Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 183: Chương 183

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du: “...”Giang Lâm nhìn Bạch Du: “Anh cảm thấy nếu đã tới đây rồi, không bằng chụp thêm một tấm mặc quân trang.”Điều kỳ lạ là anh nhắc tới điều này, càng kỳ lạ hơn đó là Bạch Du cảm thấy anh nói rất có lý.Vì vậy, sau khi hai người chụp một bức toàn thân, Bạch Du lại thay bộ quân trang thường ngày của vợ chủ quán, sau khi cô chụp thêm một bức ảnh cưới mặc quân trang với Giang Lâm, cuối cùng mới chụp ảnh cho giấy chứng nhận.Hai tấm toàn thân, một tấm nửa người và thêm một bức giấy chứng nhận nữa, giấy chứng nhận cần ba tấm ảnh, tổng cộng tất cả là hai đồng bốn xu.Bạch Du líu lưỡi, cô không khỏi cảm thấy hối hận vì đã chụp nhiều như vậy.Giang Lâm trả tiền mà không thèm chớp mắt, anh nhanh chốc trả tiền rồi cầm lấy hai tờ hoá đơn.Chủ quán cười tươi đến mức chỉ thấy răng chứ không thấy mắt: “Ba ngày sau tới lấy, hai đồng chí đi thong thả nhé.”Trước khi đi, Bạch Du còn gặp được vợ của chủ quán, quả thực cao ngang cô.Vợ chồng chủ quán đứng cạnh nhau, mặc dù chiều cao không hợp lắm nhưng bầu không khí giữa hai người lại rất hài hoà, xem ra đây chính là một đôi vợ chồng rất yêu nhau.Đi ra khỏi quán chụp ảnh, Bạch Du ngẩng đầu lên nhìn trời nói: “Anh Giang Lâm, bây giờ chúng ta về sao? Chiều nay, anh muốn ăn gì, lát nữa em tới phòng bếp xem có nguyên liệu gì.”Ánh nắng đầu thu chiếu qua tầng mây dày, chúng nhẹ nhàng chiếu vào mặt cô khiến mái tóc và hàng lông mi của cô đều nhuộm màu đỏ vàng.TBCGiang Lâm nhìn cô: “Hôm nay chúng ta không về phòng ăn, chúng ta tới cửa hàng bách hoá mua quần áo, sau đó tới nhà hàng Quốc Doanh ăn.”Bạch Du: “Anh Giang Lâm, anh muốn mua quần áo ạ?”Giang Lâm: “Không phải, là mua cho em.”Bạch Du hơi run lên: “Nhưng em có đủ quần áo để mặc rồi, hơn nữa em cũng có tiền.” Mặc dù số tiền tiết kiệm của cô không bằng anh nhưng cô vẫn có thể mua được vài bộ quần áo.Giang Lâm cụp mắt nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô: “Anh muốn dẫn em đi ăn, mua quần áo đẹp cho em, anh cảm thấy đây là việc mà người yêu nên làm.”Anh quay lưng về phía ánh sáng, ánh sáng bị anh chặn lại khiến dáng vẻ của anh trở nên mơ hồ không rõ.Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh, cô đột nhiên hỏi: “Anh Giang Lâm, trước kia anh thật sự chưa từng có người yêu sao? Hoặc là… Từng thích một ai đó?”Giang Lâm nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm: “Không có, chưa từng có ngườ yêu, cũng chưa từng thích ai.”Đáp án này khiến Bạch Du rất kinh ngạcNếu anh chưa từng thích ai, vậy người phụ nữ họ Ôn kia là chuyện gì vậy?Vậy là do Giang Hựu Hàm nói dối, hay là bây giờ, anh chưa quen người phụ nữ họ Ôn kia?Trong lòng cô như thể có hàng trăm cái móng vuốt đang cào nhưng cô lại không dám hỏi, bởi cô không thể tự bào chữa cho mình, thậm chí cô còn không biết tên của đối phương mà chỉ biết mỗi họ.Giang Lâm: “Sao vậy, em không tin hay là đang có lo lắng khác thế?”Bạch Du tỉnh táo lại, cô lắc đầu: “Em tin anh Giang Lâm mà, chỉ là cảm thấy anh Giang Lâm cũng không còn nhỏ nữa, lại có rất nhiều nữ đồng chí thích anh, em cứ tưởng rằng có lẽ anh phải gặp được người khiến anh rung động mới đúng.”Tuổi tác không còn nhỏ.Không nhỏ.Giang Lâm khựng lại một chút rồi mới nói: “Chưa từng rung động với ai, tâm tư của anh đều đặt lên việc học và sự nghiệp. Nếu không gặp được em, thậm chí anh còn không có ý định muốn kết hôn.”Trái tim của Bạch Du run lên, sau đó cả người không khống chế nổi mà run rẩy.Mặc dù không biết đời trước, Giang Lâm và người phụ nữ họ Ôn kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều có thể chắc chắn rằng đời này, Giang Lâm chưa từng rung động với bất cứ cô gái nào, còn sau này thế nào thì cứ để sau này rồi nói.Lùi một vạn bước mà nói, cho dù sau này, Giang Lâm gặp được người phụ nữ họ Ôn kia, với nhân phẩm của anh, anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vượt quá giới hạn.

