"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 98: Chương 98
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bà Bạch: “?”Bạch Phi Bằng: “?”Cân nhắc các anh em khác của Giang Khải?Từ “các” này đã nói rõ người được cân nhắc không chỉ có một.Bà Bạch tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ: “Ông ấy nói vậy thật sao? Còn nữa, ông ấy có nói là mấy anh em nào của Giang Khải không?”Bạch Du: “Ông nội Giang nói chỉ cần là đối tượng chưa kết hôn, tuổi tác phù hợp thì đều mặc cháu lựa chọn, cháu nhìn trúng ai thì chọn người đó.”Bà Bạch “?”Bạch Phi Bằng: “?”Coi trọng ai thì chọn người đó… Như thể chọn cải trắng vậy?Sau khi tiếp nhận thông tin nay Bạch Phi Bằng lo lắng hỏi: “Mấy anh em kia của Giang Khải nói thế nào, có ai không vui không?”Bạch Du gãi mặt: “Không ạ.”“...”Hai mẹ con bà Bạch và Bạch Phi Bằng nhìn nhau.Mặc dù việc này hơi xấu hổ, nhưng nếu nhà họ Giang đã không thèm để ý thì bọn họ cũng không còn gì để nói.Con cháu nhà họ Giang dù là ai đều ưu tú hơn người bình thường, huống hồ việc này còn có ông Giang che chở, vì vậy mối hôn sự này không phải là không thể tiếp tục.Mặc dù bà Bạch đã cao tuổi nhưng tư tưởng không hề cổ hủ một chút nào, chẳng mấy chốc, bà đã có thể tiếp nhận chuyện này, thậm chí còn nói ra một lời khiến người khác phải kinh ngạc: “Vậy cháu coi trọng ai chưa? Nói xem, để bà nội kiểm tra thử.” Nghe thấy lời này, Bạch Du suýt sặc nước miếng: “Không coi trọng ai ạ, cháu không hiểu bọn họ.” Bà Bạch: “Lần này, chúng ta đừng nóng vội, từ từ lựa, từ từ chọn, khi nào chọn được người tốt nhất thì mới quyết định.”Chọn cải trắng thì không thể chọn bó rau dập nát được, huống chi chọn người lại càng phải cẩn thận hơn, lúc trước là bởi không cẩn thận nên mới chọn phải bó cải trắng nát như Giang Khải kia!Bạch Du: “...”Bà Bạch cảm thấy mắt nhìn chọn rau cải… Không phải, chọn đàn ông của cháu gái không quá tốt, vì vậy đã xoay sang thảo luận với con trai: “Con hiểu mấy đứa trẻ nhà họ Giang kia như thế nào?”Bạch Phi Bằng suy nghĩ một hồi: “Nói về tuổi tác trước đi ạ, từ Giang Lâm đến Giang Cẩn xếp thứ chín đều phù hợp, nhưng con không biết ai có đối tượng rồi, ai chưa có.”Lúc trước, bà Giang đề ra mối hôn sự này thì ông đã khảo sát từng người cháu của nhà họ Giang, lúc này, ông mới biết tuổi tác của mấy anh em Giang Khải, còn về chuyện bọn họ có đối tượng chưa thì phải hỏi thăm mới biết được.“Con cả, con lấy vở và bút ra đây cho mẹ, chúng ta kiểm tra cho bé Du.”Bà Bạch không trách con trai cả hiểu không sâu, dù sao lúc trước Bạch Du thích Giang Khải như thế, chẳng ai có thể ngờ được hai người sẽ chia tay.Bach Phi Bằng đáp lại, ông đứng dậy đi đến cầm một quyển sổ và một cái bút ở dưới tủ tivi tới.Bà Bạch bảo con trai cả ghi chép, bà nói: “Trước hết con viết tiêu đề ở trên, viết là ‘Bình chọn các cháu trai của