Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 73: Chương 73

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du đáp lại một tiếng, đeo túi đeo chéo quân đội ra ngoài.Thấy bóng lưng dần xa của con gái, Bạch Phi Bằng thở dài yếu ớt: “Đứa lớn không có thời gian để kết hôn, đứa nhỏ thì muốn hủy hôn ước, không có đứa nào khiến con đỡ lo cả.”Bà Bạch nghe xong, không kiềm được mà phỉ nhổ ông một tiếng: “Con làm cha rồi cũng không khiến người ta đỡ lo chút nào cả, biết vậy được gọi là gì không? Gọi là dột từ trên nóc dột xuống.”Bạch Phi Bằng: “...”***Tối qua Giang Khải ở Cung Dân Tộc bị muỗi đốt khắp mặt, thế nên nay trên mặt có thêm bảy tám vết muỗi đốt nữa.Anh ta không ngờ Bạch Du lại cho anh ta leo cây thêm một lần nữa.Tuy lần thứ hai cô nhờ Tần Tâm Hủy tới báo cho mình nhưng Tần Tầm Hủy lại nói là cô không muốn tới, còn muốn cho anh ta nếm thử mùi bị người ta cho leo cây hết lần này tới lần khác, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn đêm đó cô đã gạt anh ta.Con đàn bà đáng ghét.Thật sự cho anh ta leo cây hết lần này tới lần khác!Giang Khải tức giận tới mức lồng n.g.ự.c như muốn nổ tung, trước đó Bạch Du rất nghe lời, anh ta bảo Đông cô không dám đi Tây, bảo cô đứng thì cô sẽ không dám ngồi nhưng bây giờ lại trở thành một kẻ phản nghịch, đối chọi với anh ta về mọi mặt!Giang Khải trầm mặt lái xe tới cửa đại viện quân khu, anh ta định ở đây chờ Bạch Du bước ra, dù thế nào thì nay anh ta cũng phải khiến cô cho mình một câu trả lời!Bạch Du lái xe đạp, từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt đen như đ.í.t nồi của Giang Khải.Con ngươi của cô đảo một vòng, cô quay xe chạy tới một cửa khác.Thằng ngu, cứ từ từ ngồi ở đấy mà chờ đi.Giang Khải chờ ở cửa ra vào, chờ tới mức áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi, lúc này anh ta mới nhận ra, lâu như vậy rồi mà Bạch Du vẫn chưa ra ngoài, chắc chắn là cô đã trốn anh ta chạy tới một cửa khác.Bạch Du, cô giỏi lắm, dám chơi đùa anh ta hết lần này tới lần khác như một thằng ngu!Giang Khải tức đến mức gân xanh hai bên huyệt thái dương nổi lên, nếu anh ta không phải đến đơn vị vào lúc này, chắc chắn anh ta sẽ không từ bỏ ý định của mình.Gần đây, đơn vị có hai chân bồi dưỡng của trường quân đội ở thành phố Quảng, mặc dù anh ta cảm thấy mình ăn chắc nhưng trước khi có danh sách chính thức, anh ta không thể để bất cứ ai chộp được sai phạm được của mình cả.So với Giang Khải đang tức giận đùng đùng thì Bạch Du đang vui vẻ đi vào đơn vị.Cô nhớ Lâm Hướng Tuyết từng nói với cô là nếu có gặp khó khăn, cô có thể tới tìm ông nội của cô ấy, nhớ tới dáng vẻ vào sáng nay của cha cô khi nói sau này sẽ không đi kiếm anh hai nữa. Cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Bạch Du quyết định nhờ Lâm Hướng Tuyết giúp đỡ.Lâm Hướng Tuyết thấy cô muốn nói lại thôi, vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy nghĩ rằng đã có chuyện lớn xảy ra: “Cậu mau nói đi, là cậu làm món bánh mì cơm rượu cho ông nội mình, trong lòng vội gấp như vậy mình cũng sẽ giúp một tay, chẳng qua mình không biết chuyện cậu vẫn còn có một người anh nữa đấy.”Bạch Du rất cảm kích: “Cảm ơn cậu, cũng nhờ cậu nói với ông nội của cậu một tiếng cảm ơn nhé, khi anh hai của mình được hai tuổi thì bị bắt cóc mất, những năm qua cha mình chưa từng buông bỏ ý định tìm kiếm anh ấy, có tin tức nhưng không phải anh hai của mình.”Nghĩ tới đời trước, đến tận cả nhà cô qua đời nhưng vẫn chưa tìm được anh hai, trong lòng Bạch Du không khỏi cảm thấy nặng trĩu.Lâm Hướng Tuyết tức giận vô cùng: “Đám buôn người đáng chết! Có nhiều người nhà tan cửa nát vì bọn chúng, toàn bộ bọn chúng nên bị bắt lại và b.ắ.n chết! Cậu không cần phải cảm thấy quá đau buồn, chuyện này cứ giao cho mình, bữa nay khi về nhà mình sẽ nói với ông nội, nhưng cậu có ảnh chụp của anh hai cậu không, nếu có ảnh chụp thì tỷ lệ tìm được sẽ cao hơn một chút.”

