"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 174: Chương 174
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhưng nghĩ đến hình ảnh vừa rồi của anh, chỗ đó của Giang Lâm không được sao?Rõ ràng là được mà!Mặt Bạch Du lại nóng lên, cô đưa đơn xin cho Giang Lâm: “Chuyện này có cần nói trước với ông một tiếng không?”Giang Lâm: “Buổi tối lúc em tới đảo Quỳnh Châu, anh đã gọi điện nói với ông rồi.”Bạch Du giật mình: “Vậy ông nói gì?”Giang Lâm nhìn cô, anh chờ một lúc rồi nói: “Ông mắng anh trâu già gặm cỏ non.”Bạch D: “?”Run lên, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Thật ra, anh Giang Lâm cũng không già đâu.”Giang Lâm nhướng mày: “Em cũng cảm thấy anh già sao?”Lúc trước, Giang Lâm chưa từng cảm thấy tuổi tác của mình là vấn đề, vì vậy khi ông nói anh già, anh cũng không để trong lòng.Nhưng bây giờ nghe thấy thế, anh không nhịn được mà nghĩ nhiều.Bạch Du suy nghĩ: “Phải xem so sánh với ai đã, nếu so với mấy người đồng chí Cát và đồng chí Tạ thì anh trông trẻ hơn bọn họ, nhưng nếu so sánh với em, anh thật sự lớn hơn em bảy tuổi, ông nói anh trâu già gặm cỏ non cũng không phải là nói oan cho anh.”Hai người Cát Đại Xuyên và Tạ Húc Đông vừa thức dậy cùng hắt hơi.Tạ Húc Đông lớn hơn Giang Lâm hai tuổi, nếu anh ấy nghe thấy như vậy thì có lẽ vẫn cảm thấy bình thường.Nhưng Cát Đại Xuyên bé hơn Giang Lâm hai tuổi, nếu nghe thấy vậy có lẽ anh ấy sẽ nôn mất, nhưng mà Bạch Du cũng không thiên vị Giang Lâm, Cát Đại Xuyên có nước da đen, dáng vẻ khá già dặn nên nhìn không chỉ già hơn Giang Lâm, thậm chí trông còn lớn hơn Tạ Húc Đông hai tuổi.Giang Lâm: “...”Giang Lâm không ngờ cô cũng đồng ý với miêu tả “trâu già gặm cỏ non” này, nhất thời anh không biết nên hình dung tâm trạng bây giờ của mình như thế nào.Im lặng vài giây, Giang Lâm thản nhiên nói: “Vậy anh hẳn phải cảm ơn em vì chịu cưới trâu già hai mươi lăm tuổi là anh nhi?”Bạch Du gãi mặt: “Không cần khách sáo.” “...”Im lặng vài giây, Giang Lâm cầm lấy báo cáo: “Anh đi gặp cấp trên bảo họ mau chóng phê duyệt.”Nói xong anh lập tức quay người rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn, hình như anh rất sợ cô đột nhiên đổi ý, không muốn lấy trâu già là anh nữa.TBCBạch Du nhìn bóng lưng vội vã của anh, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.Sống lại một đời, lại gả đi, hy vọng lựa chọn lần này sẽ không khiến cô hối hận.Nhưng mà trước khi trở về Bắc Kinh, dù sao cô cũng phải gọi điện nói với bà nội một tiếng.Còn nữa, đời trước cô và Giang Khải ở bên nhau khoảng mười năm, cô đã uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn luôn không sinh được con, không biết đời này có còn như vậy không.Thật ra đời trước, cô từng tới rất nhiều bệnh viện kiểm tra, tất cả đều nói cô không có vấn đề gì, nhưng trong thời đại này chính là như vậy, nếu