Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 100: Chương 100

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nói tới đây, bà ta khựng lại: “Chuyện sau đó thì con cũng biết rồi, ông ngoại và bà ngoại con đột nhiên qua đời khiến mẹ đau lòng tới mức không muốn sống, nhưng mẹ lại phải vờ như không có việc gì để an ủi cậu con, mà lúc này có thể lại có phản ứng do mang thai, nôn mửa buồn nôn, mất ngủ phù người, lúc nào cũng khó chịu không chịu nổi, mẹ mệt tới mức kiệt sự, vì vậy mới dần oán con, cảm thấy con tới không đúng lúc…”Bà Bạch vẫn không hiểu được vì sao con dâu cả lại không thương con của mình, bây giờ thấy bà ta nói vậy, bà không khỏi mắng bà ta: “Là do tâm trạng của cô không tốt nên mới khiến cơ thể không thoải mái, cô không thương con phải chịu khổ cùng cô mà lại đi trách con, cô có đầu óc không vậy?”Tần Chính Nhân gật đầu: “Mẹ mắng đúng, là con nghĩ sai, con không nên vì áp lực của mình mà tức giận với con gái, Du Du, mẹ xin lỗi con, con có thể tha thứ cho mẹ được không?”Bạch Du nhìn mẹ mình, cô muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt mẹ.Đáng tiếc cô thất bại rồi, mẹ cô có năng lực như vậy đó, nếu bà ta có suy nghĩ với ai thì bà ta có thể khiến người ta vui sướng, cho dù là ai cũng không thể biết bà ta có thật lòng không.Giống như bây giờ, cô không thể đoán ra lời nói vừa rồi của mẹ mình có mấy phần thật lòng, mấy phần là giả.Nhưng mà thật cũng được, mà giả cũng được, cô cảm thấy không cần thiết.TBCCô không cần viên kẹo kia, cũng như cô không cần sự yêu thương của mẹ nữa.Thấy Bạch Du không lên tiếng, Tần Chính Nhân vẫn không tức giận, bà ta dịu dàng nhìn cô và nói: “Mẹ biết tổn thương trong quá khứ không thể được xoa dịu bằng vài lời xin lỗi được, là mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con.”Bạch Du từ chối cho ý kiến.Cô quả thực không thích mẹ mình, nhưng cô sẽ không can dự vào cuộc hôn nhân giữa mẹ và cha cô.Nếu có một ngày cha muốn ly hôn, vậy đó cũng chính là quyết định của chính cha cô.Bởi vì mẹ cô trở về, cuộc bình chọn cháu trai nhà họ Giang cứ vậy mà kết thúc.Nhưng mà Bạch Du đoán mẹ đột nhiên trở về chắc chắn có liên quan tới Tần Tâm Hủy. Bạch Du đoán không sai, lần này Tần Chính Nhân trở về quả thực là bởi vì Tần Tâm Hủy.Vốn dĩ bà ta định nhờ cấp trên của Bạch Phi Bằng, ủy viên chính trị Vương khuyên nhủ, sau đó bà ta lại khóc lóc kể lể mình đã chăm sóc người nhà, chịu ấm ức như thế nào. Đến lúc đó, Bạch Phi Bằng phải tự tới đón bà ta về khu nhà, hơn nữa sẽ ép đón cả Tần Tâm Hủy về. Nếu ông không chịu cho Tần Tâm Hủy về, vậy bà ta sẽ nhân lúc đó đưa ra một kế hoạch khác, đó chính là mua một căn nhà làm đồ cưới cho Tần Tâm Hủy để bồi thường.Với tính cách của Bạch Phi Bằng, chắc chắn ông sẽ chọn vế sau.Ai ngờ vậy mà Tần Tâm Hủy lại bị sa thải, hơn nữa còn vì yêu đương với Giang Khải, thậm chí còn bị người ta chụp ảnh lại.Đúng là đồng đội heo mà!Tức c.h.ế.t bà ta rồi!Bởi vì chuyện này, bà ta không thể không thay đổi kế hoạch, đành phải mặt dày tự quay về nhà, lại còn phải mất mặt xin lỗi con nhóc c.h.ế.t tiệt Bạch Du kia.Còn những chuyện khác thì chỉ có thể đi một bước tính một bước.***Với chuyện Tần Chính Nhân chuyển về, ngoài trừ Thái Vọng Xuân thăm dò với vẻ mặt tò mò, còn những người khác không nói gì, suy cho cùng bà ta không ly hôn với Bạch Phi Bằng, trở về cũng là chuyện bình thường.Ngày hôm sau, Bạch Du vừa đạp xe đi khỏi khu nhà không xa thì lại bị một người phụ nữ cản lại.Cô thắng gấp, khi vừa định mắng thì lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.Chính là người phụ nữ kéo theo con gái nhảy sông lần trước.Trên mặt cô ấy vẫn còn vết bầm tím và vết thương, chỉ là so với hai lần trước, hiển nhiên đã tốt hơn nhiều rồi.

