"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 747: Chương 747

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Thằng khốn nạn!" Vạn Thành tức giận mắng. "Nó muốn tôi không có con, vậy sao không quang minh chính đại đến nói lý cùng tôi chứ? Đại sư, cô nói tôi không thể sinh con là do con trai tôi, có phải nó mua chuộc người hầu hạ bỏ thuốc tôi không?"Ông đã từng nghe qua những mánh khóe bẩn thỉu trong giới nhà giàu.Nghĩ đến việc con trai ruột của mình hãm hại mình, Vạn Thành không khỏi chua xót. Nhớ lại thời trẻ khi vợ ông bỏ đi, ông vừa sửa xe vừa nuôi con, vậy mà con trai lại đối xử với ông như vậy, nước mắt lăn dài trên má ông."Đừng suy nghĩ nhiều, đó không phải là nguyên nhân." Sở Nguyệt Nịnh nói.Vạn Thành ngạc nhiên: "Vậy là nguyên nhân gì?"Sở Nguyệt Nịnh bói toán tiếp: "Con trai ông làm nghề gì?"Vạn Thành đáp: "Nó là bác sĩ thú y.""Ban đầu tôi định cho nó đi du học ngành tài chính ở Oxford để sau này tiếp quản công việc kinh doanh của tôi, nhưng nó lại bảo rằng nó chán ngấy những tranh đấu trong thương trường và muốn làm một công việc đơn giản hơn, thế nên nó chọn đi học ngành thú y.""Đại sư, việc tôi không thể sinh con có liên quan đến nghề nghiệp của nó sao?""Tất nhiên là có liên quan." Sở Nguyệt Nịnh giải thích. "Ông có thường xuyên nghe thấy chó sủa dữ dội vào nửa đêm ở ngoài cửa sổ không?""Có chứ." Vạn Thành thở dài. "Cũng không biết từ bao giờ, mỗi đêm tôi đều bị chó sủa đánh thức.""Tiếng sủa của chúng rất ghê rợn, như thể có thứ gì đó không sạch sẽ xuất hiện, phải đến sáng mới thôi. Việc này đã khiến tôi mất ngủ và suy nhược thần kinh." "Tôi đã thử đổi nhà nhiều lần, nhưng chúng vẫn luôn tìm đến tôi, như thể tôi bị gắn định vị GPS vậy." Dù đã chuyển nhà nhiều lần nhưng Vạn Thành vẫn không thể thoát khỏi tiếng chó sủa vào đêm khuya.Dù sao cũng là sinh mệnh, Vạn Thành không thể ra tay sát hại chúng."Cũng không biết có phải tôi ảo giác hay không." Vạn Thành cười khổ. "Tôi dường như đặc biệt bị chó ghét, đặc biệt là một con ch.ó vàng. Mỗi lần ra phố xuống xe, nó đều nhìn chằm chằm tôi nhe răng trợn mắt, như muốn lao vào cắn tôi một ngụm. Đại sư, chuyện này có phải tôi ảo giác không?""Tất nhiên là không phải ảo giác." Sở Nguyệt Nịnh cười nói."Con trai ông là bác sĩ thú y, thường xuyên phải giúp thú cưng triệt sản. Mèo thì dễ hơn, vì bản tính chúng vốn lười biếng và không ***** chuyện đó, nên sau khi triệt sản cũng không có nhiều oán giận, chỉ cần gây tê rồi về nhà là xong. Chó thì khác, đặc biệt là những con ch.ó đực có chó cái cố định, chúng luôn muốn thể hiện bản lĩnh của mình.""Có một con ch.ó vàng, nó biết mình sắp bị triệt sản, nên ở cửa bệnh viện nhe răng trợn mắt muốn chạy trốn. Nó tưởng rằng mình đã thành công, nhưng lại gặp phải con trai ông.""Con trai ông được mệnh danh là "cỗ máy triệt sản’ trong bệnh viện thú y. Chỉ cần vào đây, không có con vật nào có thể chạy thoát."Lúc đó, con ch.ó vàng lao ra khỏi bệnh viện, vui mừng đến mức lưỡi thò ra ngoài, kéo lê dây xích chạy như bay về phía chó cái ở nhà đối diện. Nhưng niềm vui ngắn ngủi của nó chỉ kéo dài được hai giây, nó đã bị bác sĩ Vạn kéo trở lại.Không những vậy, do con ch.ó vàng phản kháng quá dữ, nên cả bốn chân của nó đều bị trói lại."Ông không biết đâu, sau khi triệt sản, con ch.ó vàng nhỏ bé không bao giờ có thể vui đùa cùng chó cái nữa. Nó hận con trai ông vô cùng. Trong những năm sau đó, nó tập hợp những con ch.ó đực trong vùng Cửu Long bị con trai ông triệt sản, bắt đầu lên kế hoạch trả thù."Nói đến đây, Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Con trai ông đã khiến chúng mất đi hạnh phúc, mất đi thế hệ sau, vậy làm sao chúng có thể cho phép ông có con được?"Vạn Thành choáng váng. Ông không bao giờ ngờ rằng nguyên nhân mình không thể sinh con lại là do những con ch.ó này."Đại sư, tôi không thể sinh con, vậy con trai tôi thì sao..."

