"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 742: Chương 742
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Hai người quay sang gia nhập một băng đảng xã hội đen khác, sau đó lại hỗ trợ cảnh sát tiêu diệt từng băng nhóm tội phạm, làm công tác nằm vùng an toàn cho đến năm 50 tuổi, về hưu khi còn sớm và còn có thể hưởng lương hưu.---Trong lúc bạn gái trò chuyện, Chu Phong Húc đã chu đáo tạo điều kiện để bạn gái mình có không gian riêng.Khi xong việc, Sở Nguyệt Nịnh nhìn hành lang trống vắng, mới phát hiện Chu Phong Húc đã đi đâu mất.Phi Ngư Ca hiểu rõ, đẩy đẩy Khâu Hào, ánh mắt ái muội: "Anh Khâu, đi thôi, Chu cảnh sát chắc đang sốt ruột chờ.""Ừ ừ ừ." Khâu Hào cười ái muội, đôi mắt sắc sảo của hắn liếc nhìn một cái đã nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa Chu cảnh sát và Sở đại sư: "Xem ra tôi thật là mù quáng quá."Khâu Hào cũng không quấy rầy quá mức, dẫn theo Phi Ngư Ca chuẩn bị rời đi.Trước cửa đồn cảnh sát tập trung không ít đàn em, họ lo lắng cho đại ca của mình bị cảnh sát bắt đi, cố ý mạo hiểm đến đây đón gió.Trong đó, không ít người không có tiền án tiền sự, cũng không sợ cảnh sát kiểm tra.Sở Nguyệt Nịnh nhìn kỹ vài lần, phát hiện đám người này cũng không ai quen biết, cảm thấy kỳ quái: "Anh Khâu, ngựa con của anh đâu?"DTVThấy đại sư có việc, Khâu Hào dừng chân quay người, kẹp điếu t.h.u.ố.c lá vào tai một lần nữa: "Ngựa con nào?""Tiêu Hoài." Sở Nguyệt Nịnh nhớ lại, xác nhận tên nam chính trong nguyên tác.Đúng vậy, chính người này cuối cùng sẽ hủy hoại cả đời Sở Di."À, A Hoài à." Khâu Hào bừng tỉnh: "Hắn đi học buôn bán ở Đại Lục rồi, đại sư, cô muốn tìm hắn à?""Không cần." Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày, bấm tay tính toán: "Trước đây gặp qua vài lần, lần này không thấy được cảm thấy kỳ quái." Đi Đại Lục cũng tốt, vận mệnh của Sở Di đã thay đổi. Hai người hẳn sẽ không còn dính líu gì đến nhau nữa.Không lâu sau, cửa đồn cảnh sát cũng đã tan rã hoàn toàn.Chu Phong Húc cầm tài liệu của phòng giám định pháp y, thấy Nịnh Nịnh đã xong việc, hắn đưa tài liệu cho Thạch Ngọc Băng, rồi đi đến: "Đừng quá lo lắng về vụ án, chúng ta nhất định sẽ tìm được hung thủ.""Ừ." Sở Nguyệt Nịnh lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, suy nghĩ lại về t.h.i t.h.ể người phụ nữ, đáy lòng vẫn cảm thấy kỳ quái.Rất ít khi cô không thể triệu hồi linh hồn, t.h.i t.h.ể người phụ nữ c.h.ế.t một cách kỳ quặc, giống như bị ai đó cố ý xóa bỏ dấu vết.Nếu đúng là vậy, người đã xóa đi linh hồn của nạn nhân chắc chắn có liên quan đến huyền học.Cô có một dự đoán không hay trong lòng.Vì biết rõ sự thật, ngày mai cô nhất định phải đến công ty xem camera giám sát.Sáng sớm hôm sau.Trên phố Vượng Giác, những người dọn dẹp vệ sinh đã bắt đầu công việc, họ đẩy xe rác, quét dọn đi những rác thải của thành phố trong đêm khuya.Cách đó không xa, sau cánh cửa của tòa nhà Long Phi, hai chiếc xe tải chở đá