"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 224: Chương 224
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Tần Chính Nhân đẩy cô ta ra, nói với vẻ mặt nghi ngờ: “Con nghe ai nói? Rốt cuộc con đã biết bao nhiêu rồi?”Tần Tâm Hủy lau khóe mắt: “Là cha của con, à, không đúng, bây giờ phải gọi là cậu mới đúng, là cậu nói cho con biết, cậu nói con là con gái của mẹ, còn những chuyện khác, cậu không kịp nói…”Không kịp?Tần Chính Nhân cảm thấy nghi ngờ nhưng khi nghe được thân thế của cô ta thì bà ta vội nói: “Cậu con là loại người không biết giữ chữ tín, mẹ đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được lỡ miệng, bây giờ con mới về ở chung với nó chưa được bao lâu mà nó đã lỡ miệng rồi, thực sự là cái thứ không làm được chuyện mà!”Đáy mắt Tần Tâm Hủy lóe lên vẻ chán ghét nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục như bình thường: “Mẹ, chúng ta đừng nhắc tới cậu nữa được không, cha con là ai, con có phải là con gái nhà họ Bạch không?”Nếu như cô ta cũng là con gái nhà họ Bạch, vậy người có ước hẹn đính hôn với nhà họ Giang không chỉ có một mình Bạch Du, mà cả cô ta cũng có phần!Nếu vậy, nói không chừng cô ta có thể gả cho Giang Khải, bên nhau dài lâu với Giang Khải.Tần Tâm Hủy tưởng tưởng tới việc mình được gả vào nhà họ Giang, thậm chí còn nghĩ xong tên con của cô ta và Giang Khải, trong lòng xao động, nhưng cô ta lại không biết rằng, dù cô ta có là con gái của nhà họ Bạch thì cô ta cũng không có cơ hội bước chân vào nhà họ Giang.Hơn nữa, cô ta cũng không phải con gái nhà họ Bạch.Tần Chính Nhân xoa đầu cô ta: “Con không phải con gái nhà họ Bạch, cha của con tên là Dịch Hồng Vũ, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.”“Vậy bây giờ cha con đang ở đâu? Có phải nhà họ Dịch có bối cảnh giống nhà họ Giang không, hoặc là một gia đình cán bộ như nhà họ Bạch?”Tần Tâm Hủy nghe thấy mình không phải con gái nhà họ Bạch, trong lòng có chút mất mát nhưng sau khi nghe được vế sau, đôi mắt cô ta không kiềm được mà lóe lên ánh sáng của sự kỳ vọng. Tần Tâm Hủy một lòng muốn trở thành con gái nghìn vàng của gia đình cán bộ, vậy thì cô ta có thể làm mất thể diện của Bạch Du.Thật ra, cô ta chỉ cần dùng não suy nghĩ là sẽ biết, nếu nhà họ Dịch thật sự giống nhà họ Giang, vậy tại sao Tần Chính Nhân lại phải rời bỏ nhà họ Dịch để đi bước nữa với nhà họ Bạch?Quả nhiên, khi nghe được lời của cô ta, đáy mắt Tần Chính Nhân lóe lên vẻ lúng túng: “Ba đời nhà họ Dịch thiếu thốn, cha con đức cao trọng vọng nhưng số mạng của cha con không được lớn, khi xuống nông thôn thì bị nước lũ cuốn trôi, ngay cả xác cũng không tìm được. Thế nên con là đứa con duy nhất của cha con, cũng là đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ.”Nghĩ tới việc không được gặp người mình yêu lần cuối, Tần Chính Nhân cảm thấy đau lòng vô cùng, trước đây cũng vì chuyện này nên bà ta mới quyết định sinh Tần Tâm Hủy ra.Dịch Hồng Vũ giữ mình vì bà ta, kiên quyết không lấy vợ, nếu bà ta không sinh đứa bé ra thì ông ta sẽ không có con nối dõi tông đường. Tần Tâm Hủy ngây ra.Ba đời thiếu thốn?Xuống nông thôn?Nói như vậy, cô ta không chỉ là con gái riêng mà còn là con gái riêng của quỷ nghèo!Nhà họ Dịch không có cách giúp cô ta vươn mình, thậm chí còn kéo chân sau của cô ta nữa!Cô ta còn không bằng làm con gái của tên biến thái Tần Ngạn Thành đáng c.h.ế.t kia!Tần Tâm Hủy bị nhận thức này đả kích mạnh, khiến cô ta rớt từ trên thiên đường xuống địa ngục trong chớp mắt: “Vậy tại sao mẹ còn sinh con ra để làm gì? Con gái riêng chẳng khác nào mấy con chuột cống cả, cả đời đã định là không có tương lai, nếu như người khác biết thân thế của con, không chỉ có một mình mẹ trắng tay mà cả con cũng bị mẹ liên lụy! Còn nữa, đầu đội trời chân đạp đất gì chứ, có người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nào mà lại dây dưa với một người đàn bà đã có chồng chứ, con khinh. Đó chỉ là quỷ mê gái, còn là quỷ nghèo trong quỷ mê gái!”
