Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 115: Chương 115

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Chậc chậc, may mà anh ấy không có con gái, không thì đúng là nuôi không nổi.Giang Lâm nhìn anh ấy một cái, rồi mới mở phong bì điện tín, lấy điện báo ra khỏi đó.Chỉ thấy trên đó đơn giản viết một dòng chữ: Anh Lâm ơi, anh thật là người hiểu lòng người."?"Lần thứ hai trong đời, khuôn mặt tuấn tú của Giang Lâm lộ ra vẻ hoang mang.Anh suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu rõ ý của Bạch Du.Anh cũng nghĩ có thể do bưu điện đánh sai chữ nhưng nghĩ lại thì khả năng này cũng không cao.Bởi vì bình thường khi điện báo xong, bưu điện sẽ yêu cầu người gửi kiểm tra lại một lần nữa, Bạch Du biết chữ nên lẽ ra cô phải nhìn thấy chữ trên điện báo.Vì vậy, nếu bưu điện đánh sai, cô sẽ chỉ ra ngay tại chỗ.Nhưng nếu không phải đánh sai chữ, vậy thì cô muốn thể hiện gì?Thấy Giang Lâm mở điện tín ra rồi lại ngẩn người hồi lâu, Cát Đại Xuyên rất băn khoăn: "Phó đoàn Giang, con gái nhà cậu nói gì vậy, không có chuyện gì chứ?"Giang Lâm: "Không có chuyện gì, nếu như, ý tôi là nếu như người yêu cậu nói với cậu..."Cát Đại Xuyên thấy anh muốn nói lại thôi, anh ấy thực sự không thể chờ đợi: "Nói gì?"Giang Lâm lắc đầu: "Thôi bỏ đi, coi như tôi không hỏi, cậu đâu có người yêu."Cát Đại Xuyên bị đ.â.m một đao: "..."Mãi đến khi Giang Lâm đi xa, Cát Đại Xuyên mới bực bội nhận ra.Không thể như vậy được!Bình thường sao lại phải công kích cá nhân anh ấy?Là anh ấy không muốn có người yêu sao?Không phải, rõ ràng là bà mối không chịu giới thiệu đối tượng miễn phí cho anh ấy!Đêm đã khuya, Giang Lâm buông tài liệu trong tay xuống, nhéo sống mũi đau nhức, đột nhiên lại nhớ tới điện báo nhận được lúc chạng vạng tối.Anh lấy từ ngăn kéo ra nhìn chằm chằm chữ viết phía trên."Hiểu lòng người." Ngay lúc này, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.Anh đặt điện tín xuống: "Vào đi."Cửa "kẽo kẹt" mở ra, Bạch Du mặc một chiếc áo sơ mi nam trắng cỡ lớn bước vào.Anh siết chặt điện tín trong tay: "Du Du, sao em lại ở đây?"TBCMặt Bạch Du đỏ bừng: "Anh Giang Lâm, họ nói anh rất biết cách giải quyết vấn đề, cúc áo em không cài được, anh có thể giúp em không?"Giang Lâm: "..."Bạch Du đứng ở nơi đó, ánh mắt của cô sáng ngời, lông mi dài dày lại cong cong, lúc này giống như chó con trông mong nhìn anh.Thời gian dừng lại vài giây.Đôi mắt Giang Lâm tối sầm: "Du Du, em biết em nói như vậy có ý nghĩa gì không?"Bạch Du chớp chớp mắt: "Biết chứ, không phải có nghĩa là để anh Giang Lâm cởi nút áo cho em sao? Nhưng em chỉ để anh Giang Lâm cởi giúp em thôi."“Ầm!”Giang Lâm cảm thấy có gì đó trong đầu mình ầm ầm đổ sập xuống.Anh đứng dậy, từng bước tiến về phía Bạch Du, đi đến trước mặt cô, cụp mắt xuống, giọng khàn khàn: "Em chắc chắn chứ?"Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: "Chắc chắn, anh Giang Lâm mau giúp em."Giang Lâm nuốt nước bọt.Ngay lúc anh giơ tay định vươn đến cúc áo của cô, điện thoại trên bàn reo vang.Anh quay người nhấc điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng mắng chửi của ông nội Giang: "Thằng ranh con, cháu khốn nạn như thế từ bao giờ?"Giang Lâm giật mình, mở choàng mắt, tỉnh dậy.Sau khi tỉnh dậy, anh nằm trên giường hồi lâu không nhúc nhích, trong đầu vẫn vang vọng câu nói của ông nội trong mơ: "Cháu khốn nạn như thế từ bao giờ?"Là một trong những người bị tiếng kèn báo thức đánh thức, Cát Đại Xuyên vội vàng thức dậy và mặc quần áo, lấy kem đánh răng và bàn chải đánh răng ra ngoài đánh răng.Kết quả, vừa bước ra cửa, anh ấy đã nhìn thấy Giang Lâm đang quỳ gối trước cửa giặt chăn.Lạ nhỉ, không chắc chắn, nhìn lại lần nữa.Nhìn lại một lần nữa, anh ấy vẫn thấy Giang Lâm đang giặt chăn màn.Anh ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, không kìm được mà gào lên: "Phó đoàn Giang, sao cậu lại chọn thời tiết này để giặt chăn?"

