Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 126: Chương 126

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du hòa bột mì soba vào nước kiều mạch, chờ nước sôi thì cô đổ hỗn hợp bột lỏng vào nước sôi qua một cái rây, bột chảy xuống tạo thành sợi, gặp nước nóng thì ngay lập tức co lại thành hình con cá, sôi trào trong nước sôi.Chờ sợi mì chín, Bạch Du vớt nó lên rồi cho ngay vào nước lạnh, làm như thế thì sợi mì sẽ rất dai khi ăn.Sau đó cô lấy thịt gà mà bà nội mua ra rửa sạch rồi bắc lên nồi, đồng thời cho thêm hành để khử mùi tanh, nồi bắt đầu nóng lên thì cho mỡ lợn vào, sau đó cho thêm hành, gừng cùng với ớt khô vào luôn.Đảo một lát.Khói trắng bốc lên, mùi hương mê người phiêu tán trong không khí, tràn ngập trong không gian nhỏ bé của gian bếp.Thái Vọng Xuân nhà hàng xóm ngửi thấy mùi thơm thì đang định đóng cửa lại như mọi khi thì nghe thấy Bạch Du nói: “Thím Thái, cháu làm gà xào ớt với Diện Ngự Tử, chờ cháu làm xong thì cháu mời thím một bát để thím xem sao nhé.”Động tác đóng cửa của Thái Vọng Xuân khựng lại giữa không trung, gương mặt bỗng nở nụ cười rạng rỡ: “Thịt gà đắt lắm, cháu cứ để lại mà ăn là được rồi. Cơ mà tiểu Du này, tay nghề của cháu đúng là nhất luôn đấy, mấy đứa nhà thím ngày nào cũng bị mùi đồ ăn ngon nhà cháu làm cho ăn mất ngon đây này.”Bạch Du cho thêm chút nước vào nồi thịt gà, đảo thêm một lúc, động tác vô cùng gọn gàng dứt khoát: “Thím Thái đừng khách sáo với cháu làm gì. Bình thường thím thương cháu như thế, cháu làm đồ ăn ngon đãi thím cũng là lẽ đương nhiên.”Thái Vọng Xuân nghe thấy Bạch Du nói như thế thì nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sắp chen nhau tới nơi: “Ai nha cái con bé tiểu Du này đúng là hiểu chuyện lại biết săn sóc người khác ghê ấy. Thôi được rồi thím không khách sáo với cháu nữa, sau này có chuyện gì thì cứ nói với thím nhé!”Bạch Du chỉ cười khẽ.Ánh đèn màu vàng trên đầu chiếu xuống gương mặt cô, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười nhạt.Hôm nay, cô đã làm được điều mà cả hai đời cô luôn muốn làm: Đánh Tần Tâm Hủy.Đời trước, có rất nhiều lần cô muốn đánh Tần Tâm Hủy một trận, mỗi lần nhìn thấy cô ta có thể dễ dàng cướp được thứ thuộc về mình thì cô đã muốn đập cô ta một trận rồi. Chẳng qua đời trước cô có quá nhiều điều cố kỵ, lại sợ chọc mẹ mình không vui nên mới không dám ra tay.Lần này, cuối cùng cũng có thể đánh cô ta ra trò. Nhớ lại dáng vẻ đau đến nhe răng trợn mắt của Tần Tâm Hủy làm cho cô thấy thống khoái không nói nên lời.Còn chuyện đánh luôn cả mẹ mình thì đó là chuyện ngoài ý muốn.Chỉ là cô không ngờ một phát đấy của mình lại nghiêm trọng tới như thế, làm cho mẹ cô trật khớp cằm.Nhưng mà cô lại chẳng hề hối hận chút nào.Nghĩ tới đây, cô mím môi, nội tâm âm thầm đưa ra một quyết định.Trước khi đi tới đảo Quỳnh Châu, cô muốn tìm cơ hội chuyển công việc của mình cho người khác.Có hai lý do cho chuyện này.Thứ nhất là vì mẹ của cô. Mẹ cô mạnh mẽ cả một đời người. Hôm nay cô làm như thế chẳng khác gì đạp mặt Tần Chính Nhân xuống đất mà day đi day lại. Với tính tình của mẹ cô sẽ không có chuyện để yên như thế đâu. Cô cũng không sợ mẹ cô mà chỉ là với thân phận của họ thì cô đang ở trong hoàn cảnh xấu. Tất nhiên cô vẫn có thể tiếp tục tát vào mặt mẹ mình như ngày hôm nay nhưng mà nếu cứ như vậy thì nhà họ Bạch sẽ thành trò hề trong mắt người khác, hơn nữa, nếu việc này diễn ra quá nhiều lần thì sẽ có người chỉ trích cô là bất hiếu.Thứ hai, vốn dĩ cô cũng không thích công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ này.Vì thế nên cô muốn chuyển nhượng công việc tại Hội Liên hiệp Phụ nữ sau đó đi tới đảo Quỳnh Châu đi tìm Giang Lâm.Nếu như Giang Lâm thu nhận cô thì cô sẽ đi theo quân đội ở đảo Quỳnh Châu, bắt đầu cuộc sống mới. Còn nếu như Giang Lâm không chấp nhận thì cô sẽ nghĩ cách để tồn tại được ở thành phố Quảng, cứ thế thì cô có thể ở gần anh cả cùng với chị Ánh Chi.

