Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 59: Chương 59

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du làm bộ như không thấy: “Bà ơi, cha ơi ra ăn cơm ạ.”Bạch Phi Bằng không rõ nguyên do nhưng thấy con gái không thèm để tâm tới Giang Khải thì nói: “Du Du, con vào nấu thêm một bát mì trộn nữa, chắc chắn là Giang Khải chưa ăn đâu.”Bạch Du liếc mắt nhìn Giang Khải, cười như không cười nói: “Giờ này rồi còn tới nhà người khác chắc chắn đã ăn cơm rồi chứ chẳng lẽ lại thành loại không biết xấu hổ tới nhà người khác cọ cơm?”“…”Thật ra thì Giang Khải chưa ăn cơm chiều, nghe được lời này đành phải nói: “Chú ơi, chú cứ ăn đi ạ. Cháu đã ăn ở đơn vị rồi ạ. Du Du, tôi có chuyện muốn nói với cô.”Bạch Du nhún vai: “Anh thì ăn xong rồi chứ tôi thì chưa ăn đâu, chờ tôi ăn xong thì nói tiếp.”TBCGiang Khải: “…”Bạch Phi Bằng nghe thấy Giang Khải bảo là ăn rồi thì cũng không hề khách sáo.Bạch Du làm hai loại nước dùng. Một loại là nước thịt làm nhân cho thêm hành, tỏi, ớt cay cùng với chút gia vị thành nước dùng. Một loại khác là nước tương vừng do chính cô tự làm.Động tác của cô vô cùng nhanh nhẹn làm cho bà nội một bát, chan một muỗng nước dùng, thêm tương vừng, quấy vài lần là có thể ăn được rồi.Thời tiết mùa hè nóng bức, bà Bạch lo chuyện ăn uống của cháu gái nên cố tình dùng nước lạnh thấu tâm, làm cho sợi mì vô cùng đàn hồi.Nước dùng thịt được xào vừa thơm vừa cay, thêm mùi hạt mè nồng đậm làm cho người ta rất thèm ăn.Giang Khải nuốt nước miếng.Giữa trưa, anh ta bận đi làm nên chỉ ăn qua loa. Giờ dạ dày trống trơn mà mùi đồ ăn ngon thì cứ ập vào mặt làm cho anh ta cảm thấy dạ dày nhói đau.Đáng giận là Bạch Du lại còn vừa ăn vừa cảm thán: “Bà nội làm sợi mì đúng là ngon thật đó, rất là dai, cơ mà ngon nhất là còn tráng qua nước lạnh, điểm thêm giá đỗ cùng với cà rốt đúng là quá ngon. Bà ơi, nước sốt thịt này cực kỳ ngon, tương ớt do chính tay cháu chọn đó nhé, cay sảng khoái luôn nha. Mình ăn mì trộn tương thì sao có thể thiếu được tương vừng, không có tương vừng thì mỳ trộn tương không có linh hồn đâu ạ. Một miếng thịt bằm một ngụm nước trộn, sung sướng như tiên.”Giang Khải: “…” Bạch Du liếc mắt nhìn Giang Khải, thấy sắc mặt đối phương đen như sắp nhỏ thành nước thì cô thấy yên tâm hơn hẳn.Bạch Du nhai kỹ nuốt chậm, một bát mì trộn thôi mà ăn cũng khoảng tầm ba mươi phút.Chờ Bạch Du ăn xong, Giang Khải đã vội vàng lôi vé ra nói: “Hôm nay nhóm nhạc thính phòng Stuttgart của nước Đức sẽ biểu diễn tại Cung Dân Tộc. Tôi có người bạn là người kéo đàn violin trong buổi biểu diễn đó nên tôi đã xin được hai vé từ người bạn đó. Buổi tối ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem nhé.”Một câu nói nổi lên ba tin tức khác nhau:Thứ nhất, nhóm nhạc thính phòng Stuttgart là nhóm nhạc nổi tiếng nhất nước Đức, cũng là nhóm nhạc hàng đầu trên thị trường thế giới, muốn có được vé xem buổi biểu diễn của họ là cực kỳ khó.Thứ hai, tôi đây có quan hệ rộng, có thể vì cô mà mua được vé.Thứ ba, tôi đang lấy lòng cô đấy.Bạch Du suýt chút nữa cười thành tiếng, liếc mắt nhìn cặp vé trong tay anh ta, cười nói: “Anh để lên bàn đi.”Giang Khải nghĩ tới hai lần trước bị cho leo cây, lại nói: “Lần này cô chắc chắn sẽ đi cùng tôi đấy chứ?”Bạch Du gật đầu: “Đúng thế.” Mới là lạ nhé.Ngày mai cô sẽ sang tay vé này luôn.Giang Khải trông cô không có vẻ là nói dối thì không hỏi tiếp nữa.Bỗng anh ta nhớ lại hình như lâu lắm rồi Bạch Du chưa làm đồ ăn cho mình, thế là nói: “Tôi nhớ là trước đây cứ tới mùa này thì cô sẽ làm bánh hoa quế. Bánh hoa quế cô làm ngon hơn ngoài hàng bán nhiều.”Bạch Du nhướn mày: “Anh muốn ăn à? Nhưng giờ tôi không có tâm trạng làm bánh.”Giang khải: “…”Trước đây Bạch Du nói muốn chia tay với anh ta, anh ta còn không tin là sự thật. Lúc Giang Hựu Hàm bảo Bạch Du thích người khác rồi, anh ta cũng không tin.

