Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 89: Chương 89

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Giang Vũ nhíu mày.Còn Giang Khải, tuy bây giờ vẫn bày ra cái mặt lạnh nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy rất vui sướng.Nhất là khi được mặt anh em họ nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, lòng ham hư vinh của người đàn ông đã vô cùng thỏa mãn.Vì vậy đã đứng lên rồi nói với Bạch Du: “Cô ngồi đi, tôi đi lấy đồ ăn cho.”Có người tự nguyện làm việc giúp, đương nhiên Bạch Du sẽ không ngăn cản, cô lại ngồi xuống.Lúc trước, Giang Khải không hề để ý tới thứ trong tay chú Vương, bây giờ cầm lên, anh ta nhìn thấy có bốn hộp cơm ở trong đó.Trong bốn món này chắc chắn có ít nhất hai món cố ý làm cho anh ta, cũng không biết cô nấu cho mình món gì, nhưng điều có thể chắc chắn rằng sẽ không có hẹ.Giang Khải nghĩ rất tự tin, anh ta cầm túi đi vào phòng khách rồi nói: “Ông nội, Du Du nấu bốn món cho chúng ta.”Ông Giang không biết cô làm nhiều món ăn như thế, vì vậy đã lên tiếng: “Lần sau đừng làm nhiều món như vậy, sẽ mệt lắm đó.”“Ông nội Giang yên tâm, không mệt đâu ạ.” Bạch Du nhận lấy cái túi từ Giang Khải: “Đưa cho tôi là được rồi, tôi muốn tự giới thiệu những món này cho ông nội Giang.”Chu Thái Vân cười phụ họa: “Trước giờ Du Du Du vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, đã lâu bác không được ăn món Du Du nấu, hôm nay xem như được hưởng ké từ ông nội rồi.”Những người khác không khỏi cảm thấy hào hứng, tất cả đều mong chờ muốn nhìn xem rốt cuộc Bạch Du nấu món gì.Chỉ có Giang Hựu Ham nhếch mép cười, cô ta cảm thấy Bạch Du chính là một tên nịnh hót.Bạch Du không nói gì, dưới ánh mắt của mọi người, cô từ từ lấy bốn hộp cơm ở trong túi vải ra, sau đó lại xếp thành hình.TBCGiang Hựu Hàm đột nhiên hít mũi ngửi rồi nói: “Hình như tôi ngửi được mùi hẹ thì phải?”Vẻ mặt của Giang Khải cứng đờ.Lâu Tú Anh lại cười mắng: “Con là mũi chó hay sao hả, còn chưa mở hộp cơm mà đã ngửi được rồi sao? Du Du biết anh năm con không ăn được hẹ sao có thể nấu món có vị hẹ được chứ?”Vẻ mặt Giang Khải như thể vừa được cứu sống. Cũng đúng, sao Bạch Du có thể làm món ăn liên quan đến hẹ được chứ, vì để anh ta có thể vui vẻ mà cô cũng không ăn hẹ mà.Bạch Du vẫn không lên tiếng, cô mở hộp cơm *****ên ra rồi nói: “Ông Giang, đây là món thứ nhất cháu làm cho ông… Sủi cảo rau hẹ, vỏ mỏng nhân nhiều, chấm với giấm thơm ăn sẽ càng ngon hơn.”Mọi người: “...”Giang Khải: “...”Trong phòng khách yên lặng mất vài giây, sau đó tầm nhìn của mọi người đều hướng về Giang Khải.Vừa rồi Lâu Tú Anh mới nói Bạch Du biết Giang Khải không ăn hẹ, nhưng món *****ên mà cô làm lại là sủi cảo nhân hẹ, cái vả mặt này hình như hơi mạnh.Bạch Du làm như không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cô tiếp tục mở hộp cơm thứ hai ra: “Ông nội Giang, món thứ hai là bánh rau hẹ, ngon lắm đó ạ, vỏ bánh giòn, lát nữa ông nhớ ăn thêm vài cái nhé.”Mọi người: “...”Giang Khải: “...”Lại là một món liên quan đến rau hẹ, mọi người để ý sắc mặt của Giang Khải càng khó coi hơn.Bạch Du mấp máy môi, sau đó tiếp tục mở hộp cơm thứ ba ra: “Món thứ ba cũng là bánh rán, nhưng mà bánh rau hẹ vừa rồi, cháu làm nhân rau hẹ trứng gà, còn món thứ ba là bánh nhân rau hẹ thịt heo.”Nói xong, cô lấy đũa gắp một miếng bánh trong hộp cơm thứ ba lên: “Hình tam giác, nên món thứ ba có tên là bánh hẹ chiên.”Mọi người: “...”Giang Khải: “...”Được rồi!Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, ba món liên tiếp đều liên quan đến hẹ, chẳng lẽ món cuối cùng vẫn có hẹ sao?Còn sắc mặt của Giang Khải đã vô cùng khó coi.Bạch Du mở hộp cơm cuối cùng ra, cô nói: “Cuối cùng là món bánh trứng rán rau hẹ, mềm thơm, ông nội Giang, ông mau ăn cho nóng đi ạ?”

