Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 69: Chương 69

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cho dù chỉ vừa nghĩ thôi, cô cũng cảm thấy bản thân đang khinh nhờ anh.Đồng thời, cô cũng cảm thấy lời Lâm Hướng Tuyết nói rất có đạo lý, phẩm giá và tài năng ưu tú của Giang Lâm đã rõ như ban ngày, không thể kén chọn được, tại sao cô chỉ có thể chọn kẻ luôn xếp thứ hai chứ?Dòng nước ấm chảy từ trên đầu xuống, cả người bụi bẩn được nước gột rửa sạch sẽ.Đương nhiên cô có thể lợi dụng mối hôn ước giữa hai nhà để chọn anh, chẳng qua điều *****ên phải làm là, anh và cô phải đối mặt với ánh mắt của mọi người, đối mặt với sự xấu hổ giữa anh em.Nước lạnh kích thích làn da, Bạch Du cảm thấy đầu óc mình càng ngày càng rối, giống như có hàng ngàn con ong mật đang bay vo ve trong đầu vậy.Nếu không nghĩ ra, vậy cô dứt khoát không nghĩ nữa.Không bằng đi ngủ sớm một chút, bồi dưỡng tinh thần để ngày mai đi lấy ảnh và gửi bằng chứng tố cáo.Còn về phần Giang Khải đang chờ ở Cung Dân Tộc?Kệ anh ta, bản thân cứ vui chơi thôi.Nếu đã cho anh ta leo cây hai lần rồi thì thêm một lần nữa cũng chẳng sao.***Sau khi đi lang thang suốt bốn mươi bảy tiếng, cuối cùng đoàn tàu cũng tới ga thành phố Quảng vào chiều hôm đó.Giang Lâm và Cát Đại Xuyên tạm nghỉ ngơi lại chỗ này, hai ngày sau tới bến tàu Đại Sa Đầu để ngồi tàu tới đảo Quỳnh Châu.Sau khi xuống tàu, hai người đến nhà khách thành phố Quảng ngay lập tức. Đầu năm nay giao thông không thuận tiện, càng không thuận tiện để đi xa, ít khi có người tới tỉnh lị khác, đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ ra ngoài đi dạo một vòng. Nhưng hai người này, một người không thích cảnh tượng náo nhiệt, một người bủn xỉn, thế nên sau khi tới nhà khách thì không có ai ra ngoài lần nào.Một tay Giang Lâm cầm văn kiện, một tay ***** túi giấy nhưng lại không sờ được gì, giương mắt lên nhìn, lúc này anh mới nhận ra là bánh thịt gà đã bị ăn sạch sẽ.Anh xoa ngón tay, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.Cát Đại Xuyên ở bên cạnh nhìn túi giấy trống không, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Phó đoàn Giang, cuối cùng cậu cũng ăn bánh thịt gà xong rồi.”Trước khi lên xe, anh ấy không ngờ được là bốn mươi bảy tiếng lại “Khó khăn” như thế, lúc nào trong không gian cũng quanh quẩn mùi bánh thịt gà và bánh quế hoa, đặc biệt là bánh thịt gà, thơm thì đã đành, khi ăn còn phát ra tiếng rắc rắc nữa, thấy mà không ăn được, không phải giày vò dành cho người bình thường.Cũng may, hôm qua đã ăn hết bánh quế hoa, nay bánh thịt gà cũng đã ăn hết rồi, sau này không phải ngửi những mùi thơm đó nữa.Giang Lâm không lên tiếng.Cát Đại Xuyên vừa nhìn thấy văn kiện là đã mệt rã rời, ngồi trong nhà khách không có việc gì làm, thế nên một lúc sau, ánh mắt của anh ấy lại dời lên người Giang Lâm: “Tôi nói này, phó đoàn Giang, đứa nhỏ nhà cậu làm nhiều đồ ăn ngon cho cậu như vậy, khó lắm mới tới thành phố Quảng một chuyến, cậu không định mua đặc sản gửi cho đứa nhỏ nhà cậu à?”Giang Lâm dừng lại, nâng đầu khỏi sách: “Thành phố Quảng có đặc sản gì?”Cát Đại Xuyên gãi đầu một cái: “Tôi cũng không biết, nếu không chúng ta đi hỏi mấy người bán hàng đi?”Anh ấy chưa từng có ý định tiêu một xu nào trên đường cả, thế nên anh ấy thật sự không biết rõ đặc sản của thành phố Quảng.Vì vậy mà cuối cùng hai người bước ra khỏi nhà khách.Người bán hàng nhìn thấy Giang Lâm, gương mặt ửng đỏ như tôm luộc, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Tôi, thành phố Quảng của chúng tôi nổi tiếng nhất là món bánh gà, sữa hấp Song Bì, sữa gừng đông… Mùa này còn có vải nếp La Cương, vải nếp La Cương có hạt nhỏ, thịt mềm và ngọt thanh, ăn rất ngon.”TBCGiang Lâm vẫn chưa lên tiếng, Cát Đại Xuyên ở bên cạnh đã hỏi: “Chắc chắn loại vải này không rẻ đúng không?”Người bán hàng gật đầu, không biết tại sao khi nói chuyện với anh ấy lại không còn lắp bắp nữa: “Không phải là không rẻ, mà là rất đắt, một cân vải nếp có giá sáu hào tám.”

