Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 170: Chương 170

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cả đời sẽ không qua lại với anh nữa.Giang Lâm không chạm được vào chân cô nhưng cũng không đứng lên, anh cứ vậy mà nhìn cô.Bạch Du quay mặt sang chỗ khác, cô nhẫn tâm nói: “Phó đoàn Giang, nếu anh không có chuyện gì thì đi đi, đừng ở đây làm phiền tôi nghỉ ngơi nữa.”Giang Lâm nhìn cô nhưng vẫn không lên tiếng.Bạch Du nghĩ nếu anh không đi, vậy thì tôi sẽ đi.Bạch Du đỡ bàn đứng dậy, cô cầm lấy cái gậy chống rồi chuẩn bị trở về phòng.Nhưng khi cô vừa định đi vào phòng ngủ, Giang Lâm lại đuổi theo, anh bắt lấy cổ tay cô.Bạch Du chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi mở mắt ra, cả người cô đã bị ép giữa Giang Lâm và bức tường.Phía trước là lồng n.g.ự.c rắn chắc, nóng bừng của Giang Lâm, đằng sau là bức tường lạnh băng.Tư thế của hai người vô cùng mập mờ, khoảng cách giữa cả hai cũng rất gần, da thịt gần như dính chặt vào nhau.Ở khoảng cách này, cô không chỉ nhìn thấy hình bóng của mình ở trong mắt anh, mà còn có thể ngửi được mùi xà phòng thoang thoảng ở trên người anh.Có lẽ bây giờ, cô nên tức giận nhưng trái tim đang đập thình thịch vẫn không thể khống chế nổi sự bối rối.TBCBạch Du nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó đoàn trưởng đội ba tàu ngầm hải quân, đồng chí Giang Lâm, xin hỏi bây giờ anh đang làm cái gì vậy, trêu ghẹo tôi sao?”Giang Lâm nhìn cô: “Không phải là trêu ghẹo, mà là tự giới thiệu với em.”“?”Bạch Du nghi ngờ nhìn anh.Cô cảm thấy có lẽ người này có vấn đề về đầu óc rồi nhỉ?Hai người cũng trưởng thành trong một khu nhà quân đội, mặc dù cách tuổi nhưng vẫn hiểu rõ nhau, có gì phải giới thiệu chứ? Giang Lâm nhìn thẳng vào mắt cô: “Đồng chí Bạch Du, anh tên là Giang Lâm, năm nay hai mươi lăm tuổi, sinh ngày 5 tháng 1 năm 1951, tuổi hổ, xếp thứ ba trong gia đình, bây giờ đang là phó đoàn trưởng đội ba của đội tàu ngầm hải quân, có tiền lương và phụ cấp, tiền lương mỗi tháng là 198,7 đồng, trước mắt có một vạn đồng tiền tiết kiệm và đứng tên một căn nhà.”“?”Mặc dù Bạch Du cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn không thể không thừa nhận Giang Lâm rất có tiền!Trong năm 1970 mà đã có thể có vạn đồng trong người, hơn nữa còn có một bất động sản ở đây, đây là muốn người khác hâm mộ c.h.ế.t à?Bạch Du nghĩ tới một ngàn đồng mà mình phải trải qua trăm ngàn đắng cay mới tiết kiệm được, trong lòng chợt mất bình tĩnh: “Anh đang khoe khoang với tôi là mình rất có tiền sao? Đồng chí Giang Lâm, là một đảng viên, là một quân nhân, anh đang vi phạm tác phong đó!”Giang Lâm: “Anh không khoe khoang, anh đang giới thiệu với em, để em có thể hiểu rõ anh hơn, nếu em không chê, những thứ này đều có thể là của em.”Nghe thấy vậy, Bạch Du lập tức trợn mắt nhìn: “Đương nhiên tôi không chê rồi, nhưng mà anh coi tôi là trẻ con lên ba sao, dễ dụ như vậy hả?”Ai lại ghét tiền được chứ nhưng anh lại muốn cho cô, cũng không phải là một hai đồng tiền, đó là một vạn đồng tiết kiệm với một căn nhà đó!Cho dù anh bằng lòng cho thì cô cũng không dám lấy.Nghĩ đến điều này, cô nghi ngờ nhìn anh, thật sự rất nghi ngờ anh bị vấn đề về đầu óc.Bạch Du không rõ anh muốn làm gì, nhưng mà không để cô nói gì thì đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của Giang Lâm vang lên: “Không phải.”“Không phải cái gì?”Bạch Du hỏi anh.Giang Lâm nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa xuất hiện sự nghiêm túc: “Anh không coi em là trẻ con để dỗ, những lời anh vừa nói đều là nghiêm túc, những lời sau của anh cũng là nghiêm túc, Bạch Du, em có bằng lòng làm vợ anh không?”“?”Lần này, Bạch Du giật mình.Cô nghi ngờ có phải là mình nghe lầm rồi không.Người này biến mất bốn ngày, trở về cũng không giải thích mà đã cầu hôn cô.Cô muốn hỏi có phải anh đang đùa mình không nhưng nghĩ tới vừa rồi anh nói rằng anh đang nghiêm túc.

