"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 92: Chương 92
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nói xong, Bạch Du lấy vài tấm ảnh ở trong túi đeo vai ra: “Đây là những bức ảnh cháu mới nhận được gần đây, mọi người xem đi.”Những bức ảnh rơi xuống bàn, bức *****ên là ảnh Giang Khải ôm Tần Tâm Hủy, hai người nhìn nhau đắm đuối.Như dầu sôi trong nồi, mọi người lập tức bùng nổ.Vậy mà Giang Khải lại có quan hệ nam nữ với chị họ của Bạch Du!Hai người này còn ôm ấp dưới sảnh lớn, thật là không biết xấu hổ mà!Anh ta còn hại Bạch Du ngã xe đạp, rõ ràng không những không biết xấu hổ mà còn muốn mạng của người ta mà!Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mọi người, ngay sau đó đã thấy ông Giang cầm chiếc chén ở trên bàn lên ném vào Giang Khải, chiếc chén bay ra ngoài rồi đập vào trán Giang Khải.Một tiếng “Choang” vang lên.Chiếc chén rơi xuống đất và vỡ thành từng mảnh.Trán Giang Khải không chảy m.á.u nhưng lại lập tức sưng vù lên.TBCGiang Hựu Hàm hoảng sợ hét lên, cô ta muốn lên tiếng cầu xin giúp anh năm nhưng lại bị Lâu Tú Anh đè lại.Bây giờ ông Giang đang tức giận, cho dù là ai cầu xin cũng vô dụng.Bà ta biết ông ấy yêu thương Bạch Du, chỉ không ngờ ông ấy lại thiên vị như thế, chỉ dựa vào một câu nói của Bạch Du mà đã phán tội c.h.ế.t cho Giang Khải, đến một cơ hội giải thích cũng không cho.Sắc mặt Giang Khải trắng bệch như tờ giấy, vốn dĩ anh ta có thể tránh khỏi cái chén bị ông Giang ném vào mình, nhưng mà anh ta không dám.Bây giờ, điều khiến anh ta lo lắng hơn đó là ông ấy sẽ xử lý anh ta như thế nào. Ông Giang trầm mặt quát: “Ông còn chưa c.h.ế.t mà cháu đã bắt nạt Du Du như thế, nếu ông c.h.ế.t rồi, chẳng phải cháu sẽ lên trời luôn sao? Bây giờ, cút ra ngoài quỳ cho ông, khi nào nghĩ rõ mới được vào!”Giang Khải không biết nên làm gì mà nhìn Lâu Tú Anh, khi thấy bà ta khẽ lắc đầu với mình, sắc mặt của Giang Khải càng trắng hơn, cuối cùng anh ta cúi đầu đi ra ngoài.Ngoài trời còn đang mưa, mặc dù cơn mưa không to nhưng với loại người có cái tôi cao như Giang Khải mà nói, bị trách mắng lại còn bị phạt quỳ ở trước mặt mọi người, điều này còn khó chịu hơn cả việc g.i.ế.c anh ta.Phòng khách yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.Ông Giang xấu hổ nói: “Du Du, chuyện Giang Khải có lỗi với cháu, nhà họ Giang sẽ cho cháu một công đạo, nhưng chuyện hôn ước giữa hai nhà Giang Bạch, cháu theo ông tới thư phòng đi, ông sẽ kể cho cháu một chuyện cũ. Nếu sau khi nghe xong mà cháu vẫn kiên trì muốn giải trừ hôn ước, vậy ông nội Giang sẽ nghe cháu.”Giang Khải và đám anh em nghe thấy lời này của ông Giang, ai nấy để đỏ mắt với sắc mặt nặng nề.Lứa còn nhỏ của nhà họ Giang thì hai mặt nhìn nhau.Bạch Du từng nghe thấy cha mình nhắc đến chuyện này, vì vậy cũng không kinh ngạc, cô gật đầu nói: “Vâng ạ.”**Thư phòng của ông Giang là nơi con cháu của nhà họ Giang không được tùy tiện tiến vào, khi còn bé, Bạch Du từng được ông Giang dắt vào một lần.Qua nhiều năm, thư phòng không thay đổi nhiều, chỉ có số lượng sách nhiều hơn, toàn bộ giá sách đều chật ních.Bạch Du nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời tầm mắt, dưới sự ra hiệu của ông Giang, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ấy.Ông Giang hỏi cô có muốn uống trà không, Bạch Du nói không cần, sau đó ông ấy đứng lên đi tới trước một giá sách, lấy một chiếc chìa khoá ra rồi mở một ngăn kéo, sau đó, lấy một cái ảnh chụp ra.Bạch Du tưởng rằng đó là ảnh của bà Giang, nhưng lại không ngờ đó là ảnh của một cô bé.Cô bé này mới chỉ khoảng bảy, tám tháng, mặc một chiếc váy màu xanh dương, cài bờm tóc, đôi mắt to tròn như nho đen, trong tay cô bé cầm một quả táo còn to hơn mặt mình và nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng trắng, trông rất đáng yêu.
