Tôi biết Tùy Hoài yêu Bùi Chi, không chỉ mình tôi, mà cả thế giới đều biết. Họ đã yêu nhau bốn năm đầy mãnh liệt. Nếu không phải vì tới thời điểm tốt nghiệp và Bùi Chi ra nước ngoài du học, có lẽ họ sẽ không chia tay. Còn tôi với Tùy Hoài ở bên nhau, ngoài hai chúng tôi ra, không ai biết cả. Vì quá thích anh ấy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chờ đợi. Chờ đến khi mọi chuyện sáng tỏ, chờ đến khi mỗi chiếc lá trên cái cây lớn trong lòng Tùy Hoài đều khắc tên tôi. Nhưng cho đến khi nhìn thấy dòng trạng thái trên mạng xã hội đó, tôi mới hiểu rằng, tôi không thể đợi được, bởi vì trong lòng Tùy Hoài, chưa từng gieo bất kỳ hạt giống nào liên quan đến tôi. Trong giây phút tôi ngẩn người, tiếng cửa mở vang lên, mang theo làn gió lạnh ùa vào căn phòng ấm áp. Tùy Hoài cởi áo khoác, nhìn thấy tôi liền khựng lại một chút, sau đó nói: "Anh quên mua thuốc rồi." Kinh nguyệt của tôi luôn rất khó chịu, phải dựa vào thuốc để vượt qua. Chiều nay tôi đau đến mức không thể đi lại được, mà…
Chương 18: Chương 18
Trái Đắng - Phì Não Lão Lư Thính PhongTác giả: Phì Não Lão Lư Thính PhongTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi biết Tùy Hoài yêu Bùi Chi, không chỉ mình tôi, mà cả thế giới đều biết. Họ đã yêu nhau bốn năm đầy mãnh liệt. Nếu không phải vì tới thời điểm tốt nghiệp và Bùi Chi ra nước ngoài du học, có lẽ họ sẽ không chia tay. Còn tôi với Tùy Hoài ở bên nhau, ngoài hai chúng tôi ra, không ai biết cả. Vì quá thích anh ấy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chờ đợi. Chờ đến khi mọi chuyện sáng tỏ, chờ đến khi mỗi chiếc lá trên cái cây lớn trong lòng Tùy Hoài đều khắc tên tôi. Nhưng cho đến khi nhìn thấy dòng trạng thái trên mạng xã hội đó, tôi mới hiểu rằng, tôi không thể đợi được, bởi vì trong lòng Tùy Hoài, chưa từng gieo bất kỳ hạt giống nào liên quan đến tôi. Trong giây phút tôi ngẩn người, tiếng cửa mở vang lên, mang theo làn gió lạnh ùa vào căn phòng ấm áp. Tùy Hoài cởi áo khoác, nhìn thấy tôi liền khựng lại một chút, sau đó nói: "Anh quên mua thuốc rồi." Kinh nguyệt của tôi luôn rất khó chịu, phải dựa vào thuốc để vượt qua. Chiều nay tôi đau đến mức không thể đi lại được, mà… Nghe xong câu này, trên gương mặt Bùi Chi thoáng hiện vẻ đ”au kh”ổ, sau đó lại biến thành sự ca!y ngh??iệt. "Có phải cô đã nói gì với anh ấy không? Tùy Hoài đã đợi tôi suốt ba năm, bây giờ tôi đã trở về rồi, tại sao anh ấy thậm chí còn không muốn gặp tôi?" Tôi sững người, đã nghĩ rằng tình cảm của Tùy Hoài dành cho Bùi Chi sẽ phai nhạt, nhưng không ngờ anh ấy lại hành động đến mức này. "Sau khi các người chia tay, Tùy Hoài bắt đầu uống r..ượu để quên sầu. Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để chúng tôi quay lại, nhưng không ngờ..." Bùi Chi nhắm mắt lại trong đau khổ, "Không ngờ anh ấy lại nói rằng anh ấy hối hận, hối hận vì đã không dứt khoát với tôi ngay từ đầu." 16 Trà Sữa Tiên SinhNghe những lời cô ấy nói, trong giây lát tôi thậm chí không biết nên nói gì. Tình cảm giữa người với người thực sự là một thứ rất kỳ lạ, đến nhanh, đi cũng nhanh. Người từng thề non hẹn biển với bạn có thể ngay lập tức rời bỏ, còn người yêu cũ từng trasua vứt bỏ lại trở thành người trong lòng. Điều duy nhất tôi cảm thấy may mắn lúc này là mình đã thoát khỏi vòng xoáy đó. Tôi ngập ngừng một chút rồi cuối cùng nói: "Đó là câu chuyện tình cảm của hai người, không liên quan đến tôi, tôi cũng không hứng thú." Nói xong, tôi đứng dậy, bước qua Bùi Chi định rời đi. Một người phụ nữ đ iên cuồ ng vì tình trông như thế nào, tôi rõ hơn ai hết, bởi tôi đã từng như vậy. Vì thế giờ đây tôi cực kỳ chán ghét khi thấy những người như cô ta. Tôi sợ nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong họ, rồi lại chìm vào nỗi đau không hồi kết. Ai ngờ giây tiếp theo, Bùi Chi cũng vội vàng đứng dậy, gọi tôi lại. "Lâm Niên, tôi cầu xin cô, cô trả Tùy Hoài lại cho tôi có được không? Tôi không thể sống thiếu anh ấy, thật sự không thể thiếu anh ấy..." Trả lại? Cái gì gọi là trả lại cho cô ta chứ? Đã coi đối phương như vật sở hữu của mình ngay từ đầu, vậy sao phải rời đi ba năm mà không một lời hỏi han? Khi có thì không biết trân trọng, mất đi rồi mới không cam lòng mà níu kéo.
Nghe xong câu này, trên gương mặt Bùi Chi thoáng hiện vẻ đ”au kh”ổ, sau đó lại biến thành sự ca!y ngh??iệt.
"Có phải cô đã nói gì với anh ấy không? Tùy Hoài đã đợi tôi suốt ba năm, bây giờ tôi đã trở về rồi, tại sao anh ấy thậm chí còn không muốn gặp tôi?"
Tôi sững người, đã nghĩ rằng tình cảm của Tùy Hoài dành cho Bùi Chi sẽ phai nhạt, nhưng không ngờ anh ấy lại hành động đến mức này.
"Sau khi các người chia tay, Tùy Hoài bắt đầu uống r..ượu để quên sầu. Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để chúng tôi quay lại, nhưng không ngờ..."
Bùi Chi nhắm mắt lại trong đau khổ, "Không ngờ anh ấy lại nói rằng anh ấy hối hận, hối hận vì đã không dứt khoát với tôi ngay từ đầu."
16
Trà Sữa Tiên Sinh
Nghe những lời cô ấy nói, trong giây lát tôi thậm chí không biết nên nói gì.
Tình cảm giữa người với người thực sự là một thứ rất kỳ lạ, đến nhanh, đi cũng nhanh. Người từng thề non hẹn biển với bạn có thể ngay lập tức rời bỏ, còn người yêu cũ từng trasua vứt bỏ lại trở thành người trong lòng.
Điều duy nhất tôi cảm thấy may mắn lúc này là mình đã thoát khỏi vòng xoáy đó.
Tôi ngập ngừng một chút rồi cuối cùng nói: "Đó là câu chuyện tình cảm của hai người, không liên quan đến tôi, tôi cũng không hứng thú."
Nói xong, tôi đứng dậy, bước qua Bùi Chi định rời đi.
Một người phụ nữ đ iên cuồ ng vì tình trông như thế nào, tôi rõ hơn ai hết, bởi tôi đã từng như vậy. Vì thế giờ đây tôi cực kỳ chán ghét khi thấy những người như cô ta.
Tôi sợ nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong họ, rồi lại chìm vào nỗi đau không hồi kết.
Ai ngờ giây tiếp theo, Bùi Chi cũng vội vàng đứng dậy, gọi tôi lại.
"Lâm Niên, tôi cầu xin cô, cô trả Tùy Hoài lại cho tôi có được không? Tôi không thể sống thiếu anh ấy, thật sự không thể thiếu anh ấy..."
Trả lại?
Cái gì gọi là trả lại cho cô ta chứ?
Đã coi đối phương như vật sở hữu của mình ngay từ đầu, vậy sao phải rời đi ba năm mà không một lời hỏi han?
Khi có thì không biết trân trọng, mất đi rồi mới không cam lòng mà níu kéo.
