Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 2: Chương 2

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Càng khiến người ta thấy khó hiểu là, rõ ràng Giang Khải không thích cô nhưng cô vẫn cứ cứng đầu, càng bị kiềm chế thì bùng nổ càng mạnh.Từ nhỏ đến lớn, cô như si như cuồng Giang Khải, đ.â.m đầu mãi vào anh ta. Dù cho Giang Khải có nhìn cô thế nào đi nữa, cô vẫn không có cách nào ngừng thích anh ta.Vào năm mười tám tuổi, cô và Giang Khải đăng ký kết hôn.Sau khi gả đi, mẹ kế mặt thiện tâm ác, cô em chồng bá đạo, Giang Khải chỉ ba phải bảo cô hãy nhẫn nhịn khiến cuộc sống vào dâu con của cô chẳng mấy tốt đẹp.Nhưng đây là con đường mà cô chọn, chẳng thể trách người khác.Nhưng cô lại bị chẩn đoán là không thể sinh con.Rõ ràng cơ thể cô không có vấn đề gì cả, kinh nguyệt đến đều, những người khác ngày đầu hành kinh sẽ đau đến mức lăn lộn trên giường, thậm chí nghiêm trọng hơn còn bị ngất xỉu nhưng cô chưa từng bị như thế.Điều kỳ lạ là đi khám ở mấy cái bệnh viện người ta đều nói cô khó mang thai, về phần vì sao khó mang thai lại không nói rõ ràng. Nhà họ Giang quyền lớn thế lớn, khi đó anh trai Giang Lâm của Giang Khải bất ngờ qua đời khi đang làm nhiệm vụ, lại chưa kết hôn nên không có con cái gì. Ba người con dù thế nào cũng phải có một đời sau, thế là cô bắt đầu đi trên con đường vất vả phục hồi cơ thể.Những đó, thuốc cô uống còn nhiều hơn cơm cô đã ăn, trong thời gian mấy năm, cô ngày ngày uống thuốc Đông y như uống nước nhưng vẫn không thể có thai. Càng kỳ quái hơn là, vào năm thứ năm cô và Giang Khải kết hôn, anh ta lại ôm một đứa trẻ từ bên ngoài về.Lúc ấy mẹ kế Lâu Tú Anh ôm đứa trẻ nói với cô: "Con cũng đừng trách Tiểu Khải, ai bảo cái bụng của con không chịu nghe lời. Con cũng không thể trơ mắt nhìn nhà họ Giang tuyệt hậu vì con chứ? Hơn nữa đứa nhỏ này còn có thể chu cấp cho con khi con về già mà, con phải biết thỏa mãn đi.”Cô bị lừa gạt, bị phản bội, bị ép nuôi con của người khác, thế mà lại bảo cô nên biết đủ? Lúc ấy cô ghê tởm đến mức không chịu nổi.Cảm giác *****ên là cô không thể sống cuộc sống này mãi được.Cô muốn ly hôn.Kết quả kỳ lạ là, ngày hôm sau không biết vì sao cô lại bỏ cái suy nghĩ muốn ly hôn đó đi, từ đó không hề nhắc đến nữa.Đứa trẻ kia được nuôi ở chỗ Lâu Tú Anh, là con trên danh nghĩa của cô nhưng lại không thân thiết với cô, thậm chí còn không muốn gọi cô một tiếng "mẹ”.

Càng khiến người ta thấy khó hiểu là, rõ ràng Giang Khải không thích cô nhưng cô vẫn cứ cứng đầu, càng bị kiềm chế thì bùng nổ càng mạnh.

Từ nhỏ đến lớn, cô như si như cuồng Giang Khải, đ.â.m đầu mãi vào anh ta. Dù cho Giang Khải có nhìn cô thế nào đi nữa, cô vẫn không có cách nào ngừng thích anh ta.

Vào năm mười tám tuổi, cô và Giang Khải đăng ký kết hôn.

Sau khi gả đi, mẹ kế mặt thiện tâm ác, cô em chồng bá đạo, Giang Khải chỉ ba phải bảo cô hãy nhẫn nhịn khiến cuộc sống vào dâu con của cô chẳng mấy tốt đẹp.

Nhưng đây là con đường mà cô chọn, chẳng thể trách người khác.

Nhưng cô lại bị chẩn đoán là không thể sinh con.

Rõ ràng cơ thể cô không có vấn đề gì cả, kinh nguyệt đến đều, những người khác ngày đầu hành kinh sẽ đau đến mức lăn lộn trên giường, thậm chí nghiêm trọng hơn còn bị ngất xỉu nhưng cô chưa từng bị như thế.

Điều kỳ lạ là đi khám ở mấy cái bệnh viện người ta đều nói cô khó mang thai, về phần vì sao khó mang thai lại không nói rõ ràng.

 

Nhà họ Giang quyền lớn thế lớn, khi đó anh trai Giang Lâm của Giang Khải bất ngờ qua đời khi đang làm nhiệm vụ, lại chưa kết hôn nên không có con cái gì. Ba người con dù thế nào cũng phải có một đời sau, thế là cô bắt đầu đi trên con đường vất vả phục hồi cơ thể.

