"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 96: Chương 96
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bởi vì thời tiết nên thuyền đi từ bến cảng của thành phố Quảng tới đảo Quỳnh Châu chậm hơn hai ngày.Qua ba mươi tiếng đi thuyền trên biển, cuối cùng hai người Giang Lâm và Cát Đại Xuyên đã tới đảo Quỳnh Châu trước trời tối.Bầu trời ráng chiều như bị hắt nước cam khiến cả bầu trời lẫn biển cả đều nhuộm đỏ, trời biển một màu, tiếng kèn lệnh từ bến tàu truyền ra, gió đêm bắt đầu thổi, những gợn sóng biển liên tục lóe ánh vàng như thể được ai đó rắc vàng xuống biển, đẹp không tả xiết.Đây là lần *****ên Cát Đại Xuyên nhìn thấy khung cảnh này, nhất thời quên mất đi sự mỏi mệt, anh ấy đánh giá xung quanh, chỉ hận không thể thu cảnh sắc này vào mắt, nhưng mà chẳng mấy chốc, anh ấy đã phát hiện có điều gì đó không đúng.Đó chính là ở trên bờ có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, ai nấy đều ăn mặc gọn gàng, tóc ngắn thì kẹp tóc vén sang ngang, tóc dài thì tết thành bím, tất cả đều mặc váy, khi gió biển thổi qua, mép váy bồng bềnh lập tức tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp.Thỉnh thoảng, những cô gái này sẽ nhìn về phía Cát Đại Xuyên, hai má vì kích động mà đỏ ửng.Cát Đại Xuyên cho rằng họ đang nhìn mình, anh ấy gãi tai nói: “Thật không ngờ con gái ở đảo Quỳnh Châu lại nhiệt tình hơn cả con gái ở thành phố đó, thật ra tôi cũng chỉ đẹp trai hơn người bình thường một chút thôi mà.”TBCBởi vì anh ấy không bỏ ra được năm đồng cho bà mối nên bà mối ở thành phố không muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy, mãi mới có một đối tượng thì lại bởi vì món đậu tương mà không còn, hơn nữa còn có biệt danh “mười tám cái rắm”.Anh ấy còn tưởng rằng đời này mình sẽ không thể tìm được người yêu nữa, không ngờ lại có rất nhiều cô gái ở đảo Quỳnh Châu thích mình như thế, nói không chừng một trong số đó sẽ là vợ của anh ấy, haha…Binh sĩ đứng gác ở đó nghe thấy vậy thì chỉ hận không thể dội nước cho anh ấy tỉnh lại: “Nghĩ gì vậy, người ta nhìn phó đoàn Giang chứ không phải là nhìn anh!”Cát Đại Xuyên kinh ngạc: “Phó đoàn Giang đã có vợ rồi, tại sao các cô ấy lại nhìn phó đoàn Giang chứ?”Binh sĩ đứng gác còn kinh ngạc hơn cả anh ấy: “Cái gì, phó đoàn Giang có vợ rồi hả?”Phó đoàn Giang mới về thành phố được vài ngày, sau nhanh như thế đã có vợ rồi?Cát Đại Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, chẳng lẽ mọi người không biết sao?”Binh sĩ đứng gác lắc đầu.Các cô gái cách đó không xa cũng lắc đầu.Cát Đại Xuyên lại chắc chắn nói thêm lần nữa: “Phó đoàn Giang có vợ rồi, mọi người đừng nhìn cậu ấy nữa.” Phó đoàn Giang không chỉ đã có vợ, mà còn có cả con gái rồi.Phó đoàn Giang còn bỏ ba mươi ba đồng ra để mua đặc sản cho con gái nữa.Chẳng mấy chốc, tin tức Giang Lâm có vợ đã truyền đi khắp đảo Quỳnh Châu.Trái tim của các cô gái như vỡ ra từng mảnh.Sau khi ông Giang bảo chú Vương đưa Bạch Du về, ông ấy đột nhiên nhớ tới mình còn có một người cháu trai chưa cưới, vì vậy đã gọi điện tới đảo Quỳnh Châu.Khi nhận được điện thoại của ông ấy, Giang Lâm đang tăng ca ở văn phòng.Anh là phó đoàn trưởng, vì vậy trong văn phòng có máy riêng.