đang dừng lại. Công nhân đang hối hả vận chuyển những tảng đá lớn từ bao tải lên xe. Bên cạnh cột điện, năm người tụ tập, họ đều mặc áo khoác đồng phục màu xanh lam, đang ăn sáng.Lão đại ca đứng chính giữa là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài phúc hậu. Ông ta cắn bánh quẩy, nhấp một ngụm sữa đậu nành và nói: "A Dũng sướng nhỉ? Ở đồn cảnh đát ngồi chơi xơi nước, vẫn được trả lương dù không làm gì.""Anh Minh nếu hâm mộ như vậy thì tự mình thay thế đi."Lão đại ca không buồn ăn bánh quẩy, trừng mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng: "Tôi nói này, cậu lo đi súc miệng đi, sao miệng như cái hầm xí vậy? Tôi thay thế? Thay thế bằng cách nào?.""Này này." Một thanh niên trẻ tuổi hơi gầy gò nở nụ cười bí ẩn, hạ giọng: "Các anh nghĩ sao, Phàn Trí Dũng có thể g.i.ế.c người không?""A Dũng sợ vợ nhất, ngày thường đi hát karaoke cũng không dám, sao có thể g.i.ế.c người được?" Lão đại ca phân tích nghiêm túc, không lâu sau đã ăn xong bánh quẩy, còn không quên lau ngón tay.
Hai người quay sang gia nhập một băng đảng xã hội đen khác, sau đó lại hỗ trợ cảnh sát tiêu diệt từng băng nhóm tội phạm, làm công tác nằm vùng an toàn cho đến năm 50 tuổi, về hưu khi còn sớm và còn có thể hưởng lương hưu.
---
Trong lúc bạn gái trò chuyện, Chu Phong Húc đã chu đáo tạo điều kiện để bạn gái mình có không gian riêng.
Khi xong việc, Sở Nguyệt Nịnh nhìn hành lang trống vắng, mới phát hiện Chu Phong Húc đã đi đâu mất.
Phi Ngư Ca hiểu rõ, đẩy đẩy Khâu Hào, ánh mắt ái muội: "Anh Khâu, đi thôi, Chu cảnh sát chắc đang sốt ruột chờ."
"Ừ ừ ừ." Khâu Hào cười ái muội, đôi mắt sắc sảo của hắn liếc nhìn một cái đã nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa Chu cảnh sát và Sở đại sư: "Xem ra tôi thật là mù quáng quá."
Khâu Hào cũng không quấy rầy quá mức, dẫn theo Phi Ngư Ca chuẩn bị rời đi.
Trước cửa đồn cảnh sát tập trung không ít đàn em, họ lo lắng cho đại ca của mình bị cảnh sát bắt đi, cố ý mạo hiểm đến đây đón gió.
Trong đó, không ít người không có tiền án tiền sự, cũng không sợ cảnh sát kiểm tra.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn kỹ vài lần, phát hiện đám người này cũng không ai quen biết, cảm thấy kỳ quái: "Anh Khâu, ngựa con của anh đâu?"
DTV
Thấy đại sư có việc, Khâu Hào dừng chân quay người, kẹp điếu t.h.u.ố.c lá vào tai một lần nữa: "Ngựa con nào?"
"Tiêu Hoài." Sở Nguyệt Nịnh nhớ lại, xác nhận tên nam chính trong nguyên tác.
Đúng vậy, chính người này cuối cùng sẽ hủy hoại cả đời Sở Di.
"À, A Hoài à." Khâu Hào bừng tỉnh: "Hắn đi học buôn bán ở Đại Lục rồi, đại sư, cô muốn tìm hắn à?"
"Không cần." Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày, bấm tay tính toán: "Trước đây gặp qua vài lần, lần này không thấy được cảm thấy kỳ quái."
Đi Đại Lục cũng tốt, vận mệnh của Sở Di đã thay đổi. Hai người hẳn sẽ không còn dính líu gì đến nhau nữa.
Không lâu sau, cửa đồn cảnh sát cũng đã tan rã hoàn toàn.
