"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 122: Chương 122
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du nở nụ cười dịu dàng và vô tội: "Tôi đang chọc vào vết thương của chị đấy, chị không biết sao?"Tần Tâm Hủy: "..."Tất nhiên là cô ta biết Bạch Du đang chọc vào vết thương của mình nhưng cô ta không hiểu tại sao Bạch Du lại đột nhiên nổi điên như vậy!Tần Chính Nhân cũng không ngờ Bạch Du lại không tuân theo "kế hoạch" nhưng bây giờ bà ta chỉ có thể chọn cách trấn an Bạch Du: "Hủy Hủy, con đừng dọa Bạch Du, Bạch Du chỉ quan tâm đến vết thương của con thôi."Tần Tâm Hủy: “…”Vết thương của cô ta bị chọc khiến cô ta đau nhói từng cơn, mà cô ruột nói là quan tâm!Cuối cùng Tần Tâm Hủy cũng thấu hiểu tâm trạng của Bạch Du khi trước đây cô ruột luôn thiên vị cô ta.TBCBạch Du: “Mẹ bảo tôi nhường công việc cho chị, chắc chị vui lắm nhỉ?”Nghĩ đến công việc sắp sửa có được, Tần Tâm Hủy quyết định nhịn thêm một chút: “Du Du, em thực sự muốn nhường công việc cho tôi à? Cảm ơn em, tôi vui quá…”Bạch Du cắt ngang lời cô ta: "Chị đừng vội mừng, vì tôi lại không muốn nữa, không những không muốn mà tôi còn định... Đánh chị!"Nói là làm, vừa dứt lời, Bạch Du đã tung một cú đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c Tần Tâm Hủy.“Bụp! Bụp! Bụp!"Bạch Du liên tục tung ra những cú đ.ấ.m vào n.g.ự.c và bụng của Tần Tâm Hủy.Kiếp trước mẹ cô cũng bảo cô nhường công việc cho Tần Tâm Hủy, tuy nhiên kiếp trước mẹ cô không nói sẽ nghỉ hưu, càng không nói sẽ sắp xếp công việc cho cô ở đoàn văn công. Trong khoảng thời gian ngắn Bạch Du không đoán được trong hồ lô bà ta muốn bán thuốc gì.Nhưng mặc kệ bán thuốc gì, tóm lại hai người này không có ý tốt.Cách tốt nhất là cô giả vờ vâng lời sắp xếp của mẹ, xem mẹ rốt cuộc muốn làm gì nhưng cô không muốn.Lúc trước cô nghĩ không can thiệp vào cuộc hôn nhân của cha và mẹ cô, bây giờ cô thay đổi ý định.Chỉ cần mẹ cô cùng Tần Tâm Hủy ở nhà này một ngày, cái nhà này sẽ mãi mãi không được yên ổn.Cho nên cô phải đuổi hai người này đi!"Aaaaaaaa..." Tần Tâm Hủy đau đến mức nước mắt trào ra, rên rỉ như gà con.Tần Chính Nhân không thể ngờ được Bạch Du lại đột nhiên ra tay đánh người, lại còn đánh ngay trước mặt bà ta!"Dừng tay lại, Bạch Du, mày cút cho tao!"Tần Chính Nhân tức giận đến không thể kiềm chế, tiến lên định túm lấy tay cô.Bạch Du tránh bàn tay bà ta đưa tới, xoay người lại chính là một cú móc lên."Bốp" một tiếng.Cằm Tần Chính Nhân vừa vặn bị đánh, bà ta đặt m.