"Thằng khốn nạn!" Vạn Thành tức giận mắng. "Nó muốn tôi không có con, vậy sao không quang minh chính đại đến nói lý cùng tôi chứ? Đại sư, cô nói tôi không thể sinh con là do con trai tôi, có phải nó mua chuộc người hầu hạ bỏ thuốc tôi không?"

Ông đã từng nghe qua những mánh khóe bẩn thỉu trong giới nhà giàu.

Nghĩ đến việc con trai ruột của mình hãm hại mình, Vạn Thành không khỏi chua xót. Nhớ lại thời trẻ khi vợ ông bỏ đi, ông vừa sửa xe vừa nuôi con, vậy mà con trai lại đối xử với ông như vậy, nước mắt lăn dài trên má ông.

"Đừng suy nghĩ nhiều, đó không phải là nguyên nhân." Sở Nguyệt Nịnh nói.

Vạn Thành ngạc nhiên: "Vậy là nguyên nhân gì?"

Sở Nguyệt Nịnh bói toán tiếp: "Con trai ông làm nghề gì?"

Vạn Thành đáp: "Nó là bác sĩ thú y."

"Ban đầu tôi định cho nó đi du học ngành tài chính ở Oxford để sau này tiếp quản công việc kinh doanh của tôi, nhưng nó lại bảo rằng nó chán ngấy những tranh đấu trong thương trường và muốn làm một công việc đơn giản hơn, thế nên nó chọn đi học ngành thú y."

"Đại sư, việc tôi không thể sinh con có liên quan đến nghề nghiệp của nó sao?"

"Tất nhiên là có liên quan." Sở Nguyệt Nịnh giải thích. "Ông có thường xuyên nghe thấy chó sủa dữ dội vào nửa đêm ở ngoài cửa sổ không?"

"Có chứ." Vạn Thành thở dài. "Cũng không biết từ bao giờ, mỗi đêm tôi đều bị chó sủa đánh thức."

"Tiếng sủa của chúng rất ghê rợn, như thể có thứ gì đó không sạch sẽ xuất hiện, phải đến sáng mới thôi. Việc này đã khiến tôi mất ngủ và suy nhược thần kinh."

 

"Tôi đã thử đổi nhà nhiều lần, nhưng chúng vẫn luôn tìm đến tôi, như thể tôi bị gắn định vị GPS vậy."

 

Dù đã chuyển nhà nhiều lần nhưng Vạn Thành vẫn không thể thoát khỏi tiếng chó sủa vào đêm khuya.

Dù sao cũng là sinh mệnh, Vạn Thành không thể ra tay sát hại chúng.

