"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 161: Chương 161
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du: "Đậu tương?"Người ta bảo anh em tốt thì không được hãm hại nhau nhưng vừa nghe Bạch Du hỏi, Tạ Húc Đông lập tức quyết định bán đứng Cát Đại Xuyên.Anh ấy kể ra hết chuyện đối tượng cũ của Cát Đại Xuyên từng phải vào bệnh viện vì ăn đậu tương hết hạn và sự tích nhận được danh hiệu "Mười quả rắm" vinh quang của Cát Đại Xuyên cho Bạch Du nghe."Haha..."Bạch Du không nhịn được cười, Cát Đại Xuyên xấu hổ đập bùm bùm vào n.g.ự.c Tạ Húc Đông: "Ít nhất tôi cũng có đối tượng nhá, tốt hơn người còn không có đối tượng."Hai người họ không hề nương tay trong việc chọc ngoáy lẫn nhau.Tạ Húc Đông tỏ vẻ không quan tâm: "Yên tâm, tôi dám chắc trong hai chúng ta tôi nhất định sẽ tìm được đối tượng trước."Cát Đại Xuyên: "Có dám cược không?"Tạ Húc Đông: "Cược thì cược, ai thua thì phải đưa cho người thắng một cái đài, thế nào?"Cát Đại Xuyên khẽ cắn môi: "Chốt!"Vì cái đài, dù thế nào anh ấy cũng phải tìm được đối tượng trước Tạ Húc Đông.Thế là anh ấy lại quay sang Bạch Du, ánh mắt đầy chờ mong.Bạch Du: "Xin lỗi anh, tôi có rất ít bạn, người nhà và bạn bè của cô ấy đều ở thủ đô, tôi nghĩ cô ấy không muốn đến đảo Quỳnh Châu đâu."Bạch Du chỉ có một người bạn là Lâm Hướng Tuyết, thế nên Cát Đại Xuyên vừa nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng cô đã nghĩ ngay đến cô ấy.Chưa kể Lâm Hướng Tuyết sẽ không sẵn sàng đi ngàn dặm xa xôi đến đảo Quỳnh Châu, dù cô ấy có bằng lòng tới thì cũng sẽ không tìm đối tượng là một người đàn ông keo kiệt như Cát Đại Xuyên.Vả lại, hai nhà cũng không môn đăng hộ đối, thế nên cô chắc chắn sẽ không nhận cái vai bà mối này.Cát Đại Xuyên rất thất vọng nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không sao, không sao đâu, sau này đồng chí Bạch có đối tượng thích hợp thì nhớ giới thiệu cho tôi là được."Vừa dứt lời đã nghe Tạ Húc Đông chen vào: "Có giới thiệu thì cũng không giới thiệu cho cậu, phải giới thiệu cho tôi mới đúng, so với cậu thì ít nhất tôi không vắt cổ chày ra nước."Cát Đại Xuyên lập tức phản bác: "Vắt cổ chày ra nước thì làm sao? Phó đoàn Giang chẳng phải cũng keo kiệt sao? Thế mà cậu ấy lại tìm được đối tượng tốt như đồng chí Bạch đấy!"Giang Lâm đột nhiên bị điểm danh: "..." Bạch Du cũng bị nhắc đến: "..." Mười phút sau.Ngoài bờ biển có thêm hai bóng người chạy bộ dưới ánh mặt trời."Đều tại cái đồ keo kiệt nhà cậu đấy, tự nhiên lại nhắc đến Giang Lâm làm gì?""Nếu cậu không mắng tôi là đồ keo kiệt thì tôi nhắc đến phó đoàn Giang làm gì?""Còn dám cãi nữa, chờ tôi chạy xong chín vòng này xem có dạy cho cậu một trận không!""Chờ thì chờ..."