Nói tới đây, bà ta khựng lại: “Chuyện sau đó thì con cũng biết rồi, ông ngoại và bà ngoại con đột nhiên qua đời khiến mẹ đau lòng tới mức không muốn sống, nhưng mẹ lại phải vờ như không có việc gì để an ủi cậu con, mà lúc này có thể lại có phản ứng do mang thai, nôn mửa buồn nôn, mất ngủ phù người, lúc nào cũng khó chịu không chịu nổi, mẹ mệt tới mức kiệt sự, vì vậy mới dần oán con, cảm thấy con tới không đúng lúc…”

Bà Bạch vẫn không hiểu được vì sao con dâu cả lại không thương con của mình, bây giờ thấy bà ta nói vậy, bà không khỏi mắng bà ta: “Là do tâm trạng của cô không tốt nên mới khiến cơ thể không thoải mái, cô không thương con phải chịu khổ cùng cô mà lại đi trách con, cô có đầu óc không vậy?”

Tần Chính Nhân gật đầu: “Mẹ mắng đúng, là con nghĩ sai, con không nên vì áp lực của mình mà tức giận với con gái, Du Du, mẹ xin lỗi con, con có thể tha thứ cho mẹ được không?”

Bạch Du nhìn mẹ mình, cô muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt mẹ.

Đáng tiếc cô thất bại rồi, mẹ cô có năng lực như vậy đó, nếu bà ta có suy nghĩ với ai thì bà ta có thể khiến người ta vui sướng, cho dù là ai cũng không thể biết bà ta có thật lòng không.

Giống như bây giờ, cô không thể đoán ra lời nói vừa rồi của mẹ mình có mấy phần thật lòng, mấy phần là giả.

Nhưng mà thật cũng được, mà giả cũng được, cô cảm thấy không cần thiết.

TBC

Cô không cần viên kẹo kia, cũng như cô không cần sự yêu thương của mẹ nữa.

Thấy Bạch Du không lên tiếng, Tần Chính Nhân vẫn không tức giận, bà ta dịu dàng nhìn cô và nói: “Mẹ biết tổn thương trong quá khứ không thể được xoa dịu bằng vài lời xin lỗi được, là mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con.”

Bạch Du từ chối cho ý kiến.

Cô quả thực không thích mẹ mình, nhưng cô sẽ không can dự vào cuộc hôn nhân giữa mẹ và cha cô.

Nếu có một ngày cha muốn ly hôn, vậy đó cũng chính là quyết định của chính cha cô.

Bởi vì mẹ cô trở về, cuộc bình chọn cháu trai nhà họ Giang cứ vậy mà kết thúc.

Nhưng mà Bạch Du đoán mẹ đột nhiên trở về chắc chắn có liên quan tới Tần Tâm Hủy.

 

Bạch Du đoán không sai, lần này Tần Chính Nhân trở về quả thực là bởi vì Tần Tâm Hủy.

Vốn dĩ bà ta định nhờ cấp trên của Bạch Phi Bằng, ủy viên chính trị Vương khuyên nhủ, sau đó bà ta lại khóc lóc kể lể mình đã chăm sóc người nhà, chịu ấm ức như thế nào. Đến lúc đó, Bạch Phi Bằng phải tự tới đón bà ta về khu nhà, hơn nữa sẽ ép đón cả Tần Tâm Hủy về. Nếu ông không chịu cho Tần Tâm Hủy về, vậy bà ta sẽ nhân lúc đó đưa ra một kế hoạch khác, đó chính là mua một căn nhà làm đồ cưới cho Tần Tâm Hủy để bồi thường.

Với tính cách của Bạch Phi Bằng, chắc chắn ông sẽ chọn vế sau.

Ai ngờ vậy mà Tần Tâm Hủy lại bị sa thải, hơn nữa còn vì yêu đương với Giang Khải, thậm chí còn bị người ta chụp ảnh lại.

Đúng là đồng đội heo mà!

Tức c.h.ế.t bà ta rồi!

Bởi vì chuyện này, bà ta không thể không thay đổi kế hoạch, đành phải mặt dày tự quay về nhà, lại còn phải mất mặt xin lỗi con nhóc c.h.ế.t tiệt Bạch Du kia.

Còn những chuyện khác thì chỉ có thể đi một bước tính một bước.

***

Với chuyện Tần Chính Nhân chuyển về, ngoài trừ Thái Vọng Xuân thăm dò với vẻ mặt tò mò, còn những người khác không nói gì, suy cho cùng bà ta không ly hôn với Bạch Phi Bằng, trở về cũng là chuyện bình thường.

Ngày hôm sau, Bạch Du vừa đạp xe đi khỏi khu nhà không xa thì lại bị một người phụ nữ cản lại.

Cô thắng gấp, khi vừa định mắng thì lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Chính là người phụ nữ kéo theo con gái nhảy sông lần trước.

