"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 233: Chương 233
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Phía trên sổ kết hôn là ảnh chụp của chủ tịch, ở giữa trích lời của chủ tịch, phía dưới cùng mới là ba chữ “Sổ kết hôn”, màu đỏ rực rỡ, tràn ngập cảm giác vui mừng, phía sau là mười sáu chữ to màu đỏ: Cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà, cần cù tiết kiệm xây dựng đất nước.Trang bên trong của sổ kết hôn, bên trái là “Chỉ thị tối cao”, bên phải mới là thông tin của cô và Giang Lâm, trên đó viết…“Giang Lâm, nam, hai mươi lăm tuổi, Bạch Du, nữ, mười tám tuổi, tự nguyện kết hôn, qua xét duyệt đã đáp ứng đủ các quy định kết hôn của luật hôn nhân Trung Quốc, số chứng nhận này đã được cấp phát.Ngày hai mươi tám tháng chín năm một nghìn chín trăm bảy mươi sáu.”Nhìn số kết hôn trước mắt, Bạch Du có cảm giác nói không nên lời.Đời trước cô gả cho Giang Khải, đời này cô lại gả cho anh ruột của Giang Khải là Giang Lâm.Đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.Chẳng qua là sổ kết hôn màu đỏ rực đã nói cho cô biết, đây là sự thật, không phải là mơ.Sau khi Giang Lâm chỉnh lý lại toàn bộ giấy tờ, anh cảm ơn nhân viên làm việc, sau đó nhìn Bạch Du rồi nói: “Ngắm kỹ chưa?”Lúc này Bạch Du mới định thần lại, khuôn mặt đỏ bừng: “Ngắm kỹ rồi.”Giang Lâm: “Đưa cho anh, để anh giữ.”Bạch Du ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”Sau khi Giang Lâm nghiêm túc cất sổ kết hôn xong, anh nắm tay cô một lần nữa: “Chúng ta đi thôi.”Bạch Du không di chuyển, mắt thấy nhân viên làm việc đã bắt đầu thu dọn đồ đạc để tan làm, lúc này cô mới nhỏ giọng nói: “Chân em bị tê…”Đáy mắt Giang Lâm lóe lên ý cười, anh khom lưng bế cô lên thêm một lần nữa.Ánh mắt của mọi người xung quanh đồng loạt nhìn về phía bọn họ một lần nữa.Bạch Du vùi mặt vào cổ Giang Lâm, lần này cả mang tai cũng đỏ bừng.Giang Khải và Lương Thiên Vũ đi từ nhà hàng Quốc Doanh tới.Nắng chiều nhiễm đỏ cả bầu trời như quả cam, giống y như khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Giang Khải: “Giang Vũ nghĩ mình là cái cứt gì, nó có tư cách gì mà dám chạy tới trước mặt tôi kêu gào chứ?” Tên Giang Vũ được đơn vị phái tới Hà Nam để bồi dưỡng một tháng, sau khi trở về biết Bạch Du đã tới Nam Kinh để giải sầu thì đã chạy tới kiếm Giang Khải, lúc đó anh ta nói thế này…“Anh năm, Du Du vì né tránh anh mà chạy tới tận Nam Kinh để giải sầu, sau này phiền anh cách xa Du Du một chút, còn nữa, sau này em sẽ kết hôn với Du Du, mong anh bỏ qua cho.”Tên ngạo mạn, muốn cưới Bạch Du?Bạch Du có thể vừa ý nó ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!Giang Khải lại càng tức giận, nếu không phải anh ta sợ ông nội biết, lúc đó anh ta đã đánh Giang Vũ một trận rồi.Lương Thiên Vũ an ủi: “Anh Giang Vũ đừng tức giận vì một thằng không xứng đáng, một người văn thao võ lược như anh Giang Khải thì mới có thể ôm người đẹp về nhà, tựa như chú rể bên kia.”Những lời này lọt vào lỗ tai Giang Khải khiến anh ta cực kỳ dễ chịu.Anh ta nhìn về phía Lương Thiên Vũ chỉ, thì thấy một người đàn ông cao lớn vạm vỡ ôm một người phụ nữ bước ra khỏi cục dân chính, sau đó bước vào trong một chiếc xe con Hồng Kỳ.Khuôn mặt tài xế lái xe con Hồng Kỳ rất giống chú Vương.Không đúng, đó là chú VươngCòn người đàn ông đó… Giang Khải mở to miệng: “Thiên Vũ, người đàn ông ở phía đối diện là anh ba của tôi…”Anh! Ba! Của! Anh! Ta! Kết! Hôn! Rồi!“Anh ba! Anh ba!”Giang Khải lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.Anh ta không biết tại sao bản thân lại kích động như vậy, nhưng trong lòng có một giọng nói nói với anh ta, anh ta phải tới đó ngay lập tức.Chẳng qua là anh ta đã chậm một bước, xe con Hồng Kỳ biến mất khỏi trước mắt trong tiếng gào thét của anh ta.“Đáng ghét!”Giang Khải ăn đầy khói xe, tức giận tới mức ngũ quan méo mó.
