"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 77: Chương 77
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cô gái trẻ tuổi ngại đỏ mặt, cúi đầu không nói nữa.Người phụ nữ trẻ tuổi không quan tâm cô ấy có trả lời lại không, cô ta cầm xấp vải mình mang tới để cho thợ may Lâm may mẫu mới mẻ và độc đáo nhất giúp cô ta và em gái của chồng, nói xong cô ta quay người lại…Lúc này Bạch Du mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, cô không khỏi cảm thấy sửng sốt.Lâu Mạn Lệ.Em gái ruột của Lâu Tú Anh, hai chị em hơn nhau hai mươi tuổi, Lâu Mạn Lệ chỉ lớn hơn Giang Lâm ba tuổi.Cha mẹ Lâu Tú Anh c.h.ế.t sớm, có thể nói là bà ta đã một tay nuôi nấng đứa em gái này, không khác con gái là bao.Năm kia Lâu Mạn Lệ cưới một vị sĩ quan khác, năm ngoái vừa sinh một cặp con trai, địa vị ở nhà chồng từ từ tăng lên.Đời trước, Lâu Mạn Lệ theo chồng đến đảo Quỳnh Châu, chồng của cô ta làm chung một đơn vị đồn trú với Giang Lâm, vì thế cô ta thường xuyên báo cho Lâu Tú Anh biết về tin tức của Giang Lâm, có một lần cô nghi ngờ Lâu Mạn Lệ là thám tử do Lâu Tú Anh gài vào bên cạnh Giang Lâm.Chẳng qua chuyện cô nhớ kỹ nhất là chuyện Lâu Mạn Lệ muốn gả em chồng của mình cho Giang Lâm, tiếc rằng Giang Lâm đã không đồng ý, nghĩ thế, cô nhìn sang cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh Lâu Mạn Lệ.Đó là một cô gái trông có phần ngại ngùng, dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ quần áo cũ kỹ không vừa vặn, mái tóc khá thưa thớt, cố ép thành b.í.m tóc đuôi sam.Không biết có phải là do ánh mắt của cô quá nóng bỏng không, dường như cô gái trẻ tuổi đã chú ý tới cô, cô ấy ngẩng đầu lên, ngẩn người khi đối diện với khuôn mặt của cô, ngay sau đó nở một nụ cười ngại ngùng. Đó là một cô gái rất khó khiến người ta nảy sinh ác cảm. Bạch Du chưa kịp cười đáp lại với cô ấy thì cô ấy đã thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống một lần nữa.Lâu Mạn Lệ căn dặn thợ may Lâm xong, cô ta chuẩn bị rời khỏi tiệm, khi lướt qua bên cạnh Bạch Du, cô ta liếc mắt nhìn một cái theo bản năng, dường như có chút quen mắt nhưng cô ta nhanh chóng nâng cằm lên, trực tiếp lướt qua bên cạnh Bạch Du.Sau khi cô ta rời khỏi cửa tiệm may, Lâm Hướng Tuyết mới đụng Bạch Du một cái: “Cậu quen người vừa nãy à?”Bạch Du cũng không gạt cô ấy: “Cô ta là em gái của mẹ kế Giang Khải.”“Em gái của mẹ kế anh ta trẻ thế à?” Lâm Hướng Tuyết bày ra vẻ mặt khiếp sợ trước, ngay sau đó lại nói với vẻ mặt khinh bỉ: “Nhưng mình cũng chợt ra lý do cậu không muốn gả đến đó, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà, trông em gái của bà ta cũng chẳng tốt lành, vừa rồi cô ta nói oai phong lẫm liệt lắm, như thể muốn tất cả mọi người trên đời biết cô ta may quần áo cho em chồng mình. Thật ra các xấp vải cô ta đưa cho thợ may Lâm khác nhau, vải may quần áo cho cô ta là vải sợi tổng hợp, còn vải may quần áo cho em chồng của cô ta lại là vải không dệt rẻ nhất.”Vải không dệt được chế tạo từ vải rách, dệt nhiều lần thành vải, loại vải này không chỉ có màu sắc không đẹp, quan trọng là chất lượng vải không được tốt, khi làm việc chỉ cần dùng lực lớn một chút, là có thể khiến quần áo bị xé rách một lỗ lớn.Nếu nói vải không dệt là loại vải chỉ có người nghèo sử dụng, vậy vải sợi tổng hợp là loại vải vô cùng xa xỉ ở thời đại này.Vải sợi tổng hợp đắt hơn vải bông bình thường, người bình thường không thể mua nổi, vì thế mà có một xấp vải sợi tổng hợp làm quần áo, là một chuyện rất danh dự.Vừa rồi Lâu Mạn Lệ dùng vải sợi tổng hợp cho mình, cho em chồng của mình dùng vải bố, quả thực là không có phẩm giá của một con người.Bạch Du đã chú ý tới điều từ lâu: “Cậu nói đúng, quả thực là hai chị em nhà họ Lâu chẳng phải là kẻ tốt lành gì.”