Bạch Du đáp lại một tiếng, đeo túi đeo chéo quân đội ra ngoài.

Thấy bóng lưng dần xa của con gái, Bạch Phi Bằng thở dài yếu ớt: “Đứa lớn không có thời gian để kết hôn, đứa nhỏ thì muốn hủy hôn ước, không có đứa nào khiến con đỡ lo cả.”

Bà Bạch nghe xong, không kiềm được mà phỉ nhổ ông một tiếng: “Con làm cha rồi cũng không khiến người ta đỡ lo chút nào cả, biết vậy được gọi là gì không? Gọi là dột từ trên nóc dột xuống.”

Bạch Phi Bằng: “...”

***

Tối qua Giang Khải ở Cung Dân Tộc bị muỗi đốt khắp mặt, thế nên nay trên mặt có thêm bảy tám vết muỗi đốt nữa.

Anh ta không ngờ Bạch Du lại cho anh ta leo cây thêm một lần nữa.

Tuy lần thứ hai cô nhờ Tần Tâm Hủy tới báo cho mình nhưng Tần Tầm Hủy lại nói là cô không muốn tới, còn muốn cho anh ta nếm thử mùi bị người ta cho leo cây hết lần này tới lần khác, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn đêm đó cô đã gạt anh ta.

Con đàn bà đáng ghét.

Thật sự cho anh ta leo cây hết lần này tới lần khác!

Giang Khải tức giận tới mức lồng n.g.ự.c như muốn nổ tung, trước đó Bạch Du rất nghe lời, anh ta bảo Đông cô không dám đi Tây, bảo cô đứng thì cô sẽ không dám ngồi nhưng bây giờ lại trở thành một kẻ phản nghịch, đối chọi với anh ta về mọi mặt!

Giang Khải trầm mặt lái xe tới cửa đại viện quân khu, anh ta định ở đây chờ Bạch Du bước ra, dù thế nào thì nay anh ta cũng phải khiến cô cho mình một câu trả lời!

Bạch Du lái xe đạp, từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt đen như đ.í.t nồi của Giang Khải.

Con ngươi của cô đảo một vòng, cô quay xe chạy tới một cửa khác.

Thằng ngu, cứ từ từ ngồi ở đấy mà chờ đi.

Giang Khải chờ ở cửa ra vào, chờ tới mức áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi, lúc này anh ta mới nhận ra, lâu như vậy rồi mà Bạch Du vẫn chưa ra ngoài, chắc chắn là cô đã trốn anh ta chạy tới một cửa khác.

Bạch Du, cô giỏi lắm, dám chơi đùa anh ta hết lần này tới lần khác như một thằng ngu!