ô.n.g ngã ngồi xuống đất.Bà ta giật giật miệng muốn mắng chửi người nhưng mới giật cằm một cái đã đau đến mức bà ta hít vào một ngụm khí lạnh, ngay sau đó nước miếng chảy xuống.Bà ta, bà ta, cằm của bà ta! Lệch khớp rồi!Mọi thứ bỗng chốc im bặt.Ngay cả Tần Tâm Hủy cũng ngừng tiếng kêu la như gà mái, cô ta ngây người nhìn Bạch Du, cảm thấy cô thực sự đã phát điên rồi.Nếu không điên rồi, sao ngay cả mẹ mình cũng dám đánh?Tần Chính Nhân trợn mắt trừng Bạch Du, hận không thể băm cô thành trăm mảnh: "Bạch... Du, mày đúng là một con khốn nạn... Tao cần phải đến… Đơn vị của mày... Để tìm chủ nhiệm của mày…"Con nhóc c.h.ế.t tiệt này lại dám đánh bà ta, quả thực vô pháp vô thiên!Bà ta nhất định phải đến hội Liên hiệp Phụ nữ tố cáo đứa con bất hiếu này!Đã đánh đập mẹ ruột, lần này dù có muốn hay không, cô cũng phải nhường lại công việc!Bạch Du nhìn mẹ mình, cười lạnh lùng: "Muốn đến cơ quan tố cáo tôi, để tôi nhường lại công việc cho Tần Tâm Hủy? Nghĩ hay nhỉ, chỉ sợ bà không có cơ hội đó thôi."Tần Chính Nhân ôm lấy cằm, mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy đứa con bất hiếu này đang có ý đồ gì đó.Quả nhiên, ngay sau đó liền thấy Bạch Du từ từ giơ tay lên, rồi vò đầu bứt tóc mình cho rối bời.Chỉ trong chốc lát, tóc cô đã rối bời như tổ quạ.
Bạch Du nở nụ cười dịu dàng và vô tội: "Tôi đang chọc vào vết thương của chị đấy, chị không biết sao?"
Tần Tâm Hủy: "..."
Tất nhiên là cô ta biết Bạch Du đang chọc vào vết thương của mình nhưng cô ta không hiểu tại sao Bạch Du lại đột nhiên nổi điên như vậy!
Tần Chính Nhân cũng không ngờ Bạch Du lại không tuân theo "kế hoạch" nhưng bây giờ bà ta chỉ có thể chọn cách trấn an Bạch Du: "Hủy Hủy, con đừng dọa Bạch Du, Bạch Du chỉ quan tâm đến vết thương của con thôi."
Tần Tâm Hủy: “…”
Vết thương của cô ta bị chọc khiến cô ta đau nhói từng cơn, mà cô ruột nói là quan tâm!
Cuối cùng Tần Tâm Hủy cũng thấu hiểu tâm trạng của Bạch Du khi trước đây cô ruột luôn thiên vị cô ta.
TBC
Bạch Du: “Mẹ bảo tôi nhường công việc cho chị, chắc chị vui lắm nhỉ?”
Nghĩ đến công việc sắp sửa có được, Tần Tâm Hủy quyết định nhịn thêm một chút: “Du Du, em thực sự muốn nhường công việc cho tôi à? Cảm ơn em, tôi vui quá…”
Bạch Du cắt ngang lời cô ta: "Chị đừng vội mừng, vì tôi lại không muốn nữa, không những không muốn mà tôi còn định... Đánh chị!"
Nói là làm, vừa dứt lời, Bạch Du đã tung một cú đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c Tần Tâm Hủy.
“Bụp! Bụp! Bụp!"
Bạch Du liên tục tung ra những cú đ.ấ.m vào n.g.ự.c và bụng của Tần Tâm Hủy.
Kiếp trước mẹ cô cũng bảo cô nhường công việc cho Tần Tâm Hủy, tuy nhiên kiếp trước mẹ cô không nói sẽ nghỉ hưu, càng không nói sẽ sắp xếp công việc cho cô ở đoàn văn công. Trong khoảng thời gian ngắn Bạch Du không đoán được trong hồ lô bà ta muốn bán thuốc gì.
Nhưng mặc kệ bán thuốc gì, tóm lại hai người này không có ý tốt.
Cách tốt nhất là cô giả vờ vâng lời sắp xếp của mẹ, xem mẹ rốt cuộc muốn làm gì nhưng cô không muốn.
Lúc trước cô nghĩ không can thiệp vào cuộc hôn nhân của cha và mẹ cô, bây giờ cô thay đổi ý định.