Bạch Du làm bộ như không thấy: “Bà ơi, cha ơi ra ăn cơm ạ.”

Bạch Phi Bằng không rõ nguyên do nhưng thấy con gái không thèm để tâm tới Giang Khải thì nói: “Du Du, con vào nấu thêm một bát mì trộn nữa, chắc chắn là Giang Khải chưa ăn đâu.”

Bạch Du liếc mắt nhìn Giang Khải, cười như không cười nói: “Giờ này rồi còn tới nhà người khác chắc chắn đã ăn cơm rồi chứ chẳng lẽ lại thành loại không biết xấu hổ tới nhà người khác cọ cơm?”

“…”

Thật ra thì Giang Khải chưa ăn cơm chiều, nghe được lời này đành phải nói: “Chú ơi, chú cứ ăn đi ạ. Cháu đã ăn ở đơn vị rồi ạ. Du Du, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Bạch Du nhún vai: “Anh thì ăn xong rồi chứ tôi thì chưa ăn đâu, chờ tôi ăn xong thì nói tiếp.”

TBC

Giang Khải: “…”

Bạch Phi Bằng nghe thấy Giang Khải bảo là ăn rồi thì cũng không hề khách sáo.

Bạch Du làm hai loại nước dùng. Một loại là nước thịt làm nhân cho thêm hành, tỏi, ớt cay cùng với chút gia vị thành nước dùng. Một loại khác là nước tương vừng do chính cô tự làm.

Động tác của cô vô cùng nhanh nhẹn làm cho bà nội một bát, chan một muỗng nước dùng, thêm tương vừng, quấy vài lần là có thể ăn được rồi.

Thời tiết mùa hè nóng bức, bà Bạch lo chuyện ăn uống của cháu gái nên cố tình dùng nước lạnh thấu tâm, làm cho sợi mì vô cùng đàn hồi.

Nước dùng thịt được xào vừa thơm vừa cay, thêm mùi hạt mè nồng đậm làm cho người ta rất thèm ăn.

Giang Khải nuốt nước miếng.

Giữa trưa, anh ta bận đi làm nên chỉ ăn qua loa. Giờ dạ dày trống trơn mà mùi đồ ăn ngon thì cứ ập vào mặt làm cho anh ta cảm thấy dạ dày nhói đau.

Đáng giận là Bạch Du lại còn vừa ăn vừa cảm thán: “Bà nội làm sợi mì đúng là ngon thật đó, rất là dai, cơ mà ngon nhất là còn tráng qua nước lạnh, điểm thêm giá đỗ cùng với cà rốt đúng là quá ngon. Bà ơi, nước sốt thịt này cực kỳ ngon, tương ớt do chính tay cháu chọn đó nhé, cay sảng khoái luôn nha. Mình ăn mì trộn tương thì sao có thể thiếu được tương vừng, không có tương vừng thì mỳ trộn tương không có linh hồn đâu ạ. Một miếng thịt bằm một ngụm nước trộn, sung sướng như tiên.”