Tần Chính Nhân đẩy cô ta ra, nói với vẻ mặt nghi ngờ: “Con nghe ai nói? Rốt cuộc con đã biết bao nhiêu rồi?”
Tần Tâm Hủy lau khóe mắt: “Là cha của con, à, không đúng, bây giờ phải gọi là cậu mới đúng, là cậu nói cho con biết, cậu nói con là con gái của mẹ, còn những chuyện khác, cậu không kịp nói…”
Không kịp?
Tần Chính Nhân cảm thấy nghi ngờ nhưng khi nghe được thân thế của cô ta thì bà ta vội nói: “Cậu con là loại người không biết giữ chữ tín, mẹ đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được lỡ miệng, bây giờ con mới về ở chung với nó chưa được bao lâu mà nó đã lỡ miệng rồi, thực sự là cái thứ không làm được chuyện mà!”
Đáy mắt Tần Tâm Hủy lóe lên vẻ chán ghét nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục như bình thường: “Mẹ, chúng ta đừng nhắc tới cậu nữa được không, cha con là ai, con có phải là con gái nhà họ Bạch không?”
Nếu như cô ta cũng là con gái nhà họ Bạch, vậy người có ước hẹn đính hôn với nhà họ Giang không chỉ có một mình Bạch Du, mà cả cô ta cũng có phần!
Nếu vậy, nói không chừng cô ta có thể gả cho Giang Khải, bên nhau dài lâu với Giang Khải.
Tần Tâm Hủy tưởng tưởng tới việc mình được gả vào nhà họ Giang, thậm chí còn nghĩ xong tên con của cô ta và Giang Khải, trong lòng xao động, nhưng cô ta lại không biết rằng, dù cô ta có là con gái của nhà họ Bạch thì cô ta cũng không có cơ hội bước chân vào nhà họ Giang.
Hơn nữa, cô ta cũng không phải con gái nhà họ Bạch.
Tần Chính Nhân xoa đầu cô ta: “Con không phải con gái nhà họ Bạch, cha của con tên là Dịch Hồng Vũ, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.”
“Vậy bây giờ cha con đang ở đâu? Có phải nhà họ Dịch có bối cảnh giống nhà họ Giang không, hoặc là một gia đình cán bộ như nhà họ Bạch?”
Tần Tâm Hủy nghe thấy mình không phải con gái nhà họ Bạch, trong lòng có chút mất mát nhưng sau khi nghe được vế sau, đôi mắt cô ta không kiềm được mà lóe lên ánh sáng của sự kỳ vọng.
Tần Tâm Hủy một lòng muốn trở thành con gái nghìn vàng của gia đình cán bộ, vậy thì cô ta có thể làm mất thể diện của Bạch Du.
Thật ra, cô ta chỉ cần dùng não suy nghĩ là sẽ biết, nếu nhà họ Dịch thật sự giống nhà họ Giang, vậy tại sao Tần Chính Nhân lại phải rời bỏ nhà họ Dịch để đi bước nữa với nhà họ Bạch?
Quả nhiên, khi nghe được lời của cô ta, đáy mắt Tần Chính Nhân lóe lên vẻ lúng túng: “Ba đời nhà họ Dịch thiếu thốn, cha con đức cao trọng vọng nhưng số mạng của cha con không được lớn, khi xuống nông thôn thì bị nước lũ cuốn trôi, ngay cả xác cũng không tìm được. Thế nên con là đứa con duy nhất của cha con, cũng là đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ.”
Nghĩ tới việc không được gặp người mình yêu lần cuối, Tần Chính Nhân cảm thấy đau lòng vô cùng, trước đây cũng vì chuyện này nên bà ta mới quyết định sinh Tần Tâm Hủy ra.
Dịch Hồng Vũ giữ mình vì bà ta, kiên quyết không lấy vợ, nếu bà ta không sinh đứa bé ra thì ông ta sẽ không có con nối dõi tông đường.
Tần Tâm Hủy ngây ra.
Ba đời thiếu thốn?
Xuống nông thôn?
Nói như vậy, cô ta không chỉ là con gái riêng mà còn là con gái riêng của quỷ nghèo!
Nhà họ Dịch không có cách giúp cô ta vươn mình, thậm chí còn kéo chân sau của cô ta nữa!
Cô ta còn không bằng làm con gái của tên biến thái Tần Ngạn Thành đáng c.h.ế.t kia!
