Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 149: Chương 149

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhung hôm nay đi đâu cũng thấy mọi người nói chuyện này, lại còn có vẻ rất thật, nhất là lúc nghe Phùng Chiêu Đệ nói tối hôm qua cô gái kia đã ở lại ký túc xá của Giang Lâm thì cô ta cảm giác đầu mình có gì đó vừa bị đứt phựt một phát giống như một sợi dây bị cắt đứt, thế là lập tức chạy đến đây.Cô ta muốn nhìn xem rốt cuộc có một cô gái như vậy thật không, cũng muốn xem xem cô có đẹp như lời nói với Phùng Chiêu Đệ nói hay không.Cô ta tự nhận mình là người ăn mặc đẹp nhất trong trong cái căn cứ hải quân này, chín bỏ làm mười thì cô ta chính là cô gái xinh đẹp nhất trong căn cứ, cô ta không cho phép cô gái nào vượt qua mình!Ai ngờ khi cô ta chạy đến gõ cửa thì bên trong lại chẳng có động tĩnh gì, đương lúc cô ta tưởng bên trong không có người thì cửa lại mở ra, một cô gái xuất hiện sau cửa.Cô ta quan sát cô rất kỹ nhưng lại không cho rằng mình kém đối phương, gì mà đẹp như thần tiên chứ? Gì mà lan da trắng mềm như đậu hũ? Gì mà mắt to, sống mũi cao chứ? Đúng là khoác lác không có biên giới mà.Cô gái này cùng lắm thì trắng hơn cô ta một chút, cao hơn cô ta một chút, mắt to hơn mắt cô ta một chút, mũi cũng cao hơn cô ta một ít, môi đỏ hơn một chút, eo nhỏ hơn eo cô ta một chút chút thôi.Chỉ một chút! Một chút xíu thôi!Cô ta không cảm thấy mình không bằng cô, dù cô có đến từ thủ đô nhưng ăn mặc lại kém hơn cô ta, ăn mặc quê mùa không thời thượng bằng cô ta. Thế nên cô ta vẫn giữ vững được vị trí "người đẹp nhất căn cứ hải quân''.Tôn Tường Vy nhấc cằm lên, hỏi: "Cô là ai?"Bạch Du nhíu mày: "Muốn biết à?"Tôn Tường Vy: "Còn phải hỏi nữa?"Bạch Du cười nói: "Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"Tôn Tường Vy: "..."Bạch Du không đợi Tôn Tường Vy nói gì đã đóng sầm cửa lại.Tôn Tường Vy: ?Cô gái này không thèm nói gì mà đóng cửa lại luôn hả!Thế là sao? Tôn Tường Vy tiến lên một bước, sau đó lại giơ tay lên gõ cửa: "Mở cửa! Cô mau mở cửa ra cho tôi!"Cửa không hề mở ra.Tôn Tường Vy tức đỏ cả mặt: "Mở cửa! Cô là ai? Tại sao lại ngủ trong phòng anh Lâm?"Anh Lâm?Lại còn gọi rất thân mật.Bạch Du nhíu chặt mày.Từ ánh mắt của đối phương vừa rồi, cô đã đoán được ít nhiều, giờ lại nghe xưng hô này thì càng xác minh suy đoán của cô, cô gái trẻ bên ngoài chắc là một trong những người thích Giang Lâm.Cô không cảm thấy kinh ngạc vì điều này, từ nhỏ Giang Lâm đã được phái nữ yêu thích như vậy. Dù lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh lùng, đối xử xa cách với mọi người khác nhưng số ong bướm vây quanh anh không hề ít đi.Cô đóng cửa lại cũng không phải vì sợ đối phương mà là cảm thấy không cần thiết.Cô không chỉ lười cãi nhau với người khác mà thân phận bây giờ cũng rất xấu hổ, chẳng thà cứ đóng cửa lại cho thanh thản.Tôn Tường Vy đập cửa đến mức đau cả tay mà người bên trong vẫn không mở cửa ra thì sắp tức điên.Cô ta đã chuẩn bị xong tâm lý đại chiến ba trăm hiệp với đối phương nhưng không ngờ đối phương lại yếu đuối như vậy, chưa nói được hai câu đã biến thành rùa đen rút đầu.Tôn Tường Vy lại đập cửa một hồi lâu vẫn không thấy cô gái bên trong mở ra thì mới tức giận xoay người rời đi.Bạch Du đang rửa mặt thì không nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài nữa, cô cảm thấy đối phương rất vô vị.Ai ngờ, cô vừa chải tóc xong thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.Chẳng qua lần này tiếng đập cửa nhẹ nhàng hơn trước nhiều.TBCCô tưởng là Giang Lâm nhưng mở cửa ra mới thấy đó là nhân viên phục vụ ở nhà khách mới gặp tối qua, người nọ đang tươi cười đứng bên ngoài.Phùng Chiêu Đệ nhìn thấy Bạch Du thì nụ cười sắp ngoác đến tận mang tai: "Xin chào, tôi là Phùng Chiêu Đệ, là nhân viên phục vụ ở nhà khách, tối qua chúng ta mới gặp nhau đó."