Bạch Du: “...”

Giang Lâm nhìn Bạch Du: “Anh cảm thấy nếu đã tới đây rồi, không bằng chụp thêm một tấm mặc quân trang.”

Điều kỳ lạ là anh nhắc tới điều này, càng kỳ lạ hơn đó là Bạch Du cảm thấy anh nói rất có lý.

Vì vậy, sau khi hai người chụp một bức toàn thân, Bạch Du lại thay bộ quân trang thường ngày của vợ chủ quán, sau khi cô chụp thêm một bức ảnh cưới mặc quân trang với Giang Lâm, cuối cùng mới chụp ảnh cho giấy chứng nhận.

Hai tấm toàn thân, một tấm nửa người và thêm một bức giấy chứng nhận nữa, giấy chứng nhận cần ba tấm ảnh, tổng cộng tất cả là hai đồng bốn xu.

Bạch Du líu lưỡi, cô không khỏi cảm thấy hối hận vì đã chụp nhiều như vậy.

Giang Lâm trả tiền mà không thèm chớp mắt, anh nhanh chốc trả tiền rồi cầm lấy hai tờ hoá đơn.

Chủ quán cười tươi đến mức chỉ thấy răng chứ không thấy mắt: “Ba ngày sau tới lấy, hai đồng chí đi thong thả nhé.”

Trước khi đi, Bạch Du còn gặp được vợ của chủ quán, quả thực cao ngang cô.

Vợ chồng chủ quán đứng cạnh nhau, mặc dù chiều cao không hợp lắm nhưng bầu không khí giữa hai người lại rất hài hoà, xem ra đây chính là một đôi vợ chồng rất yêu nhau.

Đi ra khỏi quán chụp ảnh, Bạch Du ngẩng đầu lên nhìn trời nói: “Anh Giang Lâm, bây giờ chúng ta về sao? Chiều nay, anh muốn ăn gì, lát nữa em tới phòng bếp xem có nguyên liệu gì.”

Ánh nắng đầu thu chiếu qua tầng mây dày, chúng nhẹ nhàng chiếu vào mặt cô khiến mái tóc và hàng lông mi của cô đều nhuộm màu đỏ vàng.

TBC

Giang Lâm nhìn cô: “Hôm nay chúng ta không về phòng ăn, chúng ta tới cửa hàng bách hoá mua quần áo, sau đó tới nhà hàng Quốc Doanh ăn.”

Bạch Du: “Anh Giang Lâm, anh muốn mua quần áo ạ?”

Giang Lâm: “Không phải, là mua cho em.”

Bạch Du hơi run lên: “Nhưng em có đủ quần áo để mặc rồi, hơn nữa em cũng có tiền.”