Ông Giang nói thằng, câu *****ên đã nói với anh: “Bây giờ, cháu có yêu cô gái nào không?”Giang Lâm run lên: “Không ạ.”“Không có thì tốt, Du Du chia tay với Giang Khải rồi, chuẩn bị chọn một người trong số các cháu làm người yêu.”Giang Lâm: “?”Ông Giang: “Chỉ thông báo cho cháu thôi, cháu không cần để trong lòng đâu, dù sau cháu so với các em trai thì hơi già rồi, Du Du chưa chắc sẽ để ý tới cháu.”Cháu hơi già rồi. Già rồi. Già…Sau khi cúp điện thoại, lần *****ên trên gương mặt đẹp trai của Giang Lâm xuất hiện vẻ hoang mang.Khi trở về đại viện quân khu, mưa đã tạnh.Bạch Du uyển chuyển từ chối ý định muốn đưa cô về của chú Vương, cô chậm rãi đi trên con đường lát gạch xanh cũ kĩ, hoa quế vàng óng rơi xuống nền gạch ẩm ướt.
Bởi vì thời tiết nên thuyền đi từ bến cảng của thành phố Quảng tới đảo Quỳnh Châu chậm hơn hai ngày.
Qua ba mươi tiếng đi thuyền trên biển, cuối cùng hai người Giang Lâm và Cát Đại Xuyên đã tới đảo Quỳnh Châu trước trời tối.
Bầu trời ráng chiều như bị hắt nước cam khiến cả bầu trời lẫn biển cả đều nhuộm đỏ, trời biển một màu, tiếng kèn lệnh từ bến tàu truyền ra, gió đêm bắt đầu thổi, những gợn sóng biển liên tục lóe ánh vàng như thể được ai đó rắc vàng xuống biển, đẹp không tả xiết.
Đây là lần *****ên Cát Đại Xuyên nhìn thấy khung cảnh này, nhất thời quên mất đi sự mỏi mệt, anh ấy đánh giá xung quanh, chỉ hận không thể thu cảnh sắc này vào mắt, nhưng mà chẳng mấy chốc, anh ấy đã phát hiện có điều gì đó không đúng.
Đó chính là ở trên bờ có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, ai nấy đều ăn mặc gọn gàng, tóc ngắn thì kẹp tóc vén sang ngang, tóc dài thì tết thành bím, tất cả đều mặc váy, khi gió biển thổi qua, mép váy bồng bềnh lập tức tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp.
Thỉnh thoảng, những cô gái này sẽ nhìn về phía Cát Đại Xuyên, hai má vì kích động mà đỏ ửng.
Cát Đại Xuyên cho rằng họ đang nhìn mình, anh ấy gãi tai nói: “Thật không ngờ con gái ở đảo Quỳnh Châu lại nhiệt tình hơn cả con gái ở thành phố đó, thật ra tôi cũng chỉ đẹp trai hơn người bình thường một chút thôi mà.”
TBC
Bởi vì anh ấy không bỏ ra được năm đồng cho bà mối nên bà mối ở thành phố không muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy, mãi mới có một đối tượng thì lại bởi vì món đậu tương mà không còn, hơn nữa còn có biệt danh “mười tám cái rắm”.
Anh ấy còn tưởng rằng đời này mình sẽ không thể tìm được người yêu nữa, không ngờ lại có rất nhiều cô gái ở đảo Quỳnh Châu thích mình như thế, nói không chừng một trong số đó sẽ là vợ của anh ấy, haha…
Binh sĩ đứng gác ở đó nghe thấy vậy thì chỉ hận không thể dội nước cho anh ấy tỉnh lại: “Nghĩ gì vậy, người ta nhìn phó đoàn Giang chứ không phải là nhìn anh!”
