiều, nên khó tránh khỏi trong đó có vài khoản sẽ có sai sót, nhưng tôi xin cam đoan với mọi người là không hề lập báo cáo giả."
Lôi Tự Minh cố tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Ông ta đang rất muốn nhanh chóng quay về nhà để đốt sổ sách.
"Từ thiện? Từ thiện ư? Thật ra ông đã làm gì, giả từ thiện mà thực ra làm một mớ bòng bong." Sở Nguyệt Nịnh ném tờ giấy lên bàn, "Ông vội tới vội lui như vậy, đơn giản chỉ vì danh lợi mà thôi."
Một người khác giơ tay hỏi.
"Chẳng phải vì làm từ thiện mà ông Lôi đã tan nhà nát cửa rồi sao? Sao có thể nói vì danh lợi?"
"Tan nhà nát cửa ư?" Sở Nguyệt Nịnh cười khẩy, "Bát tự của ông ta là hôn nhân viên mãn, tan nhà nát cửa ở đâu chứ? Khi có tiền, ông ta đã đưa vợ con ra nước ngoài, không chỉ dùng tiền tham ô từ thiện để cho con đi du học, mà còn mua biệt thự cao cấp."
Lôi Tự Minh đột ngột đứng dậy, vén tay áo lên lộ ra một mảng rách: "Nếu như lời cô nói là đúng, vậy tại sao tôi không mặc một bộ quần áo tử tế? Cần gì phải mặc rách nát thế này để ra đường cho người ta cười chê?"
"Ông không mặc quần áo rách, làm sao che giấu được tai mắt người khác?" Sở Nguyệt Nịnh nháy mắt, "Vừa rồi bảo tôi vào bếp, chẳng phải là cố ý để lộ ra phần rách nát bên trong sao? Muốn tôi thương hại ông, giúp đỡ ông à?"
Thật ra, ngay từ khi Lôi Tự Minh bước vào, Sở Nguyệt Nịnh đã nhìn rõ tướng mạo của ông ta. Lý do cô đồng ý gặp, là bởi vì những việc Lôi Tự Minh làm, nếu không tố giác thì mọi người sẽ mãi mãi không biết được sự thật.
Đương nhiên, cô còn có một lý do quan trọng nhất.
"Sở đại sư, tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì. Bất đồng ý kiến không thể nói chuyện, tôi không thể tiếp tục ở đây được nữa."
Lôi Tự Minh vẫn giả vờ không hiểu, xoay người định đi, cũng chính lúc này, một phóng viên khác được đồng nghiệp báo tin, vọt vào đám đông.
Nam phóng viên đã lớn tuổi, khoảng hơn bốn mươi tuổi, tay cầm một cuốn sổ.
"Sở đại sư nói không sai!"
Trình Bang vô cùng kích động.
"Tôi chính là phóng viên *****ên đưa tin về việc ông Lôi giúp đỡ bà lão neo đơn năm đó. Lúc đầu tôi cũng nghĩ rằng ông Lôi đang làm việc tốt, nên luôn miễn phí theo dõi. Sau đó, khi đến thăm hỏi để cảm ơn, thì tôi phát hiện có điều không ổn."
"Nhà của bà lão căn bản không có nhiều đồ vật như báo chí đã đưa tin! Nhận thấy có điều không ổn, tôi bắt đầu điều tra về tổ chức từ thiện này, và hôm nay cuối cùng cũng tìm được sổ sách!"
