"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 103: Chương 103
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Vì vậy khi biết Giang Vũ tới đây, vô cảm thấy rất bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ lắm.Điều bất ngờ đó là đời trước, hai người họ không gặp nhau quá nhiều lần, hơn nữa số lần nói chuyện chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cô là chị dâu năm của anh ta và chỉ có thế thôi.Điều không bất ngờ đó là với tính cách của Giang Vũ, anh ta sắc bén như chim ưng, một khi đã nhắm vào mục tiêu thì sẽ xông lên bất chấp mọi thứ.Nhưng bây giờ cô biến thành mục tiêu, cảm giác này không mấy tốt đẹp lắm.Vô số cái nhìn tò mò từ xung quanh hướng tới, Bạch Du cảm thấy rất mất tự nhiên, cô hỏi thẳng: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”Giang Vũ nhìn Bạch Du, cô đứng dưới gốc cây hoè, ánh nắng xuyên qua cành lá chiếu lên người cô, ánh sáng rực rỡ khiến cả người cô vô thức xuất hiện khí chất ưu nhã, dưới ánh nắng chói chang, cô còn toả sáng hơn cả ánh nắng.So với trước kia, cô đã thay đổi rất nhiều.Trước kia, cô vừa nhìn thấy người khác đã sợ hãi, cô luôn cúi đầu cụp mắt, đây là lần *****ên, anh ta phát hiện thì ra cô lại có một đôi mắt xinh đẹp như vậy, sạch sẽ trong sáng như thể có thể nhìn thấu vào tận đáy lòng của người ta.Nhận ra vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn của Bạch Du, lúc này Giang Vũ mới tỉnh táo lại, đồng thời thẳng thắn nói: “Cô cảm thấy con người của tôi thế nào?”Bạch Du run lên.Cô biết Giang Vũ là người rất quả quyết nhưng cô không ngờ anh ta lại thẳng thắn đến như vậy, hỏi cô vấn đề này ở ngay ngoài chỗ làm việc của cô.Cô phải trả lời anh ta như thế nào mới được đây?Giang Vũ thấy cô không lên tiếng, anh ta nói tiếp: “Tôi tự nhận thấy mình không hề kém anh năm, cũng tự nhận mình có thể hơn vài phần. Nếu đi cùng tôi, cô tuyệt đối sẽ không bị đói bị mệt, tôi cũng sẽ không yêu đương nhăng nhít như anh năm, điều này cô có thể yên tâm, tôi là người rất có nguyên tắc.”Bạch Du tin tưởng lời nói không để cô bị đói bị mệt của anh ta, suy cho cùng đời trước, anh ta chính là người giàu nhất, nếu gả cho anh ta thì tuyệt đối sẽ không gặp vấn đề về vật chất.Cô cũng tin anh ta nói anh ta sẽ không lăng nhăng, mặc dù đời trước anh ta có rất nhiều bạn gái nhưng anh ta luôn xử lý đoạn tình cảm trước sạch sẽ rồi mới bắt đầu đoạn tình cảm khác, vì vậy chưa từng có bất cứ tin đồn lăng nhăng nào.Nhưng mà điều cô lo lắng đó là nếu cô gả cho đối phương, cô sẽ trở thành Trần Doanh thứ hai, mới kết hôn chưa được nửa năm thì đã ly hôn.Nhưng mà… Ly hôn với anh ta cũng không phải là điều không tốt, ít nhất còn có thể nhận được phí bồi thường hơn ngàn vạn…Sau một phút, Bạch Du lập tức gạt suy nghĩ không thực tế này ra khỏi đầu, cô đàng hoàng nói: “Tôi không biết.”Giang Vũ run lên, ngay sau đó lập tức nở nụ cười: “Ít nhất đáp án này vẫn tốt hơn là từ chối ngay, vậy không bằng chúng ta đều cho nhau một cơ hội, bắt đầu làm quen với đối phương, sau khi quen lâu, có lẽ cô sẽ có đáp án.”Bạch Du cảm thấy đời trước, Giang Vũ thành công là có nguyên nhân, so sánh với thái độ tự cho mình giỏi giang của Giang Khải, lời giải thích không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt của anh ta càng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô suýt nữa đã gật đầu đồng ý.Nhưng mà cuối cùng cô vẫn nói: “Có thể cho tôi suy nghĩ một lúc được không?”Mặc dù Giang Vũ hơi thất vọng nhưng anh ta cùng không ép buộc: “Đương nhiên là được, đây là hai cái vé xem phim, vốn dĩ tôi muốn hẹn cô đi xem phim nhưng xem ra bây giờ không dùng đến, cô cầm đi xem cùng bạn hoặc đồng nghiệp đi.”Bạch Du định từ chối nhưng Giang Vũ đã nhét tâm vé xem phim vào tay cô, sau đó vẫy tay rời đi.Giang Vũ vừa đi, Lâm Hướng Tuyết lao tới như pháo nổ, cô ấy chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Vũ: “Bạch Du, người kia là ai vậy? Mình cảm thấy anh ta với cậu không đơn giản.”
