Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 50: Chương 50

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bà Bạch bưng đồ ăn nóng ra ngoài, nhìn ông cứ đứng đó như cột thì nói: “Cái thằng này lớn tướng rồi mà đứng nguyên đó không làm gì mà không biết xấu hổ nhỉ? Còn không mau sắp bát sắp đũa ra đây?”Bà Bạch ra lệnh một cái thì Bạch Phi Bằng cũng chẳng quan tâm tới cảm xúc ngổn ngang cái gì nữa. Ông vội đi rửa tay, lấy bát đũa rồi bê thức ăn.Đợi đến khi ba người họ đã ngồi xuống bàn ăn thì Tần Chính Nhân vẫn còn đang ngồi trên sô pha giận với dỗi.Bà ta đang chờ có người mời mình ra ăn cơm. Ai ngờ cả ba người không một ai mở miệng hết.Vốn dĩ Bạch Phi Bằng không thèm ăn, nhưng mùi thơm cứ thoang thoảng qua mũi làm ông không nhịn được mà cầm đũa lên gắp miếng cá.Miếng cá trơn mềm, nước dùng đậm đà, vị cay kích thích vị giác. Chỉ với một miếng đã vô cùng lưu hương.Đậu hũ thì mềm mịn vô cùng, rưới thêm chút nước sốt lên trên cộng với cơm trắng thơm nức mũi bên dưới làm cho Bạch Phi Bằng ăn hết sạch hai chén.Bà Bạch thì lại càng thích thịt ba chỉ xào dưa, thịt ba chỉ đủ nạc mỡ đã được xào qua từ trước, nhai trong miệng rất thơm, rau xanh thì rất giòn.Còn Bạch Du chỉ mới ăn hai cái bánh bao dưa chua thôi, chưa đã thèm nhưng đã thu tay lại.Vỏ bánh giòn rụm, cắn một miếng là thịt nước bên trong tràn cả ra. Mùi rau cải bọc thịt vô cùng thơm, muốn ngừng mà không được.Tần Chính Nhân nhìn ba người ăn uống thỏa thích đột nhiên có cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ.**Giang Khải với Tần Tâm Hủy xem phim xong thì ai về nhà nấy. Không có chuyện đi ăn cơm chung, càng không có chuyện dạo công viên mua đồ linh tinh gì đó.Trong lòng Giang Khải vẫn phân được rõ ràng, tuy Tần Tâm Hủy làm cho anh ta rung động nhưng gia thế nhà Tần Tâm Hủy không là gì cả. Cha thì nằm liệt một chỗ, mẹ đẻ thì ly hôn rồi bỏ đi, cưới cô ta về chẳng khác gì rước thêm cục nợ.Nhưng Bạch Du thì khác, ông nội lại thích Bạch Du tới như thế. Chỉ cần anh ta cưới được cô thì chẳng khác nào có được mối quan hệ cùng với tài nguyên tốt nhất của nhà họ Giang. Cho nên anh ta tính rằng tuy mình chẳng có tình cảm gì với Bạch Du thì anh ta cũng quyết sẽ cưới cô.Chỉ là, khi về tới nhà, anh ta lại nhìn thấy tờ giấy mà Giang Hựu Hàm gửi lại cho mình.Trong đó viết như này: Anh năm ơi, mới nãy em vừa nhìn thấy anh ba nói chuyện với Bạch Du đấy, em nghĩ là Bạch Du hết thích anh rồi rồi!Giang Khải chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua nội dung rồi vứt luôn tờ giấy vào trong thùng rác.TBCKhông bàn tới chuyện anh ba có để ý tới Bạch Du hay không mà bản thân Bạch Du lại không có khả năng thích người khác. Bạch Du thích Giang Khải tới mức nào, trong lòng anh ta biết rõ.Bạch Du không biết Giang Hựu Hàm làm gì sau lưng mình, bao nhiêu tâm tư của cô dồn hết vào phòng bên cạnh rồi.“Dượng ơi, Hủy Hủy xin dượng đừng đuổi Hủy Hủy đi mà. Từ bé Hủy Hủy đã không có ông bà, cha thì liệt, mẹ thì rời nhà đi đâu không biết. Hủy Hủy lớn lên ở nhà họ Bạch, nơi này chính là gia đình của Hủy Hủy. Giờ dượng muốn đuổi Hủy Hủy đi thì Hủy Hủy thật sự không biết nên đi đâu mới được huhu hu…”Một câu Hủy Hủy hai câu Hủy Hủy, Bạch Du nghe mà muốn nôn hết bữa tối ra ngoài.Nhưng mà cô ta cũng coi như là thông minh.Lúc này cô ta không phẫn nộ cũng chẳng oán giận gì, cũng không đổ ai nói linh tinh mà cứ chăm chăm vào là mình rất đáng thương, bảo là mình quyến luyến nhà họ Bạch lắm. Nếu đối phương là người mềm lòng thì khó mà kiên định được.Đáng tiếc, đối phương lại là thẳng nam sắt thép Bạch Phi Bằng.Bạch Phi Bằng xua tay chối thẳng: “Cháu là đứa trẻ ngoan nhưng tôi thương con tôi hơn nhiều. Hơn nữa, những năm qua cha con cũng khổ cực đủ đường. Giờ cháu đã trưởng thành, có công việc ổn định, đã là lúc nên chăm sóc cha mình rồi đó.”