Cả đời sẽ không qua lại với anh nữa.

Giang Lâm không chạm được vào chân cô nhưng cũng không đứng lên, anh cứ vậy mà nhìn cô.

Bạch Du quay mặt sang chỗ khác, cô nhẫn tâm nói: “Phó đoàn Giang, nếu anh không có chuyện gì thì đi đi, đừng ở đây làm phiền tôi nghỉ ngơi nữa.”

Giang Lâm nhìn cô nhưng vẫn không lên tiếng.

Bạch Du nghĩ nếu anh không đi, vậy thì tôi sẽ đi.

Bạch Du đỡ bàn đứng dậy, cô cầm lấy cái gậy chống rồi chuẩn bị trở về phòng.

Nhưng khi cô vừa định đi vào phòng ngủ, Giang Lâm lại đuổi theo, anh bắt lấy cổ tay cô.

Bạch Du chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi mở mắt ra, cả người cô đã bị ép giữa Giang Lâm và bức tường.

Phía trước là lồng n.g.ự.c rắn chắc, nóng bừng của Giang Lâm, đằng sau là bức tường lạnh băng.

Tư thế của hai người vô cùng mập mờ, khoảng cách giữa cả hai cũng rất gần, da thịt gần như dính chặt vào nhau.

Ở khoảng cách này, cô không chỉ nhìn thấy hình bóng của mình ở trong mắt anh, mà còn có thể ngửi được mùi xà phòng thoang thoảng ở trên người anh.

Có lẽ bây giờ, cô nên tức giận nhưng trái tim đang đập thình thịch vẫn không thể khống chế nổi sự bối rối.

TBC

Bạch Du nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó đoàn trưởng đội ba tàu ngầm hải quân, đồng chí Giang Lâm, xin hỏi bây giờ anh đang làm cái gì vậy, trêu ghẹo tôi sao?”

Giang Lâm nhìn cô: “Không phải là trêu ghẹo, mà là tự giới thiệu với em.”

“?”

Bạch Du nghi ngờ nhìn anh.

Cô cảm thấy có lẽ người này có vấn đề về đầu óc rồi nhỉ?

Hai người cũng trưởng thành trong một khu nhà quân đội, mặc dù cách tuổi nhưng vẫn hiểu rõ nhau, có gì phải giới thiệu chứ?

 

Giang Lâm nhìn thẳng vào mắt cô: “Đồng chí Bạch Du, anh tên là Giang Lâm, năm nay hai mươi lăm tuổi, sinh ngày 5 tháng 1 năm 1951, tuổi hổ, xếp thứ ba trong gia đình, bây giờ đang là phó đoàn trưởng đội ba của đội tàu ngầm hải quân, có tiền lương và phụ cấp, tiền lương mỗi tháng là 198,7 đồng, trước mắt có một vạn đồng tiền tiết kiệm và đứng tên một căn nhà.”