**Bát đũa do Giang Lâm rửa.Bạch Du định nói rõ ràng mọi chuyện với anh ngay tối hôm đó nhưng còn chưa kịp nói gì đã có lính cần vụ chạy đến nói có người gọi điện đến văn phòng tìm Giang Lâm.Giang Lâm vội vàng rời đi, đi một chuyến đến tận nửa đêm cũng không quay lại.Chỉ có lính cần vụ Mao Minh lại chạy đến, nói với cô là Giang Lâm đi làm nhiệm vụ rồi, Bạch Du hỏi bao giờ Giang Lâm mới về thì binh lính lại nói không thể nói cho cô biết.Ngày hôm sau, Giang Lâm chưa về.Ngày thứ ba, Giang Lâm vẫn chưa về.Hôm này, cô vừa cầm cơm đi ra từ nhà ăn được một lúc thì có người chặn đường.Người chặn đường chính là Tôn Tường Vy.Bạch Du liếc nhìn cô ta, miễn cưỡng nói: "Sao cô thích cản đường người khác thế, cô thuộc họ chó à?"Tôn Tường Vy không phải kẻ ngốc, cô ta nghe ra ngay ý trào phúng của Bạch Du, thế là tức đỏ cả mặt: "Miệng chó không nhả được ngà voi! Cô mới là chó, cả nhà cô đều là chó!"Trái ngược với tính cách bồng bột của Tôn Tường Vy, Bạch Du không hề tức giận, còn hỏi lại: "Tôi không nhả ra được ngà voi, hay cô thử nôn một cái ra đây tôi xem nào?"Tôn Tường Vy: "..."
Bạch Du: "Đậu tương?"
Người ta bảo anh em tốt thì không được hãm hại nhau nhưng vừa nghe Bạch Du hỏi, Tạ Húc Đông lập tức quyết định bán đứng Cát Đại Xuyên.
Anh ấy kể ra hết chuyện đối tượng cũ của Cát Đại Xuyên từng phải vào bệnh viện vì ăn đậu tương hết hạn và sự tích nhận được danh hiệu "Mười quả rắm" vinh quang của Cát Đại Xuyên cho Bạch Du nghe.
"Haha..."
Bạch Du không nhịn được cười, Cát Đại Xuyên xấu hổ đập bùm bùm vào n.g.ự.c Tạ Húc Đông: "Ít nhất tôi cũng có đối tượng nhá, tốt hơn người còn không có đối tượng."
Hai người họ không hề nương tay trong việc chọc ngoáy lẫn nhau.
Tạ Húc Đông tỏ vẻ không quan tâm: "Yên tâm, tôi dám chắc trong hai chúng ta tôi nhất định sẽ tìm được đối tượng trước."
Cát Đại Xuyên: "Có dám cược không?"
Tạ Húc Đông: "Cược thì cược, ai thua thì phải đưa cho người thắng một cái đài, thế nào?"
Cát Đại Xuyên khẽ cắn môi: "Chốt!"
Vì cái đài, dù thế nào anh ấy cũng phải tìm được đối tượng trước Tạ Húc Đông.
Thế là anh ấy lại quay sang Bạch Du, ánh mắt đầy chờ mong.
Bạch Du: "Xin lỗi anh, tôi có rất ít bạn, người nhà và bạn bè của cô ấy đều ở thủ đô, tôi nghĩ cô ấy không muốn đến đảo Quỳnh Châu đâu."
Bạch Du chỉ có một người bạn là Lâm Hướng Tuyết, thế nên Cát Đại Xuyên vừa nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng cô đã nghĩ ngay đến cô ấy.
Chưa kể Lâm Hướng Tuyết sẽ không sẵn sàng đi ngàn dặm xa xôi đến đảo Quỳnh Châu, dù cô ấy có bằng lòng tới thì cũng sẽ không tìm đối tượng là một người đàn ông keo kiệt như Cát Đại Xuyên.
Vả lại, hai nhà cũng không môn đăng hộ đối, thế nên cô chắc chắn sẽ không nhận cái vai bà mối này.
Cát Đại Xuyên rất thất vọng nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không sao, không sao đâu, sau này đồng chí Bạch có đối tượng thích hợp thì nhớ giới thiệu cho tôi là được."