Nhung hôm nay đi đâu cũng thấy mọi người nói chuyện này, lại còn có vẻ rất thật, nhất là lúc nghe Phùng Chiêu Đệ nói tối hôm qua cô gái kia đã ở lại ký túc xá của Giang Lâm thì cô ta cảm giác đầu mình có gì đó vừa bị đứt phựt một phát giống như một sợi dây bị cắt đứt, thế là lập tức chạy đến đây.

Cô ta muốn nhìn xem rốt cuộc có một cô gái như vậy thật không, cũng muốn xem xem cô có đẹp như lời nói với Phùng Chiêu Đệ nói hay không.

Cô ta tự nhận mình là người ăn mặc đẹp nhất trong trong cái căn cứ hải quân này, chín bỏ làm mười thì cô ta chính là cô gái xinh đẹp nhất trong căn cứ, cô ta không cho phép cô gái nào vượt qua mình!

Ai ngờ khi cô ta chạy đến gõ cửa thì bên trong lại chẳng có động tĩnh gì, đương lúc cô ta tưởng bên trong không có người thì cửa lại mở ra, một cô gái xuất hiện sau cửa.

Cô ta quan sát cô rất kỹ nhưng lại không cho rằng mình kém đối phương, gì mà đẹp như thần tiên chứ? Gì mà lan da trắng mềm như đậu hũ? Gì mà mắt to, sống mũi cao chứ? Đúng là khoác lác không có biên giới mà.

Cô gái này cùng lắm thì trắng hơn cô ta một chút, cao hơn cô ta một chút, mắt to hơn mắt cô ta một chút, mũi cũng cao hơn cô ta một ít, môi đỏ hơn một chút, eo nhỏ hơn eo cô ta một chút chút thôi.

Chỉ một chút! Một chút xíu thôi!

Cô ta không cảm thấy mình không bằng cô, dù cô có đến từ thủ đô nhưng ăn mặc lại kém hơn cô ta, ăn mặc quê mùa không thời thượng bằng cô ta. Thế nên cô ta vẫn giữ vững được vị trí "người đẹp nhất căn cứ hải quân''.

Tôn Tường Vy nhấc cằm lên, hỏi: "Cô là ai?"

Bạch Du nhíu mày: "Muốn biết à?"

Tôn Tường Vy: "Còn phải hỏi nữa?"

Bạch Du cười nói: "Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"

Tôn Tường Vy: "..."

Bạch Du không đợi Tôn Tường Vy nói gì đã đóng sầm cửa lại.

Tôn Tường Vy: ?

Cô gái này không thèm nói gì mà đóng cửa lại luôn hả!