Bạch Du hòa bột mì soba vào nước kiều mạch, chờ nước sôi thì cô đổ hỗn hợp bột lỏng vào nước sôi qua một cái rây, bột chảy xuống tạo thành sợi, gặp nước nóng thì ngay lập tức co lại thành hình con cá, sôi trào trong nước sôi.

Chờ sợi mì chín, Bạch Du vớt nó lên rồi cho ngay vào nước lạnh, làm như thế thì sợi mì sẽ rất dai khi ăn.

Sau đó cô lấy thịt gà mà bà nội mua ra rửa sạch rồi bắc lên nồi, đồng thời cho thêm hành để khử mùi tanh, nồi bắt đầu nóng lên thì cho mỡ lợn vào, sau đó cho thêm hành, gừng cùng với ớt khô vào luôn.

Đảo một lát.

Khói trắng bốc lên, mùi hương mê người phiêu tán trong không khí, tràn ngập trong không gian nhỏ bé của gian bếp.

Thái Vọng Xuân nhà hàng xóm ngửi thấy mùi thơm thì đang định đóng cửa lại như mọi khi thì nghe thấy Bạch Du nói: “Thím Thái, cháu làm gà xào ớt với Diện Ngự Tử, chờ cháu làm xong thì cháu mời thím một bát để thím xem sao nhé.”

Động tác đóng cửa của Thái Vọng Xuân khựng lại giữa không trung, gương mặt bỗng nở nụ cười rạng rỡ: “Thịt gà đắt lắm, cháu cứ để lại mà ăn là được rồi. Cơ mà tiểu Du này, tay nghề của cháu đúng là nhất luôn đấy, mấy đứa nhà thím ngày nào cũng bị mùi đồ ăn ngon nhà cháu làm cho ăn mất ngon đây này.”

Bạch Du cho thêm chút nước vào nồi thịt gà, đảo thêm một lúc, động tác vô cùng gọn gàng dứt khoát: “Thím Thái đừng khách sáo với cháu làm gì. Bình thường thím thương cháu như thế, cháu làm đồ ăn ngon đãi thím cũng là lẽ đương nhiên.”

Thái Vọng Xuân nghe thấy Bạch Du nói như thế thì nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sắp chen nhau tới nơi: “Ai nha cái con bé tiểu Du này đúng là hiểu chuyện lại biết săn sóc người khác ghê ấy. Thôi được rồi thím không khách sáo với cháu nữa, sau này có chuyện gì thì cứ nói với thím nhé!”

Bạch Du chỉ cười khẽ.

Ánh đèn màu vàng trên đầu chiếu xuống gương mặt cô, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười nhạt.

