Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 168: Chương 168

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Thật ra năm tháng của bà ấy đã dừng lại, chỉ là giờ phút này, anh không muốn nghĩ đến chuyện này.Anh nhìn mẹ mình, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, anh muốn hỏi mẹ mấy năm nay sống như thế nào, anh muốn hỏi mẹ có thất vọng về mình không, nhưng mà vừa muốn nói, khi lên tiếng lại chỉ còn ba chữ: “Con xin lỗi.”Anh cho rằng mẹ sẽ không nói gì như trong giấc mơ của bà ngoại, không ngờ mẹ lại lên tiếng, dịu dàng như khi còn bé vậy: “Tiểu Lâm của mẹ ngoan ngoãn, giỏi giang như thế, con làm sai chuyện gì sao?”Giang Lâm: “Con muốn yêu một nữ đồng chí tên là Bạch Du, nhưng cô ấy đã từng hôn thê của Tiểu Khải.”Năm đó, bởi vì sinh Giang Khải mà mẹ xuất huyết nhiều, trước khi qua đời, mẹ nắm lấy tay anh, gương mặt trắng bệch như một tờ giấy nhưng vẫn dịu dàng dặn dò anh phải chăm sóc cho mình thật tốt, còn bảo anh hãy chăm sóc cho em trai vừa sinh ra, khi đó anh không hiểu điều gì là sống chết, anh chỉ biết ngay khi ấy, mình nhất định phải gật đầu.Vì vậy anh gật đầu, sau đó anh thấy mẹ vui mừng nhắm mắt lại, và rồi không thức dậy nữa.Chỉ là anh đã phụ lòng mong đợi và dặn dò của mẹ, anh không thân thiết với Giang Khải, bây giờ anh lại muốn yêu đương với Bạch Du.Mà trong lòng anh rõ hơn ai hết, một khi mối quan hệ của anh và Bạch Du được xác định, anh và Giang Khải sẽ không còn là kiểu không thân thiết nữa, chỉ sợ đến sự hòa hợp ngoài mặt cũng không còn. Khi ấy chắc chắn hai người họ sẽ trở mặt, thậm chí chẳng khác gì lửa và nước, hai bên tương khắc.Anh cảm thấy rất có lỗi.Nhưng mà anh vẫn phải làm như vậy.Mẹ nhìn anh, bà ấy im lặng một lúc lâu rồi mới nở nụ cười: “Có thể được cả hai anh em con thích, vậy chắc chắn cô bé kia rất ưu tú, cô bé có thể mặc kệ ánh mắt của người ngoài mà đi cùng con, vậy chắc chắn là một cô gái rất dũng cảm. Một cô gái vừa ưu tú vừa dũng cảm như vậy, con thích thì có lỗi gì chứ?”Trái tim của Giang Lâm run lên, lần này không chỉ mũi cảm thấy cay cay nữa, mà là cả đôi mắt.TBCNhưng mà không đợi anh nói gì, mẹ đã quay người rời đi.Mỗi một bước của bà ấy, ánh sáng ở xung quanh lập tức tối đi một phần và trở thành một cảnh tượng tối tăm, giơ tay không thể nhìn thấy được năm ngón.Giang Lâm sốt ruột, qua bao nhiêu năm, anh mới có thể gặp lại mẹ, anh vẫn chưa gặp đủ.Anh không muốn mẹ đi, vì vậy anh lại đuổi theo không chút do dự. “Mẹ đừng đi…”Anh đưa tay bắt lấy nhưng chỉ bắt được hư không, và ngay vào lúc này, anh cũng tỉnh dậy.Ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu sáng khắp căn phòng, dường như xua đi mọi bóng tối và âm trầm.Giang Lâm rời khỏi giường, anh nhanh chóng thay quần áo.Tiếng động lớn đương nhiên đã đánh thức Tạ Húc Đông Đồng.Tạ Húc Đông tỉnh lại với mái tóc ổ gà, anh ấy dụi mắt nói: “Ngoài trời còn chưa sáng, cậu dậy sớm như thế làm gì?”Giang Lâm: “Đi nấu đồ ăn sáng.”Tạ Húc Đông: “?”Nấu đồ ăn sáng, anh ấy không nghe lầm chứ?Cát Đại Xuyên cũng tỉnh dậy, anh ấy nghe thấy vậy thì vui mừng hỏi: “Phó đoàn Giang, cậu chuẩn bị nấu đồ ăn sáng cho chúng tôi ăn sao?”Giang Lâm nhìn anh ấy một cái.Cái nhìn này có thể thẳng thắn phiên dịch thành “Cậu muốn ăn cái rắm.”Vẫn là Tạ Húc Đông suy nghĩ nhanh: “Cậu nghĩ thông rồi sao?”Giang Lâm gật đầu: “Nghĩ thông rồi.”Nghe thấy vậy, Tạ Húc Đông tỏ vẻ không thể tin nổi: “Mới một buổi tối mà cậu đã nghĩ rõ ràng, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”Dù sao cũng là anh em cùng cha cùng mẹ, cả hai cùng thích một người phụ nữ, đối mặt với tình huống này, ai có thể không xoắn xuýt được chứ.Anh ấy còn tưởng rằng Giang Lâm phải cần ít nhất bốn năm ngày, thậm chí là lâu hơn mới có thể đưa ra quyết định được, không ngờ mới một buổi tối mà anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi.