Phía trên sổ kết hôn là ảnh chụp của chủ tịch, ở giữa trích lời của chủ tịch, phía dưới cùng mới là ba chữ “Sổ kết hôn”, màu đỏ rực rỡ, tràn ngập cảm giác vui mừng, phía sau là mười sáu chữ to màu đỏ: Cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà, cần cù tiết kiệm xây dựng đất nước.
Trang bên trong của sổ kết hôn, bên trái là “Chỉ thị tối cao”, bên phải mới là thông tin của cô và Giang Lâm, trên đó viết…
“Giang Lâm, nam, hai mươi lăm tuổi, Bạch Du, nữ, mười tám tuổi, tự nguyện kết hôn, qua xét duyệt đã đáp ứng đủ các quy định kết hôn của luật hôn nhân Trung Quốc, số chứng nhận này đã được cấp phát.
Ngày hai mươi tám tháng chín năm một nghìn chín trăm bảy mươi sáu.”
Nhìn số kết hôn trước mắt, Bạch Du có cảm giác nói không nên lời.
Đời trước cô gả cho Giang Khải, đời này cô lại gả cho anh ruột của Giang Khải là Giang Lâm.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.
Chẳng qua là sổ kết hôn màu đỏ rực đã nói cho cô biết, đây là sự thật, không phải là mơ.
Sau khi Giang Lâm chỉnh lý lại toàn bộ giấy tờ, anh cảm ơn nhân viên làm việc, sau đó nhìn Bạch Du rồi nói: “Ngắm kỹ chưa?”
Lúc này Bạch Du mới định thần lại, khuôn mặt đỏ bừng: “Ngắm kỹ rồi.”
Giang Lâm: “Đưa cho anh, để anh giữ.”
Bạch Du ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Sau khi Giang Lâm nghiêm túc cất sổ kết hôn xong, anh nắm tay cô một lần nữa: “Chúng ta đi thôi.”
Bạch Du không di chuyển, mắt thấy nhân viên làm việc đã bắt đầu thu dọn đồ đạc để tan làm, lúc này cô mới nhỏ giọng nói: “Chân em bị tê…”
Đáy mắt Giang Lâm lóe lên ý cười, anh khom lưng bế cô lên thêm một lần nữa.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đồng loạt nhìn về phía bọn họ một lần nữa.
Bạch Du vùi mặt vào cổ Giang Lâm, lần này cả mang tai cũng đỏ bừng.
Giang Khải và Lương Thiên Vũ đi từ nhà hàng Quốc Doanh tới.
Nắng chiều nhiễm đỏ cả bầu trời như quả cam, giống y như khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Giang Khải: “Giang Vũ nghĩ mình là cái cứt gì, nó có tư cách gì mà dám chạy tới trước mặt tôi kêu gào chứ?”