 

Mặc dù số tiền tiết kiệm của cô không bằng anh nhưng cô vẫn có thể mua được vài bộ quần áo.

Giang Lâm cụp mắt nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô: “Anh muốn dẫn em đi ăn, mua quần áo đẹp cho em, anh cảm thấy đây là việc mà người yêu nên làm.”

Anh quay lưng về phía ánh sáng, ánh sáng bị anh chặn lại khiến dáng vẻ của anh trở nên mơ hồ không rõ.

Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh, cô đột nhiên hỏi: “Anh Giang Lâm, trước kia anh thật sự chưa từng có người yêu sao? Hoặc là… Từng thích một ai đó?”

Giang Lâm nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm: “Không có, chưa từng có ngườ yêu, cũng chưa từng thích ai.”

Đáp án này khiến Bạch Du rất kinh ngạc

Nếu anh chưa từng thích ai, vậy người phụ nữ họ Ôn kia là chuyện gì vậy?

Vậy là do Giang Hựu Hàm nói dối, hay là bây giờ, anh chưa quen người phụ nữ họ Ôn kia?

Trong lòng cô như thể có hàng trăm cái móng vuốt đang cào nhưng cô lại không dám hỏi, bởi cô không thể tự bào chữa cho mình, thậm chí cô còn không biết tên của đối phương mà chỉ biết mỗi họ.

Giang Lâm: “Sao vậy, em không tin hay là đang có lo lắng khác thế?”

Bạch Du tỉnh táo lại, cô lắc đầu: “Em tin anh Giang Lâm mà, chỉ là cảm thấy anh Giang Lâm cũng không còn nhỏ nữa, lại có rất nhiều nữ đồng chí thích anh, em cứ tưởng rằng có lẽ anh phải gặp được người khiến anh rung động mới đúng.”

Tuổi tác không còn nhỏ.

Không nhỏ.

Giang Lâm khựng lại một chút rồi mới nói: “Chưa từng rung động với ai, tâm tư của anh đều đặt lên việc học và sự nghiệp. Nếu không gặp được em, thậm chí anh còn không có ý định muốn kết hôn.”

Trái tim của Bạch Du run lên, sau đó cả người không khống chế nổi mà run rẩy.