Thật ra năm tháng của bà ấy đã dừng lại, chỉ là giờ phút này, anh không muốn nghĩ đến chuyện này.

Anh nhìn mẹ mình, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, anh muốn hỏi mẹ mấy năm nay sống như thế nào, anh muốn hỏi mẹ có thất vọng về mình không, nhưng mà vừa muốn nói, khi lên tiếng lại chỉ còn ba chữ: “Con xin lỗi.”

Anh cho rằng mẹ sẽ không nói gì như trong giấc mơ của bà ngoại, không ngờ mẹ lại lên tiếng, dịu dàng như khi còn bé vậy: “Tiểu Lâm của mẹ ngoan ngoãn, giỏi giang như thế, con làm sai chuyện gì sao?”

Giang Lâm: “Con muốn yêu một nữ đồng chí tên là Bạch Du, nhưng cô ấy đã từng hôn thê của Tiểu Khải.”

Năm đó, bởi vì sinh Giang Khải mà mẹ xuất huyết nhiều, trước khi qua đời, mẹ nắm lấy tay anh, gương mặt trắng bệch như một tờ giấy nhưng vẫn dịu dàng dặn dò anh phải chăm sóc cho mình thật tốt, còn bảo anh hãy chăm sóc cho em trai vừa sinh ra, khi đó anh không hiểu điều gì là sống chết, anh chỉ biết ngay khi ấy, mình nhất định phải gật đầu.

Vì vậy anh gật đầu, sau đó anh thấy mẹ vui mừng nhắm mắt lại, và rồi không thức dậy nữa.

Chỉ là anh đã phụ lòng mong đợi và dặn dò của mẹ, anh không thân thiết với Giang Khải, bây giờ anh lại muốn yêu đương với Bạch Du.

Mà trong lòng anh rõ hơn ai hết, một khi mối quan hệ của anh và Bạch Du được xác định, anh và Giang Khải sẽ không còn là kiểu không thân thiết nữa, chỉ sợ đến sự hòa hợp ngoài mặt cũng không còn. Khi ấy chắc chắn hai người họ sẽ trở mặt, thậm chí chẳng khác gì lửa và nước, hai bên tương khắc.

Anh cảm thấy rất có lỗi.

Nhưng mà anh vẫn phải làm như vậy.

Mẹ nhìn anh, bà ấy im lặng một lúc lâu rồi mới nở nụ cười: “Có thể được cả hai anh em con thích, vậy chắc chắn cô bé kia rất ưu tú, cô bé có thể mặc kệ ánh mắt của người ngoài mà đi cùng con, vậy chắc chắn là một cô gái rất dũng cảm. Một cô gái vừa ưu tú vừa dũng cảm như vậy, con thích thì có lỗi gì chứ?”