Hôm nay, cô đã làm được điều mà cả hai đời cô luôn muốn làm: Đánh Tần Tâm Hủy.

Đời trước, có rất nhiều lần cô muốn đánh Tần Tâm Hủy một trận, mỗi lần nhìn thấy cô ta có thể dễ dàng cướp được thứ thuộc về mình thì cô đã muốn đập cô ta một trận rồi. Chẳng qua đời trước cô có quá nhiều điều cố kỵ, lại sợ chọc mẹ mình không vui nên mới không dám ra tay.

Lần này, cuối cùng cũng có thể đánh cô ta ra trò. Nhớ lại dáng vẻ đau đến nhe răng trợn mắt của Tần Tâm Hủy làm cho cô thấy thống khoái không nói nên lời.

Còn chuyện đánh luôn cả mẹ mình thì đó là chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ là cô không ngờ một phát đấy của mình lại nghiêm trọng tới như thế, làm cho mẹ cô trật khớp cằm.

Nhưng mà cô lại chẳng hề hối hận chút nào.

Nghĩ tới đây, cô mím môi, nội tâm âm thầm đưa ra một quyết định.

Trước khi đi tới đảo Quỳnh Châu, cô muốn tìm cơ hội chuyển công việc của mình cho người khác.

Có hai lý do cho chuyện này.

Thứ nhất là vì mẹ của cô. Mẹ cô mạnh mẽ cả một đời người. Hôm nay cô làm như thế chẳng khác gì đạp mặt Tần Chính Nhân xuống đất mà day đi day lại. Với tính tình của mẹ cô sẽ không có chuyện để yên như thế đâu. Cô cũng không sợ mẹ cô mà chỉ là với thân phận của họ thì cô đang ở trong hoàn cảnh xấu. Tất nhiên cô vẫn có thể tiếp tục tát vào mặt mẹ mình như ngày hôm nay nhưng mà nếu cứ như vậy thì nhà họ Bạch sẽ thành trò hề trong mắt người khác, hơn nữa, nếu việc này diễn ra quá nhiều lần thì sẽ có người chỉ trích cô là bất hiếu.

Thứ hai, vốn dĩ cô cũng không thích công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ này.

Vì thế nên cô muốn chuyển nhượng công việc tại Hội Liên hiệp Phụ nữ sau đó đi tới đảo Quỳnh Châu đi tìm Giang Lâm.