Vì vậy khi biết Giang Vũ tới đây, vô cảm thấy rất bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ lắm.
Điều bất ngờ đó là đời trước, hai người họ không gặp nhau quá nhiều lần, hơn nữa số lần nói chuyện chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cô là chị dâu năm của anh ta và chỉ có thế thôi.
Điều không bất ngờ đó là với tính cách của Giang Vũ, anh ta sắc bén như chim ưng, một khi đã nhắm vào mục tiêu thì sẽ xông lên bất chấp mọi thứ.
Nhưng bây giờ cô biến thành mục tiêu, cảm giác này không mấy tốt đẹp lắm.
Vô số cái nhìn tò mò từ xung quanh hướng tới, Bạch Du cảm thấy rất mất tự nhiên, cô hỏi thẳng: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Giang Vũ nhìn Bạch Du, cô đứng dưới gốc cây hoè, ánh nắng xuyên qua cành lá chiếu lên người cô, ánh sáng rực rỡ khiến cả người cô vô thức xuất hiện khí chất ưu nhã, dưới ánh nắng chói chang, cô còn toả sáng hơn cả ánh nắng.
So với trước kia, cô đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia, cô vừa nhìn thấy người khác đã sợ hãi, cô luôn cúi đầu cụp mắt, đây là lần *****ên, anh ta phát hiện thì ra cô lại có một đôi mắt xinh đẹp như vậy, sạch sẽ trong sáng như thể có thể nhìn thấu vào tận đáy lòng của người ta.
Nhận ra vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn của Bạch Du, lúc này Giang Vũ mới tỉnh táo lại, đồng thời thẳng thắn nói: “Cô cảm thấy con người của tôi thế nào?”
Bạch Du run lên.
Cô biết Giang Vũ là người rất quả quyết nhưng cô không ngờ anh ta lại thẳng thắn đến như vậy, hỏi cô vấn đề này ở ngay ngoài chỗ làm việc của cô.
Cô phải trả lời anh ta như thế nào mới được đây?
Giang Vũ thấy cô không lên tiếng, anh ta nói tiếp: “Tôi tự nhận thấy mình không hề kém anh năm, cũng tự nhận mình có thể hơn vài phần. Nếu đi cùng tôi, cô tuyệt đối sẽ không bị đói bị mệt, tôi cũng sẽ không yêu đương nhăng nhít như anh năm, điều này cô có thể yên tâm, tôi là người rất có nguyên tắc.”
Bạch Du tin tưởng lời nói không để cô bị đói bị mệt của anh ta, suy cho cùng đời trước, anh ta chính là người giàu nhất, nếu gả cho anh ta thì tuyệt đối sẽ không gặp vấn đề về vật chất.
Cô cũng tin anh ta nói anh ta sẽ không lăng nhăng, mặc dù đời trước anh ta có rất nhiều bạn gái nhưng anh ta luôn xử lý đoạn tình cảm trước sạch sẽ rồi mới bắt đầu đoạn tình cảm khác, vì vậy chưa từng có bất cứ tin đồn lăng nhăng nào.
Nhưng mà điều cô lo lắng đó là nếu cô gả cho đối phương, cô sẽ trở thành Trần Doanh thứ hai, mới kết hôn chưa được nửa năm thì đã ly hôn.
Nhưng mà… Ly hôn với anh ta cũng không phải là điều không tốt, ít nhất còn có thể nhận được phí bồi thường hơn ngàn vạn…
Sau một phút, Bạch Du lập tức gạt suy nghĩ không thực tế này ra khỏi đầu, cô đàng hoàng nói: “Tôi không biết.”
Giang Vũ run lên, ngay sau đó lập tức nở nụ cười: “Ít nhất đáp án này vẫn tốt hơn là từ chối ngay, vậy không bằng chúng ta đều cho nhau một cơ hội, bắt đầu làm quen với đối phương, sau khi quen lâu, có lẽ cô sẽ có đáp án.”
Bạch Du cảm thấy đời trước, Giang Vũ thành công là có nguyên nhân, so sánh với thái độ tự cho mình giỏi giang của Giang Khải, lời giải thích không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt của anh ta càng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô suýt nữa đã gật đầu đồng ý.
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn nói: “Có thể cho tôi suy nghĩ một lúc được không?”
Mặc dù Giang Vũ hơi thất vọng nhưng anh ta cùng không ép buộc: “Đương nhiên là được, đây là hai cái vé xem phim, vốn dĩ tôi muốn hẹn cô đi xem phim nhưng xem ra bây giờ không dùng đến, cô cầm đi xem cùng bạn hoặc đồng nghiệp đi.”
Bạch Du định từ chối nhưng Giang Vũ đã nhét tâm vé xem phim vào tay cô, sau đó vẫy tay rời đi.