nhà họ Giang’.”Bạch Du: “...”Bach Phi Bằng: “...”Dòng chữ này chẳng khác nào nói thẳng cho người ta biết cháu trai của nhà họ Giang chính là bó cải trắng.Bạch Du cảm thấy với tình huống bây giờ, nếu cô ở lại thì sẽ rất xấu hổ nhưng cô lại muốn nghe xem bà nội và cha sẽ bàn bạc như thế nào, vì vậy cô giả vờ bình tĩnh lấy một miếng bánh nướng lu ở trong hộp ra rồi cho vào trong miệng.Cắn một miếng, mùi thơm lập tức bùng nổ trong khoang miệng, giòn xốp rất ngon.Bánh nướng lu là một trong các loại bánh truyền thống của Bắc Kinh, bánh được làm từ bột mì nhào với đường, sau đó dính vào thành lu, nướng trong lu ngoài ấm trong nóng nên bánh nướng lu vừa xốp vừa giòn, lúc trước khi mọi người đi thăm viếng sản phụ, ngoại trừ mang gạo kê, đường đỏ và trứng gà ra thì bánh nướng là một trong các thứ quan trọng.Khi Bạch Du vừa cắn một miếng bánh giòn rụm, bà Bạch đã bắt đầu lựa chọn rau cải: “Người *****ên là Giang Lâm.”
Bà Bạch: “?”
Bạch Phi Bằng: “?”
Cân nhắc các anh em khác của Giang Khải?
Từ “các” này đã nói rõ người được cân nhắc không chỉ có một.
Bà Bạch tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ: “Ông ấy nói vậy thật sao? Còn nữa, ông ấy có nói là mấy anh em nào của Giang Khải không?”
Bạch Du: “Ông nội Giang nói chỉ cần là đối tượng chưa kết hôn, tuổi tác phù hợp thì đều mặc cháu lựa chọn, cháu nhìn trúng ai thì chọn người đó.”
Bà Bạch “?”
Bạch Phi Bằng: “?”
Coi trọng ai thì chọn người đó… Như thể chọn cải trắng vậy?
Sau khi tiếp nhận thông tin nay Bạch Phi Bằng lo lắng hỏi: “Mấy anh em kia của Giang Khải nói thế nào, có ai không vui không?”
Bạch Du gãi mặt: “Không ạ.”
“...”
Hai mẹ con bà Bạch và Bạch Phi Bằng nhìn nhau.
Mặc dù việc này hơi xấu hổ, nhưng nếu nhà họ Giang đã không thèm để ý thì bọn họ cũng không còn gì để nói.
Con cháu nhà họ Giang dù là ai đều ưu tú hơn người bình thường, huống hồ việc này còn có ông Giang che chở, vì vậy mối hôn sự này không phải là không thể tiếp tục.
Mặc dù bà Bạch đã cao tuổi nhưng tư tưởng không hề cổ hủ một chút nào, chẳng mấy chốc, bà đã có thể tiếp nhận chuyện này, thậm chí còn nói ra một lời khiến người khác phải kinh ngạc: “Vậy cháu coi trọng ai chưa? Nói xem, để bà nội kiểm tra thử.”
Nghe thấy lời này, Bạch Du suýt sặc nước miếng: “Không coi trọng ai ạ, cháu không hiểu bọn họ.”
Bà Bạch: “Lần này, chúng ta đừng nóng vội, từ từ lựa, từ từ chọn, khi nào chọn được người tốt nhất thì mới quyết định.”
Chọn cải trắng thì không thể chọn bó rau dập nát được, huống chi chọn người lại càng phải cẩn thận hơn, lúc trước là bởi không cẩn thận nên mới chọn phải bó cải trắng nát như Giang Khải kia!
Bạch Du: “...”
Bà Bạch cảm thấy mắt nhìn chọn rau cải… Không phải, chọn đàn ông của cháu gái không quá tốt, vì vậy đã xoay sang thảo luận với con trai: “Con hiểu mấy đứa trẻ nhà họ Giang kia như thế nào?”
