"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 75: Chương 75
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du nhìn theo ngón tay của cô ấy, không khỏi ngây người.Dáng dấp của Niệm Niệm giống cô ư?Dương như Lâm Hướng Tuyết nhìn thấy vẻ phân vân của cô: “Chẳng lẽ mình nói không đúng ư? Quả thực là lỗ mũi và dáng dấp của cô bé cứ như được đúc chung một khuôn với cậu vậy, nếu người không biết thì còn nghĩ cô bé là em gái của cậu nữa đấy.”TBC“Cô bé không phải người nhà của mình, là một cặp anh em mà mình gặp được vào mấy ngày trước, bọn họ giúp mình vài việc gấp nên mình có chụp giúp anh em bọn họ một bức ảnh xem như cảm ơn.”Bạch Du chợt nghĩ, chẳng trách được khi nhìn thấy Niệm Niệm, cô lại cảm thấy Niệm Niệm rất quen mắt, thì ra là dáng dấp có vài phần giống mình.Lâm Hướng Tuyết: “Thì ra là vậy, có lẽ đây là duyên phận giữa các cậu đấy.”Bạch Du gật đầu: “Có lẽ là vậy.”Thật ra cô không rõ tình huống của cặp anh em Niệm Niệm và Lý Khắc, đời trước khi đọc báo, cô chỉ đọc vài dòng mà thôi, chỉ biết cha mẹ của cặp anh em mất từ lâu, cặp anh em sống nương tựa lẫn nhau.Còn những chuyện khác, cô không nhớ nổi.Hôm sau, Bạch Du cầm ảnh chụp tới rạp chiếu phim để đưa cho Lý Khắc như đã hẹn nhưng lại không gặp được Niệm Niệm.Lý Khắc nói Niệm Niệm bị bệnh.Bạch Du nhớ tới cô bé vừa ngoan ngoãn vừa có vài phần giống mình, không đành lòng đứng nhìn, thế nên cô ra tiệm thuốc mua chút thuốc và bánh ngọt để cho Lý Khắc mang về.Chiều hôm đó, Bạch Du và Hướng Lâm Tuyết ra ngoài để đi thăm hỏi.Vì để đảm bảo quyền lợi của phụ nữ, cứ cách một khoảng thời gian là các cô sẽ ra ngoài để đi thăm hỏi.Đối tượng thăm hỏi chủ yếu là các đồng chí nữ tới hội Liên hiệp Phụ nữ để nhờ các cô giúp đỡ, đương nhiên nếu trong quá trình thăm hỏi gặp người cần giúp đỡ thì các cô cũng sẽ tiện tay giải quyết. Chẳng qua ba gia đình mà các cô tới thăm hỏi đều không có người ở nhà.Hôm đó các cô ra ngoài thăm hỏi không cần phải làm báo cáo gửi về cho đơn vị, thế nên Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết vui sướng quyết định đi dạo phố.Ánh mặt trời chiếu vào gạch xanh ngói xám, cây xanh tạo bóng mát, thời tiết vô cùng đẹp.Bạch Du mang theo tiền và phiếu được bà nội cho vào ngày hôm qua, cầm tổng cộng một trăm đồng ra ngoài, mang theo số tiền lớn tới cửa hàng bách hóa với Lâm Hướng Tuyết.Chưa tới cửa hàng, cô bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, rõ ràng là chủ nhân của bóng dáng đó cũng nhìn thấy cô.Sau khi lúng túng một lúc, đối phương kéo người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh cạnh rồi vội bỏ chạy, chạy nhanh như thể ở phía sau có quỷ đang đuổi theo bọn họ vậy đó.