Giang Vũ vừa đi, Lâm Hướng Tuyết lao tới như pháo nổ, cô ấy chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Vũ: “Bạch Du, người kia là ai vậy? Mình cảm thấy anh ta với cậu không đơn giản.”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Vì vậy khi biết Giang Vũ tới đây, vô cảm thấy rất bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ lắm.Điều bất ngờ đó là đời trước, hai người họ không gặp nhau quá nhiều lần, hơn nữa số lần nói chuyện chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cô là chị dâu năm của anh ta và chỉ có thế thôi.Điều không bất ngờ đó là với tính cách của Giang Vũ, anh ta sắc bén như chim ưng, một khi đã nhắm vào mục tiêu thì sẽ xông lên bất chấp mọi thứ.Nhưng bây giờ cô biến thành mục tiêu, cảm giác này không mấy tốt đẹp lắm.Vô số cái nhìn tò mò từ xung quanh hướng tới, Bạch Du cảm thấy rất mất tự nhiên, cô hỏi thẳng: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”Giang Vũ nhìn Bạch Du, cô đứng dưới gốc cây hoè, ánh nắng xuyên qua cành lá chiếu lên người cô, ánh sáng rực rỡ khiến cả người cô vô thức xuất hiện khí chất ưu nhã, dưới ánh nắng chói chang, cô còn toả sáng hơn cả ánh nắng.So với trước kia, cô đã thay đổi rất nhiều.Trước kia, cô vừa nhìn thấy người khác đã sợ hãi, cô luôn cúi đầu cụp mắt, đây là lần *****ên, anh ta phát hiện thì ra cô lại có một đôi mắt xinh đẹp như vậy, sạch sẽ trong sáng như thể có thể nhìn thấu vào tận đáy lòng của người ta.Nhận ra vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn của Bạch Du, lúc này Giang Vũ mới tỉnh táo lại, đồng thời thẳng thắn nói: “Cô cảm thấy con người của tôi thế nào?”Bạch Du run lên.Cô biết Giang Vũ là người rất quả quyết nhưng cô không ngờ anh ta lại thẳng thắn đến như vậy, hỏi cô vấn đề này ở ngay ngoài chỗ làm việc của cô.Cô phải trả lời anh ta như thế nào mới được đây?Giang Vũ thấy cô không lên tiếng, anh ta nói tiếp: “Tôi tự nhận thấy mình không hề kém anh năm, cũng tự nhận mình có thể hơn vài phần. Nếu đi cùng tôi, cô tuyệt đối sẽ không bị đói bị mệt, tôi cũng sẽ không yêu đương nhăng nhít như anh năm, điều này cô có thể yên tâm, tôi là người rất có nguyên tắc.”Bạch Du tin tưởng lời nói không để cô bị đói bị mệt của anh ta, suy cho cùng đời trước, anh ta chính là người giàu nhất, nếu gả cho anh ta thì tuyệt đối sẽ không gặp vấn đề về vật chất.Cô cũng tin anh ta nói anh ta sẽ không lăng nhăng, mặc dù đời trước anh ta có rất nhiều bạn gái nhưng anh ta luôn xử lý đoạn tình cảm trước sạch sẽ rồi mới bắt đầu đoạn tình cảm khác, vì vậy chưa từng có bất cứ tin đồn lăng nhăng nào.Nhưng mà điều cô lo lắng đó là nếu cô gả cho đối phương, cô sẽ trở thành Trần Doanh thứ hai, mới kết hôn chưa được nửa năm thì đã ly hôn.Nhưng mà… Ly hôn với anh ta cũng không phải là điều không tốt, ít nhất còn có thể nhận được phí bồi thường hơn ngàn vạn…Sau một phút, Bạch Du lập tức gạt suy nghĩ không thực tế này ra khỏi đầu, cô đàng hoàng nói: “Tôi không biết.”Giang Vũ run lên, ngay sau đó lập tức nở nụ cười: “Ít nhất đáp án này vẫn tốt hơn là từ chối ngay, vậy không bằng chúng ta đều cho nhau một cơ hội, bắt đầu làm quen với đối phương, sau khi quen lâu, có lẽ cô sẽ có đáp án.”Bạch Du cảm thấy đời trước, Giang Vũ thành công là có nguyên nhân, so sánh với thái độ tự cho mình giỏi giang của Giang Khải, lời giải thích không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt của anh ta càng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô suýt nữa đã gật đầu đồng ý.Nhưng mà cuối cùng cô vẫn nói: “Có thể cho tôi suy nghĩ một lúc được không?”Mặc dù Giang Vũ hơi thất vọng nhưng anh ta cùng không ép buộc: “Đương nhiên là được, đây là hai cái vé xem phim, vốn dĩ tôi muốn hẹn cô đi xem phim nhưng xem ra bây giờ không dùng đến, cô cầm đi xem cùng bạn hoặc đồng nghiệp đi.”Bạch Du định từ chối nhưng Giang Vũ đã nhét tâm vé xem phim vào tay cô, sau đó vẫy tay rời đi.Giang Vũ vừa đi, Lâm Hướng Tuyết lao tới như pháo nổ, cô ấy chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Vũ: “Bạch Du, người kia là ai vậy? Mình cảm thấy anh ta với cậu không đơn giản.”