"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 44: Chương 44
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nếu đổi lại là những đứa bé khác thì có khi đã tranh thủ chạm vào một hai chỗ nhưng bé con này thì thật sự chỉ nhìn thật kỹ thôi.Lòng Bạch Du mềm nhũn: “Không thì chị chụp cho hai anh em em một tấm ảnh nhé?”Đôi mắt đen láy sáng trong như pha lê của Niệm Niệm lại càng lóe sáng, cô bé quay sang hỏi: “Anh ơi, có được không ạ?”Lý Khắc gật đầu: “Được chứ, giờ anh hai có tiền rồi, có thể chụp ảnh cho Niệm Niệm.”Ý là cậu phải trả tiền.Bạch Du xua tay: “Không cần trả tiền đâu, cái này coi như tôi cho Niệm Niệm. Hẹn hai người năm ngày sau đến đúng chỗ này lấy ảnh chụp nhé.”“Tanh tách.”Nụ cười hồn nhiên xinh xắn của Niệm Niệm đã được camera ghi lại.Bên cạnh là Lý Khắc đứng cứng đờ đờ, suýt chút nữa là không biết chân tay nên đặt ở đâu.Hiếm khi nào nhìn thấy Lý Khắc lộ ra bộ dáng mà tuổi cậu nên có, Bạch Du không nhịn được mà cười thành tiếng.TBCRửa ảnh mất tầm ba bốn ngày, cô hẹn quán rửa ảnh tầm bốn ngày sau sẽ đến lấy.Bước ra khỏi quán chụp ảnh, Bạch Du đi thẳng về nhà.Vì đôi cẩu nam nữ Giang Khải với Tần Tâm Hủy này mà lãng phí cả buổi sáng của cô, cô phải về ôn bài mới được.Ai ngờ cô vừa đi tới cửa nhà đã nhìn thấy Giang Lâm đứng ngay trước cửa nhà cô, tay cầm túi da trâu đựng tài liệu.Chẳng lẽ anh tới giao thư cùng với văn kiện gì đó cho cô hay sao?Nhưng hôm qua cô vừa mới nhắc tới thôi, đáng ra không thể nào nhanh như thế này được.Giang Lâm nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy người bước tới là cô thì cũng vội cất bước đi tới chỗ cô.Hai người chạm mặt dưới cây hoa quế.Tháng tám, hoa quế tỏa hương, mùi nồng đậm.Bạch Du: “Anh Giang Lâm tới tìm tôi sao ạ? Sao anh không vào nhà ngồi chờ ạ?” Giang Lâm: “Trong nhà không có ai, tài liệu này là do bạn tôi mới đưa qua đây, cô nhìn xem có ổn không?”Bạch Du nhận lấy túi da trâu mà anh đưa tới, mở ra, bên trong là một xấp bài thi, còn có mấy quyển sách liêm quan tới trung học phổ thông. Cô lật qua lại, cuối cùng vẫn không thể nào che giấu được nụ cười.“Cảm ơn anh Giang Lâm nhé, chuyển lời cảm ơn của tôi tới bạn anh nữa nhé.”Hôm qua cô mới nhắc tới chuyện này thôi mà nay anh đã có thể mang tới đây luôn như thế này có thể hiểu là từ qua tới nay, anh đã vì việc này mà bôn ba rất nhiều.Chứ đâu có giống một số người, thứ gọi là giúp đỡ chỉ dừng ở lời nói mà thôi.Hơn nữa tư liệu mà anh đưa cho cô thật sự trân quý. Nhưng bào thì này nhìn là có thể biết chính là những đề thi mà trường học dùng để kiểm tra học sinh suốt nhưng năm qua.Với tư liệu quý giá kiểu này, không có quan hệ thân thiết thì khó mà có được.