Chu Phong Húc cầm tài liệu của phòng giám định pháp y, thấy Nịnh Nịnh đã xong việc, hắn đưa tài liệu cho Thạch Ngọc Băng, rồi đi đến: "Đừng quá lo lắng về vụ án, chúng ta nhất định sẽ tìm được hung thủ."
"Ừ." Sở Nguyệt Nịnh lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, suy nghĩ lại về t.h.i t.h.ể người phụ nữ, đáy lòng vẫn cảm thấy kỳ quái.
Rất ít khi cô không thể triệu hồi linh hồn, t.h.i t.h.ể người phụ nữ c.h.ế.t một cách kỳ quặc, giống như bị ai đó cố ý xóa bỏ dấu vết.
Nếu đúng là vậy, người đã xóa đi linh hồn của nạn nhân chắc chắn có liên quan đến huyền học.
Cô có một dự đoán không hay trong lòng.
Vì biết rõ sự thật, ngày mai cô nhất định phải đến công ty xem camera giám sát.
Sáng sớm hôm sau.
Trên phố Vượng Giác, những người dọn dẹp vệ sinh đã bắt đầu công việc, họ đẩy xe rác, quét dọn đi những rác thải của thành phố trong đêm khuya.
Cách đó không xa, sau cánh cửa của tòa nhà Long Phi, hai chiếc xe tải chở đá đang dừng lại. Công nhân đang hối hả vận chuyển những tảng đá lớn từ bao tải lên xe. Bên cạnh cột điện, năm người tụ tập, họ đều mặc áo khoác đồng phục màu xanh lam, đang ăn sáng.
Lão đại ca đứng chính giữa là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài phúc hậu. Ông ta cắn bánh quẩy, nhấp một ngụm sữa đậu nành và nói: "A Dũng sướng nhỉ? Ở đồn cảnh đát ngồi chơi xơi nước, vẫn được trả lương dù không làm gì."
"Anh Minh nếu hâm mộ như vậy thì tự mình thay thế đi."
Lão đại ca không buồn ăn bánh quẩy, trừng mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng: "Tôi nói này, cậu lo đi súc miệng đi, sao miệng như cái hầm xí vậy? Tôi thay thế? Thay thế bằng cách nào?."
"Này này." Một thanh niên trẻ tuổi hơi gầy gò nở nụ cười bí ẩn, hạ giọng: "Các anh nghĩ sao, Phàn Trí Dũng có thể g.i.ế.c người không?"
"A Dũng sợ vợ nhất, ngày thường đi hát karaoke cũng không dám, sao có thể g.i.ế.c người được?" Lão đại ca phân tích nghiêm túc, không lâu sau đã ăn xong bánh quẩy, còn không quên lau ngón tay.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Hai người quay sang gia nhập một băng đảng xã hội đen khác, sau đó lại hỗ trợ cảnh sát tiêu diệt từng băng nhóm tội phạm, làm công tác nằm vùng an toàn cho đến năm 50 tuổi, về hưu khi còn sớm và còn có thể hưởng lương hưu.---Trong lúc bạn gái trò chuyện, Chu Phong Húc đã chu đáo tạo điều kiện để bạn gái mình có không gian riêng.Khi xong việc, Sở Nguyệt Nịnh nhìn hành lang trống vắng, mới phát hiện Chu Phong Húc đã đi đâu mất.Phi Ngư Ca hiểu rõ, đẩy đẩy Khâu Hào, ánh mắt ái muội: "Anh Khâu, đi thôi, Chu cảnh sát chắc đang sốt ruột chờ.""