Trái Đắng - Phì Não Lão Lư Thính PhongTác giả: Phì Não Lão Lư Thính PhongTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi biết Tùy Hoài yêu Bùi Chi, không chỉ mình tôi, mà cả thế giới đều biết. Họ đã yêu nhau bốn năm đầy mãnh liệt. Nếu không phải vì tới thời điểm tốt nghiệp và Bùi Chi ra nước ngoài du học, có lẽ họ sẽ không chia tay. Còn tôi với Tùy Hoài ở bên nhau, ngoài hai chúng tôi ra, không ai biết cả. Vì quá thích anh ấy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chờ đợi. Chờ đến khi mọi chuyện sáng tỏ, chờ đến khi mỗi chiếc lá trên cái cây lớn trong lòng Tùy Hoài đều khắc tên tôi. Nhưng cho đến khi nhìn thấy dòng trạng thái trên mạng xã hội đó, tôi mới hiểu rằng, tôi không thể đợi được, bởi vì trong lòng Tùy Hoài, chưa từng gieo bất kỳ hạt giống nào liên quan đến tôi. Trong giây phút tôi ngẩn người, tiếng cửa mở vang lên, mang theo làn gió lạnh ùa vào căn phòng ấm áp. Tùy Hoài cởi áo khoác, nhìn thấy tôi liền khựng lại một chút, sau đó nói: "Anh quên mua thuốc rồi." Kinh nguyệt của tôi luôn rất khó chịu, phải dựa vào thuốc để vượt qua. Chiều nay tôi đau đến mức không thể đi lại được, mà… Nghe xong câu này, trên gương mặt Bùi Chi thoáng hiện vẻ đ”au kh”ổ, sau đó lại biến thành sự ca!y ngh??iệt. "Có phải cô đã nói gì với anh ấy không? Tùy Hoài đã đợi tôi suốt ba năm, bây giờ tôi đã trở về rồi, tại sao anh ấy thậm chí còn không muốn gặp tôi?" Tôi sững người, đã nghĩ rằng tình cảm của Tùy Hoài dành cho Bùi Chi sẽ phai nhạt, nhưng không ngờ anh ấy lại hành động đến mức này. "Sau khi các người chia tay, Tùy Hoài bắt đầu uống r..ượu để quên sầu. Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để chúng tôi quay lại, nhưng không ngờ..." Bùi Chi nhắm mắt lại trong đau khổ, "Không ngờ anh ấy lại nói rằng anh ấy hối hận, hối hận vì đã không dứt khoát với tôi ngay từ đầu." 16 Trà Sữa Tiên SinhNghe những lời cô ấy nói, trong giây lát tôi thậm chí không biết nên nói gì. Tình cảm giữa người với người thực sự là một thứ rất kỳ lạ, đến nhanh, đi cũng nhanh. Người từng thề non hẹn biển với bạn có thể ngay lập tức rời bỏ, còn người yêu cũ từng trasua vứt bỏ lại trở thành người trong lòng. Điều duy nhất tôi cảm thấy may mắn lúc này là mình đã thoát khỏi vòng xoáy đó. Tôi ngập ngừng một chút rồi cuối cùng nói: "Đó là câu chuyện tình cảm của hai người, không liên quan đến tôi, tôi cũng không hứng thú." Nói xong, tôi đứng dậy, bước qua Bùi Chi định rời đi. Một người phụ nữ đ iên cuồ ng vì tình trông như thế nào, tôi rõ hơn ai hết, bởi tôi đã từng như vậy. Vì thế giờ đây tôi cực kỳ chán ghét khi thấy những người như cô ta. Tôi sợ nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong họ, rồi lại chìm vào nỗi đau không hồi kết. Ai ngờ giây tiếp theo, Bùi Chi cũng vội vàng đứng dậy, gọi tôi lại. "Lâm Niên, tôi cầu xin cô, cô trả Tùy Hoài lại cho tôi có được không? Tôi không thể sống thiếu anh ấy, thật sự không thể thiếu anh ấy..." Trả lại? Cái gì gọi là trả lại cho cô ta chứ? Đã coi đối phương như vật sở hữu của mình ngay từ đầu, vậy sao phải rời đi ba năm mà không một lời hỏi han? Khi có thì không biết trân trọng, mất đi rồi mới không cam lòng mà níu kéo.