Cô gái trẻ tuổi ngại đỏ mặt, cúi đầu không nói nữa.
Người phụ nữ trẻ tuổi không quan tâm cô ấy có trả lời lại không, cô ta cầm xấp vải mình mang tới để cho thợ may Lâm may mẫu mới mẻ và độc đáo nhất giúp cô ta và em gái của chồng, nói xong cô ta quay người lại…
Lúc này Bạch Du mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, cô không khỏi cảm thấy sửng sốt.
Lâu Mạn Lệ.
Em gái ruột của Lâu Tú Anh, hai chị em hơn nhau hai mươi tuổi, Lâu Mạn Lệ chỉ lớn hơn Giang Lâm ba tuổi.
Cha mẹ Lâu Tú Anh c.h.ế.t sớm, có thể nói là bà ta đã một tay nuôi nấng đứa em gái này, không khác con gái là bao.
Năm kia Lâu Mạn Lệ cưới một vị sĩ quan khác, năm ngoái vừa sinh một cặp con trai, địa vị ở nhà chồng từ từ tăng lên.
Đời trước, Lâu Mạn Lệ theo chồng đến đảo Quỳnh Châu, chồng của cô ta làm chung một đơn vị đồn trú với Giang Lâm, vì thế cô ta thường xuyên báo cho Lâu Tú Anh biết về tin tức của Giang Lâm, có một lần cô nghi ngờ Lâu Mạn Lệ là thám tử do Lâu Tú Anh gài vào bên cạnh Giang Lâm.
Chẳng qua chuyện cô nhớ kỹ nhất là chuyện Lâu Mạn Lệ muốn gả em chồng của mình cho Giang Lâm, tiếc rằng Giang Lâm đã không đồng ý, nghĩ thế, cô nhìn sang cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh Lâu Mạn Lệ.
Đó là một cô gái trông có phần ngại ngùng, dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ quần áo cũ kỹ không vừa vặn, mái tóc khá thưa thớt, cố ép thành b.í.m tóc đuôi sam.
Không biết có phải là do ánh mắt của cô quá nóng bỏng không, dường như cô gái trẻ tuổi đã chú ý tới cô, cô ấy ngẩng đầu lên, ngẩn người khi đối diện với khuôn mặt của cô, ngay sau đó nở một nụ cười ngại ngùng.
Đó là một cô gái rất khó khiến người ta nảy sinh ác cảm.
Bạch Du chưa kịp cười đáp lại với cô ấy thì cô ấy đã thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống một lần nữa.
Lâu Mạn Lệ căn dặn thợ may Lâm xong, cô ta chuẩn bị rời khỏi tiệm, khi lướt qua bên cạnh Bạch Du, cô ta liếc mắt nhìn một cái theo bản năng, dường như có chút quen mắt nhưng cô ta nhanh chóng nâng cằm lên, trực tiếp lướt qua bên cạnh Bạch Du.
Sau khi cô ta rời khỏi cửa tiệm may, Lâm Hướng Tuyết mới đụng Bạch Du một cái: “Cậu quen người vừa nãy à?”
Bạch Du cũng không gạt cô ấy: “Cô ta là em gái của mẹ kế Giang Khải.”
“Em gái của mẹ kế anh ta trẻ thế à?” Lâm Hướng Tuyết bày ra vẻ mặt khiếp sợ trước, ngay sau đó lại nói với vẻ mặt khinh bỉ: “Nhưng mình cũng chợt ra lý do cậu không muốn gả đến đó, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà, trông em gái của bà ta cũng chẳng tốt lành, vừa rồi cô ta nói oai phong lẫm liệt lắm, như thể muốn tất cả mọi người trên đời biết cô ta may quần áo cho em chồng mình. Thật ra các xấp vải cô ta đưa cho thợ may Lâm khác nhau, vải may quần áo cho cô ta là vải sợi tổng hợp, còn vải may quần áo cho em chồng của cô ta lại là vải không dệt rẻ nhất.”
Vải không dệt được chế tạo từ vải rách, dệt nhiều lần thành vải, loại vải này không chỉ có màu sắc không đẹp, quan trọng là chất lượng vải không được tốt, khi làm việc chỉ cần dùng lực lớn một chút, là có thể khiến quần áo bị xé rách một lỗ lớn.
Nếu nói vải không dệt là loại vải chỉ có người nghèo sử dụng, vậy vải sợi tổng hợp là loại vải vô cùng xa xỉ ở thời đại này.
Vải sợi tổng hợp đắt hơn vải bông bình thường, người bình thường không thể mua nổi, vì thế mà có một xấp vải sợi tổng hợp làm quần áo, là một chuyện rất danh dự.
Vừa rồi Lâu Mạn Lệ dùng vải sợi tổng hợp cho mình, cho em chồng của mình dùng vải bố, quả thực là không có phẩm giá của một con người.
