"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 86: Chương 86
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Giang Vũ dựa vào ghế sa lon, ánh mắt dời tới trên khuôn mặt của Giang Khải, anh ta chợt cười rồi nói: “Trước đó ai nói anh năm lạnh nhạt với Bạch Du vậy, chỉ trong vài phút mà anh năm đã nhìn ra cửa bảy lần rồi.”Giang Khải không cảm thấy lời này buồn cười, sắc mặt âm u nói: “Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy! Nếu anh không chịu đựng được Bạch Du thì làm sao anh có thể sống chung với cô ấy?”Anh ta có lạnh nhạt với Bạch Du không thì cũng là chuyện của Giang Vũ, người khác không được nói trước mặt anh ta, nếu bị ông nội nghe được, sao ông cụ giúp anh ta được chứ?Huống chi tối nay anh ta còn phải nhắc tới chuyện cưới vợ, Giang Vũ nói vậy vào lúc này, chẳng khác nào tuyên bố anh ta không thể qua được!Giang Vũ định nói gì đó, nhưng anh ta chưa kịp nói thì Giang Văn đã quát: “Tiểu Vũ, em không nói không ai bảo em bị câm đâu.”Giang Văn xếp thứ tư, Giang Vũ xếp thứ sáu, Giang Khải ngăn cách giữa hai người, nhưng hai người thật sự là anh em sinh đôi.Năm đó, ba người sinh cùng một ngày ở cùng một bệnh viện, Giang Vũ chỉ sinh sau Giang Khải một phút, thế nên anh ta xếp sau Giang Khải, có lẽ là vì lý do này mà từ nhỏ Giang Vũ và Giang Khải đã không hợp nhau.TBCKhi còn bé, hai người thường xuyên đánh nhau vì tranh giành đồ chơi, sau khi lớn thì nhìn nhau không được vừa mắt, trong mắt Giang Vũ, Giang Khải là một kẻ đạo đức giả, rõ ràng là vì lợi ích nên mới ở bên Bạch Du, còn giả vờ mình trong sạch cao thượng.Không biết sao con nhóc Bạch Du lại mù quáng tới vậy, nhà họ Giang có nhiều anh em như thế, thế mà cô chỉ vừa ý Giang Khải!Không phải là do Giang Vũ thích Bạch Du, tiếp theo là anh ta thấy Bạch Du chưa đủ đẹp, mấu chốt là cô không có chủ kiến, nói đơn giản thì Bạch Du không phải gu của anh ta, chẳng qua là anh ta cảm thấy khó chịu khi Giang Khải có được món hời lớn như vậy.Giang Vũ nhún vai, không nói nữa, chấm dứt chiến tranh giữ lại thể diện cho anh ruột.Mưa càng ngày càng lớn, tiếng lộp bộp đập vào cửa kính, nước mưa uốn lượn theo cửa kính, thoáng cái bầu không khí trong phòng khách đã trở nên trầm lặng.Ánh mặt Giang Khải nặng nề lướt qua mọi người, bọn họ đang nghĩ gì, trong lòng anh ta biết rõ. Ai ai cũng giả vờ thanh cao, trong lòng người nào mà chẳng ghen ghét anh ta, nếu bọn họ có cơ hội, nhất định bọn họ cũng sẽ sẵn lòng cưới Bạch Du.Nhưng có sẵn lòng thì cũng không ích, ai bảo người Bạch Du thích lại là anh ta chứ!Nghĩ tới chuyện này, trên khuôn mặt anh ta nâng lên một nụ cười tự tin.Bạch Du che dù bước xuống chiếc xe Jeep, nước mưa đập lên trên gạch đá màu xanh, khiến bọt nước tóe lên.Chú Vương xách túi đồ ăn đi phía trước, bước nhanh vào trong phòng khách, gọi người bên trong: “Ông chủ, Du Du đến rồi!”Vừa dứt lời, tất cả mọi người đã quay đầu nhìn về phía cửa.Thì thấy một bóng dáng duyên dáng và yêu kiều đang từ từ bước tới, sau lưng cô là màn mưa rả rích kéo dài, người và cảnh hòa làm một, có cảm giác xinh đẹp quyến rũ không thể tả được.Khi người đó tới gần, chỉ nhìn thấy váy đỏ dù trắng, tóc đen môi đỏ, xinh đẹp tới mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.Khi mọi người nhìn rõ mặt, không khỏi hít vào một hơi.Bạch… Bạch Du?Vừa rồi họ còn đang nghĩ vì sao chú Vương đi đón Bạch Du lại còn đón một người phụ nữ xinh đẹp trở về, kết quả người phụ nữ này vậy mà lại là Bạch Du!Nhưng mà Bạch Du trở nên xinh đẹp như thế từ khi nào vậy?Trong ấn tượng của mọi người, Bạch Du có nước da đen nhẻm, lúc nào cũng khom lưng đi lại thì không nói, mái tóc dày của cô luôn được cắt ngang che trán che mất hơn nửa gương mặt, khi nói chuyện với mọi người thì luôn cúi đầu, dáng vẻ mãi mãi là tự ti và khúm núm.