Bạch Phi Bằng suy nghĩ một hồi: “Nói về tuổi tác trước đi ạ, từ Giang Lâm đến Giang Cẩn xếp thứ chín đều phù hợp, nhưng con không biết ai có đối tượng rồi, ai chưa có.”
Lúc trước, bà Giang đề ra mối hôn sự này thì ông đã khảo sát từng người cháu của nhà họ Giang, lúc này, ông mới biết tuổi tác của mấy anh em Giang Khải, còn về chuyện bọn họ có đối tượng chưa thì phải hỏi thăm mới biết được.
“Con cả, con lấy vở và bút ra đây cho mẹ, chúng ta kiểm tra cho bé Du.”
Bà Bạch không trách con trai cả hiểu không sâu, dù sao lúc trước Bạch Du thích Giang Khải như thế, chẳng ai có thể ngờ được hai người sẽ chia tay.
Bach Phi Bằng đáp lại, ông đứng dậy đi đến cầm một quyển sổ và một cái bút ở dưới tủ tivi tới.
Bà Bạch bảo con trai cả ghi chép, bà nói: “Trước hết con viết tiêu đề ở trên, viết là ‘Bình chọn các cháu trai của nhà họ Giang’.”
Bạch Du: “...”
Bach Phi Bằng: “...”
Dòng chữ này chẳng khác nào nói thẳng cho người ta biết cháu trai của nhà họ Giang chính là bó cải trắng.
Bạch Du cảm thấy với tình huống bây giờ, nếu cô ở lại thì sẽ rất xấu hổ nhưng cô lại muốn nghe xem bà nội và cha sẽ bàn bạc như thế nào, vì vậy cô giả vờ bình tĩnh lấy một miếng bánh nướng lu ở trong hộp ra rồi cho vào trong miệng.
Cắn một miếng, mùi thơm lập tức bùng nổ trong khoang miệng, giòn xốp rất ngon.
Bánh nướng lu là một trong các loại bánh truyền thống của Bắc Kinh, bánh được làm từ bột mì nhào với đường, sau đó dính vào thành lu, nướng trong lu ngoài ấm trong nóng nên bánh nướng lu vừa xốp vừa giòn, lúc trước khi mọi người đi thăm viếng sản phụ, ngoại trừ mang gạo kê, đường đỏ và trứng gà ra thì bánh nướng là một trong các thứ quan trọng.
Khi Bạch Du vừa cắn một miếng bánh giòn rụm, bà Bạch đã bắt đầu lựa chọn rau cải: “Người *****ên là Giang Lâm.”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bà Bạch: “?”Bạch Phi Bằng: “?”Cân nhắc các anh em khác của Giang Khải?Từ “các” này đã nói rõ người được cân nhắc không chỉ có một.Bà Bạch tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ: “Ông ấy nói vậy thật sao? Còn nữa, ông ấy có nói là mấy anh em nào của Giang Khải không?”Bạch Du: “Ông nội Giang nói chỉ cần là đối tượng chưa kết hôn, tuổi tác phù hợp thì đều mặc cháu lựa chọn, cháu nhìn trúng ai thì chọn người đó.”Bà Bạch “?”Bạch Phi Bằng: “?”Coi trọng ai thì chọn người đó… Như thể chọn cải trắng vậy?Sau khi tiếp nhận thông tin nay Bạch Phi Bằng lo lắng hỏi: “Mấy anh em kia của Giang Khải nói thế nào, có ai không vui không?”Bạch Du gãi mặt: “Không ạ.”