"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 147: Chương 147
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cứu với! Cô không hề nói dối mà!Lúc đó, cô nhìn thấy một con gián giương cánh bay thẳng vào mặt cô, vì không gian quá tối nên cô cảm thấy con gián kia lớn một cách bất thường.Lúc ở thủ đô, cô toàn nhìn thấy loại gián nhỏ tầm cái móng tay thôi, quan trọng là chúng nó không biết bay!Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Giang Lâm, Bạch Du cảm thấy m.á.u nóng lại vọt lên não, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Nhưng mà... Có lẽ là tôi nhìn nhầm, thị lực của tôi không tốt lắm, trong phòng lại không bật đèn. Anh Giang Lâm cứ yên tâm đi, vừa nãy tôi chẳng nhìn thấy gì cả, thật đấy!"Đúng là trong phòng không bật đèn nhưng bên ngoài lại có ánh trăng.Mà thị lực của cô cũng không có vấn đề gì, có thể nói là lúc ấy cô đã ngẩng đầu lên nhìn, thật sự là...Đã nhìn thấy hết toàn bộ, không sót chỗ nào, rõ ràng rành mạch.Dù sao cô cũng nhìn thấy hết những thứ không nên nhìn rồi, lại còn nhìn hết sạch.Không thể không nói, lúc Giang Lâm mặc quần áo thì trông rất gầy nhưng ***** áo ra thì lại hấp dẫn, mạnh mẽ và... Gây sốc như vậy!Có người ngoài mặt nói xin lỗi nhưng trong đầu lại lặp đi lặp lại một vài hình ảnh khó nói.Bạch Du định thần lại, xấu hổ cúi gằm mặt xuống, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Lâm.Aaa! Cô không phải người háo sắc đâu!Chẳng qua hình ảnh đó quá sốc, cô không thể nhanh chóng loại bỏ ra khỏi đầu được huhuhu..."...''Giang Lâm nhìn vành tai đỏ bừng của cô thì biết ngay cô đang nói dối, cũng đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu.Hai người nhất thời im lặng, bầu không khí bất thường khiến người ta ngộp thở.Bạch Du cắn môi, lấy hết dũng khí hỏi: "Anh Giang Lâm, có... Có phải anh đang tức giận không?"Giang Lâm: "Muộn rồi, cô đi ngủ sớm đi, tôi kiểm tra một lượt rồi, chắc không còn gián nữa đâu."Bạch Du: "..."Giang Lâm: "Tôi đi chút rồi quay lại."Bạch Du ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên hỏi: "Anh định ngủ ở đây ạ?"Sau khi trải qua chuyện như vậy mà lại ngủ chung một phòng thì càng xấu hổ gấp bội. Giang Lâm: "Ừm, tôi ngủ bên ngoài."Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng không tốt cho thanh danh của cô, anh vốn định ngủ ở phòng bên cạnh, nếu bên này có chuyện gì thì có thể chạy sang ngay, nhưng sau chuyện vừa rồi, anh đã đổi ý.Nếu có chuyện xảy ra thật thì có chạy ngay đến cũng không kịp.Khí hậu ở đảo Quỳnh Châu nóng ẩm, có nhiều muỗi, kiến, rắn, may mà đêm nay chỉ có gián, nếu là rắn độc thì không thể lường trước được hậu quả."À, vâng."Bạch Du xoa gương mặt nóng hừng hực của mình.Giang Lâm liếc cô một cái rồi đi qua người cô ra ngoài.Chuyện hôm nay nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, bao gồm việc cô đột nhiên xuất hiện ở đây và chuyện vừa rồi, tất cả đều xảy ra quá đột ngột.Vừa nãy cô hỏi anh có tức giận hay không nhưng anh không trả lời.Thật ra anh không hề tức giận chút nào, dù sao cô cũng không cố ý.Anh chỉ cảm thấy mọi chuyện phát triển ra ngoài sự không chế của anh.Lúc quay lại phòng bên cạnh, vẻ mặt Giang Lâm đã bình tĩnh lại, hoàn toàn không nhìn ra điều gì bất thường.Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên vẫn chưa ngủ, bọn họ vẫn luôn chú ý động tĩnh ở phòng bên cạnh, vì Bạch Du là đồng chí nữ, lại là nửa đêm nên bọn họ không tiện đi sang đó.TBCNhìn thấy Giang Lâm quay lại, hai người vội vàng hỏi: "Không sao chứ?"Giang Lâm: "Không sao."Nói xong, anh bắt đầu thu dọn chăn gối rồi định đi ra ngoài.Tạ Húc Đông ngẩn người vì hành động của anh: "Cậu làm gì vậy? Đừng nói là đêm nay cậu không định ngủ ở đây nhá?"Giang Lâm: "Ừm."Tạ Húc Đông hít sâu một hơi lạnh: "Vậy là cái cây vạn tuế nhà cậu ra hoa thật rồi à?"Đã bảo là phải cùng độc thân với nhau mà anh lại lén lút thoát kiếp độc thân!Chẳng phải quá ghê tởm sao?Giang Lâm liếc anh ấy một cái rồi ôm chăn gối xoay người đi ra ngoài.
Cứu với! Cô không hề nói dối mà!
Lúc đó, cô nhìn thấy một con gián giương cánh bay thẳng vào mặt cô, vì không gian quá tối nên cô cảm thấy con gián kia lớn một cách bất thường.
Lúc ở thủ đô, cô toàn nhìn thấy loại gián nhỏ tầm cái móng tay thôi, quan trọng là chúng nó không biết bay!
Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Giang Lâm, Bạch Du cảm thấy m.á.u nóng lại vọt lên não, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Nhưng mà... Có lẽ là tôi nhìn nhầm, thị lực của tôi không tốt lắm, trong phòng lại không bật đèn. Anh Giang Lâm cứ yên tâm đi, vừa nãy tôi chẳng nhìn thấy gì cả, thật đấy!"
Đúng là trong phòng không bật đèn nhưng bên ngoài lại có ánh trăng.
Mà thị lực của cô cũng không có vấn đề gì, có thể nói là lúc ấy cô đã ngẩng đầu lên nhìn, thật sự là...
Đã nhìn thấy hết toàn bộ, không sót chỗ nào, rõ ràng rành mạch.
Dù sao cô cũng nhìn thấy hết những thứ không nên nhìn rồi, lại còn nhìn hết sạch.
Không thể không nói, lúc Giang Lâm mặc quần áo thì trông rất gầy nhưng ***** áo ra thì lại hấp dẫn, mạnh mẽ và... Gây sốc như vậy!
Có người ngoài mặt nói xin lỗi nhưng trong đầu lại lặp đi lặp lại một vài hình ảnh khó nói.
Bạch Du định thần lại, xấu hổ cúi gằm mặt xuống, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Lâm.
Aaa! Cô không phải người háo sắc đâu!
Chẳng qua hình ảnh đó quá sốc, cô không thể nhanh chóng loại bỏ ra khỏi đầu được huhuhu...
"...''
Giang Lâm nhìn vành tai đỏ bừng của cô thì biết ngay cô đang nói dối, cũng đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu.
Hai người nhất thời im lặng, bầu không khí bất thường khiến người ta ngộp thở.
Bạch Du cắn môi, lấy hết dũng khí hỏi: "Anh Giang Lâm, có... Có phải anh đang tức giận không?"
Giang Lâm: "Muộn rồi, cô đi ngủ sớm đi, tôi kiểm tra một lượt rồi, chắc không còn gián nữa đâu."
Bạch Du: "..."
Giang Lâm: "Tôi đi chút rồi quay lại."
Bạch Du ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên hỏi: "Anh định ngủ ở đây ạ?"