Nói xong, Bạch Du lấy vài tấm ảnh ở trong túi đeo vai ra: “Đây là những bức ảnh cháu mới nhận được gần đây, mọi người xem đi.”
Những bức ảnh rơi xuống bàn, bức *****ên là ảnh Giang Khải ôm Tần Tâm Hủy, hai người nhìn nhau đắm đuối.
Như dầu sôi trong nồi, mọi người lập tức bùng nổ.
Vậy mà Giang Khải lại có quan hệ nam nữ với chị họ của Bạch Du!
Hai người này còn ôm ấp dưới sảnh lớn, thật là không biết xấu hổ mà!
Anh ta còn hại Bạch Du ngã xe đạp, rõ ràng không những không biết xấu hổ mà còn muốn mạng của người ta mà!
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mọi người, ngay sau đó đã thấy ông Giang cầm chiếc chén ở trên bàn lên ném vào Giang Khải, chiếc chén bay ra ngoài rồi đập vào trán Giang Khải.
Một tiếng “Choang” vang lên.
Chiếc chén rơi xuống đất và vỡ thành từng mảnh.
Trán Giang Khải không chảy m.á.u nhưng lại lập tức sưng vù lên.
TBC
Giang Hựu Hàm hoảng sợ hét lên, cô ta muốn lên tiếng cầu xin giúp anh năm nhưng lại bị Lâu Tú Anh đè lại.
Bây giờ ông Giang đang tức giận, cho dù là ai cầu xin cũng vô dụng.
Bà ta biết ông ấy yêu thương Bạch Du, chỉ không ngờ ông ấy lại thiên vị như thế, chỉ dựa vào một câu nói của Bạch Du mà đã phán tội c.h.ế.t cho Giang Khải, đến một cơ hội giải thích cũng không cho.
Sắc mặt Giang Khải trắng bệch như tờ giấy, vốn dĩ anh ta có thể tránh khỏi cái chén bị ông Giang ném vào mình, nhưng mà anh ta không dám.
Bây giờ, điều khiến anh ta lo lắng hơn đó là ông ấy sẽ xử lý anh ta như thế nào.
Ông Giang trầm mặt quát: “Ông còn chưa c.h.ế.t mà cháu đã bắt nạt Du Du như thế, nếu ông c.h.ế.t rồi, chẳng phải cháu sẽ lên trời luôn sao? Bây giờ, cút ra ngoài quỳ cho ông, khi nào nghĩ rõ mới được vào!”
Giang Khải không biết nên làm gì mà nhìn Lâu Tú Anh, khi thấy bà ta khẽ lắc đầu với mình, sắc mặt của Giang Khải càng trắng hơn, cuối cùng anh ta cúi đầu đi ra ngoài.
Ngoài trời còn đang mưa, mặc dù cơn mưa không to nhưng với loại người có cái tôi cao như Giang Khải mà nói, bị trách mắng lại còn bị phạt quỳ ở trước mặt mọi người, điều này còn khó chịu hơn cả việc g.i.ế.c anh ta.
Phòng khách yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Ông Giang xấu hổ nói: “Du Du, chuyện Giang Khải có lỗi với cháu, nhà họ Giang sẽ cho cháu một công đạo, nhưng chuyện hôn ước giữa hai nhà Giang Bạch, cháu theo ông tới thư phòng đi, ông sẽ kể cho cháu một chuyện cũ. Nếu sau khi nghe xong mà cháu vẫn kiên trì muốn giải trừ hôn ước, vậy ông nội Giang sẽ nghe cháu.”
Giang Khải và đám anh em nghe thấy lời này của ông Giang, ai nấy để đỏ mắt với sắc mặt nặng nề.
Lứa còn nhỏ của nhà họ Giang thì hai mặt nhìn nhau.
Bạch Du từng nghe thấy cha mình nhắc đến chuyện này, vì vậy cũng không kinh ngạc, cô gật đầu nói: “Vâng ạ.”
**
Thư phòng của ông Giang là nơi con cháu của nhà họ Giang không được tùy tiện tiến vào, khi còn bé, Bạch Du từng được ông Giang dắt vào một lần.
Qua nhiều năm, thư phòng không thay đổi nhiều, chỉ có số lượng sách nhiều hơn, toàn bộ giá sách đều chật ních.
Bạch Du nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời tầm mắt, dưới sự ra hiệu của ông Giang, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ấy.
Ông Giang hỏi cô có muốn uống trà không, Bạch Du nói không cần, sau đó ông ấy đứng lên đi tới trước một giá sách, lấy một chiếc chìa khoá ra rồi mở một ngăn kéo, sau đó, lấy một cái ảnh chụp ra.
Bạch Du tưởng rằng đó là ảnh của bà Giang, nhưng lại không ngờ đó là ảnh của một cô bé.