Giang Vũ nhíu mày.

Còn Giang Khải, tuy bây giờ vẫn bày ra cái mặt lạnh nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy rất vui sướng.

Nhất là khi được mặt anh em họ nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, lòng ham hư vinh của người đàn ông đã vô cùng thỏa mãn.

Vì vậy đã đứng lên rồi nói với Bạch Du: “Cô ngồi đi, tôi đi lấy đồ ăn cho.”

Có người tự nguyện làm việc giúp, đương nhiên Bạch Du sẽ không ngăn cản, cô lại ngồi xuống.

Lúc trước, Giang Khải không hề để ý tới thứ trong tay chú Vương, bây giờ cầm lên, anh ta nhìn thấy có bốn hộp cơm ở trong đó.

Trong bốn món này chắc chắn có ít nhất hai món cố ý làm cho anh ta, cũng không biết cô nấu cho mình món gì, nhưng điều có thể chắc chắn rằng sẽ không có hẹ.

Giang Khải nghĩ rất tự tin, anh ta cầm túi đi vào phòng khách rồi nói: “Ông nội, Du Du nấu bốn món cho chúng ta.”

Ông Giang không biết cô làm nhiều món ăn như thế, vì vậy đã lên tiếng: “Lần sau đừng làm nhiều món như vậy, sẽ mệt lắm đó.”

“Ông nội Giang yên tâm, không mệt đâu ạ.” Bạch Du nhận lấy cái túi từ Giang Khải: “Đưa cho tôi là được rồi, tôi muốn tự giới thiệu những món này cho ông nội Giang.”

Chu Thái Vân cười phụ họa: “Trước giờ Du Du Du vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, đã lâu bác không được ăn món Du Du nấu, hôm nay xem như được hưởng ké từ ông nội rồi.”

Những người khác không khỏi cảm thấy hào hứng, tất cả đều mong chờ muốn nhìn xem rốt cuộc Bạch Du nấu món gì.

Chỉ có Giang Hựu Ham nhếch mép cười, cô ta cảm thấy Bạch Du chính là một tên nịnh hót.

Bạch Du không nói gì, dưới ánh mắt của mọi người, cô từ từ lấy bốn hộp cơm ở trong túi vải ra, sau đó lại xếp thành hình.

TBC

Giang Hựu Hàm đột nhiên hít mũi ngửi rồi nói: “Hình như tôi ngửi được mùi hẹ thì phải?”

Vẻ mặt của Giang Khải cứng đờ.