Sau khi trải qua chuyện như vậy mà lại ngủ chung một phòng thì càng xấu hổ gấp bội.
Giang Lâm: "Ừm, tôi ngủ bên ngoài."
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng không tốt cho thanh danh của cô, anh vốn định ngủ ở phòng bên cạnh, nếu bên này có chuyện gì thì có thể chạy sang ngay, nhưng sau chuyện vừa rồi, anh đã đổi ý.
Nếu có chuyện xảy ra thật thì có chạy ngay đến cũng không kịp.
Khí hậu ở đảo Quỳnh Châu nóng ẩm, có nhiều muỗi, kiến, rắn, may mà đêm nay chỉ có gián, nếu là rắn độc thì không thể lường trước được hậu quả.
"À, vâng."
Bạch Du xoa gương mặt nóng hừng hực của mình.
Giang Lâm liếc cô một cái rồi đi qua người cô ra ngoài.
Chuyện hôm nay nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, bao gồm việc cô đột nhiên xuất hiện ở đây và chuyện vừa rồi, tất cả đều xảy ra quá đột ngột.
Vừa nãy cô hỏi anh có tức giận hay không nhưng anh không trả lời.
Thật ra anh không hề tức giận chút nào, dù sao cô cũng không cố ý.
Anh chỉ cảm thấy mọi chuyện phát triển ra ngoài sự không chế của anh.
Lúc quay lại phòng bên cạnh, vẻ mặt Giang Lâm đã bình tĩnh lại, hoàn toàn không nhìn ra điều gì bất thường.
Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên vẫn chưa ngủ, bọn họ vẫn luôn chú ý động tĩnh ở phòng bên cạnh, vì Bạch Du là đồng chí nữ, lại là nửa đêm nên bọn họ không tiện đi sang đó.
TBC
Nhìn thấy Giang Lâm quay lại, hai người vội vàng hỏi: "Không sao chứ?"
Giang Lâm: "Không sao."
Nói xong, anh bắt đầu thu dọn chăn gối rồi định đi ra ngoài.
Tạ Húc Đông ngẩn người vì hành động của anh: "Cậu làm gì vậy? Đừng nói là đêm nay cậu không định ngủ ở đây nhá?"
Giang Lâm: "Ừm."
Tạ Húc Đông hít sâu một hơi lạnh: "Vậy là cái cây vạn tuế nhà cậu ra hoa thật rồi à?"
Đã bảo là phải cùng độc thân với nhau mà anh lại lén lút thoát kiếp độc thân!
Chẳng phải quá ghê tởm sao?
Giang Lâm liếc anh ấy một cái rồi ôm chăn gối xoay người đi ra ngoài.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cứu với! Cô không hề nói dối mà!Lúc đó, cô nhìn thấy một con gián giương cánh bay thẳng vào mặt cô, vì không gian quá tối nên cô cảm thấy con gián kia lớn một cách bất thường.Lúc ở thủ đô, cô toàn nhìn thấy loại gián nhỏ tầm cái móng tay thôi, quan trọng là chúng nó không biết bay!Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Giang Lâm, Bạch Du cảm thấy m.á.u nóng lại vọt lên não, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Nhưng mà... Có lẽ là tôi nhìn nhầm, thị lực của tôi không tốt lắm, trong phòng lại không bật đèn. Anh Giang Lâm cứ yên tâm đi, vừa nãy tôi chẳng nhìn thấy gì cả, thật đấy!"Đúng là trong phòng không bật đèn nhưng bên ngoài lại có ánh trăng.Mà thị lực của cô cũng không có vấn đề gì, có thể nói là lúc ấy cô đã ngẩng đầu lên nhìn, thật sự là...