Cho dù chỉ vừa nghĩ thôi, cô cũng cảm thấy bản thân đang khinh nhờ anh.

Đồng thời, cô cũng cảm thấy lời Lâm Hướng Tuyết nói rất có đạo lý, phẩm giá và tài năng ưu tú của Giang Lâm đã rõ như ban ngày, không thể kén chọn được, tại sao cô chỉ có thể chọn kẻ luôn xếp thứ hai chứ?

Dòng nước ấm chảy từ trên đầu xuống, cả người bụi bẩn được nước gột rửa sạch sẽ.

Đương nhiên cô có thể lợi dụng mối hôn ước giữa hai nhà để chọn anh, chẳng qua điều *****ên phải làm là, anh và cô phải đối mặt với ánh mắt của mọi người, đối mặt với sự xấu hổ giữa anh em.

Nước lạnh kích thích làn da, Bạch Du cảm thấy đầu óc mình càng ngày càng rối, giống như có hàng ngàn con ong mật đang bay vo ve trong đầu vậy.

Nếu không nghĩ ra, vậy cô dứt khoát không nghĩ nữa.

Không bằng đi ngủ sớm một chút, bồi dưỡng tinh thần để ngày mai đi lấy ảnh và gửi bằng chứng tố cáo.

Còn về phần Giang Khải đang chờ ở Cung Dân Tộc?

Kệ anh ta, bản thân cứ vui chơi thôi.

Nếu đã cho anh ta leo cây hai lần rồi thì thêm một lần nữa cũng chẳng sao.

***

Sau khi đi lang thang suốt bốn mươi bảy tiếng, cuối cùng đoàn tàu cũng tới ga thành phố Quảng vào chiều hôm đó.

Giang Lâm và Cát Đại Xuyên tạm nghỉ ngơi lại chỗ này, hai ngày sau tới bến tàu Đại Sa Đầu để ngồi tàu tới đảo Quỳnh Châu.

Sau khi xuống tàu, hai người đến nhà khách thành phố Quảng ngay lập tức.

 

Đầu năm nay giao thông không thuận tiện, càng không thuận tiện để đi xa, ít khi có người tới tỉnh lị khác, đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ ra ngoài đi dạo một vòng. Nhưng hai người này, một người không thích cảnh tượng náo nhiệt, một người bủn xỉn, thế nên sau khi tới nhà khách thì không có ai ra ngoài lần nào.

Một tay Giang Lâm cầm văn kiện, một tay ***** túi giấy nhưng lại không sờ được gì, giương mắt lên nhìn, lúc này anh mới nhận ra là bánh thịt gà đã bị ăn sạch sẽ.

Anh xoa ngón tay, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.