Nếu như Giang Lâm thu nhận cô thì cô sẽ đi theo quân đội ở đảo Quỳnh Châu, bắt đầu cuộc sống mới. Còn nếu như Giang Lâm không chấp nhận thì cô sẽ nghĩ cách để tồn tại được ở thành phố Quảng, cứ thế thì cô có thể ở gần anh cả cùng với chị Ánh Chi.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du hòa bột mì soba vào nước kiều mạch, chờ nước sôi thì cô đổ hỗn hợp bột lỏng vào nước sôi qua một cái rây, bột chảy xuống tạo thành sợi, gặp nước nóng thì ngay lập tức co lại thành hình con cá, sôi trào trong nước sôi.Chờ sợi mì chín, Bạch Du vớt nó lên rồi cho ngay vào nước lạnh, làm như thế thì sợi mì sẽ rất dai khi ăn.Sau đó cô lấy thịt gà mà bà nội mua ra rửa sạch rồi bắc lên nồi, đồng thời cho thêm hành để khử mùi tanh, nồi bắt đầu nóng lên thì cho mỡ lợn vào, sau đó cho thêm hành, gừng cùng với ớt khô vào luôn.Đảo một lát.Khói trắng bốc lên, mùi hương mê người phiêu tán trong không khí, tràn ngập trong không gian nhỏ bé của gian bếp.Thái Vọng Xuân nhà hàng xóm ngửi thấy mùi thơm thì đang định đóng cửa lại như mọi khi thì nghe thấy Bạch Du nói: “Thím Thái, cháu làm gà xào ớt với Diện Ngự Tử, chờ cháu làm xong thì cháu mời thím một bát để thím xem sao nhé.”Động tác đóng cửa của Thái Vọng Xuân khựng lại giữa không trung, gương mặt bỗng nở nụ cười rạng rỡ: “Thịt gà đắt lắm, cháu cứ để lại mà ăn là được rồi. Cơ mà tiểu Du này, tay nghề của cháu đúng là nhất luôn đấy, mấy đứa nhà thím ngày nào cũng bị mùi đồ ăn ngon nhà cháu làm cho ăn mất ngon đây này.”Bạch Du cho thêm chút nước vào nồi thịt gà, đảo thêm một lúc, động tác vô cùng gọn gàng dứt khoát: “Thím Thái đừng khách sáo với cháu làm gì. Bình thường thím thương cháu như thế, cháu làm đồ ăn ngon đãi thím cũng là lẽ đương nhiên.”Thái Vọng Xuân nghe thấy Bạch Du nói như thế thì nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sắp chen nhau tới nơi: “Ai nha cái con bé tiểu Du này đúng là hiểu chuyện lại biết săn sóc người khác ghê ấy. Thôi được rồi thím không khách sáo với cháu nữa, sau này có chuyện gì thì cứ nói với thím nhé!”Bạch Du chỉ cười khẽ.Ánh đèn màu vàng trên đầu chiếu xuống gương mặt cô, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười nhạt.Hôm nay, cô đã làm được điều mà cả hai đời cô luôn muốn làm: Đánh Tần Tâm Hủy.Đời trước, có rất nhiều lần cô muốn đánh Tần Tâm Hủy một trận, mỗi lần nhìn thấy cô ta có thể dễ dàng cướp được thứ thuộc về mình thì cô đã muốn đập cô ta một trận rồi. Chẳng qua đời trước cô có quá nhiều điều cố kỵ, lại sợ chọc mẹ mình không vui nên mới không dám ra tay.Lần này, cuối cùng cũng có thể đánh cô ta ra trò. Nhớ lại dáng vẻ đau đến nhe răng trợn mắt của Tần Tâm Hủy làm cho cô thấy thống khoái không nói nên lời.Còn chuyện đánh luôn cả mẹ mình thì đó là chuyện ngoài ý muốn.Chỉ là cô không ngờ một phát đấy của mình lại nghiêm trọng tới như thế, làm cho mẹ cô trật khớp cằm.Nhưng mà cô lại chẳng hề hối hận chút nào.Nghĩ tới đây, cô mím môi, nội tâm âm thầm đưa ra một quyết định.Trước khi đi tới đảo Quỳnh Châu, cô muốn tìm cơ hội chuyển công việc của mình cho người khác.Có hai lý do cho chuyện này.Thứ nhất là vì mẹ của cô. Mẹ cô mạnh mẽ cả một đời người. Hôm nay cô làm như thế chẳng khác gì đạp mặt Tần Chính Nhân xuống đất mà day đi day lại. Với tính tình của mẹ cô sẽ không có chuyện để yên như thế đâu. Cô cũng không sợ mẹ cô mà chỉ là với thân phận của họ thì cô đang ở trong hoàn cảnh xấu. Tất nhiên cô vẫn có thể tiếp tục tát vào mặt mẹ mình như ngày hôm nay nhưng mà nếu cứ như vậy thì nhà họ Bạch sẽ thành trò hề trong mắt người khác, hơn nữa, nếu việc này diễn ra quá nhiều lần thì sẽ có người chỉ trích cô là bất hiếu.Thứ hai, vốn dĩ cô cũng không thích công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ này.Vì thế nên cô muốn chuyển nhượng công việc tại Hội Liên hiệp Phụ nữ sau đó đi tới đảo Quỳnh Châu đi tìm Giang Lâm.Nếu như Giang Lâm thu nhận cô thì cô sẽ đi theo quân đội ở đảo Quỳnh Châu, bắt đầu cuộc sống mới. Còn nếu như Giang Lâm không chấp nhận thì cô sẽ nghĩ cách để tồn tại được ở thành phố Quảng, cứ thế thì cô có thể ở gần anh cả cùng với chị Ánh Chi.

Chương 126: Chương 126