Giang Khải: “…”

 

Bạch Du liếc mắt nhìn Giang Khải, thấy sắc mặt đối phương đen như sắp nhỏ thành nước thì cô thấy yên tâm hơn hẳn.

Bạch Du nhai kỹ nuốt chậm, một bát mì trộn thôi mà ăn cũng khoảng tầm ba mươi phút.

Chờ Bạch Du ăn xong, Giang Khải đã vội vàng lôi vé ra nói: “Hôm nay nhóm nhạc thính phòng Stuttgart của nước Đức sẽ biểu diễn tại Cung Dân Tộc. Tôi có người bạn là người kéo đàn violin trong buổi biểu diễn đó nên tôi đã xin được hai vé từ người bạn đó. Buổi tối ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem nhé.”

Một câu nói nổi lên ba tin tức khác nhau:

Thứ nhất, nhóm nhạc thính phòng Stuttgart là nhóm nhạc nổi tiếng nhất nước Đức, cũng là nhóm nhạc hàng đầu trên thị trường thế giới, muốn có được vé xem buổi biểu diễn của họ là cực kỳ khó.

Thứ hai, tôi đây có quan hệ rộng, có thể vì cô mà mua được vé.

Thứ ba, tôi đang lấy lòng cô đấy.

Bạch Du suýt chút nữa cười thành tiếng, liếc mắt nhìn cặp vé trong tay anh ta, cười nói: “Anh để lên bàn đi.”

Giang Khải nghĩ tới hai lần trước bị cho leo cây, lại nói: “Lần này cô chắc chắn sẽ đi cùng tôi đấy chứ?”

Bạch Du gật đầu: “Đúng thế.” Mới là lạ nhé.

Ngày mai cô sẽ sang tay vé này luôn.

Giang Khải trông cô không có vẻ là nói dối thì không hỏi tiếp nữa.

Bỗng anh ta nhớ lại hình như lâu lắm rồi Bạch Du chưa làm đồ ăn cho mình, thế là nói: “Tôi nhớ là trước đây cứ tới mùa này thì cô sẽ làm bánh hoa quế. Bánh hoa quế cô làm ngon hơn ngoài hàng bán nhiều.”

Bạch Du nhướn mày: “Anh muốn ăn à? Nhưng giờ tôi không có tâm trạng làm bánh.”

Giang khải: “…”