Cát Đại Xuyên kinh ngạc: “Phó đoàn Giang đã có vợ rồi, tại sao các cô ấy lại nhìn phó đoàn Giang chứ?”
Binh sĩ đứng gác còn kinh ngạc hơn cả anh ấy: “Cái gì, phó đoàn Giang có vợ rồi hả?”
Phó đoàn Giang mới về thành phố được vài ngày, sau nhanh như thế đã có vợ rồi?
Cát Đại Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, chẳng lẽ mọi người không biết sao?”
Binh sĩ đứng gác lắc đầu.
Các cô gái cách đó không xa cũng lắc đầu.
Cát Đại Xuyên lại chắc chắn nói thêm lần nữa: “Phó đoàn Giang có vợ rồi, mọi người đừng nhìn cậu ấy nữa.”
Phó đoàn Giang không chỉ đã có vợ, mà còn có cả con gái rồi.
Phó đoàn Giang còn bỏ ba mươi ba đồng ra để mua đặc sản cho con gái nữa.
Chẳng mấy chốc, tin tức Giang Lâm có vợ đã truyền đi khắp đảo Quỳnh Châu.
Trái tim của các cô gái như vỡ ra từng mảnh.
Sau khi ông Giang bảo chú Vương đưa Bạch Du về, ông ấy đột nhiên nhớ tới mình còn có một người cháu trai chưa cưới, vì vậy đã gọi điện tới đảo Quỳnh Châu.
Khi nhận được điện thoại của ông ấy, Giang Lâm đang tăng ca ở văn phòng.
Anh là phó đoàn trưởng, vì vậy trong văn phòng có máy riêng.
Ông Giang nói thằng, câu *****ên đã nói với anh: “Bây giờ, cháu có yêu cô gái nào không?”
Giang Lâm run lên: “Không ạ.”
“Không có thì tốt, Du Du chia tay với Giang Khải rồi, chuẩn bị chọn một người trong số các cháu làm người yêu.”
Giang Lâm: “?”
Ông Giang: “Chỉ thông báo cho cháu thôi, cháu không cần để trong lòng đâu, dù sau cháu so với các em trai thì hơi già rồi, Du Du chưa chắc sẽ để ý tới cháu.”
Cháu hơi già rồi. Già rồi. Già…
Sau khi cúp điện thoại, lần *****ên trên gương mặt đẹp trai của Giang Lâm xuất hiện vẻ hoang mang.
Khi trở về đại viện quân khu, mưa đã tạnh.
Bạch Du uyển chuyển từ chối ý định muốn đưa cô về của chú Vương, cô chậm rãi đi trên con đường lát gạch xanh cũ kĩ, hoa quế vàng óng rơi xuống nền gạch ẩm ướt.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bởi vì thời tiết nên thuyền đi từ bến cảng của thành phố Quảng tới đảo Quỳnh Châu chậm hơn hai ngày.Qua ba mươi tiếng đi thuyền trên biển, cuối cùng hai người Giang Lâm và Cát Đại Xuyên đã tới đảo Quỳnh Châu trước trời tối.Bầu trời ráng chiều như bị hắt nước cam khiến cả bầu trời lẫn biển cả đều nhuộm đỏ, trời biển một màu, tiếng kèn lệnh từ bến tàu truyền ra, gió đêm bắt đầu thổi, những gợn sóng biển liên tục lóe ánh vàng như thể được ai đó rắc vàng xuống biển, đẹp không tả xiết.Đây là lần *****ên Cát Đại Xuyên nhìn thấy khung cảnh này, nhất thời quên mất đi sự mỏi mệt, anh ấy đánh giá xung quanh, chỉ hận không thể thu cảnh sắc này vào mắt, nhưng mà chẳng mấy chốc, anh ấy đã phát hiện có điều gì đó không đúng.