một đôi vợ chồng không sinh được con, người ta đều cảm thấy là do phái nữ có vấn đề.Nếu đời này, cô vẫn không thể sinh con, Giang Lâm có để ý không?Nhưng mặc kệ Giang Lâm có để ý không, dù sao cô đã quyết định rồi, đời này cô tuyệt đối sẽ không uống thứ thuốc Đông Y đắng ngắt kia nữa.Nếu anh thật sự để ý, vậy hai người không nên đi tiếp.Bạch Du suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy trước khi đăng ký kết hôn, phải cho vấn đề này vào danh sách quan trọng.Giang Lâm ra khỏi phòng không bao lâu thì gặp được Tiêu Vũ Kỳ.Anh nhìn thoáng qua đồ ăn sáng cho tay đối phương, anh thản nhiên nói: “Du Du đã ăn rồi.”Du Du.Xưng hô thân mật này khiến trái tim Tiêu Vũ Kỳ như bị một con d.a.o đ.â.m vào: “Nếu đồng chí Bạch đã ăn rồi, vậy buổi chiều tôi sẽ tới thăm cô ấy.”Giang Lâm nhìn cậu ta: “Không cần đâu, vợ của tôi sẽ do tôi chăm sóc, nếu đồng chí Tiêu muốn làm chuyện tốt thì có thể đi chăm sóc mẹ góa con côi hoặc người già ở trên đảo.”“...”Ai muốn chăm sóc mẹ góa con côi hay người già chứ.
Nhưng nghĩ đến hình ảnh vừa rồi của anh, chỗ đó của Giang Lâm không được sao?
Rõ ràng là được mà!
Mặt Bạch Du lại nóng lên, cô đưa đơn xin cho Giang Lâm: “Chuyện này có cần nói trước với ông một tiếng không?”
Giang Lâm: “Buổi tối lúc em tới đảo Quỳnh Châu, anh đã gọi điện nói với ông rồi.”
Bạch Du giật mình: “Vậy ông nói gì?”
Giang Lâm nhìn cô, anh chờ một lúc rồi nói: “Ông mắng anh trâu già gặm cỏ non.”
Bạch D: “?”
Run lên, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Thật ra, anh Giang Lâm cũng không già đâu.”
Giang Lâm nhướng mày: “Em cũng cảm thấy anh già sao?”
Lúc trước, Giang Lâm chưa từng cảm thấy tuổi tác của mình là vấn đề, vì vậy khi ông nói anh già, anh cũng không để trong lòng.
Nhưng bây giờ nghe thấy thế, anh không nhịn được mà nghĩ nhiều.
Bạch Du suy nghĩ: “Phải xem so sánh với ai đã, nếu so với mấy người đồng chí Cát và đồng chí Tạ thì anh trông trẻ hơn bọn họ, nhưng nếu so sánh với em, anh thật sự lớn hơn em bảy tuổi, ông nói anh trâu già gặm cỏ non cũng không phải là nói oan cho anh.”
Hai người Cát Đại Xuyên và Tạ Húc Đông vừa thức dậy cùng hắt hơi.
Tạ Húc Đông lớn hơn Giang Lâm hai tuổi, nếu anh ấy nghe thấy như vậy thì có lẽ vẫn cảm thấy bình thường.
Nhưng Cát Đại Xuyên bé hơn Giang Lâm hai tuổi, nếu nghe thấy vậy có lẽ anh ấy sẽ nôn mất, nhưng mà Bạch Du cũng không thiên vị Giang Lâm, Cát Đại Xuyên có nước da đen, dáng vẻ khá già dặn nên nhìn không chỉ già hơn Giang Lâm, thậm chí trông còn lớn hơn Tạ Húc Đông hai tuổi.
Giang Lâm: “...”
Giang Lâm không ngờ cô cũng đồng ý với miêu tả “trâu già gặm cỏ non” này, nhất thời anh không biết nên hình dung tâm trạng bây giờ của mình như thế nào.
Im lặng vài giây, Giang Lâm thản nhiên nói: “Vậy anh hẳn phải cảm ơn em vì chịu cưới trâu già hai mươi lăm tuổi là anh nhi?”