Thế là sao?

 

Tôn Tường Vy tiến lên một bước, sau đó lại giơ tay lên gõ cửa: "Mở cửa! Cô mau mở cửa ra cho tôi!"

Cửa không hề mở ra.

Tôn Tường Vy tức đỏ cả mặt: "Mở cửa! Cô là ai? Tại sao lại ngủ trong phòng anh Lâm?"

Anh Lâm?

Lại còn gọi rất thân mật.

Bạch Du nhíu chặt mày.

Từ ánh mắt của đối phương vừa rồi, cô đã đoán được ít nhiều, giờ lại nghe xưng hô này thì càng xác minh suy đoán của cô, cô gái trẻ bên ngoài chắc là một trong những người thích Giang Lâm.

Cô không cảm thấy kinh ngạc vì điều này, từ nhỏ Giang Lâm đã được phái nữ yêu thích như vậy. Dù lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh lùng, đối xử xa cách với mọi người khác nhưng số ong bướm vây quanh anh không hề ít đi.

Cô đóng cửa lại cũng không phải vì sợ đối phương mà là cảm thấy không cần thiết.

Cô không chỉ lười cãi nhau với người khác mà thân phận bây giờ cũng rất xấu hổ, chẳng thà cứ đóng cửa lại cho thanh thản.

Tôn Tường Vy đập cửa đến mức đau cả tay mà người bên trong vẫn không mở cửa ra thì sắp tức điên.

Cô ta đã chuẩn bị xong tâm lý đại chiến ba trăm hiệp với đối phương nhưng không ngờ đối phương lại yếu đuối như vậy, chưa nói được hai câu đã biến thành rùa đen rút đầu.

Tôn Tường Vy lại đập cửa một hồi lâu vẫn không thấy cô gái bên trong mở ra thì mới tức giận xoay người rời đi.

Bạch Du đang rửa mặt thì không nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài nữa, cô cảm thấy đối phương rất vô vị.

Ai ngờ, cô vừa chải tóc xong thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Chẳng qua lần này tiếng đập cửa nhẹ nhàng hơn trước nhiều.

TBC

Cô tưởng là Giang Lâm nhưng mở cửa ra mới thấy đó là nhân viên phục vụ ở nhà khách mới gặp tối qua, người nọ đang tươi cười đứng bên ngoài.

Phùng Chiêu Đệ nhìn thấy Bạch Du thì nụ cười sắp ngoác đến tận mang tai: "Xin chào, tôi là Phùng Chiêu Đệ, là nhân viên phục vụ ở nhà khách, tối qua chúng ta mới gặp nhau đó."

