Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 107: Chương 107

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bà Bạch nói vanh vách.Năm đó bà vừa phát hiện mình và con dâu cả không hợp nhau thì lập tức đi ở cùng con trai nhỏ, sau đó con trai nhỏ cưới vợ, bà cũng nhường quyền quản gia cho con dâu nhỏ vào ngày hôm sau khi vào nhà. Bình thường chỉ để ý hỗ trợ chăm sóc cháu trai cháu gái, con dâu nhỏ nhìn mọi việc bà làm cũng không nhúng tay vào, ngược lại cũng hiếu kính mẹ chồng hơn.Đối với điểm này, Bạch Du rất cảm động gật gật đầu.Mặt ngoài Lâu Tú Anh nhìn ôn hòa rộng lượng, bên trong lại là một người có ***** khống chế rất mạnh, đời trước cô gả đến nhà họ Giang, cô ăn gì mặc gì Lâu Tú Anh cũng phải khoa tay múa chân, hơi không hợp ý cô sẽ bị dạy dỗ một trận.Có Lâu Tú Anh là mẹ chồng, ai gả cho Giang Khải thì xui xẻo.Đứng hàng thứ bảy Giang Thần là có tiếng là phong lưu, bên cạnh đầy người yêu thích, bà Bạch ghét bỏ bên người anh ta ong bướm vây quanh, cám dỗ quá lớn.Giang Chấn, người con thứ tám, không có nhiều ong bướm vây quanh nhưng tính tình anh ta nóng nảy và không có tài năng gì nổi bật. Bà Bạch cho rằng anh ta quá tầm thường nên không xứng với cháu gái.Giang Cẩn, người con thứ chín, đeo kính, tính tình khá nho nhã, nhìn cũng thông minh nhưng anh ta nghe lời mẹ răm rắp.Phân tích một hồi, mấy anh chàng đều không được ưng ý, ngược lại Giang Vũ lại nổi bật, trở thành ứng cử viên sáng giá nhất.Bạch Du cắn môi, không nói gì.Thật ra, bỏ qua việc bản thân không có cảm giác với Giang Vũ, về mọi mặt anh ta đều khá tốt nhưng nếu cô ở bên anh ta, anh ta và Trần Doanh sẽ không thể ở bên nhau suốt đời.Mặc dù hai người chỉ kết hôn được nửa năm rồi chia tay nhưng khi còn mặn nồng, họ như hình với bóng, ước gì có thể ở bên nhau mọi khoảnh khắc. Sau đó, mặc dù hai người không tái hôn nhưng Giang Vũ vẫn luôn âm thầm chăm sóc vợ cũ Trần Doanh, rất khó nói rằng đời này anh ta và Trần Doanh sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, anh ta và Trần Doanh tốt đẹp như vậy mà cuối cùng cũng không thể đầu bạc răng long, cô lo lắng rằng nếu đổi thành mình thì chưa đầy nửa năm sẽ bị ly hôn. Mặc dù cô không có nhiều kỳ vọng vào hôn nhân, nhưng cũng không nghĩ đến việc ly hôn chỉ sau nửa năm. Nếu như vậy thì thà không kết hôn.Nghĩ theo cách này, Giang Vũ cũng không phải là một ứng cử viên hoàn hảo.Ngay khi đang suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy bà nội đổi giọng nói: "Ngoài Giang Vũ ra, thằng bé Giang Lâm cũng không tệ."Bạch Du: "?"Bà Bạch giả vờ không nhìn thấy sự ngạc nhiên của cháu gái, tiếp tục nói: "Tuổi tác Giang Lâm lớn hơn cháu kha khá nhưng tuổi tác lớn cũng có những ưu điểm riêng, người lớn tuổi biết thương người hơn."Bạch Du: "?"Lần trước bà đâu có nói vậy, lần trước rõ ràng bà nói tuổi tác lớn có khoảng cách thế hệ, già rồi còn cần người chăm sóc.Bà Bạch: “Thứ khó nhất đối với Giang Lâm chính là nó là anh trai của Giang Khải. Cha cháu và bà mới loại nó ra khỏi danh sách lựa chọn vì lý do này nhưng hôm nay bà nhìn thấy nó gửi cho cháu nhiều đặc sản thành phố Quảng như vậy, điều đó chứng tỏ nó có tình cảm với cháu.""Bùm", mặt Bạch Du đỏ bừng như tôm luộc: "Không, không phải vậy, anh Giang Lâm chỉ muốn cảm ơn cháu vì đã nấu ăn cho anh ấy trước đây thôi."Bà Bạch véo má đỏ ửng của cháu gái, cười nói: "Điều đó cũng chứng minh nó biết ơn, chọn đàn ông không phải là xem anh ta có gì, cũng không phải là xem anh ta nói gì, mà là xem anh ta đã làm gì.""Ngày xưa ông nội cháu nghèo đến mức suýt không đủ ăn nhưng ông ấy vẫn vay tiền người ta để mua bà từ tay bọn buôn người. Sau đó, toàn quốc tổ chức đấu địa chủ, ông nội cháu để bảo vệ bà đã nhiều lần bị đánh đến đầu rơi m.á.u chảy. Sau này, nhà họ Bạch được nhà họ Giang giúp đỡ, cuộc sống khá giả hơn, nhiều người khuyên ông nội cháu bỏ bà để lấy người khác, ông nội cháu đuổi hết những người đó đi, nói rằng cả đời này ông ấy chỉ có một người vợ là bà."  