Bạch Du gãi mặt: “Không cần khách sáo.”
“...”
Im lặng vài giây, Giang Lâm cầm lấy báo cáo: “Anh đi gặp cấp trên bảo họ mau chóng phê duyệt.”
Nói xong anh lập tức quay người rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn, hình như anh rất sợ cô đột nhiên đổi ý, không muốn lấy trâu già là anh nữa.
TBC
Bạch Du nhìn bóng lưng vội vã của anh, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.
Sống lại một đời, lại gả đi, hy vọng lựa chọn lần này sẽ không khiến cô hối hận.
Nhưng mà trước khi trở về Bắc Kinh, dù sao cô cũng phải gọi điện nói với bà nội một tiếng.
Còn nữa, đời trước cô và Giang Khải ở bên nhau khoảng mười năm, cô đã uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn luôn không sinh được con, không biết đời này có còn như vậy không.
Thật ra đời trước, cô từng tới rất nhiều bệnh viện kiểm tra, tất cả đều nói cô không có vấn đề gì, nhưng trong thời đại này chính là như vậy, nếu một đôi vợ chồng không sinh được con, người ta đều cảm thấy là do phái nữ có vấn đề.
Nếu đời này, cô vẫn không thể sinh con, Giang Lâm có để ý không?
Nhưng mặc kệ Giang Lâm có để ý không, dù sao cô đã quyết định rồi, đời này cô tuyệt đối sẽ không uống thứ thuốc Đông Y đắng ngắt kia nữa.
Nếu anh thật sự để ý, vậy hai người không nên đi tiếp.
Bạch Du suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy trước khi đăng ký kết hôn, phải cho vấn đề này vào danh sách quan trọng.
Giang Lâm ra khỏi phòng không bao lâu thì gặp được Tiêu Vũ Kỳ.
Anh nhìn thoáng qua đồ ăn sáng cho tay đối phương, anh thản nhiên nói: “Du Du đã ăn rồi.”
Du Du.
Xưng hô thân mật này khiến trái tim Tiêu Vũ Kỳ như bị một con d.a.o đ.â.m vào: “Nếu đồng chí Bạch đã ăn rồi, vậy buổi chiều tôi sẽ tới thăm cô ấy.”
Giang Lâm nhìn cậu ta: “Không cần đâu, vợ của tôi sẽ do tôi chăm sóc, nếu đồng chí Tiêu muốn làm chuyện tốt thì có thể đi chăm sóc mẹ góa con côi hoặc người già ở trên đảo.”
“...”
Ai muốn chăm sóc mẹ góa con côi hay người già chứ.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhưng nghĩ đến hình ảnh vừa rồi của anh, chỗ đó của Giang Lâm không được sao?Rõ ràng là được mà!Mặt Bạch Du lại nóng lên, cô đưa đơn xin cho Giang Lâm: “Chuyện này có cần nói trước với ông một tiếng không?”Giang Lâm: “Buổi tối lúc em tới đảo Quỳnh Châu, anh đã gọi điện nói với ông rồi.”Bạch Du giật mình: “Vậy ông nói gì?”Giang Lâm nhìn cô, anh chờ một lúc rồi nói: “Ông mắng anh trâu già gặm cỏ non.”Bạch D: “?”Run lên, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Thật ra, anh Giang Lâm cũng không già đâu.”Giang Lâm nhướng mày: “Em cũng cảm thấy anh già sao?”Lúc trước, Giang Lâm chưa từng cảm thấy tuổi tác của mình là vấn đề, vì vậy khi ông nói anh già, anh cũng không để trong lòng.Nhưng bây giờ nghe thấy thế, anh không nhịn được mà nghĩ nhiều.Bạch Du suy nghĩ: “Phải xem so sánh với ai đã, nếu so với mấy người đồng chí