Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 172: Chương 172

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Kết hôn chính là thành ý lớn nhất mà anh có thể tặng em.Giọng nói của anh rất nhẹ, nó như gió thổi vào trong tai Bạch Du.Trái tim như bị một chú mèo con nhẹ nhàng vỗ về một hồi.Tất cả mọi ấm ức đều biến mất, như được quét một lớp mật lên, thì ra anh hiểu hết mọi thứ.Thật ra từ khi cô lên xe lửa ở thành phố Quảng thì cô đã chặt đứt tất cả đường lui của mình rồi.Cô có thể giấu người nhà, giấu bà nội, nhưng giấy không thể gói được lửa, căn cứ hải quân có nhiều người như thế, chuyện cô tới đảo Quỳnh Châu tìm Giang Lâm sớm muộn gì cũng bị người nhà họ Giang biết.Đến lúc đó không chỉ gây ra sóng to gió lớn, mà đủ mọi lời khó nghe cũng sẽ thi nhau đến.Dù sao cô chủ động vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm Giang Lâm, mà Giang Lâm không chỉ là người cháu trai ưu tú nhất nhà họ Giang, anh còn là anh em cùng cha cùng mẹ với Giang Khải.Trước đó, cô đã đoán được hai kết quả, Giang Lâm đồng ý yêu đương với cô, hoặc là uyển chuyển từ chối cô.Nhưng không ngờ anh lại nhảy qua tất cả mọi lựa chọn mà đưa cho cô đáp án thẳng thắn và mạnh mẽ nhất… Kết hôn với cô.Một khi kết hôn, cho dù những người nhà họ Giang có ý kiến hay không hài lòng thì cũng đều vô ích.Bạch Du ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu vào phòng ngủ, cô có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt anh bị nhuốm màu vàng, đôi mắt sâu thẳm của anh phản chiếu khóe miệng cong cong của cô.Cô hít sâu rồi gật đầu: “Được, vậy chúng ta kết hôn đi.”Giang Lâm ngây ngốc nhìn cô, yết hầu anh lên xuống: “Em nghĩ… Nghĩ kỹ chưa?”“Nghĩ kỹ rồi.”Bạch Du chưa từng nhìn thấy Giang Lâm như vậy, anh luôn bình tĩnh nắm chắc phần thắng, cho dù núi cao có sụp đổ ở trước mặt thì mặt anh vẫn có thể không đổi sắc. Điều này khiến cô không khỏi đắc ý.Giang Lâm khàn khàn nói: “Vậy, bây giờ anh lập tức nộp báo cáo xin kết hôn với cấp trên.” Bạch Du sửng sốt: “Như thế gấp quá phải không? Còn nữa, anh suy nghĩ kỹ chưa? Một khi đã nộp báo cáo kết hôn thì không thể đổi ý được đâu.”Giang Lâm nhíu mày: “Em vừa đồng ý kết hôn với anh, mới bao lâu mà em đã muốn đổi ý rồi?”Bạch Du đẩy n.g.ự.c anh: “Anh bớt trách oan người khác đi, em lo lắng sau này anh sẽ hối hận, em đang suy nghĩ cho anh thôi.”Giang Lâm nắm tay cô: “Cảm ơn em đã quan tâm, nhưng một khi Giang Lâm anh đã quyết định thì chưa từng hối hận, đồng thời, nếu hôm nay em đã đồng ý rồi, anh cũng sẽ không cho em cơ hội để hối hận.”Bàn tay của Bạch Du được anh nắm lấy, đầu ngón tay chạm vào nhau, một dòng điện từ đầu ngón tay chạy khắp người cô.Cô muốn nói anh như vậy quá độc đoán nhưng đối diện với ánh mắt của anh, mặt cô lại bắt đầu nóng bừng lên, cả người cũng bắt đầu ấm hơn.Mà hình như hơi thở của Giang Lâm cũng trở nên dồn dập.Hai người ở trong tư thế mập mờ như vậy khiến Bạch Du cảm thấy hơi nguy hiểm.Nhưng mà không để cô kịp lên tiếng, cô đã phát hiện có điều gì đó bất thường.“Anh, anh Giang Lâm, hình như anh… Chọc vào em.”Câu cuối cùng, cô nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.Mà mặt cô cũng đỏ bừng như tôm bị luộc chín, đến tai cũng đỏ như máu, cô cụp mắt xuống và không dám nhìn vào mắt anh.Giang Lâm: “...”Bầu không khí yên lặng mất vài giây.Giang Lâm buông tay cô ra, anh đứng thẳng, đồng thời lùi ra sau hai bước.Vốn dĩ anh muốn đỡ Bạch Du đi tới bàn ăn nhưng mà cúi đầu nhìn nơi ở giữa chân, anh khựng lại, sau đó nói: “Em đi ăn sáng đi, anh viết đơn xin kết hôn.”Nói xong, anh quay người đi vào trong phòng ngủ viết báo cáo, một hồi lâu sau vẫn không đi ra.Bạch Du sờ gương mặt nóng bừng của mình, hai chân như nhũn ra, cô chờ rất lâu mới bớt đau, rồi mới bước từng bước ngồi xuống cạnh bàn ăn.

