Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 52: Chương 52

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Giang Lâm vội duỗi tay đỡ lấy cô.Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng thét chói tai: “Hai người đang làm cái gì thế hả?”Bạch Du đứng vững lại, quay đầu nhìn thấy Giang Khải.Trông anh ta như ông chồng bắt được cảnh vợ ngoại tình tận giường ấy.“Theo cậu thì chúng tôi đang làm cái gì cơ?”Giang Lâm đứng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn Giang Khải.Giang Khải cao mét tám, ở đại viện với đơn vị cũng coi như là “chiều cao nổi bật” nhưng trước mặt Giang Lâm thì vẫn thấp hơn nửa cái đầu.“Anh ba, Bạch Du là vợ sắp cưới của tôi, vừa nãy anh kéo tay cô ấy như thế, anh không nghĩ nên giải thích với tôi hay sao?”Đối diện với ánh nhìn của Giang Lâm, Giang Khải có cảm giác như đối diện với sự uy nghiêm vô hình làm cho anh ta suýt thì nói không nên lời.Sắc mặt Giang Lâm lạnh hơn hẳn: “Chỗ này là đại viện quân khu, cậu nghĩ chúng tôi làm gì nhau ở chỗ này? Sự thật chỉ là cô ấy suýt ngã, tôi đỡ cô ấy mà thôi. Nếu như cậu thật sự coi cô ấy là vợ sắp cưới của mình thì không nên chất vấn cô ấy ở trước mặt mọi người như thế này, càng không nên nghi ngờ nhân phẩm của cô ấy! Tôi đã nghĩ chuyện lần trước đủ khiến cậu hối cải làm lại người mới, nhưng giờ xem ra cậu chẳng hề ăn năn. Tôi sẽ suy xét tới chuyện nói cả hai chuyện cho ông nội biết.”“Xin lỗi anh ba, ban nãy tôi xúc động quá đà thôi. Tôi không nên hiểu làm anh với Du Du ạ.”Đôi tay rũ xuống hai bên của Giang Khải siết chặt thành nắm đấm. Mu bàn tay nổi đầy gân xanh.Lần thứ hai.Đây là lần thứ hai anh ba chửi anh ta té tát trước mặt Bạch Du, mắng tới mức như thằng cháu luôn vậy, lại còn lôi cả ông nội ra mà uy h.i.ế.p anh ta!Giang Lâm nhìn anh ta với gương mặt chẳng chút biểu cảm, lúc lâu sau mới cất lời: “Người cậu xin lỗi chỉ có một mình tôi thôi à?”Giang Khải cắn môi, nhìn về phía Bạch Du nói: “Xin lỗi Du Du, tôi không nên nghi ngờ cô.” Bạch Du nhếch môi thành nụ cười: “Nếu như anh biết mình xúc động quá thì về sau trước khi mở miệng thì nghĩ cho kỹ nhé.”Giang Khải: “…”Trước đó anh ta không tin nội dung trong tờ giấy mà Giang Hựu Hàm để lại, nhưng giờ nhìn thấy hai người họ đứng chung một chỗ, không hiểu sao anh ta lại thấy vô cùng chói mắt.Anh ta nhìn Bạch Du: “Tại sao hôm nay cô lại không đến rạp chiếu phim? Tính thêm cả lần trước nữa thì cô đã cho tôi leo cây những hai lần rồi đấy.”Bạch Du ra vẻ kinh ngạc, há miệng nói: “Hôm nay tôi thấy không được thoải mái nên đã nhờ chị họ tới thông báo cho anh rồi mà. Chẳng lẽ anh không gặp chị ta hay sao?”Cô không tin Giang Khải dám đi kiếm Tần Tâm Hủy để mà đối chất.Quả nhiên, nghe thấy tên Tần Tâm Hủy, đáy mắt Giang Khải hiện lên vẻ chột dạ: “Không gặp, có khi tôi lướt qua mà không biết.”Lúc này anh ta không biết Bạch Du hay Tần Tâm Hủy nói dối nữa.Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì chuyện anh ta và Tần Tâm Hủy đi xem phim với nhau không thể để cho người khác biết được, đặc biệt là Bạch Du.Bạch Du thu hết sự chột dạ của Giang Khải vào trong mắt, nhưng cô không định vạch trần anh ta ngay lúc này mà tính để anh ta tự mãn khoe khoang tầm hai, ba ngày đã.Chờ thêm hai ngày nữa cô lấy được ảnh rồi thì anh ta có muốn cười cũng chẳng cười nổi.Nghĩ tới kế hoạch như ý của mình thì tâm trạng của Bạch Du cũng hòa hoãn hơn đôi chút, chuyển tầm mắt nhìn về phía Giang Lâm nói: “Chào anh Giang Lâm nhé, tôi về trước đây.”Giang Lâm gật đầu chào: “Ừm, tạm biệt.”Bạch Du chẳng thèm chào Giang Khải mà cứ thế đi qua anh ta luôn.Dù sao chẳng mấy nữa mà mỗi người một đường, cô cũng chán chẳng thèm giả vờ tốt bụng ngoài mặt làm gì nữa.Giang Khải: “…” Nhìn Bạch Du rời đi, không biết tại sao anh ta lại thấy có chút hoảng hốt.