Bà Bạch bưng đồ ăn nóng ra ngoài, nhìn ông cứ đứng đó như cột thì nói: “Cái thằng này lớn tướng rồi mà đứng nguyên đó không làm gì mà không biết xấu hổ nhỉ? Còn không mau sắp bát sắp đũa ra đây?”

Bà Bạch ra lệnh một cái thì Bạch Phi Bằng cũng chẳng quan tâm tới cảm xúc ngổn ngang cái gì nữa. Ông vội đi rửa tay, lấy bát đũa rồi bê thức ăn.

Đợi đến khi ba người họ đã ngồi xuống bàn ăn thì Tần Chính Nhân vẫn còn đang ngồi trên sô pha giận với dỗi.

Bà ta đang chờ có người mời mình ra ăn cơm. Ai ngờ cả ba người không một ai mở miệng hết.

Vốn dĩ Bạch Phi Bằng không thèm ăn, nhưng mùi thơm cứ thoang thoảng qua mũi làm ông không nhịn được mà cầm đũa lên gắp miếng cá.

Miếng cá trơn mềm, nước dùng đậm đà, vị cay kích thích vị giác. Chỉ với một miếng đã vô cùng lưu hương.

Đậu hũ thì mềm mịn vô cùng, rưới thêm chút nước sốt lên trên cộng với cơm trắng thơm nức mũi bên dưới làm cho Bạch Phi Bằng ăn hết sạch hai chén.

Bà Bạch thì lại càng thích thịt ba chỉ xào dưa, thịt ba chỉ đủ nạc mỡ đã được xào qua từ trước, nhai trong miệng rất thơm, rau xanh thì rất giòn.

Còn Bạch Du chỉ mới ăn hai cái bánh bao dưa chua thôi, chưa đã thèm nhưng đã thu tay lại.

Vỏ bánh giòn rụm, cắn một miếng là thịt nước bên trong tràn cả ra. Mùi rau cải bọc thịt vô cùng thơm, muốn ngừng mà không được.

Tần Chính Nhân nhìn ba người ăn uống thỏa thích đột nhiên có cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ.

**

Giang Khải với Tần Tâm Hủy xem phim xong thì ai về nhà nấy.

 

Không có chuyện đi ăn cơm chung, càng không có chuyện dạo công viên mua đồ linh tinh gì đó.

Trong lòng Giang Khải vẫn phân được rõ ràng, tuy Tần Tâm Hủy làm cho anh ta rung động nhưng gia thế nhà Tần Tâm Hủy không là gì cả. Cha thì nằm liệt một chỗ, mẹ đẻ thì ly hôn rồi bỏ đi, cưới cô ta về chẳng khác gì rước thêm cục nợ.

