"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 166: Chương 166
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Hơn nữa, vì sao cô lại phải tự làm khổ dạ dày của mình vì một người đàn ông chứ?Cơm tối hôm nay là sườn heo ngâm rượu và canh cá bảy sao, hai món này đều là món ngon bản xứ.Sườn heo ngâm rượu, ban đầu là vị chua ngọt, sau đó trong ngọt lại có vị cay, ngoài giòn trong mềm, vị tươi ngon mà không hề ngán, mới ăn sẽ cảm thấy rất ngon, ăn nhiều mà không hề ngán.Trước kia, cô từng nghe đầu bếp Diêu nói rằng để nấu được món này, mấu chốt là phải chiên sườn heo thật giòn, như vậy sau khi ướp sẽ không bị mềm đi, đồng thời nước sốt không được thêm chất làm đặc vào, như vậy sườn heo mới có vị “say’ đặc biệt.Nhưng cô thích chả cá bảy sao hơn.Những viên chả cá tròn tròn, xốp mềm, nhân được làm từ thịt heo băm nhỏ, tôm bóc vỏ, hạt mã thầy và các loại gia vị khác, mới đầu ăn có vị mặn tươi và hậu vị ngọt, thanh mát rất ngon.Cô rất thích việc đi đây đi đó để ăn thử các món ngon, cho dù không ăn được thì cũng được coi như là một trải nghiệm đặc biệt.Nếu không có chuyện của Giang Lâm khiến cô bực mình thì có lẽ sẽ càng ngon miệng hơn.Nhưng mà cô đã nghĩ thông rồi.Không có chuyện gì to tát cả, cô là người từng c.h.ế.t một lần, chẳng lẽ còn chuyện không thể tiếp nhận được sao?Sau khi vết thương ở chân tốt hơn, cô sẽ lập tức thu dọn đồ đạc và trở về thủ đô.Đàn ông xấu xa gì đó, cháu trai nào đấy của nhà họ Giang, cô không cần ai cả!Cô phải học hành thật giỏi, thi đậu đại học, trở nên nổi bật và sống một cuộc đời thật thoải mái.Buổi tối, chị Lôi mang nước nóng tới, rồi còn giúp cô giặt sạch quần áo.Trong lòng Bạch Du lại có điều băn khoăn, cô nghĩ trước khi trở về thủ đô, cô nhất định phải làm một bàn đồ ăn ngon để cảm ơn chị Lôi mới được.Chị Lôi vừa đi, cô lập tức cầm sách vở lên xem. Chỉ là đang ở trong phòng Giang Lâm, nơi đâu cũng là đồ đạc của anh, khắp căn phòng đều có mùi của anh khiến cô rất khó bình tĩnh để học tập.Nhưng cô đã nhanh chóng lấy tay gõ đầu mình, cảnh cáo mình phải đặt suy nghĩ ở trên việc học.Tục ngữ nói ếch ba chân khó tìm, đàn ông hai chân chạy đầy đường.Vì một người đàn ông khiến việc học hành của mình chậm trễ và không tiến bộ được mới là đồ ngu ngốc.TBCBạch Du hít sâu một hơi, cô ném Giang Lâm ra sau đầu, ép mình phải bình tĩnh đọc sách.**Khi Tạ Húc Đông vừa vào nhà thì đã thấy Giang Lâm im lặng không nói gì ngồi trên ghế sô pha.Anh ấy “chậc” một tiếng rồi nói tình huống của Bạch Du với anh.Nói xong, anh ấy lại nói tiếp: “Rốt cuộc cậu bị cái gì vậy? Không nói một câu đã biến mất suốt bốn ngày, đồng chí Bạch không để ý tới cậu mới là chuyện bình thường, là tôi thì cũng không muốn quan tâm cậu nữa mà.”Thật ra anh ấy cũng như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc, rõ ràng buổi tối hai người này vẫn còn phát cơm chó trước mặt anh ấy và Cát Đại Xuyên, kết quả vừa được một lúc đã xảy ra chuyện.Sau đó, anh ấy mới biết được Giang Lâm tự xin đi tuần tra, hơn nữa vừa đi là tận bốn ngày.Nói tới đây, anh ấy phải bội phục nữ đồng chí Bạch Du này, trong suốt bốn ngày, cô không làm loạn, thậm chí còn không hỏi anh ấy chuyện liên quan tới Giang Lâm.Giang Lâm vẫn cúi đầu, anh không lên tiếng.