Ừ ừ ừ." Khâu Hào cười ái muội, đôi mắt sắc sảo của hắn liếc nhìn một cái đã nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa Chu cảnh sát và Sở đại sư: "Xem ra tôi thật là mù quáng quá."Khâu Hào cũng không quấy rầy quá mức, dẫn theo Phi Ngư Ca chuẩn bị rời đi.Trước cửa đồn cảnh sát tập trung không ít đàn em, họ lo lắng cho đại ca của mình bị cảnh sát bắt đi, cố ý mạo hiểm đến đây đón gió.Trong đó, không ít người không có tiền án tiền sự, cũng không sợ cảnh sát kiểm tra.Sở Nguyệt Nịnh nhìn kỹ vài lần, phát hiện đám người này cũng không ai quen biết, cảm thấy kỳ quái: "Anh Khâu, ngựa con của anh đâu?"DTVThấy đại sư có việc, Khâu Hào dừng chân quay người, kẹp điếu t.h.u.ố.c lá vào tai một lần nữa: "Ngựa con nào?""Tiêu Hoài." Sở Nguyệt Nịnh nhớ lại, xác nhận tên nam chính trong nguyên tác.Đúng vậy, chính người này cuối cùng sẽ hủy hoại cả đời Sở Di."À, A Hoài à." Khâu Hào bừng tỉnh: "Hắn đi học buôn bán ở Đại Lục rồi, đại sư, cô muốn tìm hắn à?""Không cần." Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày, bấm tay tính toán: "Trước đây gặp qua vài lần, lần này không thấy được cảm thấy kỳ quái." Đi Đại Lục cũng tốt, vận mệnh của Sở Di đã thay đổi. Hai người hẳn sẽ không còn dính líu gì đến nhau nữa.Không lâu sau, cửa đồn cảnh sát cũng đã tan rã hoàn toàn.Chu Phong Húc cầm tài liệu của phòng giám định pháp y, thấy Nịnh Nịnh đã xong việc, hắn đưa tài liệu cho Thạch Ngọc Băng, rồi đi đến: "Đừng quá lo lắng về vụ án, chúng ta nhất định sẽ tìm được hung thủ.""Ừ." Sở Nguyệt Nịnh lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, suy nghĩ lại về t.h.i t.h.ể người phụ nữ, đáy lòng vẫn cảm thấy kỳ quái.Rất ít khi cô không thể triệu hồi linh hồn, t.h.i t.h.ể người phụ nữ c.h.ế.t một cách kỳ quặc, giống như bị ai đó cố ý xóa bỏ dấu vết.Nếu đúng là vậy, người đã xóa đi linh hồn của nạn nhân chắc chắn có liên quan đến huyền học.Cô có một dự đoán không hay trong lòng.Vì biết rõ sự thật, ngày mai cô nhất định phải đến công ty xem camera giám sát.Sáng sớm hôm sau.Trên phố Vượng Giác, những người dọn dẹp vệ sinh đã bắt đầu công việc, họ đẩy xe rác, quét dọn đi những rác thải của thành phố trong đêm khuya.Cách đó không xa, sau cánh cửa của tòa nhà Long Phi, hai chiếc xe tải chở đá đang dừng lại. Công nhân đang hối hả vận chuyển những tảng đá lớn từ bao tải lên xe. Bên cạnh cột điện, năm người tụ tập, họ đều mặc áo khoác đồng phục màu xanh lam, đang ăn sáng.Lão đại ca đứng chính giữa là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài phúc hậu. Ông ta cắn bánh quẩy, nhấp một ngụm sữa đậu nành và nói: "A Dũng sướng nhỉ? Ở đồn cảnh đát ngồi chơi xơi nước, vẫn được trả lương dù không làm gì.""Anh Minh nếu hâm mộ như vậy thì tự mình thay thế đi."Lão đại ca không buồn ăn bánh quẩy, trừng mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng: "Tôi nói này, cậu lo đi súc miệng đi, sao miệng như cái hầm xí vậy? Tôi thay thế? Thay thế bằng cách nào?.""Này này." Một thanh niên trẻ tuổi hơi gầy gò nở nụ cười bí ẩn, hạ giọng: "Các anh nghĩ sao, Phàn Trí Dũng có thể g.i.ế.c người không?""A Dũng sợ vợ nhất, ngày thường đi hát karaoke cũng không dám, sao có thể g.i.ế.c người được?" Lão đại ca phân tích nghiêm túc, không lâu sau đã ăn xong bánh quẩy, còn không quên lau ngón tay.