Lâu Tú Anh lại cười mắng: “Con là mũi chó hay sao hả, còn chưa mở hộp cơm mà đã ngửi được rồi sao? Du Du biết anh năm con không ăn được hẹ sao có thể nấu món có vị hẹ được chứ?”

Vẻ mặt Giang Khải như thể vừa được cứu sống.

 

Cũng đúng, sao Bạch Du có thể làm món ăn liên quan đến hẹ được chứ, vì để anh ta có thể vui vẻ mà cô cũng không ăn hẹ mà.

Bạch Du vẫn không lên tiếng, cô mở hộp cơm *****ên ra rồi nói: “Ông Giang, đây là món thứ nhất cháu làm cho ông… Sủi cảo rau hẹ, vỏ mỏng nhân nhiều, chấm với giấm thơm ăn sẽ càng ngon hơn.”

Mọi người: “...”

Giang Khải: “...”

Trong phòng khách yên lặng mất vài giây, sau đó tầm nhìn của mọi người đều hướng về Giang Khải.

Vừa rồi Lâu Tú Anh mới nói Bạch Du biết Giang Khải không ăn hẹ, nhưng món *****ên mà cô làm lại là sủi cảo nhân hẹ, cái vả mặt này hình như hơi mạnh.

Bạch Du làm như không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cô tiếp tục mở hộp cơm thứ hai ra: “Ông nội Giang, món thứ hai là bánh rau hẹ, ngon lắm đó ạ, vỏ bánh giòn, lát nữa ông nhớ ăn thêm vài cái nhé.”

Mọi người: “...”

Giang Khải: “...”

Lại là một món liên quan đến rau hẹ, mọi người để ý sắc mặt của Giang Khải càng khó coi hơn.

Bạch Du mấp máy môi, sau đó tiếp tục mở hộp cơm thứ ba ra: “Món thứ ba cũng là bánh rán, nhưng mà bánh rau hẹ vừa rồi, cháu làm nhân rau hẹ trứng gà, còn món thứ ba là bánh nhân rau hẹ thịt heo.”

Nói xong, cô lấy đũa gắp một miếng bánh trong hộp cơm thứ ba lên: “Hình tam giác, nên món thứ ba có tên là bánh hẹ chiên.”

Mọi người: “...”

Giang Khải: “...”

Được rồi!

Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, ba món liên tiếp đều liên quan đến hẹ, chẳng lẽ món cuối cùng vẫn có hẹ sao?

Còn sắc mặt của Giang Khải đã vô cùng khó coi.