Trên mặt cô ấy vẫn còn vết bầm tím và vết thương, chỉ là so với hai lần trước, hiển nhiên đã tốt hơn nhiều rồi.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nói tới đây, bà ta khựng lại: “Chuyện sau đó thì con cũng biết rồi, ông ngoại và bà ngoại con đột nhiên qua đời khiến mẹ đau lòng tới mức không muốn sống, nhưng mẹ lại phải vờ như không có việc gì để an ủi cậu con, mà lúc này có thể lại có phản ứng do mang thai, nôn mửa buồn nôn, mất ngủ phù người, lúc nào cũng khó chịu không chịu nổi, mẹ mệt tới mức kiệt sự, vì vậy mới dần oán con, cảm thấy con tới không đúng lúc…”Bà Bạch vẫn không hiểu được vì sao con dâu cả lại không thương con của mình, bây giờ thấy bà ta nói vậy, bà không khỏi mắng bà ta: “Là do tâm trạng của cô không tốt nên mới khiến cơ thể không thoải mái, cô không thương con phải chịu khổ cùng cô mà lại đi trách con, cô có đầu óc không vậy?”Tần Chính Nhân gật đầu: “Mẹ mắng đúng, là con nghĩ sai, con không nên vì áp lực của mình mà tức giận với con gái, Du Du, mẹ xin lỗi con, con có thể tha thứ cho mẹ được không?”Bạch Du nhìn mẹ mình, cô muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt mẹ.Đáng tiếc cô thất bại rồi, mẹ cô có năng lực như vậy đó, nếu bà ta có suy nghĩ với ai thì bà ta có thể khiến người ta vui sướng, cho dù là ai cũng không thể biết bà ta có thật lòng không.Giống như bây giờ, cô không thể đoán ra lời nói vừa rồi của mẹ mình có mấy phần thật lòng, mấy phần là giả.Nhưng mà thật cũng được, mà giả cũng được, cô cảm thấy không cần thiết.TBCCô không cần viên kẹo kia, cũng như cô không cần sự yêu thương của mẹ nữa.Thấy Bạch Du không lên tiếng, Tần Chính Nhân vẫn không tức giận, bà ta dịu dàng nhìn cô và nói: “Mẹ biết tổn thương trong quá khứ không thể được xoa dịu bằng vài lời xin lỗi được, là mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con.”Bạch Du từ chối cho ý kiến.Cô quả thực không thích mẹ mình, nhưng cô sẽ không can dự vào cuộc hôn nhân giữa mẹ và cha cô.Nếu có một ngày cha muốn ly hôn, vậy đó cũng chính là quyết định của chính cha cô.Bởi vì mẹ cô trở về, cuộc bình chọn cháu trai nhà họ Giang cứ vậy mà kết thúc.Nhưng mà Bạch Du đoán mẹ đột nhiên trở về chắc chắn có liên quan tới Tần Tâm Hủy. Bạch Du đoán không sai, lần này Tần Chính Nhân trở về quả thực là bởi vì Tần Tâm Hủy.Vốn dĩ bà ta định nhờ cấp trên của Bạch Phi Bằng, ủy viên chính trị Vương khuyên nhủ, sau đó bà ta lại khóc lóc kể lể mình đã chăm sóc người nhà, chịu ấm ức như thế nào. Đến lúc đó, Bạch Phi Bằng phải tự tới đón bà ta về khu nhà, hơn nữa sẽ ép đón cả Tần Tâm Hủy về. Nếu ông không chịu cho Tần Tâm Hủy về, vậy bà ta sẽ nhân lúc đó đưa ra một kế hoạch khác, đó chính là mua một căn nhà làm đồ cưới cho Tần Tâm Hủy để bồi thường.Với tính cách của Bạch Phi Bằng, chắc chắn ông sẽ chọn vế sau.Ai ngờ vậy mà Tần Tâm Hủy lại bị sa thải, hơn nữa còn vì yêu đương với Giang Khải, thậm chí còn bị người ta chụp ảnh lại.Đúng là đồng đội heo mà!Tức c.h.ế.t bà ta rồi!Bởi vì chuyện này, bà ta không thể không thay đổi kế hoạch, đành phải mặt dày tự quay về nhà, lại còn phải mất mặt xin lỗi con nhóc c.h.ế.t tiệt Bạch Du kia.Còn những chuyện khác thì chỉ có thể đi một bước tính một bước.***Với chuyện Tần Chính Nhân chuyển về, ngoài trừ Thái Vọng Xuân thăm dò với vẻ mặt tò mò, còn những người khác không nói gì, suy cho cùng bà ta không ly hôn với Bạch Phi Bằng, trở về cũng là chuyện bình thường.Ngày hôm sau, Bạch Du vừa đạp xe đi khỏi khu nhà không xa thì lại bị một người phụ nữ cản lại.Cô thắng gấp, khi vừa định mắng thì lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.Chính là người phụ nữ kéo theo con gái nhảy sông lần trước.Trên mặt cô ấy vẫn còn vết bầm tím và vết thương, chỉ là so với hai lần trước, hiển nhiên đã tốt hơn nhiều rồi.

Chương 100: Chương 100