Giang Khải tức đến mức gân xanh hai bên huyệt thái dương nổi lên, nếu anh ta không phải đến đơn vị vào lúc này, chắc chắn anh ta sẽ không từ bỏ ý định của mình.

Gần đây, đơn vị có hai chân bồi dưỡng của trường quân đội ở thành phố Quảng, mặc dù anh ta cảm thấy mình ăn chắc nhưng trước khi có danh sách chính thức, anh ta không thể để bất cứ ai chộp được sai phạm được của mình cả.

So với Giang Khải đang tức giận đùng đùng thì Bạch Du đang vui vẻ đi vào đơn vị.

Cô nhớ Lâm Hướng Tuyết từng nói với cô là nếu có gặp khó khăn, cô có thể tới tìm ông nội của cô ấy, nhớ tới dáng vẻ vào sáng nay của cha cô khi nói sau này sẽ không đi kiếm anh hai nữa. Cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Bạch Du quyết định nhờ Lâm Hướng Tuyết giúp đỡ.

Lâm Hướng Tuyết thấy cô muốn nói lại thôi, vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy nghĩ rằng đã có chuyện lớn xảy ra: “Cậu mau nói đi, là cậu làm món bánh mì cơm rượu cho ông nội mình, trong lòng vội gấp như vậy mình cũng sẽ giúp một tay, chẳng qua mình không biết chuyện cậu vẫn còn có một người anh nữa đấy.”

Bạch Du rất cảm kích: “Cảm ơn cậu, cũng nhờ cậu nói với ông nội của cậu một tiếng cảm ơn nhé, khi anh hai của mình được hai tuổi thì bị bắt cóc mất, những năm qua cha mình chưa từng buông bỏ ý định tìm kiếm anh ấy, có tin tức nhưng không phải anh hai của mình.”

Nghĩ tới đời trước, đến tận cả nhà cô qua đời nhưng vẫn chưa tìm được anh hai, trong lòng Bạch Du không khỏi cảm thấy nặng trĩu.