Những đó, thuốc cô uống còn nhiều hơn cơm cô đã ăn, trong thời gian mấy năm, cô ngày ngày uống thuốc Đông y như uống nước nhưng vẫn không thể có thai.

 

Càng kỳ quái hơn là, vào năm thứ năm cô và Giang Khải kết hôn, anh ta lại ôm một đứa trẻ từ bên ngoài về.

Lúc ấy mẹ kế Lâu Tú Anh ôm đứa trẻ nói với cô: "Con cũng đừng trách Tiểu Khải, ai bảo cái bụng của con không chịu nghe lời. Con cũng không thể trơ mắt nhìn nhà họ Giang tuyệt hậu vì con chứ? Hơn nữa đứa nhỏ này còn có thể chu cấp cho con khi con về già mà, con phải biết thỏa mãn đi.”

Cô bị lừa gạt, bị phản bội, bị ép nuôi con của người khác, thế mà lại bảo cô nên biết đủ? Lúc ấy cô ghê tởm đến mức không chịu nổi.

Cảm giác *****ên là cô không thể sống cuộc sống này mãi được.

Cô muốn ly hôn.

Kết quả kỳ lạ là, ngày hôm sau không biết vì sao cô lại bỏ cái suy nghĩ muốn ly hôn đó đi, từ đó không hề nhắc đến nữa.

Đứa trẻ kia được nuôi ở chỗ Lâu Tú Anh, là con trên danh nghĩa của cô nhưng lại không thân thiết với cô, thậm chí còn không muốn gọi cô một tiếng "mẹ”.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Càng khiến người ta thấy khó hiểu là, rõ ràng Giang Khải không thích cô nhưng cô vẫn cứ cứng đầu, càng bị kiềm chế thì bùng nổ càng mạnh.Từ nhỏ đến lớn, cô như si như cuồng Giang Khải, đ.â.m đầu mãi vào anh ta. Dù cho Giang Khải có nhìn cô thế nào đi nữa, cô vẫn không có cách nào ngừng thích anh ta.Vào năm mười tám tuổi, cô và Giang Khải đăng ký kết hôn.Sau khi gả đi, mẹ kế mặt thiện tâm ác, cô em chồng bá đạo, Giang Khải chỉ ba phải bảo cô hãy nhẫn nhịn khiến cuộc sống vào dâu con của cô chẳng mấy tốt đẹp.Nhưng đây là con đường mà cô chọn, chẳng thể trách người khác.Nhưng cô lại bị chẩn đoán là không thể sinh con.Rõ ràng cơ thể cô không có vấn đề gì cả, kinh nguyệt đến đều, những người khác ngày đầu hành kinh sẽ đau đến mức lăn lộn trên giường, thậm chí nghiêm trọng hơn còn bị ngất xỉu nhưng cô chưa từng bị như thế.Điều kỳ lạ là đi khám ở mấy cái bệnh viện người ta đều nói cô khó mang thai, về phần vì sao khó mang thai lại không nói rõ ràng. Nhà họ Giang quyền lớn thế lớn, khi đó anh trai Giang Lâm của Giang Khải bất ngờ qua đời khi đang làm nhiệm vụ, lại chưa kết hôn nên không có con cái gì. Ba người con dù thế nào cũng phải có một đời sau, thế là cô bắt đầu đi trên con đường vất vả phục hồi cơ thể.Những đó, thuốc cô uống còn nhiều hơn cơm cô đã ăn, trong thời gian mấy năm, cô ngày ngày uống thuốc Đông y như uống nước nhưng vẫn không thể có thai. Càng kỳ quái hơn là, vào năm thứ năm cô và Giang Khải kết hôn, anh ta lại ôm một đứa trẻ từ bên ngoài về.Lúc ấy mẹ kế Lâu Tú Anh ôm đứa trẻ nói với cô: "Con cũng đừng trách Tiểu Khải, ai bảo cái bụng của con không chịu nghe lời. Con cũng không thể trơ mắt nhìn nhà họ Giang tuyệt hậu vì con chứ? Hơn nữa đứa nhỏ này còn có thể chu cấp cho con khi con về già mà, con phải biết thỏa mãn đi.”Cô bị lừa gạt, bị phản bội, bị ép nuôi con của người khác, thế mà lại bảo cô nên biết đủ? Lúc ấy cô ghê tởm đến mức không chịu nổi.Cảm giác *****ên là cô không thể sống cuộc sống này mãi được.Cô muốn ly hôn.Kết quả kỳ lạ là, ngày hôm sau không biết vì sao cô lại bỏ cái suy nghĩ muốn ly hôn đó đi, từ đó không hề nhắc đến nữa.Đứa trẻ kia được nuôi ở chỗ Lâu Tú Anh, là con trên danh nghĩa của cô nhưng lại không thân thiết với cô, thậm chí còn không muốn gọi cô một tiếng "mẹ”.

Chương 2: Chương 2