Động tác của đối phương lớn như vậy, dù Bạch Du không muốn chú ý cũng không được.Mái tóc ngang vai, có dáng chạy chữ V, những người mà cô quen ngoài Giang Hựu Hàm ra, không thể tìm người thứ hai có dáng chạy xấu như vậy.Nhưng mà, tại sao cô ta lại bỏ chạy khi thấy mình?Chẳng lẽ là do người đàn ông ở bên cạnh cô ta?Đời trước, Giang Hựu Hàm đến nhà họ An vào một năm sau, nhà họ An và nhà họ Giang xứng vai xứng vế, chồng của Giang Hựu Hàm lớn hơn cô ta bốn tuổi, bây giờ anh ta đang bảo vệ biên cương tổ quốc ở miền Tây Bắc, tới tận một năm sau thì anh ta mới được gọi về.Nói cách khác, người đàn ông vừa rồi ở chung với Giang Hựu Hàm không phải là người chồng đời trước của cô ta, mà là một người đàn ông khác, cộng thêm hành động kỳ lạ vừa rồi của Giang Hựu Hàm, Bạch Du đưa ra một kết luận, đó là…Người yêu của Giang Hựu Hàm.Hơn nữa, e rằng điều kiện của người yêu không được tốt.Chồng của Giang Hựu Hàm ở đời trước là một tinh anh xuất sắc được chọn lựa kỹ càng, trừ vẻ ngoài có chút phổ thông ra thì phẩm chất con người và năng lực cũng thuộc top đầu, nếu như một tinh anh xuất sắc như vậy biết Giang Hựu Hàm tự tiện tìm một người yêu, không biết anh ta sẽ tức tới cỡ nào nữa?
Bạch Du nhìn theo ngón tay của cô ấy, không khỏi ngây người.
Dáng dấp của Niệm Niệm giống cô ư?
Dương như Lâm Hướng Tuyết nhìn thấy vẻ phân vân của cô: “Chẳng lẽ mình nói không đúng ư? Quả thực là lỗ mũi và dáng dấp của cô bé cứ như được đúc chung một khuôn với cậu vậy, nếu người không biết thì còn nghĩ cô bé là em gái của cậu nữa đấy.”
TBC
“Cô bé không phải người nhà của mình, là một cặp anh em mà mình gặp được vào mấy ngày trước, bọn họ giúp mình vài việc gấp nên mình có chụp giúp anh em bọn họ một bức ảnh xem như cảm ơn.”
Bạch Du chợt nghĩ, chẳng trách được khi nhìn thấy Niệm Niệm, cô lại cảm thấy Niệm Niệm rất quen mắt, thì ra là dáng dấp có vài phần giống mình.
Lâm Hướng Tuyết: “Thì ra là vậy, có lẽ đây là duyên phận giữa các cậu đấy.”
Bạch Du gật đầu: “Có lẽ là vậy.”
Thật ra cô không rõ tình huống của cặp anh em Niệm Niệm và Lý Khắc, đời trước khi đọc báo, cô chỉ đọc vài dòng mà thôi, chỉ biết cha mẹ của cặp anh em mất từ lâu, cặp anh em sống nương tựa lẫn nhau.
Còn những chuyện khác, cô không nhớ nổi.
Hôm sau, Bạch Du cầm ảnh chụp tới rạp chiếu phim để đưa cho Lý Khắc như đã hẹn nhưng lại không gặp được Niệm Niệm.
Lý Khắc nói Niệm Niệm bị bệnh.
Bạch Du nhớ tới cô bé vừa ngoan ngoãn vừa có vài phần giống mình, không đành lòng đứng nhìn, thế nên cô ra tiệm thuốc mua chút thuốc và bánh ngọt để cho Lý Khắc mang về.
Chiều hôm đó, Bạch Du và Hướng Lâm Tuyết ra ngoài để đi thăm hỏi.
Vì để đảm bảo quyền lợi của phụ nữ, cứ cách một khoảng thời gian là các cô sẽ ra ngoài để đi thăm hỏi.
Đối tượng thăm hỏi chủ yếu là các đồng chí nữ tới hội Liên hiệp Phụ nữ để nhờ các cô giúp đỡ, đương nhiên nếu trong quá trình thăm hỏi gặp người cần giúp đỡ thì các cô cũng sẽ tiện tay giải quyết.