Trước đây Bạch Du nói muốn chia tay với anh ta, anh ta còn không tin là sự thật. Lúc Giang Hựu Hàm bảo Bạch Du thích người khác rồi, anh ta cũng không tin.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du làm bộ như không thấy: “Bà ơi, cha ơi ra ăn cơm ạ.”Bạch Phi Bằng không rõ nguyên do nhưng thấy con gái không thèm để tâm tới Giang Khải thì nói: “Du Du, con vào nấu thêm một bát mì trộn nữa, chắc chắn là Giang Khải chưa ăn đâu.”Bạch Du liếc mắt nhìn Giang Khải, cười như không cười nói: “Giờ này rồi còn tới nhà người khác chắc chắn đã ăn cơm rồi chứ chẳng lẽ lại thành loại không biết xấu hổ tới nhà người khác cọ cơm?”“…”Thật ra thì Giang Khải chưa ăn cơm chiều, nghe được lời này đành phải nói: “Chú ơi, chú cứ ăn đi ạ. Cháu đã ăn ở đơn vị rồi ạ. Du Du, tôi có chuyện muốn nói với cô.”Bạch Du nhún vai: “Anh thì ăn xong rồi chứ tôi thì chưa ăn đâu, chờ tôi ăn xong thì nói tiếp.”TBCGiang Khải: “…”Bạch Phi Bằng nghe thấy Giang Khải bảo là ăn rồi thì cũng không hề khách sáo.Bạch Du làm hai loại nước dùng. Một loại là nước thịt làm nhân cho thêm hành, tỏi, ớt cay cùng với chút gia vị thành nước dùng. Một loại khác là nước tương vừng do chính cô tự làm.Động tác của cô vô cùng nhanh nhẹn làm cho bà nội một bát, chan một muỗng nước dùng, thêm tương vừng, quấy vài lần là có thể ăn được rồi.Thời tiết mùa hè nóng bức, bà Bạch lo chuyện ăn uống của cháu gái nên cố tình dùng nước lạnh thấu tâm, làm cho sợi mì vô cùng đàn hồi.Nước dùng thịt được xào vừa thơm vừa cay, thêm mùi hạt mè nồng đậm làm cho người ta rất thèm ăn.Giang Khải nuốt nước miếng.Giữa trưa, anh ta bận đi làm nên chỉ ăn qua loa. Giờ dạ dày trống trơn mà mùi đồ ăn ngon thì cứ ập vào mặt làm cho anh ta cảm thấy dạ dày nhói đau.Đáng giận là Bạch Du lại còn vừa ăn vừa cảm thán: “Bà nội làm sợi mì đúng là ngon thật đó, rất là dai, cơ mà ngon nhất là còn tráng qua nước lạnh, điểm thêm giá đỗ cùng với cà rốt đúng là quá ngon. Bà ơi, nước sốt thịt này cực kỳ ngon, tương ớt do chính tay cháu chọn đó nhé, cay sảng khoái luôn nha. Mình ăn mì trộn tương thì sao có thể thiếu được tương vừng, không có tương vừng thì mỳ trộn tương không có linh hồn đâu ạ. Một miếng thịt bằm một ngụm nước trộn, sung sướng như tiên.”Giang Khải: “…” Bạch Du liếc mắt nhìn Giang Khải, thấy sắc mặt đối phương đen như sắp nhỏ thành nước thì cô thấy yên tâm hơn hẳn.Bạch Du nhai kỹ nuốt chậm, một bát mì trộn thôi mà ăn cũng khoảng tầm ba mươi phút.Chờ Bạch Du ăn xong, Giang Khải đã vội vàng lôi vé ra nói: “Hôm nay nhóm nhạc thính phòng Stuttgart của nước Đức sẽ biểu diễn tại Cung Dân Tộc. Tôi có người bạn là người kéo đàn violin trong buổi biểu diễn đó nên tôi đã xin được hai vé từ người bạn đó. Buổi tối ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem nhé.”Một câu nói nổi lên ba tin tức khác nhau:Thứ nhất, nhóm nhạc thính phòng Stuttgart là nhóm nhạc nổi tiếng nhất nước Đức, cũng là nhóm nhạc hàng đầu trên thị trường thế giới, muốn có được vé xem buổi biểu diễn của họ là cực kỳ khó.Thứ hai, tôi đây có quan hệ rộng, có thể vì cô mà mua được vé.Thứ ba, tôi đang lấy lòng cô đấy.Bạch Du suýt chút nữa cười thành tiếng, liếc mắt nhìn cặp vé trong tay anh ta, cười nói: “Anh để lên bàn đi.”Giang Khải nghĩ tới hai lần trước bị cho leo cây, lại nói: “Lần này cô chắc chắn sẽ đi cùng tôi đấy chứ?”Bạch Du gật đầu: “Đúng thế.” Mới là lạ nhé.Ngày mai cô sẽ sang tay vé này luôn.Giang Khải trông cô không có vẻ là nói dối thì không hỏi tiếp nữa.Bỗng anh ta nhớ lại hình như lâu lắm rồi Bạch Du chưa làm đồ ăn cho mình, thế là nói: “Tôi nhớ là trước đây cứ tới mùa này thì cô sẽ làm bánh hoa quế. Bánh hoa quế cô làm ngon hơn ngoài hàng bán nhiều.”Bạch Du nhướn mày: “Anh muốn ăn à? Nhưng giờ tôi không có tâm trạng làm bánh.”Giang khải: “…”Trước đây Bạch Du nói muốn chia tay với anh ta, anh ta còn không tin là sự thật. Lúc Giang Hựu Hàm bảo Bạch Du thích người khác rồi, anh ta cũng không tin.

Chương 59: Chương 59