Cát Đại Xuyên ở bên cạnh nhìn túi giấy trống không, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Phó đoàn Giang, cuối cùng cậu cũng ăn bánh thịt gà xong rồi.”

Trước khi lên xe, anh ấy không ngờ được là bốn mươi bảy tiếng lại “Khó khăn” như thế, lúc nào trong không gian cũng quanh quẩn mùi bánh thịt gà và bánh quế hoa, đặc biệt là bánh thịt gà, thơm thì đã đành, khi ăn còn phát ra tiếng rắc rắc nữa, thấy mà không ăn được, không phải giày vò dành cho người bình thường.

Cũng may, hôm qua đã ăn hết bánh quế hoa, nay bánh thịt gà cũng đã ăn hết rồi, sau này không phải ngửi những mùi thơm đó nữa.

Giang Lâm không lên tiếng.

Cát Đại Xuyên vừa nhìn thấy văn kiện là đã mệt rã rời, ngồi trong nhà khách không có việc gì làm, thế nên một lúc sau, ánh mắt của anh ấy lại dời lên người Giang Lâm: “Tôi nói này, phó đoàn Giang, đứa nhỏ nhà cậu làm nhiều đồ ăn ngon cho cậu như vậy, khó lắm mới tới thành phố Quảng một chuyến, cậu không định mua đặc sản gửi cho đứa nhỏ nhà cậu à?”

Giang Lâm dừng lại, nâng đầu khỏi sách: “Thành phố Quảng có đặc sản gì?”

Cát Đại Xuyên gãi đầu một cái: “Tôi cũng không biết, nếu không chúng ta đi hỏi mấy người bán hàng đi?”

Anh ấy chưa từng có ý định tiêu một xu nào trên đường cả, thế nên anh ấy thật sự không biết rõ đặc sản của thành phố Quảng.

Vì vậy mà cuối cùng hai người bước ra khỏi nhà khách.

Người bán hàng nhìn thấy Giang Lâm, gương mặt ửng đỏ như tôm luộc, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Tôi, thành phố Quảng của chúng tôi nổi tiếng nhất là món bánh gà, sữa hấp Song Bì, sữa gừng đông… Mùa này còn có vải nếp La Cương, vải nếp La Cương có hạt nhỏ, thịt mềm và ngọt thanh, ăn rất ngon.”

TBC

Giang Lâm vẫn chưa lên tiếng, Cát Đại Xuyên ở bên cạnh đã hỏi: “Chắc chắn loại vải này không rẻ đúng không?”