Nhưng Bạch Du thì khác, ông nội lại thích Bạch Du tới như thế. Chỉ cần anh ta cưới được cô thì chẳng khác nào có được mối quan hệ cùng với tài nguyên tốt nhất của nhà họ Giang. Cho nên anh ta tính rằng tuy mình chẳng có tình cảm gì với Bạch Du thì anh ta cũng quyết sẽ cưới cô.

Chỉ là, khi về tới nhà, anh ta lại nhìn thấy tờ giấy mà Giang Hựu Hàm gửi lại cho mình.

Trong đó viết như này: Anh năm ơi, mới nãy em vừa nhìn thấy anh ba nói chuyện với Bạch Du đấy, em nghĩ là Bạch Du hết thích anh rồi rồi!

Giang Khải chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua nội dung rồi vứt luôn tờ giấy vào trong thùng rác.

TBC

Không bàn tới chuyện anh ba có để ý tới Bạch Du hay không mà bản thân Bạch Du lại không có khả năng thích người khác. Bạch Du thích Giang Khải tới mức nào, trong lòng anh ta biết rõ.

Bạch Du không biết Giang Hựu Hàm làm gì sau lưng mình, bao nhiêu tâm tư của cô dồn hết vào phòng bên cạnh rồi.

“Dượng ơi, Hủy Hủy xin dượng đừng đuổi Hủy Hủy đi mà. Từ bé Hủy Hủy đã không có ông bà, cha thì liệt, mẹ thì rời nhà đi đâu không biết. Hủy Hủy lớn lên ở nhà họ Bạch, nơi này chính là gia đình của Hủy Hủy. Giờ dượng muốn đuổi Hủy Hủy đi thì Hủy Hủy thật sự không biết nên đi đâu mới được huhu hu…”

Một câu Hủy Hủy hai câu Hủy Hủy, Bạch Du nghe mà muốn nôn hết bữa tối ra ngoài.

Nhưng mà cô ta cũng coi như là thông minh.

Lúc này cô ta không phẫn nộ cũng chẳng oán giận gì, cũng không đổ ai nói linh tinh mà cứ chăm chăm vào là mình rất đáng thương, bảo là mình quyến luyến nhà họ Bạch lắm. Nếu đối phương là người mềm lòng thì khó mà kiên định được.

Đáng tiếc, đối phương lại là thẳng nam sắt thép Bạch Phi Bằng.