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhung hôm nay đi đâu cũng thấy mọi người nói chuyện này, lại còn có vẻ rất thật, nhất là lúc nghe Phùng Chiêu Đệ nói tối hôm qua cô gái kia đã ở lại ký túc xá của Giang Lâm thì cô ta cảm giác đầu mình có gì đó vừa bị đứt phựt một phát giống như một sợi dây bị cắt đứt, thế là lập tức chạy đến đây.Cô ta muốn nhìn xem rốt cuộc có một cô gái như vậy thật không, cũng muốn xem xem cô có đẹp như lời nói với Phùng Chiêu Đệ nói hay không.Cô ta tự nhận mình là người ăn mặc đẹp nhất trong trong cái căn cứ hải quân này, chín bỏ làm mười thì cô ta chính là cô gái xinh đẹp nhất trong căn cứ, cô ta không cho phép cô gái nào vượt qua mình!Ai ngờ khi cô ta chạy đến gõ cửa thì bên trong lại chẳng có động tĩnh gì, đương lúc cô ta tưởng bên trong không có người thì cửa lại mở ra, một cô gái xuất hiện sau cửa.Cô ta quan sát cô rất kỹ nhưng lại không cho rằng mình kém đối phương, gì mà đẹp như thần tiên chứ? Gì mà lan da trắng mềm như đậu hũ? Gì mà mắt to, sống mũi cao chứ? Đúng là khoác lác không có biên giới mà.Cô gái này cùng lắm thì trắng hơn cô ta một chút, cao hơn cô ta một chút, mắt to hơn mắt cô ta một chút, mũi cũng cao hơn cô ta một ít, môi đỏ hơn một chút, eo nhỏ hơn eo cô ta một chút chút thôi.Chỉ một chút! Một chút xíu thôi!Cô ta không cảm thấy mình không bằng cô, dù cô có đến từ thủ đô nhưng ăn mặc lại kém hơn cô ta, ăn mặc quê mùa không thời thượng bằng cô ta. Thế nên cô ta vẫn giữ vững được vị trí "người đẹp nhất căn cứ hải quân''.Tôn Tường Vy nhấc cằm lên, hỏi: "Cô là ai?"Bạch Du nhíu mày: "Muốn biết à?"Tôn Tường Vy: "Còn phải hỏi nữa?"Bạch Du cười nói: "Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"Tôn Tường Vy: "..."Bạch Du không đợi Tôn Tường Vy nói gì đã đóng sầm cửa lại.Tôn Tường Vy: ?Cô gái này không thèm nói gì mà đóng cửa lại luôn hả!Thế là sao? Tôn Tường Vy tiến lên một bước, sau đó lại giơ tay lên gõ cửa: "Mở cửa! Cô mau mở cửa ra cho tôi!"Cửa không hề mở ra.Tôn Tường Vy tức đỏ cả mặt: "Mở cửa! Cô là ai? Tại sao lại ngủ trong phòng anh Lâm?"Anh Lâm?Lại còn gọi rất thân mật.Bạch Du nhíu chặt mày.Từ ánh mắt của đối phương vừa rồi, cô đã đoán được ít nhiều, giờ lại nghe xưng hô này thì càng xác minh suy đoán của cô, cô gái trẻ bên ngoài chắc là một trong những người thích Giang Lâm.Cô không cảm thấy kinh ngạc vì điều này, từ nhỏ Giang Lâm đã được phái nữ yêu thích như vậy. Dù lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh lùng, đối xử xa cách với mọi người khác nhưng số ong bướm vây quanh anh không hề ít đi.Cô đóng cửa lại cũng không phải vì sợ đối phương mà là cảm thấy không cần thiết.Cô không chỉ lười cãi nhau với người khác mà thân phận bây giờ cũng rất xấu hổ, chẳng thà cứ đóng cửa lại cho thanh thản.Tôn Tường Vy đập cửa đến mức đau cả tay mà người bên trong vẫn không mở cửa ra thì sắp tức điên.Cô ta đã chuẩn bị xong tâm lý đại chiến ba trăm hiệp với đối phương nhưng không ngờ đối phương lại yếu đuối như vậy, chưa nói được hai câu đã biến thành rùa đen rút đầu.Tôn Tường Vy lại đập cửa một hồi lâu vẫn không thấy cô gái bên trong mở ra thì mới tức giận xoay người rời đi.Bạch Du đang rửa mặt thì không nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài nữa, cô cảm thấy đối phương rất vô vị.Ai ngờ, cô vừa chải tóc xong thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.Chẳng qua lần này tiếng đập cửa nhẹ nhàng hơn trước nhiều.TBCCô tưởng là Giang Lâm nhưng mở cửa ra mới thấy đó là nhân viên phục vụ ở nhà khách mới gặp tối qua, người nọ đang tươi cười đứng bên ngoài.Phùng Chiêu Đệ nhìn thấy Bạch Du thì nụ cười sắp ngoác đến tận mang tai: "Xin chào, tôi là Phùng Chiêu Đệ, là nhân viên phục vụ ở nhà khách, tối qua chúng ta mới gặp nhau đó."

Chương 149: Chương 149