Người bán hàng gật đầu, không biết tại sao khi nói chuyện với anh ấy lại không còn lắp bắp nữa: “Không phải là không rẻ, mà là rất đắt, một cân vải nếp có giá sáu hào tám.”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cho dù chỉ vừa nghĩ thôi, cô cũng cảm thấy bản thân đang khinh nhờ anh.Đồng thời, cô cũng cảm thấy lời Lâm Hướng Tuyết nói rất có đạo lý, phẩm giá và tài năng ưu tú của Giang Lâm đã rõ như ban ngày, không thể kén chọn được, tại sao cô chỉ có thể chọn kẻ luôn xếp thứ hai chứ?Dòng nước ấm chảy từ trên đầu xuống, cả người bụi bẩn được nước gột rửa sạch sẽ.Đương nhiên cô có thể lợi dụng mối hôn ước giữa hai nhà để chọn anh, chẳng qua điều *****ên phải làm là, anh và cô phải đối mặt với ánh mắt của mọi người, đối mặt với sự xấu hổ giữa anh em.Nước lạnh kích thích làn da, Bạch Du cảm thấy đầu óc mình càng ngày càng rối, giống như có hàng ngàn con ong mật đang bay vo ve trong đầu vậy.Nếu không nghĩ ra, vậy cô dứt khoát không nghĩ nữa.Không bằng đi ngủ sớm một chút, bồi dưỡng tinh thần để ngày mai đi lấy ảnh và gửi bằng chứng tố cáo.Còn về phần Giang Khải đang chờ ở Cung Dân Tộc?Kệ anh ta, bản thân cứ vui chơi thôi.Nếu đã cho anh ta leo cây hai lần rồi thì thêm một lần nữa cũng chẳng sao.***Sau khi đi lang thang suốt bốn mươi bảy tiếng, cuối cùng đoàn tàu cũng tới ga thành phố Quảng vào chiều hôm đó.Giang Lâm và Cát Đại Xuyên tạm nghỉ ngơi lại chỗ này, hai ngày sau tới bến tàu Đại Sa Đầu để ngồi tàu tới đảo Quỳnh Châu.Sau khi xuống tàu, hai người đến nhà khách thành phố Quảng ngay lập tức. Đầu năm nay giao thông không thuận tiện, càng không thuận tiện để đi xa, ít khi có người tới tỉnh lị khác, đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ ra ngoài đi dạo một vòng. Nhưng hai người này, một người không thích cảnh tượng náo nhiệt, một người bủn xỉn, thế nên sau khi tới nhà khách thì không có ai ra ngoài lần nào.Một tay Giang Lâm cầm văn kiện, một tay ***** túi giấy nhưng lại không sờ được gì, giương mắt lên nhìn, lúc này anh mới nhận ra là bánh thịt gà đã bị ăn sạch sẽ.Anh xoa ngón tay, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.Cát Đại Xuyên ở bên cạnh nhìn túi giấy trống không, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Phó đoàn Giang, cuối cùng cậu cũng ăn bánh thịt gà xong rồi.”Trước khi lên xe, anh ấy không ngờ được là bốn mươi bảy tiếng lại “Khó khăn” như thế, lúc nào trong không gian cũng quanh quẩn mùi bánh thịt gà và bánh quế hoa, đặc biệt là bánh thịt gà, thơm thì đã đành, khi ăn còn phát ra tiếng rắc rắc nữa, thấy mà không ăn được, không phải giày vò dành cho người bình thường.Cũng may, hôm qua đã ăn hết bánh quế hoa, nay bánh thịt gà cũng đã ăn hết rồi, sau này không phải ngửi những mùi thơm đó nữa.Giang Lâm không lên tiếng.Cát Đại Xuyên vừa nhìn thấy văn kiện là đã mệt rã rời, ngồi trong nhà khách không có việc gì làm, thế nên một lúc sau, ánh mắt của anh ấy lại dời lên người Giang Lâm: “Tôi nói này, phó đoàn Giang, đứa nhỏ nhà cậu làm nhiều đồ ăn ngon cho cậu như vậy, khó lắm mới tới thành phố Quảng một chuyến, cậu không định mua đặc sản gửi cho đứa nhỏ nhà cậu à?”Giang Lâm dừng lại, nâng đầu khỏi sách: “Thành phố Quảng có đặc sản gì?”Cát Đại Xuyên gãi đầu một cái: “Tôi cũng không biết, nếu không chúng ta đi hỏi mấy người bán hàng đi?”Anh ấy chưa từng có ý định tiêu một xu nào trên đường cả, thế nên anh ấy thật sự không biết rõ đặc sản của thành phố Quảng.Vì vậy mà cuối cùng hai người bước ra khỏi nhà khách.Người bán hàng nhìn thấy Giang Lâm, gương mặt ửng đỏ như tôm luộc, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Tôi, thành phố Quảng của chúng tôi nổi tiếng nhất là món bánh gà, sữa hấp Song Bì, sữa gừng đông… Mùa này còn có vải nếp La Cương, vải nếp La Cương có hạt nhỏ, thịt mềm và ngọt thanh, ăn rất ngon.”TBCGiang Lâm vẫn chưa lên tiếng, Cát Đại Xuyên ở bên cạnh đã hỏi: “Chắc chắn loại vải này không rẻ đúng không?”Người bán hàng gật đầu, không biết tại sao khi nói chuyện với anh ấy lại không còn lắp bắp nữa: “Không phải là không rẻ, mà là rất đắt, một cân vải nếp có giá sáu hào tám.”

Chương 69: Chương 69