Cát và đồng chí Tạ thì anh trông trẻ hơn bọn họ, nhưng nếu so sánh với em, anh thật sự lớn hơn em bảy tuổi, ông nói anh trâu già gặm cỏ non cũng không phải là nói oan cho anh.”Hai người Cát Đại Xuyên và Tạ Húc Đông vừa thức dậy cùng hắt hơi.Tạ Húc Đông lớn hơn Giang Lâm hai tuổi, nếu anh ấy nghe thấy như vậy thì có lẽ vẫn cảm thấy bình thường.Nhưng Cát Đại Xuyên bé hơn Giang Lâm hai tuổi, nếu nghe thấy vậy có lẽ anh ấy sẽ nôn mất, nhưng mà Bạch Du cũng không thiên vị Giang Lâm, Cát Đại Xuyên có nước da đen, dáng vẻ khá già dặn nên nhìn không chỉ già hơn Giang Lâm, thậm chí trông còn lớn hơn Tạ Húc Đông hai tuổi.Giang Lâm: “...”Giang Lâm không ngờ cô cũng đồng ý với miêu tả “trâu già gặm cỏ non” này, nhất thời anh không biết nên hình dung tâm trạng bây giờ của mình như thế nào.Im lặng vài giây, Giang Lâm thản nhiên nói: “Vậy anh hẳn phải cảm ơn em vì chịu cưới trâu già hai mươi lăm tuổi là anh nhi?”Bạch Du gãi mặt: “Không cần khách sáo.” “...”Im lặng vài giây, Giang Lâm cầm lấy báo cáo: “Anh đi gặp cấp trên bảo họ mau chóng phê duyệt.”Nói xong anh lập tức quay người rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn, hình như anh rất sợ cô đột nhiên đổi ý, không muốn lấy trâu già là anh nữa.TBCBạch Du nhìn bóng lưng vội vã của anh, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.Sống lại một đời, lại gả đi, hy vọng lựa chọn lần này sẽ không khiến cô hối hận.Nhưng mà trước khi trở về Bắc Kinh, dù sao cô cũng phải gọi điện nói với bà nội một tiếng.Còn nữa, đời trước cô và Giang Khải ở bên nhau khoảng mười năm, cô đã uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn luôn không sinh được con, không biết đời này có còn như vậy không.Thật ra đời trước, cô từng tới rất nhiều bệnh viện kiểm tra, tất cả đều nói cô không có vấn đề gì, nhưng trong thời đại này chính là như vậy, nếu một đôi vợ chồng không sinh được con, người ta đều cảm thấy là do phái nữ có vấn đề.Nếu đời này, cô vẫn không thể sinh con, Giang Lâm có để ý không?Nhưng mặc kệ Giang Lâm có để ý không, dù sao cô đã quyết định rồi, đời này cô tuyệt đối sẽ không uống thứ thuốc Đông Y đắng ngắt kia nữa.Nếu anh thật sự để ý, vậy hai người không nên đi tiếp.Bạch Du suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy trước khi đăng ký kết hôn, phải cho vấn đề này vào danh sách quan trọng.Giang Lâm ra khỏi phòng không bao lâu thì gặp được Tiêu Vũ Kỳ.Anh nhìn thoáng qua đồ ăn sáng cho tay đối phương, anh thản nhiên nói: “Du Du đã ăn rồi.”Du Du.Xưng hô thân mật này khiến trái tim Tiêu Vũ Kỳ như bị một con d.a.o đ.â.m vào: “Nếu đồng chí Bạch đã ăn rồi, vậy buổi chiều tôi sẽ tới thăm cô ấy.”Giang Lâm nhìn cậu ta: “Không cần đâu, vợ của tôi sẽ do tôi chăm sóc, nếu đồng chí Tiêu muốn làm chuyện tốt thì có thể đi chăm sóc mẹ góa con côi hoặc người già ở trên đảo.”“...”Ai muốn chăm sóc mẹ góa con côi hay người già chứ.