Bạch Phi Bằng xua tay chối thẳng: “Cháu là đứa trẻ ngoan nhưng tôi thương con tôi hơn nhiều. Hơn nữa, những năm qua cha con cũng khổ cực đủ đường. Giờ cháu đã trưởng thành, có công việc ổn định, đã là lúc nên chăm sóc cha mình rồi đó.”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bà Bạch bưng đồ ăn nóng ra ngoài, nhìn ông cứ đứng đó như cột thì nói: “Cái thằng này lớn tướng rồi mà đứng nguyên đó không làm gì mà không biết xấu hổ nhỉ? Còn không mau sắp bát sắp đũa ra đây?”Bà Bạch ra lệnh một cái thì Bạch Phi Bằng cũng chẳng quan tâm tới cảm xúc ngổn ngang cái gì nữa. Ông vội đi rửa tay, lấy bát đũa rồi bê thức ăn.Đợi đến khi ba người họ đã ngồi xuống bàn ăn thì Tần Chính Nhân vẫn còn đang ngồi trên sô pha giận với dỗi.Bà ta đang chờ có người mời mình ra ăn cơm. Ai ngờ cả ba người không một ai mở miệng hết.Vốn dĩ Bạch Phi Bằng không thèm ăn, nhưng mùi thơm cứ thoang thoảng qua mũi làm ông không nhịn được mà cầm đũa lên gắp miếng cá.Miếng cá trơn mềm, nước dùng đậm đà, vị cay kích thích vị giác. Chỉ với một miếng đã vô cùng lưu hương.Đậu hũ thì mềm mịn vô cùng, rưới thêm chút nước sốt lên trên cộng với cơm trắng thơm nức mũi bên dưới làm cho Bạch Phi Bằng ăn hết sạch hai chén.Bà Bạch thì lại càng thích thịt ba chỉ xào dưa, thịt ba chỉ đủ nạc mỡ đã được xào qua từ trước, nhai trong miệng rất thơm, rau xanh thì rất giòn.Còn Bạch Du chỉ mới ăn hai cái bánh bao dưa chua thôi, chưa đã thèm nhưng đã thu tay lại.Vỏ bánh giòn rụm, cắn một miếng là thịt nước bên trong tràn cả ra. Mùi rau cải bọc thịt vô cùng thơm, muốn ngừng mà không được.Tần Chính Nhân nhìn ba người ăn uống thỏa thích đột nhiên có cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ.**Giang Khải với Tần Tâm Hủy xem phim xong thì ai về nhà nấy. Không có chuyện đi ăn cơm chung, càng không có chuyện dạo công viên mua đồ linh tinh gì đó.Trong lòng Giang Khải vẫn phân được rõ ràng, tuy Tần Tâm Hủy làm cho anh ta rung động nhưng gia thế nhà Tần Tâm Hủy không là gì cả. Cha thì nằm liệt một chỗ, mẹ đẻ thì ly hôn rồi bỏ đi, cưới cô ta về chẳng khác gì rước thêm cục nợ.Nhưng Bạch Du thì khác, ông nội lại thích Bạch Du tới như thế. Chỉ cần anh ta cưới được cô thì chẳng khác nào có được mối quan hệ cùng với tài nguyên tốt nhất của nhà họ Giang. Cho nên anh ta tính rằng tuy mình chẳng có tình cảm gì với Bạch Du thì anh ta cũng quyết sẽ cưới cô.Chỉ là, khi về tới nhà, anh ta lại nhìn thấy tờ giấy mà Giang Hựu Hàm gửi lại cho mình.Trong đó viết như này: Anh năm ơi, mới nãy em vừa nhìn thấy anh ba nói chuyện với Bạch Du đấy, em nghĩ là Bạch Du hết thích anh rồi rồi!Giang Khải chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua nội dung rồi vứt luôn tờ giấy vào trong thùng rác.TBCKhông bàn tới chuyện anh ba có để ý tới Bạch Du hay không mà bản thân Bạch Du lại không có khả năng thích người khác. Bạch Du thích Giang Khải tới mức nào, trong lòng anh ta biết rõ.Bạch Du không biết Giang Hựu Hàm làm gì sau lưng mình, bao nhiêu tâm tư của cô dồn hết vào phòng bên cạnh rồi.“Dượng ơi, Hủy Hủy xin dượng đừng đuổi Hủy Hủy đi mà. Từ bé Hủy Hủy đã không có ông bà, cha thì liệt, mẹ thì rời nhà đi đâu không biết. Hủy Hủy lớn lên ở nhà họ Bạch, nơi này chính là gia đình của Hủy Hủy. Giờ dượng muốn đuổi Hủy Hủy đi thì Hủy Hủy thật sự không biết nên đi đâu mới được huhu hu…”Một câu Hủy Hủy hai câu Hủy Hủy, Bạch Du nghe mà muốn nôn hết bữa tối ra ngoài.Nhưng mà cô ta cũng coi như là thông minh.Lúc này cô ta không phẫn nộ cũng chẳng oán giận gì, cũng không đổ ai nói linh tinh mà cứ chăm chăm vào là mình rất đáng thương, bảo là mình quyến luyến nhà họ Bạch lắm. Nếu đối phương là người mềm lòng thì khó mà kiên định được.Đáng tiếc, đối phương lại là thẳng nam sắt thép Bạch Phi Bằng.Bạch Phi Bằng xua tay chối thẳng: “Cháu là đứa trẻ ngoan nhưng tôi thương con tôi hơn nhiều. Hơn nữa, những năm qua cha con cũng khổ cực đủ đường. Giờ cháu đã trưởng thành, có công việc ổn định, đã là lúc nên chăm sóc cha mình rồi đó.”

Chương 50: Chương 50