Bạch Du mở hộp cơm cuối cùng ra, cô nói: “Cuối cùng là món bánh trứng rán rau hẹ, mềm thơm, ông nội Giang, ông mau ăn cho nóng đi ạ?”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Giang Vũ nhíu mày.Còn Giang Khải, tuy bây giờ vẫn bày ra cái mặt lạnh nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy rất vui sướng.Nhất là khi được mặt anh em họ nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, lòng ham hư vinh của người đàn ông đã vô cùng thỏa mãn.Vì vậy đã đứng lên rồi nói với Bạch Du: “Cô ngồi đi, tôi đi lấy đồ ăn cho.”Có người tự nguyện làm việc giúp, đương nhiên Bạch Du sẽ không ngăn cản, cô lại ngồi xuống.Lúc trước, Giang Khải không hề để ý tới thứ trong tay chú Vương, bây giờ cầm lên, anh ta nhìn thấy có bốn hộp cơm ở trong đó.Trong bốn món này chắc chắn có ít nhất hai món cố ý làm cho anh ta, cũng không biết cô nấu cho mình món gì, nhưng điều có thể chắc chắn rằng sẽ không có hẹ.Giang Khải nghĩ rất tự tin, anh ta cầm túi đi vào phòng khách rồi nói: “Ông nội, Du Du nấu bốn món cho chúng ta.”Ông Giang không biết cô làm nhiều món ăn như thế, vì vậy đã lên tiếng: “Lần sau đừng làm nhiều món như vậy, sẽ mệt lắm đó.”“Ông nội Giang yên tâm, không mệt đâu ạ.” Bạch Du nhận lấy cái túi từ Giang Khải: “Đưa cho tôi là được rồi, tôi muốn tự giới thiệu những món này cho ông nội Giang.”Chu Thái Vân cười phụ họa: “Trước giờ Du Du Du vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, đã lâu bác không được ăn món Du Du nấu, hôm nay xem như được hưởng ké từ ông nội rồi.”Những người khác không khỏi cảm thấy hào hứng, tất cả đều mong chờ muốn nhìn xem rốt cuộc Bạch Du nấu món gì.Chỉ có Giang Hựu Ham nhếch mép cười, cô ta cảm thấy Bạch Du chính là một tên nịnh hót.Bạch Du không nói gì, dưới ánh mắt của mọi người, cô từ từ lấy bốn hộp cơm ở trong túi vải ra, sau đó lại xếp thành hình.TBCGiang Hựu Hàm đột nhiên hít mũi ngửi rồi nói: “Hình như tôi ngửi được mùi hẹ thì phải?”Vẻ mặt của Giang Khải cứng đờ.Lâu Tú Anh lại cười mắng: “Con là mũi chó hay sao hả, còn chưa mở hộp cơm mà đã ngửi được rồi sao? Du Du biết anh năm con không ăn được hẹ sao có thể nấu món có vị hẹ được chứ?”Vẻ mặt Giang Khải như thể vừa được cứu sống. Cũng đúng, sao Bạch Du có thể làm món ăn liên quan đến hẹ được chứ, vì để anh ta có thể vui vẻ mà cô cũng không ăn hẹ mà.Bạch Du vẫn không lên tiếng, cô mở hộp cơm *****ên ra rồi nói: “Ông Giang, đây là món thứ nhất cháu làm cho ông… Sủi cảo rau hẹ, vỏ mỏng nhân nhiều, chấm với giấm thơm ăn sẽ càng ngon hơn.”Mọi người: “...”Giang Khải: “...”Trong phòng khách yên lặng mất vài giây, sau đó tầm nhìn của mọi người đều hướng về Giang Khải.Vừa rồi Lâu Tú Anh mới nói Bạch Du biết Giang Khải không ăn hẹ, nhưng món *****ên mà cô làm lại là sủi cảo nhân hẹ, cái vả mặt này hình như hơi mạnh.Bạch Du làm như không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cô tiếp tục mở hộp cơm thứ hai ra: “Ông nội Giang, món thứ hai là bánh rau hẹ, ngon lắm đó ạ, vỏ bánh giòn, lát nữa ông nhớ ăn thêm vài cái nhé.”Mọi người: “...”Giang Khải: “...”Lại là một món liên quan đến rau hẹ, mọi người để ý sắc mặt của Giang Khải càng khó coi hơn.Bạch Du mấp máy môi, sau đó tiếp tục mở hộp cơm thứ ba ra: “Món thứ ba cũng là bánh rán, nhưng mà bánh rau hẹ vừa rồi, cháu làm nhân rau hẹ trứng gà, còn món thứ ba là bánh nhân rau hẹ thịt heo.”Nói xong, cô lấy đũa gắp một miếng bánh trong hộp cơm thứ ba lên: “Hình tam giác, nên món thứ ba có tên là bánh hẹ chiên.”Mọi người: “...”Giang Khải: “...”Được rồi!Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, ba món liên tiếp đều liên quan đến hẹ, chẳng lẽ món cuối cùng vẫn có hẹ sao?Còn sắc mặt của Giang Khải đã vô cùng khó coi.Bạch Du mở hộp cơm cuối cùng ra, cô nói: “Cuối cùng là món bánh trứng rán rau hẹ, mềm thơm, ông nội Giang, ông mau ăn cho nóng đi ạ?”

Chương 89: Chương 89