Chậc chậc, may mà anh ấy không có con gái, không thì đúng là nuôi không nổi.

Giang Lâm nhìn anh ấy một cái, rồi mới mở phong bì điện tín, lấy điện báo ra khỏi đó.

Chỉ thấy trên đó đơn giản viết một dòng chữ: Anh Lâm ơi, anh thật là người hiểu lòng người.

"?"

Lần thứ hai trong đời, khuôn mặt tuấn tú của Giang Lâm lộ ra vẻ hoang mang.

Anh suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu rõ ý của Bạch Du.

Anh cũng nghĩ có thể do bưu điện đánh sai chữ nhưng nghĩ lại thì khả năng này cũng không cao.

Bởi vì bình thường khi điện báo xong, bưu điện sẽ yêu cầu người gửi kiểm tra lại một lần nữa, Bạch Du biết chữ nên lẽ ra cô phải nhìn thấy chữ trên điện báo.

Vì vậy, nếu bưu điện đánh sai, cô sẽ chỉ ra ngay tại chỗ.

Nhưng nếu không phải đánh sai chữ, vậy thì cô muốn thể hiện gì?

Thấy Giang Lâm mở điện tín ra rồi lại ngẩn người hồi lâu, Cát Đại Xuyên rất băn khoăn: "Phó đoàn Giang, con gái nhà cậu nói gì vậy, không có chuyện gì chứ?"

Giang Lâm: "Không có chuyện gì, nếu như, ý tôi là nếu như người yêu cậu nói với cậu..."

Cát Đại Xuyên thấy anh muốn nói lại thôi, anh ấy thực sự không thể chờ đợi: "Nói gì?"

Giang Lâm lắc đầu: "Thôi bỏ đi, coi như tôi không hỏi, cậu đâu có người yêu."

Cát Đại Xuyên bị đ.â.m một đao: "..."

Mãi đến khi Giang Lâm đi xa, Cát Đại Xuyên mới bực bội nhận ra.

Không thể như vậy được!

Bình thường sao lại phải công kích cá nhân anh ấy?

Là anh ấy không muốn có người yêu sao?

Không phải, rõ ràng là bà mối không chịu giới thiệu đối tượng miễn phí cho anh ấy!

Đêm đã khuya, Giang Lâm buông tài liệu trong tay xuống, nhéo sống mũi đau nhức, đột nhiên lại nhớ tới điện báo nhận được lúc chạng vạng tối.

Anh lấy từ ngăn kéo ra nhìn chằm chằm chữ viết phía trên.

"Hiểu lòng người."

 

Ngay lúc này, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Anh đặt điện tín xuống: "Vào đi."