Ánh mắt cô được phủ thêm ánh vàng của hoa quế, tràn ngập vui sướng cùng cảm kích.Giang Lâm nhìn vào mắt cô nói: “Không cần khách sáo thế đâu, về tới đảo Quỳnh Châu rồi tôi sẽ tiếp tục để ý giúp cô.”Nghe anh nhắc tới đảo Quỳnh Châu, Bạch Du liền hỏi: “Lần nay anh Giang Lâm về mấy ngày thế? Bao giờ anh đi?”Giang Lâm: “Buổi chiều ngày mai.”Bạch Du ngẩn người: “Nhanh vậy sao ạ? Thế để sáng mai tôi nấu chút thức ăn anh mang theo ăn dọc đường nhé.”Giang Lâm: “Không cần phiền cô như thế đâu, trên đường tiện tôi sẽ mua.”Bạch Du: “Không phiền gì cả. Anh Giang Lâm có kiêng ăn cái gì không?”Giọng Giang Lâm nhẹ hơn hẳn: “Không.”Không khí trở nên im lặng, muốn nói nhưng không biết nên nói gì, thế là Bạch Du liền chào tạm biệt: “Thế thôi tôi về trước đây, mai tôi mang qua cho anh.”Giang Lâm: “Mai tôi đến đây lấy là được.”Bạch Du cũng không tranh giành chuyện này với anh, gật đầu quay người rời đi.Giang Lâm nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của cô, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.Chờ hai người họ rời đi, một người lén lút bước ra khỏi thân cây.
Nếu đổi lại là những đứa bé khác thì có khi đã tranh thủ chạm vào một hai chỗ nhưng bé con này thì thật sự chỉ nhìn thật kỹ thôi.
Lòng Bạch Du mềm nhũn: “Không thì chị chụp cho hai anh em em một tấm ảnh nhé?”
Đôi mắt đen láy sáng trong như pha lê của Niệm Niệm lại càng lóe sáng, cô bé quay sang hỏi: “Anh ơi, có được không ạ?”
Lý Khắc gật đầu: “Được chứ, giờ anh hai có tiền rồi, có thể chụp ảnh cho Niệm Niệm.”
Ý là cậu phải trả tiền.
Bạch Du xua tay: “Không cần trả tiền đâu, cái này coi như tôi cho Niệm Niệm. Hẹn hai người năm ngày sau đến đúng chỗ này lấy ảnh chụp nhé.”
“Tanh tách.”
Nụ cười hồn nhiên xinh xắn của Niệm Niệm đã được camera ghi lại.
Bên cạnh là Lý Khắc đứng cứng đờ đờ, suýt chút nữa là không biết chân tay nên đặt ở đâu.
Hiếm khi nào nhìn thấy Lý Khắc lộ ra bộ dáng mà tuổi cậu nên có, Bạch Du không nhịn được mà cười thành tiếng.
TBC
Rửa ảnh mất tầm ba bốn ngày, cô hẹn quán rửa ảnh tầm bốn ngày sau sẽ đến lấy.
Bước ra khỏi quán chụp ảnh, Bạch Du đi thẳng về nhà.
Vì đôi cẩu nam nữ Giang Khải với Tần Tâm Hủy này mà lãng phí cả buổi sáng của cô, cô phải về ôn bài mới được.
Ai ngờ cô vừa đi tới cửa nhà đã nhìn thấy Giang Lâm đứng ngay trước cửa nhà cô, tay cầm túi da trâu đựng tài liệu.
Chẳng lẽ anh tới giao thư cùng với văn kiện gì đó cho cô hay sao?
Nhưng hôm qua cô vừa mới nhắc tới thôi, đáng ra không thể nào nhanh như thế này được.
Giang Lâm nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy người bước tới là cô thì cũng vội cất bước đi tới chỗ cô.
Hai người chạm mặt dưới cây hoa quế.
Tháng tám, hoa quế tỏa hương, mùi nồng đậm.
Bạch Du: “Anh Giang Lâm tới tìm tôi sao ạ? Sao anh không vào nhà ngồi chờ ạ?”
Giang Lâm: “Trong nhà không có ai, tài liệu này là do bạn tôi mới đưa qua đây, cô nhìn xem có ổn không?”