Đó chính là ở trên bờ có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, ai nấy đều ăn mặc gọn gàng, tóc ngắn thì kẹp tóc vén sang ngang, tóc dài thì tết thành bím, tất cả đều mặc váy, khi gió biển thổi qua, mép váy bồng bềnh lập tức tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp.Thỉnh thoảng, những cô gái này sẽ nhìn về phía Cát Đại Xuyên, hai má vì kích động mà đỏ ửng.Cát Đại Xuyên cho rằng họ đang nhìn mình, anh ấy gãi tai nói: “Thật không ngờ con gái ở đảo Quỳnh Châu lại nhiệt tình hơn cả con gái ở thành phố đó, thật ra tôi cũng chỉ đẹp trai hơn người bình thường một chút thôi mà.”TBCBởi vì anh ấy không bỏ ra được năm đồng cho bà mối nên bà mối ở thành phố không muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy, mãi mới có một đối tượng thì lại bởi vì món đậu tương mà không còn, hơn nữa còn có biệt danh “mười tám cái rắm”.Anh ấy còn tưởng rằng đời này mình sẽ không thể tìm được người yêu nữa, không ngờ lại có rất nhiều cô gái ở đảo Quỳnh Châu thích mình như thế, nói không chừng một trong số đó sẽ là vợ của anh ấy, haha…Binh sĩ đứng gác ở đó nghe thấy vậy thì chỉ hận không thể dội nước cho anh ấy tỉnh lại: “Nghĩ gì vậy, người ta nhìn phó đoàn Giang chứ không phải là nhìn anh!”Cát Đại Xuyên kinh ngạc: “Phó đoàn Giang đã có vợ rồi, tại sao các cô ấy lại nhìn phó đoàn Giang chứ?”Binh sĩ đứng gác còn kinh ngạc hơn cả anh ấy: “Cái gì, phó đoàn Giang có vợ rồi hả?”Phó đoàn Giang mới về thành phố được vài ngày, sau nhanh như thế đã có vợ rồi?Cát Đại Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, chẳng lẽ mọi người không biết sao?”Binh sĩ đứng gác lắc đầu.Các cô gái cách đó không xa cũng lắc đầu.Cát Đại Xuyên lại chắc chắn nói thêm lần nữa: “Phó đoàn Giang có vợ rồi, mọi người đừng nhìn cậu ấy nữa.” Phó đoàn Giang không chỉ đã có vợ, mà còn có cả con gái rồi.Phó đoàn Giang còn bỏ ba mươi ba đồng ra để mua đặc sản cho con gái nữa.Chẳng mấy chốc, tin tức Giang Lâm có vợ đã truyền đi khắp đảo Quỳnh Châu.Trái tim của các cô gái như vỡ ra từng mảnh.Sau khi ông Giang bảo chú Vương đưa Bạch Du về, ông ấy đột nhiên nhớ tới mình còn có một người cháu trai chưa cưới, vì vậy đã gọi điện tới đảo Quỳnh Châu.Khi nhận được điện thoại của ông ấy, Giang Lâm đang tăng ca ở văn phòng.Anh là phó đoàn trưởng, vì vậy trong văn phòng có máy riêng.Ông Giang nói thằng, câu *****ên đã nói với anh: “Bây giờ, cháu có yêu cô gái nào không?”Giang Lâm run lên: “Không ạ.”“Không có thì tốt, Du Du chia tay với Giang Khải rồi, chuẩn bị chọn một người trong số các cháu làm người yêu.”Giang Lâm: “?”Ông Giang: “Chỉ thông báo cho cháu thôi, cháu không cần để trong lòng đâu, dù sau cháu so với các em trai thì hơi già rồi, Du Du chưa chắc sẽ để ý tới cháu.”Cháu hơi già rồi. Già rồi. Già…Sau khi cúp điện thoại, lần *****ên trên gương mặt đẹp trai của Giang Lâm xuất hiện vẻ hoang mang.Khi trở về đại viện quân khu, mưa đã tạnh.Bạch Du uyển chuyển từ chối ý định muốn đưa cô về của chú Vương, cô chậm rãi đi trên con đường lát gạch xanh cũ kĩ, hoa quế vàng óng rơi xuống nền gạch ẩm ướt.