Đêm hôm đó, anh nhận được điện thoại của Giang Khải từ thủ đô gọi tới,Trong điện thoại, Giang Khải khóc rất đau lòng.“Anh ba, tôi biết tôi sai rồi, tôi biết mình có lỗi với Bạch Du, nhưng bây giờ, tôi không tìm thấy cô ấy, tôi muốn tự nói lời xin lỗi với cô ấy. Hơn nữa, tôi phát hiện mình rất yêu cô ấy, tôi không thể không có cô ấy được!”“Anh ba, anh giúp tôi đi, bà ngoại nói khi mẹ qua đời, mẹ đã giao tôi cho anh, bảo anh chăm sóc tôi nhưng từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng xin anh bất cứ chuyện gì. Lần này xem như tôi xin anh được không? Anh ba, anh giúp tôi đi.”
Hơn nữa, vì sao cô lại phải tự làm khổ dạ dày của mình vì một người đàn ông chứ?
Cơm tối hôm nay là sườn heo ngâm rượu và canh cá bảy sao, hai món này đều là món ngon bản xứ.
Sườn heo ngâm rượu, ban đầu là vị chua ngọt, sau đó trong ngọt lại có vị cay, ngoài giòn trong mềm, vị tươi ngon mà không hề ngán, mới ăn sẽ cảm thấy rất ngon, ăn nhiều mà không hề ngán.
Trước kia, cô từng nghe đầu bếp Diêu nói rằng để nấu được món này, mấu chốt là phải chiên sườn heo thật giòn, như vậy sau khi ướp sẽ không bị mềm đi, đồng thời nước sốt không được thêm chất làm đặc vào, như vậy sườn heo mới có vị “say’ đặc biệt.
Nhưng cô thích chả cá bảy sao hơn.
Những viên chả cá tròn tròn, xốp mềm, nhân được làm từ thịt heo băm nhỏ, tôm bóc vỏ, hạt mã thầy và các loại gia vị khác, mới đầu ăn có vị mặn tươi và hậu vị ngọt, thanh mát rất ngon.
Cô rất thích việc đi đây đi đó để ăn thử các món ngon, cho dù không ăn được thì cũng được coi như là một trải nghiệm đặc biệt.
Nếu không có chuyện của Giang Lâm khiến cô bực mình thì có lẽ sẽ càng ngon miệng hơn.
Nhưng mà cô đã nghĩ thông rồi.
Không có chuyện gì to tát cả, cô là người từng c.h.ế.t một lần, chẳng lẽ còn chuyện không thể tiếp nhận được sao?
Sau khi vết thương ở chân tốt hơn, cô sẽ lập tức thu dọn đồ đạc và trở về thủ đô.
Đàn ông xấu xa gì đó, cháu trai nào đấy của nhà họ Giang, cô không cần ai cả!
Cô phải học hành thật giỏi, thi đậu đại học, trở nên nổi bật và sống một cuộc đời thật thoải mái.
Buổi tối, chị Lôi mang nước nóng tới, rồi còn giúp cô giặt sạch quần áo.
Trong lòng Bạch Du lại có điều băn khoăn, cô nghĩ trước khi trở về thủ đô, cô nhất định phải làm một bàn đồ ăn ngon để cảm ơn chị Lôi mới được.
Chị Lôi vừa đi, cô lập tức cầm sách vở lên xem.
Chỉ là đang ở trong phòng Giang Lâm, nơi đâu cũng là đồ đạc của anh, khắp căn phòng đều có mùi của anh khiến cô rất khó bình tĩnh để học tập.