Bạch Du nhận lấy túi da trâu mà anh đưa tới, mở ra, bên trong là một xấp bài thi, còn có mấy quyển sách liêm quan tới trung học phổ thông. Cô lật qua lại, cuối cùng vẫn không thể nào che giấu được nụ cười.
“Cảm ơn anh Giang Lâm nhé, chuyển lời cảm ơn của tôi tới bạn anh nữa nhé.”
Hôm qua cô mới nhắc tới chuyện này thôi mà nay anh đã có thể mang tới đây luôn như thế này có thể hiểu là từ qua tới nay, anh đã vì việc này mà bôn ba rất nhiều.
Chứ đâu có giống một số người, thứ gọi là giúp đỡ chỉ dừng ở lời nói mà thôi.
Hơn nữa tư liệu mà anh đưa cho cô thật sự trân quý. Nhưng bào thì này nhìn là có thể biết chính là những đề thi mà trường học dùng để kiểm tra học sinh suốt nhưng năm qua.
Với tư liệu quý giá kiểu này, không có quan hệ thân thiết thì khó mà có được.
Ánh mắt cô được phủ thêm ánh vàng của hoa quế, tràn ngập vui sướng cùng cảm kích.
Giang Lâm nhìn vào mắt cô nói: “Không cần khách sáo thế đâu, về tới đảo Quỳnh Châu rồi tôi sẽ tiếp tục để ý giúp cô.”
Nghe anh nhắc tới đảo Quỳnh Châu, Bạch Du liền hỏi: “Lần nay anh Giang Lâm về mấy ngày thế? Bao giờ anh đi?”
Giang Lâm: “Buổi chiều ngày mai.”
Bạch Du ngẩn người: “Nhanh vậy sao ạ? Thế để sáng mai tôi nấu chút thức ăn anh mang theo ăn dọc đường nhé.”
Giang Lâm: “Không cần phiền cô như thế đâu, trên đường tiện tôi sẽ mua.”
Bạch Du: “Không phiền gì cả. Anh Giang Lâm có kiêng ăn cái gì không?”
Giọng Giang Lâm nhẹ hơn hẳn: “Không.”
Không khí trở nên im lặng, muốn nói nhưng không biết nên nói gì, thế là Bạch Du liền chào tạm biệt: “Thế thôi tôi về trước đây, mai tôi mang qua cho anh.”
Giang Lâm: “Mai tôi đến đây lấy là được.”
Bạch Du cũng không tranh giành chuyện này với anh, gật đầu quay người rời đi.
Giang Lâm nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của cô, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Chờ hai người họ rời đi, một người lén lút bước ra khỏi thân cây.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nếu đổi lại là những đứa bé khác thì có khi đã tranh thủ chạm vào một hai chỗ nhưng bé con này thì thật sự chỉ nhìn thật kỹ thôi.Lòng Bạch Du mềm nhũn: “Không thì chị chụp cho hai anh em em một tấm ảnh nhé?”Đôi mắt đen láy sáng trong như pha lê của Niệm Niệm lại càng lóe sáng, cô bé quay sang hỏi: “Anh ơi, có được không ạ?”Lý Khắc gật đầu: “Được chứ, giờ anh hai có tiền rồi, có thể chụp ảnh cho Niệm Niệm.”Ý là cậu phải trả tiền.Bạch Du xua tay: “Không cần trả tiền đâu, cái này coi như tôi cho Niệm Niệm. Hẹn hai người năm ngày sau đến đúng chỗ này lấy ảnh chụp nhé.”