"Cũng không biết có phải tôi ảo giác hay không." Vạn Thành cười khổ. "Tôi dường như đặc biệt bị chó ghét, đặc biệt là một con ch.ó vàng. Mỗi lần ra phố xuống xe, nó đều nhìn chằm chằm tôi nhe răng trợn mắt, như muốn lao vào cắn tôi một ngụm. Đại sư, chuyện này có phải tôi ảo giác không?"

"Tất nhiên là không phải ảo giác." Sở Nguyệt Nịnh cười nói.

"Con trai ông là bác sĩ thú y, thường xuyên phải giúp thú cưng triệt sản. Mèo thì dễ hơn, vì bản tính chúng vốn lười biếng và không ***** chuyện đó, nên sau khi triệt sản cũng không có nhiều oán giận, chỉ cần gây tê rồi về nhà là xong. Chó thì khác, đặc biệt là những con ch.ó đực có chó cái cố định, chúng luôn muốn thể hiện bản lĩnh của mình."

"Có một con ch.ó vàng, nó biết mình sắp bị triệt sản, nên ở cửa bệnh viện nhe răng trợn mắt muốn chạy trốn. Nó tưởng rằng mình đã thành công, nhưng lại gặp phải con trai ông."

"Con trai ông được mệnh danh là "cỗ máy triệt sản’ trong bệnh viện thú y. Chỉ cần vào đây, không có con vật nào có thể chạy thoát."

Lúc đó, con ch.ó vàng lao ra khỏi bệnh viện, vui mừng đến mức lưỡi thò ra ngoài, kéo lê dây xích chạy như bay về phía chó cái ở nhà đối diện. Nhưng niềm vui ngắn ngủi của nó chỉ kéo dài được hai giây, nó đã bị bác sĩ Vạn kéo trở lại.

Không những vậy, do con ch.ó vàng phản kháng quá dữ, nên cả bốn chân của nó đều bị trói lại.

"Ông không biết đâu, sau khi triệt sản, con ch.ó vàng nhỏ bé không bao giờ có thể vui đùa cùng chó cái nữa. Nó hận con trai ông vô cùng. Trong những năm sau đó, nó tập hợp những con ch.ó đực trong vùng Cửu Long bị con trai ông triệt sản, bắt đầu lên kế hoạch trả thù."

Nói đến đây, Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Con trai ông đã khiến chúng mất đi hạnh phúc, mất đi thế hệ sau, vậy làm sao chúng có thể cho phép ông có con được?"

Vạn Thành choáng váng. Ông không bao giờ ngờ rằng nguyên nhân mình không thể sinh con lại là do những con ch.ó này.