Bà Bạch nói vanh vách.

Năm đó bà vừa phát hiện mình và con dâu cả không hợp nhau thì lập tức đi ở cùng con trai nhỏ, sau đó con trai nhỏ cưới vợ, bà cũng nhường quyền quản gia cho con dâu nhỏ vào ngày hôm sau khi vào nhà. Bình thường chỉ để ý hỗ trợ chăm sóc cháu trai cháu gái, con dâu nhỏ nhìn mọi việc bà làm cũng không nhúng tay vào, ngược lại cũng hiếu kính mẹ chồng hơn.

Đối với điểm này, Bạch Du rất cảm động gật gật đầu.

Mặt ngoài Lâu Tú Anh nhìn ôn hòa rộng lượng, bên trong lại là một người có ***** khống chế rất mạnh, đời trước cô gả đến nhà họ Giang, cô ăn gì mặc gì Lâu Tú Anh cũng phải khoa tay múa chân, hơi không hợp ý cô sẽ bị dạy dỗ một trận.

Có Lâu Tú Anh là mẹ chồng, ai gả cho Giang Khải thì xui xẻo.

Đứng hàng thứ bảy Giang Thần là có tiếng là phong lưu, bên cạnh đầy người yêu thích, bà Bạch ghét bỏ bên người anh ta ong bướm vây quanh, cám dỗ quá lớn.

Giang Chấn, người con thứ tám, không có nhiều ong bướm vây quanh nhưng tính tình anh ta nóng nảy và không có tài năng gì nổi bật. Bà Bạch cho rằng anh ta quá tầm thường nên không xứng với cháu gái.

Giang Cẩn, người con thứ chín, đeo kính, tính tình khá nho nhã, nhìn cũng thông minh nhưng anh ta nghe lời mẹ răm rắp.

Phân tích một hồi, mấy anh chàng đều không được ưng ý, ngược lại Giang Vũ lại nổi bật, trở thành ứng cử viên sáng giá nhất.

Bạch Du cắn môi, không nói gì.

Thật ra, bỏ qua việc bản thân không có cảm giác với Giang Vũ, về mọi mặt anh ta đều khá tốt nhưng nếu cô ở bên anh ta, anh ta và Trần Doanh sẽ không thể ở bên nhau suốt đời.

Mặc dù hai người chỉ kết hôn được nửa năm rồi chia tay nhưng khi còn mặn nồng, họ như hình với bóng, ước gì có thể ở bên nhau mọi khoảnh khắc. Sau đó, mặc dù hai người không tái hôn nhưng Giang Vũ vẫn luôn âm thầm chăm sóc vợ cũ Trần Doanh, rất khó nói rằng đời này anh ta và Trần Doanh sẽ không xảy ra chuyện gì.