Lâm Hướng Tuyết tức giận vô cùng: “Đám buôn người đáng chết! Có nhiều người nhà tan cửa nát vì bọn chúng, toàn bộ bọn chúng nên bị bắt lại và b.ắ.n chết! Cậu không cần phải cảm thấy quá đau buồn, chuyện này cứ giao cho mình, bữa nay khi về nhà mình sẽ nói với ông nội, nhưng cậu có ảnh chụp của anh hai cậu không, nếu có ảnh chụp thì tỷ lệ tìm được sẽ cao hơn một chút.”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du đáp lại một tiếng, đeo túi đeo chéo quân đội ra ngoài.Thấy bóng lưng dần xa của con gái, Bạch Phi Bằng thở dài yếu ớt: “Đứa lớn không có thời gian để kết hôn, đứa nhỏ thì muốn hủy hôn ước, không có đứa nào khiến con đỡ lo cả.”Bà Bạch nghe xong, không kiềm được mà phỉ nhổ ông một tiếng: “Con làm cha rồi cũng không khiến người ta đỡ lo chút nào cả, biết vậy được gọi là gì không? Gọi là dột từ trên nóc dột xuống.”Bạch Phi Bằng: “...”***Tối qua Giang Khải ở Cung Dân Tộc bị muỗi đốt khắp mặt, thế nên nay trên mặt có thêm bảy tám vết muỗi đốt nữa.Anh ta không ngờ Bạch Du lại cho anh ta leo cây thêm một lần nữa.Tuy lần thứ hai cô nhờ Tần Tâm Hủy tới báo cho mình nhưng Tần Tầm Hủy lại nói là cô không muốn tới, còn muốn cho anh ta nếm thử mùi bị người ta cho leo cây hết lần này tới lần khác, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn đêm đó cô đã gạt anh ta.Con đàn bà đáng ghét.Thật sự cho anh ta leo cây hết lần này tới lần khác!Giang Khải tức giận tới mức lồng n.g.ự.c như muốn nổ tung, trước đó Bạch Du rất nghe lời, anh ta bảo Đông cô không dám đi Tây, bảo cô đứng thì cô sẽ không dám ngồi nhưng bây giờ lại trở thành một kẻ phản nghịch, đối chọi với anh ta về mọi mặt!Giang Khải trầm mặt lái xe tới cửa đại viện quân khu, anh ta định ở đây chờ Bạch Du bước ra, dù thế nào thì nay anh ta cũng phải khiến cô cho mình một câu trả lời!Bạch Du lái xe đạp, từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt đen như đ.í.t nồi của Giang Khải.Con ngươi của cô đảo một vòng, cô quay xe chạy tới một cửa khác.Thằng ngu, cứ từ từ ngồi ở đấy mà chờ đi.Giang Khải chờ ở cửa ra vào, chờ tới mức áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi, lúc này anh ta mới nhận ra, lâu như vậy rồi mà Bạch Du vẫn chưa ra ngoài, chắc chắn là cô đã trốn anh ta chạy tới một cửa khác.Bạch Du, cô giỏi lắm, dám chơi đùa anh ta hết lần này tới lần khác như một thằng ngu!Giang Khải tức đến mức gân xanh hai bên huyệt thái dương nổi lên, nếu anh ta không phải đến đơn vị vào lúc này, chắc chắn anh ta sẽ không từ bỏ ý định của mình.Gần đây, đơn vị có hai chân bồi dưỡng của trường quân đội ở thành phố Quảng, mặc dù anh ta cảm thấy mình ăn chắc nhưng trước khi có danh sách chính thức, anh ta không thể để bất cứ ai chộp được sai phạm được của mình cả.So với Giang Khải đang tức giận đùng đùng thì Bạch Du đang vui vẻ đi vào đơn vị.Cô nhớ Lâm Hướng Tuyết từng nói với cô là nếu có gặp khó khăn, cô có thể tới tìm ông nội của cô ấy, nhớ tới dáng vẻ vào sáng nay của cha cô khi nói sau này sẽ không đi kiếm anh hai nữa. Cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Bạch Du quyết định nhờ Lâm Hướng Tuyết giúp đỡ.Lâm Hướng Tuyết thấy cô muốn nói lại thôi, vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy nghĩ rằng đã có chuyện lớn xảy ra: “Cậu mau nói đi, là cậu làm món bánh mì cơm rượu cho ông nội mình, trong lòng vội gấp như vậy mình cũng sẽ giúp một tay, chẳng qua mình không biết chuyện cậu vẫn còn có một người anh nữa đấy.”Bạch Du rất cảm kích: “Cảm ơn cậu, cũng nhờ cậu nói với ông nội của cậu một tiếng cảm ơn nhé, khi anh hai của mình được hai tuổi thì bị bắt cóc mất, những năm qua cha mình chưa từng buông bỏ ý định tìm kiếm anh ấy, có tin tức nhưng không phải anh hai của mình.”Nghĩ tới đời trước, đến tận cả nhà cô qua đời nhưng vẫn chưa tìm được anh hai, trong lòng Bạch Du không khỏi cảm thấy nặng trĩu.Lâm Hướng Tuyết tức giận vô cùng: “Đám buôn người đáng chết! Có nhiều người nhà tan cửa nát vì bọn chúng, toàn bộ bọn chúng nên bị bắt lại và b.ắ.n chết! Cậu không cần phải cảm thấy quá đau buồn, chuyện này cứ giao cho mình, bữa nay khi về nhà mình sẽ nói với ông nội, nhưng cậu có ảnh chụp của anh hai cậu không, nếu có ảnh chụp thì tỷ lệ tìm được sẽ cao hơn một chút.”

Chương 73: Chương 73