“Tanh tách.”Nụ cười hồn nhiên xinh xắn của Niệm Niệm đã được camera ghi lại.Bên cạnh là Lý Khắc đứng cứng đờ đờ, suýt chút nữa là không biết chân tay nên đặt ở đâu.Hiếm khi nào nhìn thấy Lý Khắc lộ ra bộ dáng mà tuổi cậu nên có, Bạch Du không nhịn được mà cười thành tiếng.TBCRửa ảnh mất tầm ba bốn ngày, cô hẹn quán rửa ảnh tầm bốn ngày sau sẽ đến lấy.Bước ra khỏi quán chụp ảnh, Bạch Du đi thẳng về nhà.Vì đôi cẩu nam nữ Giang Khải với Tần Tâm Hủy này mà lãng phí cả buổi sáng của cô, cô phải về ôn bài mới được.Ai ngờ cô vừa đi tới cửa nhà đã nhìn thấy Giang Lâm đứng ngay trước cửa nhà cô, tay cầm túi da trâu đựng tài liệu.Chẳng lẽ anh tới giao thư cùng với văn kiện gì đó cho cô hay sao?Nhưng hôm qua cô vừa mới nhắc tới thôi, đáng ra không thể nào nhanh như thế này được.Giang Lâm nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy người bước tới là cô thì cũng vội cất bước đi tới chỗ cô.Hai người chạm mặt dưới cây hoa quế.Tháng tám, hoa quế tỏa hương, mùi nồng đậm.Bạch Du: “Anh Giang Lâm tới tìm tôi sao ạ? Sao anh không vào nhà ngồi chờ ạ?” Giang Lâm: “Trong nhà không có ai, tài liệu này là do bạn tôi mới đưa qua đây, cô nhìn xem có ổn không?”Bạch Du nhận lấy túi da trâu mà anh đưa tới, mở ra, bên trong là một xấp bài thi, còn có mấy quyển sách liêm quan tới trung học phổ thông. Cô lật qua lại, cuối cùng vẫn không thể nào che giấu được nụ cười.“Cảm ơn anh Giang Lâm nhé, chuyển lời cảm ơn của tôi tới bạn anh nữa nhé.”Hôm qua cô mới nhắc tới chuyện này thôi mà nay anh đã có thể mang tới đây luôn như thế này có thể hiểu là từ qua tới nay, anh đã vì việc này mà bôn ba rất nhiều.Chứ đâu có giống một số người, thứ gọi là giúp đỡ chỉ dừng ở lời nói mà thôi.Hơn nữa tư liệu mà anh đưa cho cô thật sự trân quý. Nhưng bào thì này nhìn là có thể biết chính là những đề thi mà trường học dùng để kiểm tra học sinh suốt nhưng năm qua.Với tư liệu quý giá kiểu này, không có quan hệ thân thiết thì khó mà có được.Ánh mắt cô được phủ thêm ánh vàng của hoa quế, tràn ngập vui sướng cùng cảm kích.Giang Lâm nhìn vào mắt cô nói: “Không cần khách sáo thế đâu, về tới đảo Quỳnh Châu rồi tôi sẽ tiếp tục để ý giúp cô.”Nghe anh nhắc tới đảo Quỳnh Châu, Bạch Du liền hỏi: “Lần nay anh Giang Lâm về mấy ngày thế? Bao giờ anh đi?”Giang Lâm: “Buổi chiều ngày mai.”Bạch Du ngẩn người: “Nhanh vậy sao ạ? Thế để sáng mai tôi nấu chút thức ăn anh mang theo ăn dọc đường nhé.”Giang Lâm: “Không cần phiền cô như thế đâu, trên đường tiện tôi sẽ mua.”Bạch Du: “Không phiền gì cả. Anh Giang Lâm có kiêng ăn cái gì không?”Giọng Giang Lâm nhẹ hơn hẳn: “Không.”Không khí trở nên im lặng, muốn nói nhưng không biết nên nói gì, thế là Bạch Du liền chào tạm biệt: “Thế thôi tôi về trước đây, mai tôi mang qua cho anh.”Giang Lâm: “Mai tôi đến đây lấy là được.”Bạch Du cũng không tranh giành chuyện này với anh, gật đầu quay người rời đi.Giang Lâm nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của cô, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.Chờ hai người họ rời đi, một người lén lút bước ra khỏi thân cây.