Cửa "kẽo kẹt" mở ra, Bạch Du mặc một chiếc áo sơ mi nam trắng cỡ lớn bước vào.

Anh siết chặt điện tín trong tay: "Du Du, sao em lại ở đây?"

TBC

Mặt Bạch Du đỏ bừng: "Anh Giang Lâm, họ nói anh rất biết cách giải quyết vấn đề, cúc áo em không cài được, anh có thể giúp em không?"

Giang Lâm: "..."

Bạch Du đứng ở nơi đó, ánh mắt của cô sáng ngời, lông mi dài dày lại cong cong, lúc này giống như chó con trông mong nhìn anh.

Thời gian dừng lại vài giây.

Đôi mắt Giang Lâm tối sầm: "Du Du, em biết em nói như vậy có ý nghĩa gì không?"

Bạch Du chớp chớp mắt: "Biết chứ, không phải có nghĩa là để anh Giang Lâm cởi nút áo cho em sao? Nhưng em chỉ để anh Giang Lâm cởi giúp em thôi."

“Ầm!”

Giang Lâm cảm thấy có gì đó trong đầu mình ầm ầm đổ sập xuống.

Anh đứng dậy, từng bước tiến về phía Bạch Du, đi đến trước mặt cô, cụp mắt xuống, giọng khàn khàn: "Em chắc chắn chứ?"

Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: "Chắc chắn, anh Giang Lâm mau giúp em."

Giang Lâm nuốt nước bọt.

Ngay lúc anh giơ tay định vươn đến cúc áo của cô, điện thoại trên bàn reo vang.

Anh quay người nhấc điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng mắng chửi của ông nội Giang: "Thằng ranh con, cháu khốn nạn như thế từ bao giờ?"

Giang Lâm giật mình, mở choàng mắt, tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy, anh nằm trên giường hồi lâu không nhúc nhích, trong đầu vẫn vang vọng câu nói của ông nội trong mơ: "Cháu khốn nạn như thế từ bao giờ?"

Là một trong những người bị tiếng kèn báo thức đánh thức, Cát Đại Xuyên vội vàng thức dậy và mặc quần áo, lấy kem đánh răng và bàn chải đánh răng ra ngoài đánh răng.

Kết quả, vừa bước ra cửa, anh ấy đã nhìn thấy Giang Lâm đang quỳ gối trước cửa giặt chăn.

Lạ nhỉ, không chắc chắn, nhìn lại lần nữa.

Nhìn lại một lần nữa, anh ấy vẫn thấy Giang Lâm đang giặt chăn màn.

Anh ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, không kìm được mà gào lên: "Phó đoàn Giang, sao cậu lại chọn thời tiết này để giặt chăn?"