Giang Lâm vội duỗi tay đỡ lấy cô.

Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng thét chói tai: “Hai người đang làm cái gì thế hả?”

Bạch Du đứng vững lại, quay đầu nhìn thấy Giang Khải.

Trông anh ta như ông chồng bắt được cảnh vợ ngoại tình tận giường ấy.

“Theo cậu thì chúng tôi đang làm cái gì cơ?”

Giang Lâm đứng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn Giang Khải.

Giang Khải cao mét tám, ở đại viện với đơn vị cũng coi như là “chiều cao nổi bật” nhưng trước mặt Giang Lâm thì vẫn thấp hơn nửa cái đầu.

“Anh ba, Bạch Du là vợ sắp cưới của tôi, vừa nãy anh kéo tay cô ấy như thế, anh không nghĩ nên giải thích với tôi hay sao?”

Đối diện với ánh nhìn của Giang Lâm, Giang Khải có cảm giác như đối diện với sự uy nghiêm vô hình làm cho anh ta suýt thì nói không nên lời.

Sắc mặt Giang Lâm lạnh hơn hẳn: “Chỗ này là đại viện quân khu, cậu nghĩ chúng tôi làm gì nhau ở chỗ này? Sự thật chỉ là cô ấy suýt ngã, tôi đỡ cô ấy mà thôi. Nếu như cậu thật sự coi cô ấy là vợ sắp cưới của mình thì không nên chất vấn cô ấy ở trước mặt mọi người như thế này, càng không nên nghi ngờ nhân phẩm của cô ấy! Tôi đã nghĩ chuyện lần trước đủ khiến cậu hối cải làm lại người mới, nhưng giờ xem ra cậu chẳng hề ăn năn. Tôi sẽ suy xét tới chuyện nói cả hai chuyện cho ông nội biết.”

“Xin lỗi anh ba, ban nãy tôi xúc động quá đà thôi. Tôi không nên hiểu làm anh với Du Du ạ.”

Đôi tay rũ xuống hai bên của Giang Khải siết chặt thành nắm đấm. Mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Lần thứ hai.

Đây là lần thứ hai anh ba chửi anh ta té tát trước mặt Bạch Du, mắng tới mức như thằng cháu luôn vậy, lại còn lôi cả ông nội ra mà uy h.i.ế.p anh ta!

Giang Lâm nhìn anh ta với gương mặt chẳng chút biểu cảm, lúc lâu sau mới cất lời: “Người cậu xin lỗi chỉ có một mình tôi thôi à?”

Giang Khải cắn môi, nhìn về phía Bạch Du nói: “Xin lỗi Du Du, tôi không nên nghi ngờ cô.”