Trình Bang không thể kìm nén được sự phẫn nộ bởi chính anh ta là người đưa tin, khiến cho nhiều nhà hảo tâm nhịn ăn nhịn mặc quyên góp tiền, nhưng lại bị Lôi Tự Minh dùng cho mục đích cá nhân.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Các phóng viên trong lúc nhất thời cũng bối rối. Đúng vậy, Lôi Tự Minh là một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực từ thiện. Dù cho vài việc làm tốt bị phơi bày, nhưng liệu có thể phủ nhận hoàn toàn những cống hiến của ông ta không?"Đúng vậy, ông Lôi đã bán nhà," Sở Nguyệt Nịnh thừa nhận. "Tuy nhiên, số tiền bán nhà không hề được sử dụng cho hoạt động từ thiện.""Người phụ trách chính của hoạt động giúp đỡ người già là ông Lôi," cô giải thích tiếp. "Tài chính cũng do ông ấy quản lý. Ông ấy đã lập một bản báo cáo tài chính giả, tự mình rút tiền, và còn chiếm đoạt danh nghĩa người sáng lập hoạt động. Cuối cùng, ông ấy còn lợi dụng vụ việc này để nâng cao danh tiếng và trở thành phó hội trưởng."Sở Nguyệt Nịnh khẽ cười, nói: "Phải nói, phó hội trưởng quả là biết cách thao túng lòng người. Nếu mọi người muốn bằng chứng thì có thể tra cứu sổ sách năm đó, nhất định sẽ tìm ra vấn đề."Lôi Tự Minh cười nhạt: "Sở đại sư, cô quả là quá đáng. Những việc cô nói tôi đều không hề làm. Tôi đã làm từ thiện quá nhiều, nên khó tránh khỏi trong đó có vài khoản sẽ có sai sót, nhưng tôi xin cam đoan với mọi người là không hề lập báo cáo giả."Lôi Tự Minh cố tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.Ông ta đang rất muốn nhanh chóng quay về nhà để đốt sổ sách."Từ thiện? Từ thiện ư? Thật ra ông đã làm gì, giả từ thiện mà thực ra làm một mớ bòng bong." Sở Nguyệt Nịnh ném tờ giấy lên bàn, "Ông vội tới vội lui như vậy, đơn giản chỉ vì danh lợi mà thôi."Một người khác giơ tay hỏi."Chẳng phải vì làm từ thiện mà ông Lôi đã tan nhà nát cửa rồi sao? Sao có thể nói vì danh lợi?""Tan nhà nát cửa ư?" Sở Nguyệt Nịnh cười khẩy, "Bát tự của ông ta là hôn nhân viên mãn, tan nhà nát cửa ở đâu chứ? Khi có tiền, ông ta đã đưa vợ con ra nước ngoài, không chỉ dùng tiền tham ô từ thiện để cho con đi du học, mà còn mua biệt thự cao cấp."Lôi Tự Minh đột ngột đứng dậy, vén tay áo lên lộ ra một mảng rách: "Nếu như lời cô nói là đúng, vậy tại sao tôi không mặc một bộ quần áo tử tế? Cần gì phải mặc rách nát thế này để ra đường cho người ta cười chê?""Ông không mặc quần áo rách, làm sao che giấu được tai mắt người khác?" Sở Nguyệt Nịnh nháy mắt, "Vừa rồi bảo tôi vào bếp, chẳng phải là cố ý để lộ ra phần rách nát bên trong sao? Muốn tôi thương hại ông, giúp đỡ ông à?"Thật ra, ngay từ khi Lôi Tự Minh bước vào, Sở Nguyệt Nịnh đã nhìn rõ tướng mạo của ông ta. Lý do cô đồng ý gặp, là bởi vì những việc Lôi Tự Minh làm, nếu không tố giác thì mọi người sẽ mãi mãi không biết được sự thật.Đương nhiên, cô còn có một lý do quan trọng nhất."Sở đại sư, tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì. Bất đồng ý kiến không thể nói chuyện, tôi không thể tiếp tục ở đây được nữa."Lôi Tự Minh vẫn giả vờ không hiểu, xoay người định đi, cũng chính lúc này, một phóng viên khác được đồng nghiệp báo tin, vọt vào đám đông.Nam phóng viên đã lớn tuổi, khoảng hơn bốn mươi tuổi, tay cầm một cuốn sổ."Sở đại sư nói không sai!"Trình Bang vô cùng kích động."Tôi chính là phóng viên *****ên đưa tin về việc ông Lôi giúp đỡ bà lão neo đơn năm đó. Lúc đầu tôi cũng nghĩ rằng ông Lôi đang làm việc tốt, nên luôn miễn phí theo dõi. Sau đó, khi đến thăm hỏi để cảm ơn, thì tôi phát hiện có điều không ổn.""Nhà của bà lão căn bản không có nhiều đồ vật như báo chí đã đưa tin! Nhận thấy có điều không ổn, tôi bắt đầu điều tra về tổ chức từ thiện này, và hôm nay cuối cùng cũng tìm được sổ sách!"Trình Bang không thể kìm nén được sự phẫn nộ bởi chính anh ta là người đưa tin, khiến cho nhiều nhà hảo tâm nhịn ăn nhịn mặc quyên góp tiền, nhưng lại bị Lôi Tự Minh dùng cho mục đích cá nhân.