Giang Vũ dựa vào ghế sa lon, ánh mắt dời tới trên khuôn mặt của Giang Khải, anh ta chợt cười rồi nói: “Trước đó ai nói anh năm lạnh nhạt với Bạch Du vậy, chỉ trong vài phút mà anh năm đã nhìn ra cửa bảy lần rồi.”
Giang Khải không cảm thấy lời này buồn cười, sắc mặt âm u nói: “Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy! Nếu anh không chịu đựng được Bạch Du thì làm sao anh có thể sống chung với cô ấy?”
Anh ta có lạnh nhạt với Bạch Du không thì cũng là chuyện của Giang Vũ, người khác không được nói trước mặt anh ta, nếu bị ông nội nghe được, sao ông cụ giúp anh ta được chứ?
Huống chi tối nay anh ta còn phải nhắc tới chuyện cưới vợ, Giang Vũ nói vậy vào lúc này, chẳng khác nào tuyên bố anh ta không thể qua được!
Giang Vũ định nói gì đó, nhưng anh ta chưa kịp nói thì Giang Văn đã quát: “Tiểu Vũ, em không nói không ai bảo em bị câm đâu.”
Giang Văn xếp thứ tư, Giang Vũ xếp thứ sáu, Giang Khải ngăn cách giữa hai người, nhưng hai người thật sự là anh em sinh đôi.
Năm đó, ba người sinh cùng một ngày ở cùng một bệnh viện, Giang Vũ chỉ sinh sau Giang Khải một phút, thế nên anh ta xếp sau Giang Khải, có lẽ là vì lý do này mà từ nhỏ Giang Vũ và Giang Khải đã không hợp nhau.
TBC
Khi còn bé, hai người thường xuyên đánh nhau vì tranh giành đồ chơi, sau khi lớn thì nhìn nhau không được vừa mắt, trong mắt Giang Vũ, Giang Khải là một kẻ đạo đức giả, rõ ràng là vì lợi ích nên mới ở bên Bạch Du, còn giả vờ mình trong sạch cao thượng.
Không biết sao con nhóc Bạch Du lại mù quáng tới vậy, nhà họ Giang có nhiều anh em như thế, thế mà cô chỉ vừa ý Giang Khải!
Không phải là do Giang Vũ thích Bạch Du, tiếp theo là anh ta thấy Bạch Du chưa đủ đẹp, mấu chốt là cô không có chủ kiến, nói đơn giản thì Bạch Du không phải gu của anh ta, chẳng qua là anh ta cảm thấy khó chịu khi Giang Khải có được món hời lớn như vậy.
Giang Vũ nhún vai, không nói nữa, chấm dứt chiến tranh giữ lại thể diện cho anh ruột.
Mưa càng ngày càng lớn, tiếng lộp bộp đập vào cửa kính, nước mưa uốn lượn theo cửa kính, thoáng cái bầu không khí trong phòng khách đã trở nên trầm lặng.
Ánh mặt Giang Khải nặng nề lướt qua mọi người, bọn họ đang nghĩ gì, trong lòng anh ta biết rõ.
Ai ai cũng giả vờ thanh cao, trong lòng người nào mà chẳng ghen ghét anh ta, nếu bọn họ có cơ hội, nhất định bọn họ cũng sẽ sẵn lòng cưới Bạch Du.
Nhưng có sẵn lòng thì cũng không ích, ai bảo người Bạch Du thích lại là anh ta chứ!
Nghĩ tới chuyện này, trên khuôn mặt anh ta nâng lên một nụ cười tự tin.
Bạch Du che dù bước xuống chiếc xe Jeep, nước mưa đập lên trên gạch đá màu xanh, khiến bọt nước tóe lên.
Chú Vương xách túi đồ ăn đi phía trước, bước nhanh vào trong phòng khách, gọi người bên trong: “Ông chủ, Du Du đến rồi!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đã quay đầu nhìn về phía cửa.
Thì thấy một bóng dáng duyên dáng và yêu kiều đang từ từ bước tới, sau lưng cô là màn mưa rả rích kéo dài, người và cảnh hòa làm một, có cảm giác xinh đẹp quyến rũ không thể tả được.
Khi người đó tới gần, chỉ nhìn thấy váy đỏ dù trắng, tóc đen môi đỏ, xinh đẹp tới mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Khi mọi người nhìn rõ mặt, không khỏi hít vào một hơi.
Bạch… Bạch Du?
Vừa rồi họ còn đang nghĩ vì sao chú Vương đi đón Bạch Du lại còn đón một người phụ nữ xinh đẹp trở về, kết quả người phụ nữ này vậy mà lại là Bạch Du!
Nhưng mà Bạch Du trở nên xinh đẹp như thế từ khi nào vậy?