“?”

Mặc dù Bạch Du cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn không thể không thừa nhận Giang Lâm rất có tiền!

Trong năm 1970 mà đã có thể có vạn đồng trong người, hơn nữa còn có một bất động sản ở đây, đây là muốn người khác hâm mộ c.h.ế.t à?

Bạch Du nghĩ tới một ngàn đồng mà mình phải trải qua trăm ngàn đắng cay mới tiết kiệm được, trong lòng chợt mất bình tĩnh: “Anh đang khoe khoang với tôi là mình rất có tiền sao? Đồng chí Giang Lâm, là một đảng viên, là một quân nhân, anh đang vi phạm tác phong đó!”

Giang Lâm: “Anh không khoe khoang, anh đang giới thiệu với em, để em có thể hiểu rõ anh hơn, nếu em không chê, những thứ này đều có thể là của em.”

Nghe thấy vậy, Bạch Du lập tức trợn mắt nhìn: “Đương nhiên tôi không chê rồi, nhưng mà anh coi tôi là trẻ con lên ba sao, dễ dụ như vậy hả?”

Ai lại ghét tiền được chứ nhưng anh lại muốn cho cô, cũng không phải là một hai đồng tiền, đó là một vạn đồng tiết kiệm với một căn nhà đó!

Cho dù anh bằng lòng cho thì cô cũng không dám lấy.

Nghĩ đến điều này, cô nghi ngờ nhìn anh, thật sự rất nghi ngờ anh bị vấn đề về đầu óc.

Bạch Du không rõ anh muốn làm gì, nhưng mà không để cô nói gì thì đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của Giang Lâm vang lên: “Không phải.”

“Không phải cái gì?”

Bạch Du hỏi anh.

Giang Lâm nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa xuất hiện sự nghiêm túc: “Anh không coi em là trẻ con để dỗ, những lời anh vừa nói đều là nghiêm túc, những lời sau của anh cũng là nghiêm túc, Bạch Du, em có bằng lòng làm vợ anh không?”

“?”

Lần này, Bạch Du giật mình.

Cô nghi ngờ có phải là mình nghe lầm rồi không.

Người này biến mất bốn ngày, trở về cũng không giải thích mà đã cầu hôn cô.