Tần Tâm Hủy bị nhận thức này đả kích mạnh, khiến cô ta rớt từ trên thiên đường xuống địa ngục trong chớp mắt: “Vậy tại sao mẹ còn sinh con ra để làm gì? Con gái riêng chẳng khác nào mấy con chuột cống cả, cả đời đã định là không có tương lai, nếu như người khác biết thân thế của con, không chỉ có một mình mẹ trắng tay mà cả con cũng bị mẹ liên lụy! Còn nữa, đầu đội trời chân đạp đất gì chứ, có người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nào mà lại dây dưa với một người đàn bà đã có chồng chứ, con khinh. Đó chỉ là quỷ mê gái, còn là quỷ nghèo trong quỷ mê gái!”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Tần Chính Nhân đẩy cô ta ra, nói với vẻ mặt nghi ngờ: “Con nghe ai nói? Rốt cuộc con đã biết bao nhiêu rồi?”Tần Tâm Hủy lau khóe mắt: “Là cha của con, à, không đúng, bây giờ phải gọi là cậu mới đúng, là cậu nói cho con biết, cậu nói con là con gái của mẹ, còn những chuyện khác, cậu không kịp nói…”Không kịp?Tần Chính Nhân cảm thấy nghi ngờ nhưng khi nghe được thân thế của cô ta thì bà ta vội nói: “Cậu con là loại người không biết giữ chữ tín, mẹ đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được lỡ miệng, bây giờ con mới về ở chung với nó chưa được bao lâu mà nó đã lỡ miệng rồi, thực sự là cái thứ không làm được chuyện mà!”Đáy mắt Tần Tâm Hủy lóe lên vẻ chán ghét nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục như bình thường: “Mẹ, chúng ta đừng nhắc tới cậu nữa được không, cha con là ai, con có phải là con gái nhà họ Bạch không?”Nếu như cô ta cũng là con gái nhà họ Bạch, vậy người có ước hẹn đính hôn với nhà họ Giang không chỉ có một mình Bạch Du, mà cả cô ta cũng có phần!Nếu vậy, nói không chừng cô ta có thể gả cho Giang Khải, bên nhau dài lâu với Giang Khải.Tần Tâm Hủy tưởng tưởng tới việc mình được gả vào nhà họ Giang, thậm chí còn nghĩ xong tên con của cô ta và Giang Khải, trong lòng xao động, nhưng cô ta lại không biết rằng, dù cô ta có là con gái của nhà họ Bạch thì cô ta cũng không có cơ hội bước chân vào nhà họ Giang.Hơn nữa, cô ta cũng không phải con gái nhà họ Bạch.Tần Chính Nhân xoa đầu cô ta: “Con không phải con gái nhà họ Bạch, cha của con tên là Dịch Hồng Vũ, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.”“Vậy bây giờ cha con đang ở đâu? Có phải nhà họ Dịch có bối cảnh giống nhà họ Giang không, hoặc là một gia đình cán bộ như nhà họ Bạch?”Tần Tâm Hủy nghe thấy mình không phải con gái nhà họ Bạch, trong lòng có chút mất mát nhưng sau khi nghe được vế sau, đôi mắt cô ta không kiềm được mà lóe lên ánh sáng của sự kỳ vọng. Tần Tâm Hủy một lòng muốn trở thành con gái nghìn vàng của gia đình cán bộ, vậy thì cô ta có thể làm mất thể diện của Bạch Du.Thật ra, cô ta chỉ cần dùng não suy nghĩ là sẽ biết, nếu nhà họ Dịch thật sự giống nhà họ Giang, vậy tại sao Tần Chính Nhân lại phải rời bỏ nhà họ Dịch để đi bước nữa với nhà họ Bạch?Quả nhiên, khi nghe được lời của cô ta, đáy mắt Tần Chính Nhân lóe lên vẻ lúng túng: “Ba đời nhà họ Dịch thiếu thốn, cha con đức cao trọng vọng nhưng số mạng của cha con không được lớn, khi xuống nông thôn thì bị nước lũ cuốn trôi, ngay cả xác cũng không tìm được. Thế nên con là đứa con duy nhất của cha con, cũng là đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ.”Nghĩ tới việc không được gặp người mình yêu lần cuối, Tần Chính Nhân cảm thấy đau lòng vô cùng, trước đây cũng vì chuyện này nên bà ta mới quyết định sinh Tần Tâm Hủy ra.Dịch Hồng Vũ giữ mình vì bà ta, kiên quyết không lấy vợ, nếu bà ta không sinh đứa bé ra thì ông ta sẽ không có con nối dõi tông đường. Tần Tâm Hủy ngây ra.Ba đời thiếu thốn?Xuống nông thôn?Nói như vậy, cô ta không chỉ là con gái riêng mà còn là con gái riêng của quỷ nghèo!Nhà họ Dịch không có cách giúp cô ta vươn mình, thậm chí còn kéo chân sau của cô ta nữa!Cô ta còn không bằng làm con gái của tên biến thái Tần Ngạn Thành đáng c.h.ế.t kia!Tần Tâm Hủy bị nhận thức này đả kích mạnh, khiến cô ta rớt từ trên thiên đường xuống địa ngục trong chớp mắt: “Vậy tại sao mẹ còn sinh con ra để làm gì? Con gái riêng chẳng khác nào mấy con chuột cống cả, cả đời đã định là không có tương lai, nếu như người khác biết thân thế của con, không chỉ có một mình mẹ trắng tay mà cả con cũng bị mẹ liên lụy! Còn nữa, đầu đội trời chân đạp đất gì chứ, có người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nào mà lại dây dưa với một người đàn bà đã có chồng chứ, con khinh. Đó chỉ là quỷ mê gái, còn là quỷ nghèo trong quỷ mê gái!”