Kết hôn chính là thành ý lớn nhất mà anh có thể tặng em.

Giọng nói của anh rất nhẹ, nó như gió thổi vào trong tai Bạch Du.

Trái tim như bị một chú mèo con nhẹ nhàng vỗ về một hồi.

Tất cả mọi ấm ức đều biến mất, như được quét một lớp mật lên, thì ra anh hiểu hết mọi thứ.

Thật ra từ khi cô lên xe lửa ở thành phố Quảng thì cô đã chặt đứt tất cả đường lui của mình rồi.

Cô có thể giấu người nhà, giấu bà nội, nhưng giấy không thể gói được lửa, căn cứ hải quân có nhiều người như thế, chuyện cô tới đảo Quỳnh Châu tìm Giang Lâm sớm muộn gì cũng bị người nhà họ Giang biết.

Đến lúc đó không chỉ gây ra sóng to gió lớn, mà đủ mọi lời khó nghe cũng sẽ thi nhau đến.

Dù sao cô chủ động vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm Giang Lâm, mà Giang Lâm không chỉ là người cháu trai ưu tú nhất nhà họ Giang, anh còn là anh em cùng cha cùng mẹ với Giang Khải.

Trước đó, cô đã đoán được hai kết quả, Giang Lâm đồng ý yêu đương với cô, hoặc là uyển chuyển từ chối cô.

Nhưng không ngờ anh lại nhảy qua tất cả mọi lựa chọn mà đưa cho cô đáp án thẳng thắn và mạnh mẽ nhất… Kết hôn với cô.

Một khi kết hôn, cho dù những người nhà họ Giang có ý kiến hay không hài lòng thì cũng đều vô ích.

Bạch Du ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu vào phòng ngủ, cô có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt anh bị nhuốm màu vàng, đôi mắt sâu thẳm của anh phản chiếu khóe miệng cong cong của cô.

Cô hít sâu rồi gật đầu: “Được, vậy chúng ta kết hôn đi.”

Giang Lâm ngây ngốc nhìn cô, yết hầu anh lên xuống: “Em nghĩ… Nghĩ kỹ chưa?”

“Nghĩ kỹ rồi.”

Bạch Du chưa từng nhìn thấy Giang Lâm như vậy, anh luôn bình tĩnh nắm chắc phần thắng, cho dù núi cao có sụp đổ ở trước mặt thì mặt anh vẫn có thể không đổi sắc.

 

Điều này khiến cô không khỏi đắc ý.

Giang Lâm khàn khàn nói: “Vậy, bây giờ anh lập tức nộp báo cáo xin kết hôn với cấp trên.”