Cô bé này mới chỉ khoảng bảy, tám tháng, mặc một chiếc váy màu xanh dương, cài bờm tóc, đôi mắt to tròn như nho đen, trong tay cô bé cầm một quả táo còn to hơn mặt mình và nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng trắng, trông rất đáng yêu.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nói xong, Bạch Du lấy vài tấm ảnh ở trong túi đeo vai ra: “Đây là những bức ảnh cháu mới nhận được gần đây, mọi người xem đi.”Những bức ảnh rơi xuống bàn, bức *****ên là ảnh Giang Khải ôm Tần Tâm Hủy, hai người nhìn nhau đắm đuối.Như dầu sôi trong nồi, mọi người lập tức bùng nổ.Vậy mà Giang Khải lại có quan hệ nam nữ với chị họ của Bạch Du!Hai người này còn ôm ấp dưới sảnh lớn, thật là không biết xấu hổ mà!Anh ta còn hại Bạch Du ngã xe đạp, rõ ràng không những không biết xấu hổ mà còn muốn mạng của người ta mà!Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mọi người, ngay sau đó đã thấy ông Giang cầm chiếc chén ở trên bàn lên ném vào Giang Khải, chiếc chén bay ra ngoài rồi đập vào trán Giang Khải.Một tiếng “Choang” vang lên.Chiếc chén rơi xuống đất và vỡ thành từng mảnh.Trán Giang Khải không chảy m.á.u nhưng lại lập tức sưng vù lên.TBCGiang Hựu Hàm hoảng sợ hét lên, cô ta muốn lên tiếng cầu xin giúp anh năm nhưng lại bị Lâu Tú Anh đè lại.Bây giờ ông Giang đang tức giận, cho dù là ai cầu xin cũng vô dụng.Bà ta biết ông ấy yêu thương Bạch Du, chỉ không ngờ ông ấy lại thiên vị như thế, chỉ dựa vào một câu nói của Bạch Du mà đã phán tội c.h.ế.t cho Giang Khải, đến một cơ hội giải thích cũng không cho.Sắc mặt Giang Khải trắng bệch như tờ giấy, vốn dĩ anh ta có thể tránh khỏi cái chén bị ông Giang ném vào mình, nhưng mà anh ta không dám.Bây giờ, điều khiến anh ta lo lắng hơn đó là ông ấy sẽ xử lý anh ta như thế nào. Ông Giang trầm mặt quát: “Ông còn chưa c.h.ế.t mà cháu đã bắt nạt Du Du như thế, nếu ông c.h.ế.t rồi, chẳng phải cháu sẽ lên trời luôn sao? Bây giờ, cút ra ngoài quỳ cho ông, khi nào nghĩ rõ mới được vào!”Giang Khải không biết nên làm gì mà nhìn Lâu Tú Anh, khi thấy bà ta khẽ lắc đầu với mình, sắc mặt của Giang Khải càng trắng hơn, cuối cùng anh ta cúi đầu đi ra ngoài.Ngoài trời còn đang mưa, mặc dù cơn mưa không to nhưng với loại người có cái tôi cao như Giang Khải mà nói, bị trách mắng lại còn bị phạt quỳ ở trước mặt mọi người, điều này còn khó chịu hơn cả việc g.i.ế.c anh ta.Phòng khách yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.Ông Giang xấu hổ nói: “Du Du, chuyện Giang Khải có lỗi với cháu, nhà họ Giang sẽ cho cháu một công đạo, nhưng chuyện hôn ước giữa hai nhà Giang Bạch, cháu theo ông tới thư phòng đi, ông sẽ kể cho cháu một chuyện cũ. Nếu sau khi nghe xong mà cháu vẫn kiên trì muốn giải trừ hôn ước, vậy ông nội Giang sẽ nghe cháu.”Giang Khải và đám anh em nghe thấy lời này của ông Giang, ai nấy để đỏ mắt với sắc mặt nặng nề.Lứa còn nhỏ của nhà họ Giang thì hai mặt nhìn nhau.Bạch Du từng nghe thấy cha mình nhắc đến chuyện này, vì vậy cũng không kinh ngạc, cô gật đầu nói: “Vâng ạ.”**Thư phòng của ông Giang là nơi con cháu của nhà họ Giang không được tùy tiện tiến vào, khi còn bé, Bạch Du từng được ông Giang dắt vào một lần.Qua nhiều năm, thư phòng không thay đổi nhiều, chỉ có số lượng sách nhiều hơn, toàn bộ giá sách đều chật ních.Bạch Du nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời tầm mắt, dưới sự ra hiệu của ông Giang, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ấy.Ông Giang hỏi cô có muốn uống trà không, Bạch Du nói không cần, sau đó ông ấy đứng lên đi tới trước một giá sách, lấy một chiếc chìa khoá ra rồi mở một ngăn kéo, sau đó, lấy một cái ảnh chụp ra.Bạch Du tưởng rằng đó là ảnh của bà Giang, nhưng lại không ngờ đó là ảnh của một cô bé.Cô bé này mới chỉ khoảng bảy, tám tháng, mặc một chiếc váy màu xanh dương, cài bờm tóc, đôi mắt to tròn như nho đen, trong tay cô bé cầm một quả táo còn to hơn mặt mình và nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng trắng, trông rất đáng yêu.