Đã nhìn thấy hết toàn bộ, không sót chỗ nào, rõ ràng rành mạch.Dù sao cô cũng nhìn thấy hết những thứ không nên nhìn rồi, lại còn nhìn hết sạch.Không thể không nói, lúc Giang Lâm mặc quần áo thì trông rất gầy nhưng ***** áo ra thì lại hấp dẫn, mạnh mẽ và... Gây sốc như vậy!Có người ngoài mặt nói xin lỗi nhưng trong đầu lại lặp đi lặp lại một vài hình ảnh khó nói.Bạch Du định thần lại, xấu hổ cúi gằm mặt xuống, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Lâm.Aaa! Cô không phải người háo sắc đâu!Chẳng qua hình ảnh đó quá sốc, cô không thể nhanh chóng loại bỏ ra khỏi đầu được huhuhu..."...''Giang Lâm nhìn vành tai đỏ bừng của cô thì biết ngay cô đang nói dối, cũng đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu.Hai người nhất thời im lặng, bầu không khí bất thường khiến người ta ngộp thở.Bạch Du cắn môi, lấy hết dũng khí hỏi: "Anh Giang Lâm, có... Có phải anh đang tức giận không?"Giang Lâm: "Muộn rồi, cô đi ngủ sớm đi, tôi kiểm tra một lượt rồi, chắc không còn gián nữa đâu."Bạch Du: "..."Giang Lâm: "Tôi đi chút rồi quay lại."Bạch Du ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên hỏi: "Anh định ngủ ở đây ạ?"Sau khi trải qua chuyện như vậy mà lại ngủ chung một phòng thì càng xấu hổ gấp bội. Giang Lâm: "Ừm, tôi ngủ bên ngoài."Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng không tốt cho thanh danh của cô, anh vốn định ngủ ở phòng bên cạnh, nếu bên này có chuyện gì thì có thể chạy sang ngay, nhưng sau chuyện vừa rồi, anh đã đổi ý.Nếu có chuyện xảy ra thật thì có chạy ngay đến cũng không kịp.Khí hậu ở đảo Quỳnh Châu nóng ẩm, có nhiều muỗi, kiến, rắn, may mà đêm nay chỉ có gián, nếu là rắn độc thì không thể lường trước được hậu quả."À, vâng."Bạch Du xoa gương mặt nóng hừng hực của mình.Giang Lâm liếc cô một cái rồi đi qua người cô ra ngoài.Chuyện hôm nay nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, bao gồm việc cô đột nhiên xuất hiện ở đây và chuyện vừa rồi, tất cả đều xảy ra quá đột ngột.Vừa nãy cô hỏi anh có tức giận hay không nhưng anh không trả lời.Thật ra anh không hề tức giận chút nào, dù sao cô cũng không cố ý.Anh chỉ cảm thấy mọi chuyện phát triển ra ngoài sự không chế của anh.Lúc quay lại phòng bên cạnh, vẻ mặt Giang Lâm đã bình tĩnh lại, hoàn toàn không nhìn ra điều gì bất thường.Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên vẫn chưa ngủ, bọn họ vẫn luôn chú ý động tĩnh ở phòng bên cạnh, vì Bạch Du là đồng chí nữ, lại là nửa đêm nên bọn họ không tiện đi sang đó.TBCNhìn thấy Giang Lâm quay lại, hai người vội vàng hỏi: "Không sao chứ?"Giang Lâm: "Không sao."Nói xong, anh bắt đầu thu dọn chăn gối rồi định đi ra ngoài.Tạ Húc Đông ngẩn người vì hành động của anh: "Cậu làm gì vậy? Đừng nói là đêm nay cậu không định ngủ ở đây nhá?"Giang Lâm: "Ừm."Tạ Húc Đông hít sâu một hơi lạnh: "Vậy là cái cây vạn tuế nhà cậu ra hoa thật rồi à?"Đã bảo là phải cùng độc thân với nhau mà anh lại lén lút thoát kiếp độc thân!Chẳng phải quá ghê tởm sao?Giang Lâm liếc anh ấy một cái rồi ôm chăn gối xoay người đi ra ngoài.