Chẳng qua ba gia đình mà các cô tới thăm hỏi đều không có người ở nhà.
Hôm đó các cô ra ngoài thăm hỏi không cần phải làm báo cáo gửi về cho đơn vị, thế nên Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết vui sướng quyết định đi dạo phố.
Ánh mặt trời chiếu vào gạch xanh ngói xám, cây xanh tạo bóng mát, thời tiết vô cùng đẹp.
Bạch Du mang theo tiền và phiếu được bà nội cho vào ngày hôm qua, cầm tổng cộng một trăm đồng ra ngoài, mang theo số tiền lớn tới cửa hàng bách hóa với Lâm Hướng Tuyết.
Chưa tới cửa hàng, cô bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, rõ ràng là chủ nhân của bóng dáng đó cũng nhìn thấy cô.
Sau khi lúng túng một lúc, đối phương kéo người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh cạnh rồi vội bỏ chạy, chạy nhanh như thể ở phía sau có quỷ đang đuổi theo bọn họ vậy đó.
Động tác của đối phương lớn như vậy, dù Bạch Du không muốn chú ý cũng không được.
Mái tóc ngang vai, có dáng chạy chữ V, những người mà cô quen ngoài Giang Hựu Hàm ra, không thể tìm người thứ hai có dáng chạy xấu như vậy.
Nhưng mà, tại sao cô ta lại bỏ chạy khi thấy mình?
Chẳng lẽ là do người đàn ông ở bên cạnh cô ta?
Đời trước, Giang Hựu Hàm đến nhà họ An vào một năm sau, nhà họ An và nhà họ Giang xứng vai xứng vế, chồng của Giang Hựu Hàm lớn hơn cô ta bốn tuổi, bây giờ anh ta đang bảo vệ biên cương tổ quốc ở miền Tây Bắc, tới tận một năm sau thì anh ta mới được gọi về.
Nói cách khác, người đàn ông vừa rồi ở chung với Giang Hựu Hàm không phải là người chồng đời trước của cô ta, mà là một người đàn ông khác, cộng thêm hành động kỳ lạ vừa rồi của Giang Hựu Hàm, Bạch Du đưa ra một kết luận, đó là…
Người yêu của Giang Hựu Hàm.
Hơn nữa, e rằng điều kiện của người yêu không được tốt.
Chồng của Giang Hựu Hàm ở đời trước là một tinh anh xuất sắc được chọn lựa kỹ càng, trừ vẻ ngoài có chút phổ thông ra thì phẩm chất con người và năng lực cũng thuộc top đầu, nếu như một tinh anh xuất sắc như vậy biết Giang Hựu Hàm tự tiện tìm một người yêu, không biết anh ta sẽ tức tới cỡ nào nữa?
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du nhìn theo ngón tay của cô ấy, không khỏi ngây người.Dáng dấp của Niệm Niệm giống cô ư?Dương như Lâm Hướng Tuyết nhìn thấy vẻ phân vân của cô: “Chẳng lẽ mình nói không đúng ư? Quả thực là lỗ mũi và dáng dấp của cô bé cứ như được đúc chung một khuôn với cậu vậy, nếu người không biết thì còn nghĩ cô bé là em gái của cậu nữa đấy.”TBC“Cô bé không phải người nhà của mình, là một cặp anh em mà mình gặp được vào mấy ngày trước, bọn họ giúp mình vài việc gấp nên mình có chụp giúp anh em bọn họ một bức ảnh xem như cảm ơn.”Bạch Du chợt nghĩ, chẳng trách được khi nhìn thấy Niệm Niệm, cô lại cảm thấy Niệm Niệm rất quen mắt, thì ra là dáng dấp có vài phần giống mình.Lâm Hướng Tuyết: “Thì ra là vậy, có lẽ đây là duyên phận giữa các cậu đấy.”Bạch Du gật đầu: “Có lẽ là vậy.”Thật ra cô không rõ tình huống của cặp