 

Hơn nữa, anh ta và Trần Doanh tốt đẹp như vậy mà cuối cùng cũng không thể đầu bạc răng long, cô lo lắng rằng nếu đổi thành mình thì chưa đầy nửa năm sẽ bị ly hôn. Mặc dù cô không có nhiều kỳ vọng vào hôn nhân, nhưng cũng không nghĩ đến việc ly hôn chỉ sau nửa năm. Nếu như vậy thì thà không kết hôn.

Nghĩ theo cách này, Giang Vũ cũng không phải là một ứng cử viên hoàn hảo.

Ngay khi đang suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy bà nội đổi giọng nói: "Ngoài Giang Vũ ra, thằng bé Giang Lâm cũng không tệ."

Bạch Du: "?"

Bà Bạch giả vờ không nhìn thấy sự ngạc nhiên của cháu gái, tiếp tục nói: "Tuổi tác Giang Lâm lớn hơn cháu kha khá nhưng tuổi tác lớn cũng có những ưu điểm riêng, người lớn tuổi biết thương người hơn."

Bạch Du: "?"

Lần trước bà đâu có nói vậy, lần trước rõ ràng bà nói tuổi tác lớn có khoảng cách thế hệ, già rồi còn cần người chăm sóc.

Bà Bạch: “Thứ khó nhất đối với Giang Lâm chính là nó là anh trai của Giang Khải. Cha cháu và bà mới loại nó ra khỏi danh sách lựa chọn vì lý do này nhưng hôm nay bà nhìn thấy nó gửi cho cháu nhiều đặc sản thành phố Quảng như vậy, điều đó chứng tỏ nó có tình cảm với cháu."

"Bùm", mặt Bạch Du đỏ bừng như tôm luộc: "Không, không phải vậy, anh Giang Lâm chỉ muốn cảm ơn cháu vì đã nấu ăn cho anh ấy trước đây thôi."

Bà Bạch véo má đỏ ửng của cháu gái, cười nói: "Điều đó cũng chứng minh nó biết ơn, chọn đàn ông không phải là xem anh ta có gì, cũng không phải là xem anh ta nói gì, mà là xem anh ta đã làm gì."

"Ngày xưa ông nội cháu nghèo đến mức suýt không đủ ăn nhưng ông ấy vẫn vay tiền người ta để mua bà từ tay bọn buôn người. Sau đó, toàn quốc tổ chức đấu địa chủ, ông nội cháu để bảo vệ bà đã nhiều lần bị đánh đến đầu rơi m.á.u chảy. Sau này, nhà họ Bạch được nhà họ Giang giúp đỡ, cuộc sống khá giả hơn, nhiều người khuyên ông nội cháu bỏ bà để lấy người khác, ông nội cháu đuổi hết những người đó đi, nói rằng cả đời này ông ấy chỉ có một người vợ là bà."

 

 