 

Bạch Du nhếch môi thành nụ cười: “Nếu như anh biết mình xúc động quá thì về sau trước khi mở miệng thì nghĩ cho kỹ nhé.”

Giang Khải: “…”

Trước đó anh ta không tin nội dung trong tờ giấy mà Giang Hựu Hàm để lại, nhưng giờ nhìn thấy hai người họ đứng chung một chỗ, không hiểu sao anh ta lại thấy vô cùng chói mắt.

Anh ta nhìn Bạch Du: “Tại sao hôm nay cô lại không đến rạp chiếu phim? Tính thêm cả lần trước nữa thì cô đã cho tôi leo cây những hai lần rồi đấy.”

Bạch Du ra vẻ kinh ngạc, há miệng nói: “Hôm nay tôi thấy không được thoải mái nên đã nhờ chị họ tới thông báo cho anh rồi mà. Chẳng lẽ anh không gặp chị ta hay sao?”

Cô không tin Giang Khải dám đi kiếm Tần Tâm Hủy để mà đối chất.

Quả nhiên, nghe thấy tên Tần Tâm Hủy, đáy mắt Giang Khải hiện lên vẻ chột dạ: “Không gặp, có khi tôi lướt qua mà không biết.”

Lúc này anh ta không biết Bạch Du hay Tần Tâm Hủy nói dối nữa.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì chuyện anh ta và Tần Tâm Hủy đi xem phim với nhau không thể để cho người khác biết được, đặc biệt là Bạch Du.

Bạch Du thu hết sự chột dạ của Giang Khải vào trong mắt, nhưng cô không định vạch trần anh ta ngay lúc này mà tính để anh ta tự mãn khoe khoang tầm hai, ba ngày đã.

Chờ thêm hai ngày nữa cô lấy được ảnh rồi thì anh ta có muốn cười cũng chẳng cười nổi.

Nghĩ tới kế hoạch như ý của mình thì tâm trạng của Bạch Du cũng hòa hoãn hơn đôi chút, chuyển tầm mắt nhìn về phía Giang Lâm nói: “Chào anh Giang Lâm nhé, tôi về trước đây.”

Giang Lâm gật đầu chào: “Ừm, tạm biệt.”

Bạch Du chẳng thèm chào Giang Khải mà cứ thế đi qua anh ta luôn.

Dù sao chẳng mấy nữa mà mỗi người một đường, cô cũng chán chẳng thèm giả vờ tốt bụng ngoài mặt làm gì nữa.

Giang Khải: “…”

 