Chỉ cần mẹ cô cùng Tần Tâm Hủy ở nhà này một ngày, cái nhà này sẽ mãi mãi không được yên ổn.
Cho nên cô phải đuổi hai người này đi!
"Aaaaaaaa..."
Tần Tâm Hủy đau đến mức nước mắt trào ra, rên rỉ như gà con.
Tần Chính Nhân không thể ngờ được Bạch Du lại đột nhiên ra tay đánh người, lại còn đánh ngay trước mặt bà ta!
"Dừng tay lại, Bạch Du, mày cút cho tao!"
Tần Chính Nhân tức giận đến không thể kiềm chế, tiến lên định túm lấy tay cô.
Bạch Du tránh bàn tay bà ta đưa tới, xoay người lại chính là một cú móc lên.
"Bốp" một tiếng.
Cằm Tần Chính Nhân vừa vặn bị đánh, bà ta đặt m.ô.n.g ngã ngồi xuống đất.
Bà ta giật giật miệng muốn mắng chửi người nhưng mới giật cằm một cái đã đau đến mức bà ta hít vào một ngụm khí lạnh, ngay sau đó nước miếng chảy xuống.
Bà ta, bà ta, cằm của bà ta! Lệch khớp rồi!
Mọi thứ bỗng chốc im bặt.
Ngay cả Tần Tâm Hủy cũng ngừng tiếng kêu la như gà mái, cô ta ngây người nhìn Bạch Du, cảm thấy cô thực sự đã phát điên rồi.
Nếu không điên rồi, sao ngay cả mẹ mình cũng dám đánh?
Tần Chính Nhân trợn mắt trừng Bạch Du, hận không thể băm cô thành trăm mảnh: "Bạch... Du, mày đúng là một con khốn nạn... Tao cần phải đến… Đơn vị của mày... Để tìm chủ nhiệm của mày…"
Con nhóc c.h.ế.t tiệt này lại dám đánh bà ta, quả thực vô pháp vô thiên!
Bà ta nhất định phải đến hội Liên hiệp Phụ nữ tố cáo đứa con bất hiếu này!
Đã đánh đập mẹ ruột, lần này dù có muốn hay không, cô cũng phải nhường lại công việc!
Bạch Du nhìn mẹ mình, cười lạnh lùng: "Muốn đến cơ quan tố cáo tôi, để tôi nhường lại công việc cho Tần Tâm Hủy? Nghĩ hay nhỉ, chỉ sợ bà không có cơ hội đó thôi."
Tần Chính Nhân ôm lấy cằm, mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy đứa con bất hiếu này đang có ý đồ gì đó.
Quả nhiên, ngay sau đó liền thấy Bạch Du từ từ giơ tay lên, rồi vò đầu bứt tóc mình cho rối bời.
Chỉ trong chốc lát, tóc cô đã rối bời như tổ quạ.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du nở nụ cười dịu dàng và vô tội: "Tôi đang chọc vào vết thương của chị đấy, chị không biết sao?"Tần Tâm Hủy: "..."Tất nhiên là cô ta biết Bạch Du đang chọc vào vết thương của mình nhưng cô ta không hiểu tại sao Bạch Du lại đột nhiên nổi điên như vậy!Tần Chính Nhân cũng không ngờ Bạch Du lại không tuân theo "kế hoạch" nhưng bây giờ bà ta chỉ có thể chọn cách trấn an Bạch Du: "Hủy Hủy, con đừng dọa Bạch Du, Bạch Du chỉ quan tâm đến vết thương của con thôi."Tần Tâm Hủy: “…”Vết thương của cô ta bị chọc khiến cô ta đau nhói từng cơn, mà cô ruột nói là quan tâm!Cuối cùng Tần Tâm Hủy cũng thấu hiểu tâm trạng của Bạch Du khi trước đây cô ruột luôn thiên vị cô ta.TBCBạch Du: “Mẹ bảo tôi nhường công việc cho chị, chắc chị vui lắm nhỉ?”Nghĩ đến công việc sắp sửa có được, Tần Tâm Hủy quyết định nhịn thêm một chút: “Du Du, em thực sự muốn nhường công việc cho tôi à? Cảm ơn em, tôi vui quá…”Bạch Du cắt ngang lời cô ta: "Chị đừng vội mừng, vì tôi lại không muốn nữa, không những không muốn mà tôi còn định... Đánh chị!"Nói là làm, vừa dứt lời, Bạch Du đã tung một cú đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c Tần Tâm Hủy.