 

Bạch Du sửng sốt: “Như thế gấp quá phải không? Còn nữa, anh suy nghĩ kỹ chưa? Một khi đã nộp báo cáo kết hôn thì không thể đổi ý được đâu.”

Giang Lâm nhíu mày: “Em vừa đồng ý kết hôn với anh, mới bao lâu mà em đã muốn đổi ý rồi?”

Bạch Du đẩy n.g.ự.c anh: “Anh bớt trách oan người khác đi, em lo lắng sau này anh sẽ hối hận, em đang suy nghĩ cho anh thôi.”

Giang Lâm nắm tay cô: “Cảm ơn em đã quan tâm, nhưng một khi Giang Lâm anh đã quyết định thì chưa từng hối hận, đồng thời, nếu hôm nay em đã đồng ý rồi, anh cũng sẽ không cho em cơ hội để hối hận.”

Bàn tay của Bạch Du được anh nắm lấy, đầu ngón tay chạm vào nhau, một dòng điện từ đầu ngón tay chạy khắp người cô.

Cô muốn nói anh như vậy quá độc đoán nhưng đối diện với ánh mắt của anh, mặt cô lại bắt đầu nóng bừng lên, cả người cũng bắt đầu ấm hơn.

Mà hình như hơi thở của Giang Lâm cũng trở nên dồn dập.

Hai người ở trong tư thế mập mờ như vậy khiến Bạch Du cảm thấy hơi nguy hiểm.

Nhưng mà không để cô kịp lên tiếng, cô đã phát hiện có điều gì đó bất thường.

“Anh, anh Giang Lâm, hình như anh… Chọc vào em.”

Câu cuối cùng, cô nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Mà mặt cô cũng đỏ bừng như tôm bị luộc chín, đến tai cũng đỏ như máu, cô cụp mắt xuống và không dám nhìn vào mắt anh.

Giang Lâm: “...”

Bầu không khí yên lặng mất vài giây.

Giang Lâm buông tay cô ra, anh đứng thẳng, đồng thời lùi ra sau hai bước.

Vốn dĩ anh muốn đỡ Bạch Du đi tới bàn ăn nhưng mà cúi đầu nhìn nơi ở giữa chân, anh khựng lại, sau đó nói: “Em đi ăn sáng đi, anh viết đơn xin kết hôn.”

Nói xong, anh quay người đi vào trong phòng ngủ viết báo cáo, một hồi lâu sau vẫn không đi ra.