Mặc dù không biết đời trước, Giang Lâm và người phụ nữ họ Ôn kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều có thể chắc chắn rằng đời này, Giang Lâm chưa từng rung động với bất cứ cô gái nào, còn sau này thế nào thì cứ để sau này rồi nói.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù sau này, Giang Lâm gặp được người phụ nữ họ Ôn kia, với nhân phẩm của anh, anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vượt quá giới hạn.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du: “...”Giang Lâm nhìn Bạch Du: “Anh cảm thấy nếu đã tới đây rồi, không bằng chụp thêm một tấm mặc quân trang.”Điều kỳ lạ là anh nhắc tới điều này, càng kỳ lạ hơn đó là Bạch Du cảm thấy anh nói rất có lý.Vì vậy, sau khi hai người chụp một bức toàn thân, Bạch Du lại thay bộ quân trang thường ngày của vợ chủ quán, sau khi cô chụp thêm một bức ảnh cưới mặc quân trang với Giang Lâm, cuối cùng mới chụp ảnh cho giấy chứng nhận.Hai tấm toàn thân, một tấm nửa người và thêm một bức giấy chứng nhận nữa, giấy chứng nhận cần ba tấm ảnh, tổng cộng tất cả là hai đồng bốn xu.Bạch Du líu lưỡi, cô không khỏi cảm thấy hối hận vì đã chụp nhiều như vậy.Giang Lâm trả tiền mà không thèm chớp mắt, anh nhanh chốc trả tiền rồi cầm lấy hai tờ hoá đơn.Chủ quán cười tươi đến mức chỉ thấy răng chứ không thấy mắt: “Ba ngày sau tới lấy, hai đồng chí đi thong thả nhé.”Trước khi đi, Bạch Du còn gặp được vợ của chủ quán, quả thực cao ngang cô.Vợ chồng chủ quán đứng cạnh nhau, mặc dù chiều cao không hợp lắm nhưng bầu không khí giữa hai người lại rất hài hoà, xem ra đây chính là một đôi vợ chồng rất yêu nhau.Đi ra khỏi quán chụp ảnh, Bạch Du ngẩng đầu lên nhìn trời nói: “Anh Giang Lâm, bây giờ chúng ta về sao? Chiều nay, anh muốn ăn gì, lát nữa em tới phòng bếp xem có nguyên liệu gì.”Ánh nắng đầu thu chiếu qua tầng mây dày, chúng nhẹ nhàng chiếu vào mặt cô khiến mái tóc và hàng lông mi của cô đều nhuộm màu đỏ vàng.TBCGiang Lâm nhìn cô: “Hôm nay chúng ta không về phòng ăn, chúng ta tới cửa hàng bách hoá mua quần áo, sau đó tới nhà hàng Quốc Doanh ăn.”Bạch Du: “Anh Giang Lâm, anh muốn mua quần áo ạ?”Giang Lâm: “Không phải, là mua cho em.”Bạch Du hơi run lên: “Nhưng em có đủ quần áo để mặc rồi, hơn nữa em cũng có tiền.” Mặc dù số tiền tiết kiệm của cô không bằng anh nhưng cô vẫn có thể mua được vài bộ quần áo.Giang Lâm cụp mắt nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô: “Anh muốn dẫn em đi ăn, mua quần áo đẹp cho em, anh cảm thấy đây là việc mà người yêu nên làm.”Anh quay lưng về phía ánh sáng, ánh sáng bị anh chặn lại khiến dáng vẻ của anh trở nên mơ hồ không rõ.Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh, cô đột nhiên hỏi: “Anh Giang Lâm, trước kia anh thật sự chưa từng có người yêu sao? Hoặc là… Từng thích một ai đó?”Giang Lâm nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm: “Không có, chưa từng có ngườ yêu, cũng chưa từng thích ai.”Đáp án này khiến Bạch Du rất kinh ngạcNếu anh chưa từng thích ai, vậy người phụ nữ họ Ôn kia là chuyện gì vậy?Vậy là do Giang Hựu Hàm nói dối, hay là bây giờ, anh chưa quen người phụ nữ họ Ôn kia?Trong lòng cô như thể có hàng trăm cái móng vuốt đang cào nhưng cô lại không dám hỏi, bởi cô không thể tự bào chữa cho mình, thậm chí cô còn không biết tên của đối phương mà chỉ biết mỗi họ.Giang Lâm: “Sao vậy, em không tin hay là đang có lo lắng khác thế?”Bạch Du tỉnh táo lại, cô lắc đầu: “Em tin anh Giang Lâm mà, chỉ là cảm thấy anh Giang Lâm cũng không còn nhỏ nữa, lại có rất nhiều nữ đồng chí thích anh, em cứ tưởng rằng có lẽ anh phải gặp được người khiến anh rung động mới đúng.”Tuổi tác không còn nhỏ.Không nhỏ.Giang Lâm khựng lại một chút rồi mới nói: “Chưa từng rung động với ai, tâm tư của anh đều đặt lên việc học và sự nghiệp. Nếu không gặp được em, thậm chí anh còn không có ý định muốn kết hôn.”Trái tim của Bạch Du run lên, sau đó cả người không khống chế nổi mà run rẩy.Mặc dù không biết đời trước, Giang Lâm và người phụ nữ họ Ôn kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều có thể chắc chắn rằng đời này, Giang Lâm chưa từng rung động với bất cứ cô gái nào, còn sau này thế nào thì cứ để sau này rồi nói.Lùi một vạn bước mà nói, cho dù sau này, Giang Lâm gặp được người phụ nữ họ Ôn kia, với nhân phẩm của anh, anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vượt quá giới hạn.

Chương 183: Chương 183