“Bụp! Bụp! Bụp!"Bạch Du liên tục tung ra những cú đ.ấ.m vào n.g.ự.c và bụng của Tần Tâm Hủy.Kiếp trước mẹ cô cũng bảo cô nhường công việc cho Tần Tâm Hủy, tuy nhiên kiếp trước mẹ cô không nói sẽ nghỉ hưu, càng không nói sẽ sắp xếp công việc cho cô ở đoàn văn công. Trong khoảng thời gian ngắn Bạch Du không đoán được trong hồ lô bà ta muốn bán thuốc gì.Nhưng mặc kệ bán thuốc gì, tóm lại hai người này không có ý tốt.Cách tốt nhất là cô giả vờ vâng lời sắp xếp của mẹ, xem mẹ rốt cuộc muốn làm gì nhưng cô không muốn.Lúc trước cô nghĩ không can thiệp vào cuộc hôn nhân của cha và mẹ cô, bây giờ cô thay đổi ý định.Chỉ cần mẹ cô cùng Tần Tâm Hủy ở nhà này một ngày, cái nhà này sẽ mãi mãi không được yên ổn.Cho nên cô phải đuổi hai người này đi!"Aaaaaaaa..." Tần Tâm Hủy đau đến mức nước mắt trào ra, rên rỉ như gà con.Tần Chính Nhân không thể ngờ được Bạch Du lại đột nhiên ra tay đánh người, lại còn đánh ngay trước mặt bà ta!"Dừng tay lại, Bạch Du, mày cút cho tao!"Tần Chính Nhân tức giận đến không thể kiềm chế, tiến lên định túm lấy tay cô.Bạch Du tránh bàn tay bà ta đưa tới, xoay người lại chính là một cú móc lên."Bốp" một tiếng.Cằm Tần Chính Nhân vừa vặn bị đánh, bà ta đặt m.ô.n.g ngã ngồi xuống đất.Bà ta giật giật miệng muốn mắng chửi người nhưng mới giật cằm một cái đã đau đến mức bà ta hít vào một ngụm khí lạnh, ngay sau đó nước miếng chảy xuống.Bà ta, bà ta, cằm của bà ta! Lệch khớp rồi!Mọi thứ bỗng chốc im bặt.Ngay cả Tần Tâm Hủy cũng ngừng tiếng kêu la như gà mái, cô ta ngây người nhìn Bạch Du, cảm thấy cô thực sự đã phát điên rồi.Nếu không điên rồi, sao ngay cả mẹ mình cũng dám đánh?Tần Chính Nhân trợn mắt trừng Bạch Du, hận không thể băm cô thành trăm mảnh: "Bạch... Du, mày đúng là một con khốn nạn... Tao cần phải đến… Đơn vị của mày... Để tìm chủ nhiệm của mày…"Con nhóc c.h.ế.t tiệt này lại dám đánh bà ta, quả thực vô pháp vô thiên!Bà ta nhất định phải đến hội Liên hiệp Phụ nữ tố cáo đứa con bất hiếu này!Đã đánh đập mẹ ruột, lần này dù có muốn hay không, cô cũng phải nhường lại công việc!Bạch Du nhìn mẹ mình, cười lạnh lùng: "Muốn đến cơ quan tố cáo tôi, để tôi nhường lại công việc cho Tần Tâm Hủy? Nghĩ hay nhỉ, chỉ sợ bà không có cơ hội đó thôi."Tần Chính Nhân ôm lấy cằm, mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy đứa con bất hiếu này đang có ý đồ gì đó.Quả nhiên, ngay sau đó liền thấy Bạch Du từ từ giơ tay lên, rồi vò đầu bứt tóc mình cho rối bời.Chỉ trong chốc lát, tóc cô đã rối bời như tổ quạ.