anh em Niệm Niệm và Lý Khắc, đời trước khi đọc báo, cô chỉ đọc vài dòng mà thôi, chỉ biết cha mẹ của cặp anh em mất từ lâu, cặp anh em sống nương tựa lẫn nhau.Còn những chuyện khác, cô không nhớ nổi.Hôm sau, Bạch Du cầm ảnh chụp tới rạp chiếu phim để đưa cho Lý Khắc như đã hẹn nhưng lại không gặp được Niệm Niệm.Lý Khắc nói Niệm Niệm bị bệnh.Bạch Du nhớ tới cô bé vừa ngoan ngoãn vừa có vài phần giống mình, không đành lòng đứng nhìn, thế nên cô ra tiệm thuốc mua chút thuốc và bánh ngọt để cho Lý Khắc mang về.Chiều hôm đó, Bạch Du và Hướng Lâm Tuyết ra ngoài để đi thăm hỏi.Vì để đảm bảo quyền lợi của phụ nữ, cứ cách một khoảng thời gian là các cô sẽ ra ngoài để đi thăm hỏi.Đối tượng thăm hỏi chủ yếu là các đồng chí nữ tới hội Liên hiệp Phụ nữ để nhờ các cô giúp đỡ, đương nhiên nếu trong quá trình thăm hỏi gặp người cần giúp đỡ thì các cô cũng sẽ tiện tay giải quyết. Chẳng qua ba gia đình mà các cô tới thăm hỏi đều không có người ở nhà.Hôm đó các cô ra ngoài thăm hỏi không cần phải làm báo cáo gửi về cho đơn vị, thế nên Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết vui sướng quyết định đi dạo phố.Ánh mặt trời chiếu vào gạch xanh ngói xám, cây xanh tạo bóng mát, thời tiết vô cùng đẹp.Bạch Du mang theo tiền và phiếu được bà nội cho vào ngày hôm qua, cầm tổng cộng một trăm đồng ra ngoài, mang theo số tiền lớn tới cửa hàng bách hóa với Lâm Hướng Tuyết.Chưa tới cửa hàng, cô bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, rõ ràng là chủ nhân của bóng dáng đó cũng nhìn thấy cô.Sau khi lúng túng một lúc, đối phương kéo người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh cạnh rồi vội bỏ chạy, chạy nhanh như thể ở phía sau có quỷ đang đuổi theo bọn họ vậy đó.Động tác của đối phương lớn như vậy, dù Bạch Du không muốn chú ý cũng không được.Mái tóc ngang vai, có dáng chạy chữ V, những người mà cô quen ngoài Giang Hựu Hàm ra, không thể tìm người thứ hai có dáng chạy xấu như vậy.Nhưng mà, tại sao cô ta lại bỏ chạy khi thấy mình?Chẳng lẽ là do người đàn ông ở bên cạnh cô ta?Đời trước, Giang Hựu Hàm đến nhà họ An vào một năm sau, nhà họ An và nhà họ Giang xứng vai xứng vế, chồng của Giang Hựu Hàm lớn hơn cô ta bốn tuổi, bây giờ anh ta đang bảo vệ biên cương tổ quốc ở miền Tây Bắc, tới tận một năm sau thì anh ta mới được gọi về.Nói cách khác, người đàn ông vừa rồi ở chung với Giang Hựu Hàm không phải là người chồng đời trước của cô ta, mà là một người đàn ông khác, cộng thêm hành động kỳ lạ vừa rồi của Giang Hựu Hàm, Bạch Du đưa ra một kết luận, đó là…Người yêu của Giang Hựu Hàm.Hơn nữa, e rằng điều kiện của người yêu không được tốt.Chồng của Giang Hựu Hàm ở đời trước là một tinh anh xuất sắc được chọn lựa kỹ càng, trừ vẻ ngoài có chút phổ thông ra thì phẩm chất con người và năng lực cũng thuộc top đầu, nếu như một tinh anh xuất sắc như vậy biết Giang Hựu Hàm tự tiện tìm một người yêu, không biết anh ta sẽ tức tới cỡ nào nữa?