Bạch Du đã chú ý tới điều từ lâu: “Cậu nói đúng, quả thực là hai chị em nhà họ Lâu chẳng phải là kẻ tốt lành gì.”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cô gái trẻ tuổi ngại đỏ mặt, cúi đầu không nói nữa.Người phụ nữ trẻ tuổi không quan tâm cô ấy có trả lời lại không, cô ta cầm xấp vải mình mang tới để cho thợ may Lâm may mẫu mới mẻ và độc đáo nhất giúp cô ta và em gái của chồng, nói xong cô ta quay người lại…Lúc này Bạch Du mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, cô không khỏi cảm thấy sửng sốt.Lâu Mạn Lệ.Em gái ruột của Lâu Tú Anh, hai chị em hơn nhau hai mươi tuổi, Lâu Mạn Lệ chỉ lớn hơn Giang Lâm ba tuổi.Cha mẹ Lâu Tú Anh c.h.ế.t sớm, có thể nói là bà ta đã một tay nuôi nấng đứa em gái này, không khác con gái là bao.Năm kia Lâu Mạn Lệ cưới một vị sĩ quan khác, năm ngoái vừa sinh một cặp con trai, địa vị ở nhà chồng từ từ tăng lên.Đời trước, Lâu Mạn Lệ theo chồng đến đảo Quỳnh Châu, chồng của cô ta làm chung một đơn vị đồn trú với Giang Lâm, vì thế cô ta thường xuyên báo cho Lâu Tú Anh biết về tin tức của Giang Lâm, có một lần cô nghi ngờ Lâu Mạn Lệ là thám tử do Lâu Tú Anh gài vào bên cạnh Giang Lâm.Chẳng qua chuyện cô nhớ kỹ nhất là chuyện Lâu Mạn Lệ muốn gả em chồng của mình cho Giang Lâm, tiếc rằng Giang Lâm đã không đồng ý, nghĩ thế, cô nhìn sang cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh Lâu Mạn Lệ.Đó là một cô gái trông có phần ngại ngùng, dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ quần áo cũ kỹ không vừa vặn, mái tóc khá thưa thớt, cố ép thành b.í.m tóc đuôi sam.Không biết có phải là do ánh mắt của cô quá nóng bỏng không, dường như cô gái trẻ tuổi đã chú ý tới cô, cô ấy ngẩng đầu lên, ngẩn người khi đối diện với khuôn mặt của cô, ngay sau đó nở một nụ cười ngại ngùng. Đó là một cô gái rất khó khiến người ta nảy sinh ác cảm. Bạch Du chưa kịp cười đáp lại với cô ấy thì cô ấy đã thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống một lần nữa.Lâu Mạn Lệ căn dặn thợ may Lâm xong, cô ta chuẩn bị rời khỏi tiệm, khi lướt qua bên cạnh Bạch Du, cô ta liếc mắt nhìn một cái theo bản năng, dường như có chút quen mắt nhưng cô ta nhanh chóng nâng cằm lên, trực tiếp lướt qua bên cạnh Bạch Du.Sau khi cô ta rời khỏi cửa tiệm may, Lâm Hướng Tuyết mới đụng Bạch Du một cái: “Cậu quen người vừa nãy à?”Bạch Du cũng không gạt cô ấy: “Cô ta là em gái của mẹ kế Giang Khải.”“Em gái của mẹ kế anh ta trẻ thế à?” Lâm Hướng Tuyết bày ra vẻ mặt khiếp sợ trước, ngay sau đó lại nói với vẻ mặt khinh bỉ: “Nhưng mình cũng chợt ra lý do cậu không muốn gả đến đó, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà, trông em gái của bà ta cũng chẳng tốt lành, vừa rồi cô ta nói oai phong lẫm liệt lắm, như thể muốn tất cả mọi người trên đời biết cô ta may quần áo cho em chồng mình. Thật ra các xấp vải cô ta đưa cho thợ may Lâm khác nhau, vải may quần áo cho cô ta là vải sợi tổng hợp, còn vải may quần áo cho em chồng của cô ta lại là vải không dệt rẻ nhất.”Vải không dệt được chế tạo từ vải rách, dệt nhiều lần thành vải, loại vải này không chỉ có màu sắc không đẹp, quan trọng là chất lượng vải không được tốt, khi làm việc chỉ cần dùng lực lớn một chút, là có thể khiến quần áo bị xé rách một lỗ lớn.Nếu nói vải không dệt là loại vải chỉ có người nghèo sử dụng, vậy vải sợi tổng hợp là loại vải vô cùng xa xỉ ở thời đại này.Vải sợi tổng hợp đắt hơn vải bông bình thường, người bình thường không thể mua nổi, vì thế mà có một xấp vải sợi tổng hợp làm quần áo, là một chuyện rất danh dự.Vừa rồi Lâu Mạn Lệ dùng vải sợi tổng hợp cho mình, cho em chồng của mình dùng vải bố, quả thực là không có phẩm giá của một con người.Bạch Du đã chú ý tới điều từ lâu: “Cậu nói đúng, quả thực là hai chị em nhà họ Lâu chẳng phải là kẻ tốt lành gì.”