Nhưng cô đã nhanh chóng lấy tay gõ đầu mình, cảnh cáo mình phải đặt suy nghĩ ở trên việc học.
Tục ngữ nói ếch ba chân khó tìm, đàn ông hai chân chạy đầy đường.
Vì một người đàn ông khiến việc học hành của mình chậm trễ và không tiến bộ được mới là đồ ngu ngốc.
TBC
Bạch Du hít sâu một hơi, cô ném Giang Lâm ra sau đầu, ép mình phải bình tĩnh đọc sách.
**
Khi Tạ Húc Đông vừa vào nhà thì đã thấy Giang Lâm im lặng không nói gì ngồi trên ghế sô pha.
Anh ấy “chậc” một tiếng rồi nói tình huống của Bạch Du với anh.
Nói xong, anh ấy lại nói tiếp: “Rốt cuộc cậu bị cái gì vậy? Không nói một câu đã biến mất suốt bốn ngày, đồng chí Bạch không để ý tới cậu mới là chuyện bình thường, là tôi thì cũng không muốn quan tâm cậu nữa mà.”
Thật ra anh ấy cũng như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc, rõ ràng buổi tối hai người này vẫn còn phát cơm chó trước mặt anh ấy và Cát Đại Xuyên, kết quả vừa được một lúc đã xảy ra chuyện.
Sau đó, anh ấy mới biết được Giang Lâm tự xin đi tuần tra, hơn nữa vừa đi là tận bốn ngày.
Nói tới đây, anh ấy phải bội phục nữ đồng chí Bạch Du này, trong suốt bốn ngày, cô không làm loạn, thậm chí còn không hỏi anh ấy chuyện liên quan tới Giang Lâm.
Giang Lâm vẫn cúi đầu, anh không lên tiếng.
Đêm hôm đó, anh nhận được điện thoại của Giang Khải từ thủ đô gọi tới,
Trong điện thoại, Giang Khải khóc rất đau lòng.
“Anh ba, tôi biết tôi sai rồi, tôi biết mình có lỗi với Bạch Du, nhưng bây giờ, tôi không tìm thấy cô ấy, tôi muốn tự nói lời xin lỗi với cô ấy. Hơn nữa, tôi phát hiện mình rất yêu cô ấy, tôi không thể không có cô ấy được!”
“Anh ba, anh giúp tôi đi, bà ngoại nói khi mẹ qua đời, mẹ đã giao tôi cho anh, bảo anh chăm sóc tôi nhưng từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng xin anh bất cứ chuyện gì. Lần này xem như tôi xin anh được không? Anh ba, anh giúp tôi đi.”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Hơn nữa, vì sao cô lại phải tự làm khổ dạ dày của mình vì một người đàn ông chứ?Cơm tối hôm nay là sườn heo ngâm rượu và canh cá bảy sao, hai món này đều là món ngon bản xứ.Sườn heo ngâm rượu, ban đầu là vị chua ngọt, sau đó trong ngọt lại có vị cay, ngoài giòn trong mềm, vị tươi ngon mà không hề ngán, mới ăn sẽ cảm thấy rất ngon, ăn nhiều mà không hề ngán.Trước kia, cô từng nghe đầu bếp Diêu nói rằng để nấu được món này, mấu chốt là phải chiên sườn heo thật giòn, như vậy sau khi ướp sẽ không bị mềm đi, đồng thời nước sốt không được thêm chất làm đặc vào, như vậy sườn heo mới có vị “say’ đặc biệt.Nhưng cô thích chả cá bảy sao hơn.Những viên chả cá tròn tròn, xốp mềm, nhân được làm từ thịt heo băm nhỏ, tôm bóc vỏ, hạt mã thầy và các loại gia vị khác, mới đầu ăn có vị mặn tươi và hậu vị ngọt, thanh mát rất ngon.Cô rất thích việc đi đây đi đó để ăn thử các món ngon, cho dù không ăn được thì cũng được coi như là một trải nghiệm đặc biệt.Nếu không có chuyện của Giang Lâm khiến cô bực mình thì có lẽ sẽ càng ngon miệng hơn.Nhưng mà cô đã nghĩ thông rồi.Không có chuyện gì to tát cả, cô là người từng c.h.