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Chậc chậc, may mà anh ấy không có con gái, không thì đúng là nuôi không nổi.Giang Lâm nhìn anh ấy một cái, rồi mới mở phong bì điện tín, lấy điện báo ra khỏi đó.Chỉ thấy trên đó đơn giản viết một dòng chữ: Anh Lâm ơi, anh thật là người hiểu lòng người."?"Lần thứ hai trong đời, khuôn mặt tuấn tú của Giang Lâm lộ ra vẻ hoang mang.Anh suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu rõ ý của Bạch Du.Anh cũng nghĩ có thể do bưu điện đánh sai chữ nhưng nghĩ lại thì khả năng này cũng không cao.Bởi vì bình thường khi điện báo xong, bưu điện sẽ yêu cầu người gửi kiểm tra lại một lần nữa, Bạch Du biết chữ nên lẽ ra cô phải nhìn thấy chữ trên điện báo.Vì vậy, nếu bưu điện đánh sai, cô sẽ chỉ ra ngay tại chỗ.Nhưng nếu không phải đánh sai chữ, vậy thì cô muốn thể hiện gì?Thấy Giang Lâm mở điện tín ra rồi lại ngẩn người hồi lâu, Cát Đại Xuyên rất băn khoăn: "Phó đoàn Giang, con gái nhà cậu nói gì vậy, không có chuyện gì chứ?"Giang Lâm: "Không có chuyện gì, nếu như, ý tôi là nếu như người yêu cậu nói với cậu..."Cát Đại Xuyên thấy anh muốn nói lại thôi, anh ấy thực sự không thể chờ đợi: "Nói gì?"Giang Lâm lắc đầu: "Thôi bỏ đi, coi như tôi không hỏi, cậu đâu có người yêu."Cát Đại Xuyên bị đ.â.m một đao: "..."Mãi đến khi Giang Lâm đi xa, Cát Đại Xuyên mới bực bội nhận ra.Không thể như vậy được!Bình thường sao lại phải công kích cá nhân anh ấy?Là anh ấy không muốn có người yêu sao?Không phải, rõ ràng là bà mối không chịu giới thiệu đối tượng miễn phí cho anh ấy!Đêm đã khuya, Giang Lâm buông tài liệu trong tay xuống, nhéo sống mũi đau nhức, đột nhiên lại nhớ tới điện báo nhận được lúc chạng vạng tối.Anh lấy từ ngăn kéo ra nhìn chằm chằm chữ viết phía trên."Hiểu lòng người." Ngay lúc này, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.Anh đặt điện tín xuống: "Vào đi."Cửa "kẽo kẹt" mở ra, Bạch Du mặc một chiếc áo sơ mi nam trắng cỡ lớn bước vào.Anh siết chặt điện tín trong tay: "Du Du, sao em lại ở đây?"TBCMặt Bạch Du đỏ bừng: "Anh Giang Lâm, họ nói anh rất biết cách giải quyết vấn đề, cúc áo em không cài được, anh có thể giúp em không?"Giang Lâm: "..."Bạch Du đứng ở nơi đó, ánh mắt của cô sáng ngời, lông mi dài dày lại cong cong, lúc này giống như chó con trông mong nhìn anh.Thời gian dừng lại vài giây.Đôi mắt Giang Lâm tối sầm: "Du Du, em biết em nói như vậy có ý nghĩa gì không?"Bạch Du chớp chớp mắt: "Biết chứ, không phải có nghĩa là để anh Giang Lâm cởi nút áo cho em sao? Nhưng em chỉ để anh Giang Lâm cởi giúp em thôi."“Ầm!”Giang Lâm cảm thấy có gì đó trong đầu mình ầm ầm đổ sập xuống.Anh đứng dậy, từng bước tiến về phía Bạch Du, đi đến trước mặt cô, cụp mắt xuống, giọng khàn khàn: "Em chắc chắn chứ?"Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: "Chắc chắn, anh Giang Lâm mau giúp em."Giang Lâm nuốt nước bọt.Ngay lúc anh giơ tay định vươn đến cúc áo của cô, điện thoại trên bàn reo vang.Anh quay người nhấc điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng mắng chửi của ông nội Giang: "Thằng ranh con, cháu khốn nạn như thế từ bao giờ?"Giang Lâm giật mình, mở choàng mắt, tỉnh dậy.Sau khi tỉnh dậy, anh nằm trên giường hồi lâu không nhúc nhích, trong đầu vẫn vang vọng câu nói của ông nội trong mơ: "Cháu khốn nạn như thế từ bao giờ?"Là một trong những người bị tiếng kèn báo thức đánh thức, Cát Đại Xuyên vội vàng thức dậy và mặc quần áo, lấy kem đánh răng và bàn chải đánh răng ra ngoài đánh răng.Kết quả, vừa bước ra cửa, anh ấy đã nhìn thấy Giang Lâm đang quỳ gối trước cửa giặt chăn.Lạ nhỉ, không chắc chắn, nhìn lại lần nữa.Nhìn lại một lần nữa, anh ấy vẫn thấy Giang Lâm đang giặt chăn màn.Anh ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, không kìm được mà gào lên: "Phó đoàn Giang, sao cậu lại chọn thời tiết này để giặt chăn?"

Chương 115: Chương 115