Nhìn Bạch Du rời đi, không biết tại sao anh ta lại thấy có chút hoảng hốt.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Giang Lâm vội duỗi tay đỡ lấy cô.Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng thét chói tai: “Hai người đang làm cái gì thế hả?”Bạch Du đứng vững lại, quay đầu nhìn thấy Giang Khải.Trông anh ta như ông chồng bắt được cảnh vợ ngoại tình tận giường ấy.“Theo cậu thì chúng tôi đang làm cái gì cơ?”Giang Lâm đứng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn Giang Khải.Giang Khải cao mét tám, ở đại viện với đơn vị cũng coi như là “chiều cao nổi bật” nhưng trước mặt Giang Lâm thì vẫn thấp hơn nửa cái đầu.“Anh ba, Bạch Du là vợ sắp cưới của tôi, vừa nãy anh kéo tay cô ấy như thế, anh không nghĩ nên giải thích với tôi hay sao?”Đối diện với ánh nhìn của Giang Lâm, Giang Khải có cảm giác như đối diện với sự uy nghiêm vô hình làm cho anh ta suýt thì nói không nên lời.Sắc mặt Giang Lâm lạnh hơn hẳn: “Chỗ này là đại viện quân khu, cậu nghĩ chúng tôi làm gì nhau ở chỗ này? Sự thật chỉ là cô ấy suýt ngã, tôi đỡ cô ấy mà thôi. Nếu như cậu thật sự coi cô ấy là vợ sắp cưới của mình thì không nên chất vấn cô ấy ở trước mặt mọi người như thế này, càng không nên nghi ngờ nhân phẩm của cô ấy! Tôi đã nghĩ chuyện lần trước đủ khiến cậu hối cải làm lại người mới, nhưng giờ xem ra cậu chẳng hề ăn năn. Tôi sẽ suy xét tới chuyện nói cả hai chuyện cho ông nội biết.”“Xin lỗi anh ba, ban nãy tôi xúc động quá đà thôi. Tôi không nên hiểu làm anh với Du Du ạ.”Đôi tay rũ xuống hai bên của Giang Khải siết chặt thành nắm đấm. Mu bàn tay nổi đầy gân xanh.Lần thứ hai.Đây là lần thứ hai anh ba chửi anh ta té tát trước mặt Bạch Du, mắng tới mức như thằng cháu luôn vậy, lại còn lôi cả ông nội ra mà uy h.i.ế.p anh ta!Giang Lâm nhìn anh ta với gương mặt chẳng chút biểu cảm, lúc lâu sau mới cất lời: “Người cậu xin lỗi chỉ có một mình tôi thôi à?”Giang Khải cắn môi, nhìn về phía Bạch Du nói: “Xin lỗi Du Du, tôi không nên nghi ngờ cô.” Bạch Du nhếch môi thành nụ cười: “Nếu như anh biết mình xúc động quá thì về sau trước khi mở miệng thì nghĩ cho kỹ nhé.”Giang Khải: “…”Trước đó anh ta không tin nội dung trong tờ giấy mà Giang Hựu Hàm để lại, nhưng giờ nhìn thấy hai người họ đứng chung một chỗ, không hiểu sao anh ta lại thấy vô cùng chói mắt.Anh ta nhìn Bạch Du: “Tại sao hôm nay cô lại không đến rạp chiếu phim? Tính thêm cả lần trước nữa thì cô đã cho tôi leo cây những hai lần rồi đấy.”Bạch Du ra vẻ kinh ngạc, há miệng nói: “Hôm nay tôi thấy không được thoải mái nên đã nhờ chị họ tới thông báo cho anh rồi mà. Chẳng lẽ anh không gặp chị ta hay sao?”Cô không tin Giang Khải dám đi kiếm Tần Tâm Hủy để mà đối chất.Quả nhiên, nghe thấy tên Tần Tâm Hủy, đáy mắt Giang Khải hiện lên vẻ chột dạ: “Không gặp, có khi tôi lướt qua mà không biết.”Lúc này anh ta không biết Bạch Du hay Tần Tâm Hủy nói dối nữa.Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì chuyện anh ta và Tần Tâm Hủy đi xem phim với nhau không thể để cho người khác biết được, đặc biệt là Bạch Du.Bạch Du thu hết sự chột dạ của Giang Khải vào trong mắt, nhưng cô không định vạch trần anh ta ngay lúc này mà tính để anh ta tự mãn khoe khoang tầm hai, ba ngày đã.Chờ thêm hai ngày nữa cô lấy được ảnh rồi thì anh ta có muốn cười cũng chẳng cười nổi.Nghĩ tới kế hoạch như ý của mình thì tâm trạng của Bạch Du cũng hòa hoãn hơn đôi chút, chuyển tầm mắt nhìn về phía Giang Lâm nói: “Chào anh Giang Lâm nhé, tôi về trước đây.”Giang Lâm gật đầu chào: “Ừm, tạm biệt.”Bạch Du chẳng thèm chào Giang Khải mà cứ thế đi qua anh ta luôn.Dù sao chẳng mấy nữa mà mỗi người một đường, cô cũng chán chẳng thèm giả vờ tốt bụng ngoài mặt làm gì nữa.Giang Khải: “…” Nhìn Bạch Du rời đi, không biết tại sao anh ta lại thấy có chút hoảng hốt.

Chương 52: Chương 52