ế.t một lần, chẳng lẽ còn chuyện không thể tiếp nhận được sao?Sau khi vết thương ở chân tốt hơn, cô sẽ lập tức thu dọn đồ đạc và trở về thủ đô.Đàn ông xấu xa gì đó, cháu trai nào đấy của nhà họ Giang, cô không cần ai cả!Cô phải học hành thật giỏi, thi đậu đại học, trở nên nổi bật và sống một cuộc đời thật thoải mái.Buổi tối, chị Lôi mang nước nóng tới, rồi còn giúp cô giặt sạch quần áo.Trong lòng Bạch Du lại có điều băn khoăn, cô nghĩ trước khi trở về thủ đô, cô nhất định phải làm một bàn đồ ăn ngon để cảm ơn chị Lôi mới được.Chị Lôi vừa đi, cô lập tức cầm sách vở lên xem. Chỉ là đang ở trong phòng Giang Lâm, nơi đâu cũng là đồ đạc của anh, khắp căn phòng đều có mùi của anh khiến cô rất khó bình tĩnh để học tập.Nhưng cô đã nhanh chóng lấy tay gõ đầu mình, cảnh cáo mình phải đặt suy nghĩ ở trên việc học.Tục ngữ nói ếch ba chân khó tìm, đàn ông hai chân chạy đầy đường.Vì một người đàn ông khiến việc học hành của mình chậm trễ và không tiến bộ được mới là đồ ngu ngốc.TBCBạch Du hít sâu một hơi, cô ném Giang Lâm ra sau đầu, ép mình phải bình tĩnh đọc sách.**Khi Tạ Húc Đông vừa vào nhà thì đã thấy Giang Lâm im lặng không nói gì ngồi trên ghế sô pha.Anh ấy “chậc” một tiếng rồi nói tình huống của Bạch Du với anh.Nói xong, anh ấy lại nói tiếp: “Rốt cuộc cậu bị cái gì vậy? Không nói một câu đã biến mất suốt bốn ngày, đồng chí Bạch không để ý tới cậu mới là chuyện bình thường, là tôi thì cũng không muốn quan tâm cậu nữa mà.”Thật ra anh ấy cũng như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc, rõ ràng buổi tối hai người này vẫn còn phát cơm chó trước mặt anh ấy và Cát Đại Xuyên, kết quả vừa được một lúc đã xảy ra chuyện.Sau đó, anh ấy mới biết được Giang Lâm tự xin đi tuần tra, hơn nữa vừa đi là tận bốn ngày.Nói tới đây, anh ấy phải bội phục nữ đồng chí Bạch Du này, trong suốt bốn ngày, cô không làm loạn, thậm chí còn không hỏi anh ấy chuyện liên quan tới Giang Lâm.Giang Lâm vẫn cúi đầu, anh không lên tiếng.Đêm hôm đó, anh nhận được điện thoại của Giang Khải từ thủ đô gọi tới,Trong điện thoại, Giang Khải khóc rất đau lòng.“Anh ba, tôi biết tôi sai rồi, tôi biết mình có lỗi với Bạch Du, nhưng bây giờ, tôi không tìm thấy cô ấy, tôi muốn tự nói lời xin lỗi với cô ấy. Hơn nữa, tôi phát hiện mình rất yêu cô ấy, tôi không thể không có cô ấy được!”“Anh ba, anh giúp tôi đi, bà ngoại nói khi mẹ qua đời, mẹ đã giao tôi cho anh, bảo anh chăm sóc tôi nhưng từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng xin anh bất cứ chuyện gì. Lần này xem như tôi xin anh được không? Anh ba, anh giúp tôi đi.”