Trái tim của Giang Lâm run lên, lần này không chỉ mũi cảm thấy cay cay nữa, mà là cả đôi mắt.

TBC

Nhưng mà không đợi anh nói gì, mẹ đã quay người rời đi.

Mỗi một bước của bà ấy, ánh sáng ở xung quanh lập tức tối đi một phần và trở thành một cảnh tượng tối tăm, giơ tay không thể nhìn thấy được năm ngón.

Giang Lâm sốt ruột, qua bao nhiêu năm, anh mới có thể gặp lại mẹ, anh vẫn chưa gặp đủ.

Anh không muốn mẹ đi, vì vậy anh lại đuổi theo không chút do dự.

 

“Mẹ đừng đi…”

Anh đưa tay bắt lấy nhưng chỉ bắt được hư không, và ngay vào lúc này, anh cũng tỉnh dậy.

Ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu sáng khắp căn phòng, dường như xua đi mọi bóng tối và âm trầm.

Giang Lâm rời khỏi giường, anh nhanh chóng thay quần áo.

Tiếng động lớn đương nhiên đã đánh thức Tạ Húc Đông Đồng.

Tạ Húc Đông tỉnh lại với mái tóc ổ gà, anh ấy dụi mắt nói: “Ngoài trời còn chưa sáng, cậu dậy sớm như thế làm gì?”

Giang Lâm: “Đi nấu đồ ăn sáng.”

Tạ Húc Đông: “?”

Nấu đồ ăn sáng, anh ấy không nghe lầm chứ?

Cát Đại Xuyên cũng tỉnh dậy, anh ấy nghe thấy vậy thì vui mừng hỏi: “Phó đoàn Giang, cậu chuẩn bị nấu đồ ăn sáng cho chúng tôi ăn sao?”

Giang Lâm nhìn anh ấy một cái.

Cái nhìn này có thể thẳng thắn phiên dịch thành “Cậu muốn ăn cái rắm.”

Vẫn là Tạ Húc Đông suy nghĩ nhanh: “Cậu nghĩ thông rồi sao?”

Giang Lâm gật đầu: “Nghĩ thông rồi.”

Nghe thấy vậy, Tạ Húc Đông tỏ vẻ không thể tin nổi: “Mới một buổi tối mà cậu đã nghĩ rõ ràng, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Dù sao cũng là anh em cùng cha cùng mẹ, cả hai cùng thích một người phụ nữ, đối mặt với tình huống này, ai có thể không xoắn xuýt được chứ.