Cô muốn hỏi có phải anh đang đùa mình không nhưng nghĩ tới vừa rồi anh nói rằng anh đang nghiêm túc.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cả đời sẽ không qua lại với anh nữa.Giang Lâm không chạm được vào chân cô nhưng cũng không đứng lên, anh cứ vậy mà nhìn cô.Bạch Du quay mặt sang chỗ khác, cô nhẫn tâm nói: “Phó đoàn Giang, nếu anh không có chuyện gì thì đi đi, đừng ở đây làm phiền tôi nghỉ ngơi nữa.”Giang Lâm nhìn cô nhưng vẫn không lên tiếng.Bạch Du nghĩ nếu anh không đi, vậy thì tôi sẽ đi.Bạch Du đỡ bàn đứng dậy, cô cầm lấy cái gậy chống rồi chuẩn bị trở về phòng.Nhưng khi cô vừa định đi vào phòng ngủ, Giang Lâm lại đuổi theo, anh bắt lấy cổ tay cô.Bạch Du chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi mở mắt ra, cả người cô đã bị ép giữa Giang Lâm và bức tường.Phía trước là lồng n.g.ự.c rắn chắc, nóng bừng của Giang Lâm, đằng sau là bức tường lạnh băng.Tư thế của hai người vô cùng mập mờ, khoảng cách giữa cả hai cũng rất gần, da thịt gần như dính chặt vào nhau.Ở khoảng cách này, cô không chỉ nhìn thấy hình bóng của mình ở trong mắt anh, mà còn có thể ngửi được mùi xà phòng thoang thoảng ở trên người anh.Có lẽ bây giờ, cô nên tức giận nhưng trái tim đang đập thình thịch vẫn không thể khống chế nổi sự bối rối.TBCBạch Du nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó đoàn trưởng đội ba tàu ngầm hải quân, đồng chí Giang Lâm, xin hỏi bây giờ anh đang làm cái gì vậy, trêu ghẹo tôi sao?”Giang Lâm nhìn cô: “Không phải là trêu ghẹo, mà là tự giới thiệu với em.”“?”Bạch Du nghi ngờ nhìn anh.Cô cảm thấy có lẽ người này có vấn đề về đầu óc rồi nhỉ?Hai người cũng trưởng thành trong một khu nhà quân đội, mặc dù cách tuổi nhưng vẫn hiểu rõ nhau, có gì phải giới thiệu chứ? Giang Lâm nhìn thẳng vào mắt cô: “Đồng chí Bạch Du, anh tên là Giang Lâm, năm nay hai mươi lăm tuổi, sinh ngày 5 tháng 1 năm 1951, tuổi hổ, xếp thứ ba trong gia đình, bây giờ đang là phó đoàn trưởng đội ba của đội tàu ngầm hải quân, có tiền lương và phụ cấp, tiền lương mỗi tháng là 198,7 đồng, trước mắt có một vạn đồng tiền tiết kiệm và đứng tên một căn nhà.”“?”Mặc dù Bạch Du cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn không thể không thừa nhận Giang Lâm rất có tiền!Trong năm 1970 mà đã có thể có vạn đồng trong người, hơn nữa còn có một bất động sản ở đây, đây là muốn người khác hâm mộ c.h.ế.t à?Bạch Du nghĩ tới một ngàn đồng mà mình phải trải qua trăm ngàn đắng cay mới tiết kiệm được, trong lòng chợt mất bình tĩnh: “Anh đang khoe khoang với tôi là mình rất có tiền sao? Đồng chí Giang Lâm, là một đảng viên, là một quân nhân, anh đang vi phạm tác phong đó!”Giang Lâm: “Anh không khoe khoang, anh đang giới thiệu với em, để em có thể hiểu rõ anh hơn, nếu em không chê, những thứ này đều có thể là của em.”Nghe thấy vậy, Bạch Du lập tức trợn mắt nhìn: “Đương nhiên tôi không chê rồi, nhưng mà anh coi tôi là trẻ con lên ba sao, dễ dụ như vậy hả?”Ai lại ghét tiền được chứ nhưng anh lại muốn cho cô, cũng không phải là một hai đồng tiền, đó là một vạn đồng tiết kiệm với một căn nhà đó!Cho dù anh bằng lòng cho thì cô cũng không dám lấy.Nghĩ đến điều này, cô nghi ngờ nhìn anh, thật sự rất nghi ngờ anh bị vấn đề về đầu óc.Bạch Du không rõ anh muốn làm gì, nhưng mà không để cô nói gì thì đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của Giang Lâm vang lên: “Không phải.”“Không phải cái gì?”Bạch Du hỏi anh.Giang Lâm nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa xuất hiện sự nghiêm túc: “Anh không coi em là trẻ con để dỗ, những lời anh vừa nói đều là nghiêm túc, những lời sau của anh cũng là nghiêm túc, Bạch Du, em có bằng lòng làm vợ anh không?”“?”Lần này, Bạch Du giật mình.Cô nghi ngờ có phải là mình nghe lầm rồi không.Người này biến mất bốn ngày, trở về cũng không giải thích mà đã cầu hôn cô.Cô muốn hỏi có phải anh đang đùa mình không nhưng nghĩ tới vừa rồi anh nói rằng anh đang nghiêm túc.

Chương 170: Chương 170