Trong ấn tượng của mọi người, Bạch Du có nước da đen nhẻm, lúc nào cũng khom lưng đi lại thì không nói, mái tóc dày của cô luôn được cắt ngang che trán che mất hơn nửa gương mặt, khi nói chuyện với mọi người thì luôn cúi đầu, dáng vẻ mãi mãi là tự ti và khúm núm.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Giang Vũ dựa vào ghế sa lon, ánh mắt dời tới trên khuôn mặt của Giang Khải, anh ta chợt cười rồi nói: “Trước đó ai nói anh năm lạnh nhạt với Bạch Du vậy, chỉ trong vài phút mà anh năm đã nhìn ra cửa bảy lần rồi.”Giang Khải không cảm thấy lời này buồn cười, sắc mặt âm u nói: “Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy! Nếu anh không chịu đựng được Bạch Du thì làm sao anh có thể sống chung với cô ấy?”Anh ta có lạnh nhạt với Bạch Du không thì cũng là chuyện của Giang Vũ, người khác không được nói trước mặt anh ta, nếu bị ông nội nghe được, sao ông cụ giúp anh ta được chứ?Huống chi tối nay anh ta còn phải nhắc tới chuyện cưới vợ, Giang Vũ nói vậy vào lúc này, chẳng khác nào tuyên bố anh ta không thể qua được!Giang Vũ định nói gì đó, nhưng anh ta chưa kịp nói thì Giang Văn đã quát: “Tiểu Vũ, em không nói không ai bảo em bị câm đâu.”Giang Văn xếp thứ tư, Giang Vũ xếp thứ sáu, Giang Khải ngăn cách giữa hai người, nhưng hai người thật sự là anh em sinh đôi.Năm đó, ba người sinh cùng một ngày ở cùng một bệnh viện, Giang Vũ chỉ sinh sau Giang Khải một phút, thế nên anh ta xếp sau Giang Khải, có lẽ là vì lý do này mà từ nhỏ Giang Vũ và Giang Khải đã không hợp nhau.TBCKhi còn bé, hai người thường xuyên đánh nhau vì tranh giành đồ chơi, sau khi lớn thì nhìn nhau không được vừa mắt, trong mắt Giang Vũ, Giang Khải là một kẻ đạo đức giả, rõ ràng là vì lợi ích nên mới ở bên Bạch Du, còn giả vờ mình trong sạch cao thượng.Không biết sao con nhóc Bạch Du lại mù quáng tới vậy, nhà họ Giang có nhiều anh em như thế, thế mà cô chỉ vừa ý Giang Khải!Không phải là do Giang Vũ thích Bạch Du, tiếp theo là anh ta thấy Bạch Du chưa đủ đẹp, mấu chốt là cô không có chủ kiến, nói đơn giản thì Bạch Du không phải gu của anh ta, chẳng qua là anh ta cảm thấy khó chịu khi Giang Khải có được món hời lớn như vậy.Giang Vũ nhún vai, không nói nữa, chấm dứt chiến tranh giữ lại thể diện cho anh ruột.Mưa càng ngày càng lớn, tiếng lộp bộp đập vào cửa kính, nước mưa uốn lượn theo cửa kính, thoáng cái bầu không khí trong phòng khách đã trở nên trầm lặng.Ánh mặt Giang Khải nặng nề lướt qua mọi người, bọn họ đang nghĩ gì, trong lòng anh ta biết rõ. Ai ai cũng giả vờ thanh cao, trong lòng người nào mà chẳng ghen ghét anh ta, nếu bọn họ có cơ hội, nhất định bọn họ cũng sẽ sẵn lòng cưới Bạch Du.Nhưng có sẵn lòng thì cũng không ích, ai bảo người Bạch Du thích lại là anh ta chứ!Nghĩ tới chuyện này, trên khuôn mặt anh ta nâng lên một nụ cười tự tin.Bạch Du che dù bước xuống chiếc xe Jeep, nước mưa đập lên trên gạch đá màu xanh, khiến bọt nước tóe lên.Chú Vương xách túi đồ ăn đi phía trước, bước nhanh vào trong phòng khách, gọi người bên trong: “Ông chủ, Du Du đến rồi!”Vừa dứt lời, tất cả mọi người đã quay đầu nhìn về phía cửa.Thì thấy một bóng dáng duyên dáng và yêu kiều đang từ từ bước tới, sau lưng cô là màn mưa rả rích kéo dài, người và cảnh hòa làm một, có cảm giác xinh đẹp quyến rũ không thể tả được.Khi người đó tới gần, chỉ nhìn thấy váy đỏ dù trắng, tóc đen môi đỏ, xinh đẹp tới mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.Khi mọi người nhìn rõ mặt, không khỏi hít vào một hơi.Bạch… Bạch Du?Vừa rồi họ còn đang nghĩ vì sao chú Vương đi đón Bạch Du lại còn đón một người phụ nữ xinh đẹp trở về, kết quả người phụ nữ này vậy mà lại là Bạch Du!Nhưng mà Bạch Du trở nên xinh đẹp như thế từ khi nào vậy?Trong ấn tượng của mọi người, Bạch Du có nước da đen nhẻm, lúc nào cũng khom lưng đi lại thì không nói, mái tóc dày của cô luôn được cắt ngang che trán che mất hơn nửa gương mặt, khi nói chuyện với mọi người thì luôn cúi đầu, dáng vẻ mãi mãi là tự ti và khúm núm.