"Đại sư, tôi không thể sinh con, vậy con trai tôi thì sao..."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Thằng khốn nạn!" Vạn Thành tức giận mắng. "Nó muốn tôi không có con, vậy sao không quang minh chính đại đến nói lý cùng tôi chứ? Đại sư, cô nói tôi không thể sinh con là do con trai tôi, có phải nó mua chuộc người hầu hạ bỏ thuốc tôi không?"Ông đã từng nghe qua những mánh khóe bẩn thỉu trong giới nhà giàu.Nghĩ đến việc con trai ruột của mình hãm hại mình, Vạn Thành không khỏi chua xót. Nhớ lại thời trẻ khi vợ ông bỏ đi, ông vừa sửa xe vừa nuôi con, vậy mà con trai lại đối xử với ông như vậy, nước mắt lăn dài trên má ông."Đừng suy nghĩ nhiều, đó không phải là nguyên nhân." Sở Nguyệt Nịnh nói.Vạn Thành ngạc nhiên: "Vậy là nguyên nhân gì?"Sở Nguyệt Nịnh bói toán tiếp: "Con trai ông làm nghề gì?"Vạn Thành đáp: "Nó là bác sĩ thú y.""Ban đầu tôi định cho nó đi du học ngành tài chính ở Oxford để sau này tiếp quản công việc kinh doanh của tôi, nhưng nó lại bảo rằng nó chán ngấy những tranh đấu trong thương trường và muốn làm một công việc đơn giản hơn, thế nên nó chọn đi học ngành thú y.""Đại sư, việc tôi không thể sinh con có liên quan đến nghề nghiệp của nó sao?""Tất nhiên là có liên quan." Sở Nguyệt Nịnh giải thích. "Ông có thường xuyên nghe thấy chó sủa dữ dội vào nửa đêm ở ngoài cửa sổ không?""Có chứ." Vạn Thành thở dài. "Cũng không biết từ bao giờ, mỗi đêm tôi đều bị chó sủa đánh thức.""Tiếng sủa của chúng rất ghê rợn, như thể có thứ gì đó không sạch sẽ xuất hiện, phải đến sáng mới thôi. Việc này đã khiến tôi mất ngủ và suy nhược thần kinh." "Tôi đã thử đổi nhà nhiều lần, nhưng chúng vẫn luôn tìm đến tôi, như thể tôi bị gắn định vị GPS vậy." Dù đã chuyển nhà nhiều lần nhưng Vạn Thành vẫn không thể thoát khỏi tiếng chó sủa vào đêm khuya.Dù sao cũng là sinh mệnh, Vạn Thành không thể ra tay sát hại chúng."Cũng không biết có phải tôi ảo giác hay không." Vạn Thành cười khổ. "Tôi dường như đặc biệt bị chó ghét, đặc biệt là một con ch.ó vàng. Mỗi lần ra phố xuống xe, nó đều nhìn chằm chằm tôi nhe răng trợn mắt, như muốn lao vào cắn tôi một ngụm. Đại sư, chuyện này có phải tôi ảo giác không?""Tất nhiên là không phải ảo giác." Sở Nguyệt Nịnh cười nói."Con trai ông là bác sĩ thú y, thường xuyên phải giúp thú cưng triệt sản. Mèo thì dễ hơn, vì bản tính chúng vốn lười biếng và không ***** chuyện đó, nên sau khi triệt sản cũng không có nhiều oán giận, chỉ cần gây tê rồi về nhà là xong. Chó thì khác, đặc biệt là những con ch.ó đực có chó cái cố định, chúng luôn muốn thể hiện bản lĩnh của mình.""Có một con ch.ó vàng, nó biết mình sắp bị triệt sản, nên ở cửa bệnh viện nhe răng trợn mắt muốn chạy trốn. Nó tưởng rằng mình đã thành công, nhưng lại gặp phải con trai ông.""Con trai ông được mệnh danh là "cỗ máy triệt sản’ trong bệnh viện thú y. Chỉ cần vào đây, không có con vật nào có thể chạy thoát."Lúc đó, con ch.ó vàng lao ra khỏi bệnh viện, vui mừng đến mức lưỡi thò ra ngoài, kéo lê dây xích chạy như bay về phía chó cái ở nhà đối diện. Nhưng niềm vui ngắn ngủi của nó chỉ kéo dài được hai giây, nó đã bị bác sĩ Vạn kéo trở lại.Không những vậy, do con ch.ó vàng phản kháng quá dữ, nên cả bốn chân của nó đều bị trói lại."Ông không biết đâu, sau khi triệt sản, con ch.ó vàng nhỏ bé không bao giờ có thể vui đùa cùng chó cái nữa. Nó hận con trai ông vô cùng. Trong những năm sau đó, nó tập hợp những con ch.ó đực trong vùng Cửu Long bị con trai ông triệt sản, bắt đầu lên kế hoạch trả thù."Nói đến đây, Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Con trai ông đã khiến chúng mất đi hạnh phúc, mất đi thế hệ sau, vậy làm sao chúng có thể cho phép ông có con được?"Vạn Thành choáng váng. Ông không bao giờ ngờ rằng nguyên nhân mình không thể sinh con lại là do những con ch.ó này."Đại sư, tôi không thể sinh con, vậy con trai tôi thì sao..."

Chương 747: Chương 747