Vừa dứt lời đã nghe Tạ Húc Đông chen vào: "Có giới thiệu thì cũng không giới thiệu cho cậu, phải giới thiệu cho tôi mới đúng, so với cậu thì ít nhất tôi không vắt cổ chày ra nước."
Cát Đại Xuyên lập tức phản bác: "Vắt cổ chày ra nước thì làm sao? Phó đoàn Giang chẳng phải cũng keo kiệt sao? Thế mà cậu ấy lại tìm được đối tượng tốt như đồng chí Bạch đấy!"
Giang Lâm đột nhiên bị điểm danh: "..."
Bạch Du cũng bị nhắc đến: "..."
Mười phút sau.
Ngoài bờ biển có thêm hai bóng người chạy bộ dưới ánh mặt trời.
"Đều tại cái đồ keo kiệt nhà cậu đấy, tự nhiên lại nhắc đến Giang Lâm làm gì?"
"Nếu cậu không mắng tôi là đồ keo kiệt thì tôi nhắc đến phó đoàn Giang làm gì?"
"Còn dám cãi nữa, chờ tôi chạy xong chín vòng này xem có dạy cho cậu một trận không!"
"Chờ thì chờ..."
**
Bát đũa do Giang Lâm rửa.
Bạch Du định nói rõ ràng mọi chuyện với anh ngay tối hôm đó nhưng còn chưa kịp nói gì đã có lính cần vụ chạy đến nói có người gọi điện đến văn phòng tìm Giang Lâm.
Giang Lâm vội vàng rời đi, đi một chuyến đến tận nửa đêm cũng không quay lại.
Chỉ có lính cần vụ Mao Minh lại chạy đến, nói với cô là Giang Lâm đi làm nhiệm vụ rồi, Bạch Du hỏi bao giờ Giang Lâm mới về thì binh lính lại nói không thể nói cho cô biết.
Ngày hôm sau, Giang Lâm chưa về.
Ngày thứ ba, Giang Lâm vẫn chưa về.
Hôm này, cô vừa cầm cơm đi ra từ nhà ăn được một lúc thì có người chặn đường.
Người chặn đường chính là Tôn Tường Vy.
Bạch Du liếc nhìn cô ta, miễn cưỡng nói: "Sao cô thích cản đường người khác thế, cô thuộc họ chó à?"
Tôn Tường Vy không phải kẻ ngốc, cô ta nghe ra ngay ý trào phúng của Bạch Du, thế là tức đỏ cả mặt: "Miệng chó không nhả được ngà voi! Cô mới là chó, cả nhà cô đều là chó!"
Trái ngược với tính cách bồng bột của Tôn Tường Vy, Bạch Du không hề tức giận, còn hỏi lại: "Tôi không nhả ra được ngà voi, hay cô thử nôn một cái ra đây tôi xem nào?"
Tôn Tường Vy: "..."
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du: "Đậu tương?"Người ta bảo anh em tốt thì không được hãm hại nhau nhưng vừa nghe Bạch Du hỏi, Tạ Húc Đông lập tức quyết định bán đứng Cát Đại Xuyên.Anh ấy kể ra hết chuyện đối tượng cũ của Cát Đại Xuyên từng phải vào bệnh viện vì ăn đậu tương hết hạn và sự tích nhận được danh hiệu "Mười quả rắm" vinh quang của Cát Đại Xuyên cho Bạch Du nghe."Haha..."Bạch Du không nhịn được cười, Cát Đại Xuyên xấu hổ đập bùm bùm vào n.g.ự.c Tạ Húc Đông: "Ít nhất tôi cũng có đối tượng nhá, tốt hơn người còn không có đối tượng."Hai người họ không hề nương tay trong việc chọc ngoáy lẫn nhau.Tạ Húc Đông tỏ vẻ không quan tâm: "Yên tâm, tôi dám chắc trong hai chúng ta tôi nhất định sẽ tìm được đối tượng trước."Cát Đại Xuyên: "Có dám cược không?"Tạ Húc Đông: "Cược thì cược, ai thua thì phải đưa cho người thắng một cái đài, thế nào?"Cát Đại Xuyên khẽ cắn