Bạch Du sờ gương mặt nóng bừng của mình, hai chân như nhũn ra, cô chờ rất lâu mới bớt đau, rồi mới bước từng bước ngồi xuống cạnh bàn ăn.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Kết hôn chính là thành ý lớn nhất mà anh có thể tặng em.Giọng nói của anh rất nhẹ, nó như gió thổi vào trong tai Bạch Du.Trái tim như bị một chú mèo con nhẹ nhàng vỗ về một hồi.Tất cả mọi ấm ức đều biến mất, như được quét một lớp mật lên, thì ra anh hiểu hết mọi thứ.Thật ra từ khi cô lên xe lửa ở thành phố Quảng thì cô đã chặt đứt tất cả đường lui của mình rồi.Cô có thể giấu người nhà, giấu bà nội, nhưng giấy không thể gói được lửa, căn cứ hải quân có nhiều người như thế, chuyện cô tới đảo Quỳnh Châu tìm Giang Lâm sớm muộn gì cũng bị người nhà họ Giang biết.Đến lúc đó không chỉ gây ra sóng to gió lớn, mà đủ mọi lời khó nghe cũng sẽ thi nhau đến.Dù sao cô chủ động vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm Giang Lâm, mà Giang Lâm không chỉ là người cháu trai ưu tú nhất nhà họ Giang, anh còn là anh em cùng cha cùng mẹ với Giang Khải.Trước đó, cô đã đoán được hai kết quả, Giang Lâm đồng ý yêu đương với cô, hoặc là uyển chuyển từ chối cô.Nhưng không ngờ anh lại nhảy qua tất cả mọi lựa chọn mà đưa cho cô đáp án thẳng thắn và mạnh mẽ nhất… Kết hôn với cô.Một khi kết hôn, cho dù những người nhà họ Giang có ý kiến hay không hài lòng thì cũng đều vô ích.Bạch Du ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu vào phòng ngủ, cô có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt anh bị nhuốm màu vàng, đôi mắt sâu thẳm của anh phản chiếu khóe miệng cong cong của cô.Cô hít sâu rồi gật đầu: “Được, vậy chúng ta kết hôn đi.”Giang Lâm ngây ngốc nhìn cô, yết hầu anh lên xuống: “Em nghĩ… Nghĩ kỹ chưa?”“Nghĩ kỹ rồi.”Bạch Du chưa từng nhìn thấy Giang Lâm như vậy, anh luôn bình tĩnh nắm chắc phần thắng, cho dù núi cao có sụp đổ ở trước mặt thì mặt anh vẫn có thể không đổi sắc. Điều này khiến cô không khỏi đắc ý.Giang Lâm khàn khàn nói: “Vậy, bây giờ anh lập tức nộp báo cáo xin kết hôn với cấp trên.” Bạch Du sửng sốt: “Như thế gấp quá phải không? Còn nữa, anh suy nghĩ kỹ chưa? Một khi đã nộp báo cáo kết hôn thì không thể đổi ý được đâu.”Giang Lâm nhíu mày: “Em vừa đồng ý kết hôn với anh, mới bao lâu mà em đã muốn đổi ý rồi?”Bạch Du đẩy n.g.ự.c anh: “Anh bớt trách oan người khác đi, em lo lắng sau này anh sẽ hối hận, em đang suy nghĩ cho anh thôi.”Giang Lâm nắm tay cô: “Cảm ơn em đã quan tâm, nhưng một khi Giang Lâm anh đã quyết định thì chưa từng hối hận, đồng thời, nếu hôm nay em đã đồng ý rồi, anh cũng sẽ không cho em cơ hội để hối hận.”Bàn tay của Bạch Du được anh nắm lấy, đầu ngón tay chạm vào nhau, một dòng điện từ đầu ngón tay chạy khắp người cô.Cô muốn nói anh như vậy quá độc đoán nhưng đối diện với ánh mắt của anh, mặt cô lại bắt đầu nóng bừng lên, cả người cũng bắt đầu ấm hơn.Mà hình như hơi thở của Giang Lâm cũng trở nên dồn dập.Hai người ở trong tư thế mập mờ như vậy khiến Bạch Du cảm thấy hơi nguy hiểm.Nhưng mà không để cô kịp lên tiếng, cô đã phát hiện có điều gì đó bất thường.“Anh, anh Giang Lâm, hình như anh… Chọc vào em.”Câu cuối cùng, cô nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.Mà mặt cô cũng đỏ bừng như tôm bị luộc chín, đến tai cũng đỏ như máu, cô cụp mắt xuống và không dám nhìn vào mắt anh.Giang Lâm: “...”Bầu không khí yên lặng mất vài giây.Giang Lâm buông tay cô ra, anh đứng thẳng, đồng thời lùi ra sau hai bước.Vốn dĩ anh muốn đỡ Bạch Du đi tới bàn ăn nhưng mà cúi đầu nhìn nơi ở giữa chân, anh khựng lại, sau đó nói: “Em đi ăn sáng đi, anh viết đơn xin kết hôn.”Nói xong, anh quay người đi vào trong phòng ngủ viết báo cáo, một hồi lâu sau vẫn không đi ra.Bạch Du sờ gương mặt nóng bừng của mình, hai chân như nhũn ra, cô chờ rất lâu mới bớt đau, rồi mới bước từng bước ngồi xuống cạnh bàn ăn.

Chương 172: Chương 172