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bà Bạch nói vanh vách.Năm đó bà vừa phát hiện mình và con dâu cả không hợp nhau thì lập tức đi ở cùng con trai nhỏ, sau đó con trai nhỏ cưới vợ, bà cũng nhường quyền quản gia cho con dâu nhỏ vào ngày hôm sau khi vào nhà. Bình thường chỉ để ý hỗ trợ chăm sóc cháu trai cháu gái, con dâu nhỏ nhìn mọi việc bà làm cũng không nhúng tay vào, ngược lại cũng hiếu kính mẹ chồng hơn.Đối với điểm này, Bạch Du rất cảm động gật gật đầu.Mặt ngoài Lâu Tú Anh nhìn ôn hòa rộng lượng, bên trong lại là một người có ***** khống chế rất mạnh, đời trước cô gả đến nhà họ Giang, cô ăn gì mặc gì Lâu Tú Anh cũng phải khoa tay múa chân, hơi không hợp ý cô sẽ bị dạy dỗ một trận.Có Lâu Tú Anh là mẹ chồng, ai gả cho Giang Khải thì xui xẻo.Đứng hàng thứ bảy Giang Thần là có tiếng là phong lưu, bên cạnh đầy người yêu thích, bà Bạch ghét bỏ bên người anh ta ong bướm vây quanh, cám dỗ quá lớn.Giang Chấn, người con thứ tám, không có nhiều ong bướm vây quanh nhưng tính tình anh ta nóng nảy và không có tài năng gì nổi bật. Bà Bạch cho rằng anh ta quá tầm thường nên không xứng với cháu gái.Giang Cẩn, người con thứ chín, đeo kính, tính tình khá nho nhã, nhìn cũng thông minh nhưng anh ta nghe lời mẹ răm rắp.Phân tích một hồi, mấy anh chàng đều không được ưng ý, ngược lại Giang Vũ lại nổi bật, trở thành ứng cử viên sáng giá nhất.Bạch Du cắn môi, không nói gì.Thật ra, bỏ qua việc bản thân không có cảm giác với Giang Vũ, về mọi mặt anh ta đều khá tốt nhưng nếu cô ở bên anh ta, anh ta và Trần Doanh sẽ không thể ở bên nhau suốt đời.Mặc dù hai người chỉ kết hôn được nửa năm rồi chia tay nhưng khi còn mặn nồng, họ như hình với bóng, ước gì có thể ở bên nhau mọi khoảnh khắc. Sau đó, mặc dù hai người không tái hôn nhưng Giang Vũ vẫn luôn âm thầm chăm sóc vợ cũ Trần Doanh, rất khó nói rằng đời này anh ta và Trần Doanh sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, anh ta và Trần Doanh tốt đẹp như vậy mà cuối cùng cũng không thể đầu bạc răng long, cô lo lắng rằng nếu đổi thành mình thì chưa đầy nửa năm sẽ bị ly hôn. Mặc dù cô không có nhiều kỳ vọng vào hôn nhân, nhưng cũng không nghĩ đến việc ly hôn chỉ sau nửa năm. Nếu như vậy thì thà không kết hôn.Nghĩ theo cách này, Giang Vũ cũng không phải là một ứng cử viên hoàn hảo.Ngay khi đang suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy bà nội đổi giọng nói: "Ngoài Giang Vũ ra, thằng bé Giang Lâm cũng không tệ."Bạch Du: "?"Bà Bạch giả vờ không nhìn thấy sự ngạc nhiên của cháu gái, tiếp tục nói: "Tuổi tác Giang Lâm lớn hơn cháu kha khá nhưng tuổi tác lớn cũng có những ưu điểm riêng, người lớn tuổi biết thương người hơn."Bạch Du: "?"Lần trước bà đâu có nói vậy, lần trước rõ ràng bà nói tuổi tác lớn có khoảng cách thế hệ, già rồi còn cần người chăm sóc.Bà Bạch: “Thứ khó nhất đối với Giang Lâm chính là nó là anh trai của Giang Khải. Cha cháu và bà mới loại nó ra khỏi danh sách lựa chọn vì lý do này nhưng hôm nay bà nhìn thấy nó gửi cho cháu nhiều đặc sản thành phố Quảng như vậy, điều đó chứng tỏ nó có tình cảm với cháu.""Bùm", mặt Bạch Du đỏ bừng như tôm luộc: "Không, không phải vậy, anh Giang Lâm chỉ muốn cảm ơn cháu vì đã nấu ăn cho anh ấy trước đây thôi."Bà Bạch véo má đỏ ửng của cháu gái, cười nói: "Điều đó cũng chứng minh nó biết ơn, chọn đàn ông không phải là xem anh ta có gì, cũng không phải là xem anh ta nói gì, mà là xem anh ta đã làm gì.""Ngày xưa ông nội cháu nghèo đến mức suýt không đủ ăn nhưng ông ấy vẫn vay tiền người ta để mua bà từ tay bọn buôn người. Sau đó, toàn quốc tổ chức đấu địa chủ, ông nội cháu để bảo vệ bà đã nhiều lần bị đánh đến đầu rơi m.á.u chảy. Sau này, nhà họ Bạch được nhà họ Giang giúp đỡ, cuộc sống khá giả hơn, nhiều người khuyên ông nội cháu bỏ bà để lấy người khác, ông nội cháu đuổi hết những người đó đi, nói rằng cả đời này ông ấy chỉ có một người vợ là bà."  

Chương 107: Chương 107