môi: "Chốt!"Vì cái đài, dù thế nào anh ấy cũng phải tìm được đối tượng trước Tạ Húc Đông.Thế là anh ấy lại quay sang Bạch Du, ánh mắt đầy chờ mong.Bạch Du: "Xin lỗi anh, tôi có rất ít bạn, người nhà và bạn bè của cô ấy đều ở thủ đô, tôi nghĩ cô ấy không muốn đến đảo Quỳnh Châu đâu."Bạch Du chỉ có một người bạn là Lâm Hướng Tuyết, thế nên Cát Đại Xuyên vừa nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng cô đã nghĩ ngay đến cô ấy.Chưa kể Lâm Hướng Tuyết sẽ không sẵn sàng đi ngàn dặm xa xôi đến đảo Quỳnh Châu, dù cô ấy có bằng lòng tới thì cũng sẽ không tìm đối tượng là một người đàn ông keo kiệt như Cát Đại Xuyên.Vả lại, hai nhà cũng không môn đăng hộ đối, thế nên cô chắc chắn sẽ không nhận cái vai bà mối này.Cát Đại Xuyên rất thất vọng nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không sao, không sao đâu, sau này đồng chí Bạch có đối tượng thích hợp thì nhớ giới thiệu cho tôi là được."Vừa dứt lời đã nghe Tạ Húc Đông chen vào: "Có giới thiệu thì cũng không giới thiệu cho cậu, phải giới thiệu cho tôi mới đúng, so với cậu thì ít nhất tôi không vắt cổ chày ra nước."Cát Đại Xuyên lập tức phản bác: "Vắt cổ chày ra nước thì làm sao? Phó đoàn Giang chẳng phải cũng keo kiệt sao? Thế mà cậu ấy lại tìm được đối tượng tốt như đồng chí Bạch đấy!"Giang Lâm đột nhiên bị điểm danh: "..." Bạch Du cũng bị nhắc đến: "..." Mười phút sau.Ngoài bờ biển có thêm hai bóng người chạy bộ dưới ánh mặt trời."Đều tại cái đồ keo kiệt nhà cậu đấy, tự nhiên lại nhắc đến Giang Lâm làm gì?""Nếu cậu không mắng tôi là đồ keo kiệt thì tôi nhắc đến phó đoàn Giang làm gì?""Còn dám cãi nữa, chờ tôi chạy xong chín vòng này xem có dạy cho cậu một trận không!""Chờ thì chờ..."**Bát đũa do Giang Lâm rửa.Bạch Du định nói rõ ràng mọi chuyện với anh ngay tối hôm đó nhưng còn chưa kịp nói gì đã có lính cần vụ chạy đến nói có người gọi điện đến văn phòng tìm Giang Lâm.Giang Lâm vội vàng rời đi, đi một chuyến đến tận nửa đêm cũng không quay lại.Chỉ có lính cần vụ Mao Minh lại chạy đến, nói với cô là Giang Lâm đi làm nhiệm vụ rồi, Bạch Du hỏi bao giờ Giang Lâm mới về thì binh lính lại nói không thể nói cho cô biết.Ngày hôm sau, Giang Lâm chưa về.Ngày thứ ba, Giang Lâm vẫn chưa về.Hôm này, cô vừa cầm cơm đi ra từ nhà ăn được một lúc thì có người chặn đường.Người chặn đường chính là Tôn Tường Vy.Bạch Du liếc nhìn cô ta, miễn cưỡng nói: "Sao cô thích cản đường người khác thế, cô thuộc họ chó à?"Tôn Tường Vy không phải kẻ ngốc, cô ta nghe ra ngay ý trào phúng của Bạch Du, thế là tức đỏ cả mặt: "Miệng chó không nhả được ngà voi! Cô mới là chó, cả nhà cô đều là chó!"Trái ngược với tính cách bồng bột của Tôn Tường Vy, Bạch Du không hề tức giận, còn hỏi lại: "Tôi không nhả ra được ngà voi, hay cô thử nôn một cái ra đây tôi xem nào?"Tôn Tường Vy: "..."