Anh ấy còn tưởng rằng Giang Lâm phải cần ít nhất bốn năm ngày, thậm chí là lâu hơn mới có thể đưa ra quyết định được, không ngờ mới một buổi tối mà anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Thật ra năm tháng của bà ấy đã dừng lại, chỉ là giờ phút này, anh không muốn nghĩ đến chuyện này.Anh nhìn mẹ mình, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, anh muốn hỏi mẹ mấy năm nay sống như thế nào, anh muốn hỏi mẹ có thất vọng về mình không, nhưng mà vừa muốn nói, khi lên tiếng lại chỉ còn ba chữ: “Con xin lỗi.”Anh cho rằng mẹ sẽ không nói gì như trong giấc mơ của bà ngoại, không ngờ mẹ lại lên tiếng, dịu dàng như khi còn bé vậy: “Tiểu Lâm của mẹ ngoan ngoãn, giỏi giang như thế, con làm sai chuyện gì sao?”Giang Lâm: “Con muốn yêu một nữ đồng chí tên là Bạch Du, nhưng cô ấy đã từng hôn thê của Tiểu Khải.”Năm đó, bởi vì sinh Giang Khải mà mẹ xuất huyết nhiều, trước khi qua đời, mẹ nắm lấy tay anh, gương mặt trắng bệch như một tờ giấy nhưng vẫn dịu dàng dặn dò anh phải chăm sóc cho mình thật tốt, còn bảo anh hãy chăm sóc cho em trai vừa sinh ra, khi đó anh không hiểu điều gì là sống chết, anh chỉ biết ngay khi ấy, mình nhất định phải gật đầu.Vì vậy anh gật đầu, sau đó anh thấy mẹ vui mừng nhắm mắt lại, và rồi không thức dậy nữa.Chỉ là anh đã phụ lòng mong đợi và dặn dò của mẹ, anh không thân thiết với Giang Khải, bây giờ anh lại muốn yêu đương với Bạch Du.Mà trong lòng anh rõ hơn ai hết, một khi mối quan hệ của anh và Bạch Du được xác định, anh và Giang Khải sẽ không còn là kiểu không thân thiết nữa, chỉ sợ đến sự hòa hợp ngoài mặt cũng không còn. Khi ấy chắc chắn hai người họ sẽ trở mặt, thậm chí chẳng khác gì lửa và nước, hai bên tương khắc.Anh cảm thấy rất có lỗi.Nhưng mà anh vẫn phải làm như vậy.Mẹ nhìn anh, bà ấy im lặng một lúc lâu rồi mới nở nụ cười: “Có thể được cả hai anh em con thích, vậy chắc chắn cô bé kia rất ưu tú, cô bé có thể mặc kệ ánh mắt của người ngoài mà đi cùng con, vậy chắc chắn là một cô gái rất dũng cảm. Một cô gái vừa ưu tú vừa dũng cảm như vậy, con thích thì có lỗi gì chứ?”Trái tim của Giang Lâm run lên, lần này không chỉ mũi cảm thấy cay cay nữa, mà là cả đôi mắt.TBCNhưng mà không đợi anh nói gì, mẹ đã quay người rời đi.Mỗi một bước của bà ấy, ánh sáng ở xung quanh lập tức tối đi một phần và trở thành một cảnh tượng tối tăm, giơ tay không thể nhìn thấy được năm ngón.Giang Lâm sốt ruột, qua bao nhiêu năm, anh mới có thể gặp lại mẹ, anh vẫn chưa gặp đủ.Anh không muốn mẹ đi, vì vậy anh lại đuổi theo không chút do dự. “Mẹ đừng đi…”Anh đưa tay bắt lấy nhưng chỉ bắt được hư không, và ngay vào lúc này, anh cũng tỉnh dậy.Ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu sáng khắp căn phòng, dường như xua đi mọi bóng tối và âm trầm.Giang Lâm rời khỏi giường, anh nhanh chóng thay quần áo.Tiếng động lớn đương nhiên đã đánh thức Tạ Húc Đông Đồng.Tạ Húc Đông tỉnh lại với mái tóc ổ gà, anh ấy dụi mắt nói: “Ngoài trời còn chưa sáng, cậu dậy sớm như thế làm gì?”Giang Lâm: “Đi nấu đồ ăn sáng.”Tạ Húc Đông: “?”Nấu đồ ăn sáng, anh ấy không nghe lầm chứ?Cát Đại Xuyên cũng tỉnh dậy, anh ấy nghe thấy vậy thì vui mừng hỏi: “Phó đoàn Giang, cậu chuẩn bị nấu đồ ăn sáng cho chúng tôi ăn sao?”Giang Lâm nhìn anh ấy một cái.Cái nhìn này có thể thẳng thắn phiên dịch thành “Cậu muốn ăn cái rắm.”Vẫn là Tạ Húc Đông suy nghĩ nhanh: “Cậu nghĩ thông rồi sao?”Giang Lâm gật đầu: “Nghĩ thông rồi.”Nghe thấy vậy, Tạ Húc Đông tỏ vẻ không thể tin nổi: “Mới một buổi tối mà cậu đã nghĩ rõ ràng, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”Dù sao cũng là anh em cùng cha cùng mẹ, cả hai cùng thích một người phụ nữ, đối mặt với tình huống này, ai có thể không xoắn xuýt được chứ.Anh ấy còn tưởng rằng Giang Lâm phải cần ít nhất bốn năm ngày, thậm chí là lâu hơn mới có thể đưa ra quyết định được, không ngờ mới một buổi tối mà anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi.

Chương 168: Chương 168