“...”Hai mẹ con bà Bạch và Bạch Phi Bằng nhìn nhau.Mặc dù việc này hơi xấu hổ, nhưng nếu nhà họ Giang đã không thèm để ý thì bọn họ cũng không còn gì để nói.Con cháu nhà họ Giang dù là ai đều ưu tú hơn người bình thường, huống hồ việc này còn có ông Giang che chở, vì vậy mối hôn sự này không phải là không thể tiếp tục.Mặc dù bà Bạch đã cao tuổi nhưng tư tưởng không hề cổ hủ một chút nào, chẳng mấy chốc, bà đã có thể tiếp nhận chuyện này, thậm chí còn nói ra một lời khiến người khác phải kinh ngạc: “Vậy cháu coi trọng ai chưa? Nói xem, để bà nội kiểm tra thử.” Nghe thấy lời này, Bạch Du suýt sặc nước miếng: “Không coi trọng ai ạ, cháu không hiểu bọn họ.” Bà Bạch: “Lần này, chúng ta đừng nóng vội, từ từ lựa, từ từ chọn, khi nào chọn được người tốt nhất thì mới quyết định.”Chọn cải trắng thì không thể chọn bó rau dập nát được, huống chi chọn người lại càng phải cẩn thận hơn, lúc trước là bởi không cẩn thận nên mới chọn phải bó cải trắng nát như Giang Khải kia!Bạch Du: “...”Bà Bạch cảm thấy mắt nhìn chọn rau cải… Không phải, chọn đàn ông của cháu gái không quá tốt, vì vậy đã xoay sang thảo luận với con trai: “Con hiểu mấy đứa trẻ nhà họ Giang kia như thế nào?”Bạch Phi Bằng suy nghĩ một hồi: “Nói về tuổi tác trước đi ạ, từ Giang Lâm đến Giang Cẩn xếp thứ chín đều phù hợp, nhưng con không biết ai có đối tượng rồi, ai chưa có.”Lúc trước, bà Giang đề ra mối hôn sự này thì ông đã khảo sát từng người cháu của nhà họ Giang, lúc này, ông mới biết tuổi tác của mấy anh em Giang Khải, còn về chuyện bọn họ có đối tượng chưa thì phải hỏi thăm mới biết được.“Con cả, con lấy vở và bút ra đây cho mẹ, chúng ta kiểm tra cho bé Du.”Bà Bạch không trách con trai cả hiểu không sâu, dù sao lúc trước Bạch Du thích Giang Khải như thế, chẳng ai có thể ngờ được hai người sẽ chia tay.Bach Phi Bằng đáp lại, ông đứng dậy đi đến cầm một quyển sổ và một cái bút ở dưới tủ tivi tới.Bà Bạch bảo con trai cả ghi chép, bà nói: “Trước hết con viết tiêu đề ở trên, viết là ‘Bình chọn các cháu trai của nhà họ Giang’.”Bạch Du: “...”Bach Phi Bằng: “...”Dòng chữ này chẳng khác nào nói thẳng cho người ta biết cháu trai của nhà họ Giang chính là bó cải trắng.Bạch Du cảm thấy với tình huống bây giờ, nếu cô ở lại thì sẽ rất xấu hổ nhưng cô lại muốn nghe xem bà nội và cha sẽ bàn bạc như thế nào, vì vậy cô giả vờ bình tĩnh lấy một miếng bánh nướng lu ở trong hộp ra rồi cho vào trong miệng.Cắn một miếng, mùi thơm lập tức bùng nổ trong khoang miệng, giòn xốp rất ngon.Bánh nướng lu là một trong các loại bánh truyền thống của Bắc Kinh, bánh được làm từ bột mì nhào với đường, sau đó dính vào thành lu, nướng trong lu ngoài ấm trong nóng nên bánh nướng lu vừa xốp vừa giòn, lúc trước khi mọi người đi thăm viếng sản phụ, ngoại trừ mang gạo kê, đường đỏ và trứng gà ra thì bánh nướng là một trong các thứ quan trọng.Khi Bạch Du vừa cắn một miếng bánh giòn rụm, bà Bạch đã bắt đầu lựa chọn rau cải: “Người *****ên là Giang Lâm.”