Tên Giang Vũ được đơn vị phái tới Hà Nam để bồi dưỡng một tháng, sau khi trở về biết Bạch Du đã tới Nam Kinh để giải sầu thì đã chạy tới kiếm Giang Khải, lúc đó anh ta nói thế này…
“Anh năm, Du Du vì né tránh anh mà chạy tới tận Nam Kinh để giải sầu, sau này phiền anh cách xa Du Du một chút, còn nữa, sau này em sẽ kết hôn với Du Du, mong anh bỏ qua cho.”
Tên ngạo mạn, muốn cưới Bạch Du?
Bạch Du có thể vừa ý nó ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Giang Khải lại càng tức giận, nếu không phải anh ta sợ ông nội biết, lúc đó anh ta đã đánh Giang Vũ một trận rồi.
Lương Thiên Vũ an ủi: “Anh Giang Vũ đừng tức giận vì một thằng không xứng đáng, một người văn thao võ lược như anh Giang Khải thì mới có thể ôm người đẹp về nhà, tựa như chú rể bên kia.”
Những lời này lọt vào lỗ tai Giang Khải khiến anh ta cực kỳ dễ chịu.
Anh ta nhìn về phía Lương Thiên Vũ chỉ, thì thấy một người đàn ông cao lớn vạm vỡ ôm một người phụ nữ bước ra khỏi cục dân chính, sau đó bước vào trong một chiếc xe con Hồng Kỳ.
Khuôn mặt tài xế lái xe con Hồng Kỳ rất giống chú Vương.
Không đúng, đó là chú Vương
Còn người đàn ông đó…
Giang Khải mở to miệng: “Thiên Vũ, người đàn ông ở phía đối diện là anh ba của tôi…”
Anh! Ba! Của! Anh! Ta! Kết! Hôn! Rồi!
“Anh ba! Anh ba!”
Giang Khải lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.
Anh ta không biết tại sao bản thân lại kích động như vậy, nhưng trong lòng có một giọng nói nói với anh ta, anh ta phải tới đó ngay lập tức.
Chẳng qua là anh ta đã chậm một bước, xe con Hồng Kỳ biến mất khỏi trước mắt trong tiếng gào thét của anh ta.
“Đáng ghét!”
Giang Khải ăn đầy khói xe, tức giận tới mức ngũ quan méo mó.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Phía trên sổ kết hôn là ảnh chụp của chủ tịch, ở giữa trích lời của chủ tịch, phía dưới cùng mới là ba chữ “Sổ kết hôn”, màu đỏ rực rỡ, tràn ngập cảm giác vui mừng, phía sau là mười sáu chữ to màu đỏ: Cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà, cần cù tiết kiệm xây dựng đất nước.Trang bên trong của sổ kết hôn, bên trái là “Chỉ thị tối cao”, bên phải mới là thông tin của cô và Giang Lâm, trên đó viết…“Giang Lâm, nam, hai mươi lăm tuổi, Bạch Du, nữ, mười tám tuổi, tự nguyện kết hôn, qua xét duyệt đã đáp ứng đủ các quy định kết hôn của luật hôn nhân Trung Quốc, số chứng nhận này đã được cấp phát.Ngày hai mươi tám tháng chín năm một nghìn chín trăm bảy mươi sáu.”Nhìn số kết hôn trước mắt, Bạch Du có cảm giác nói không nên lời.Đời trước cô gả cho Giang Khải, đời này cô lại gả cho anh ruột của Giang Khải là Giang Lâm.Đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.Chẳng qua là sổ kết hôn màu đỏ rực đã nói cho cô biết, đây là sự thật, không phải là mơ.Sau khi Giang Lâm chỉnh lý lại toàn bộ giấy tờ, anh cảm ơn nhân viên làm việc, sau đó nhìn Bạch Du rồi nói: “Ngắm kỹ chưa?”Lúc này Bạch Du mới định thần lại, khuôn mặt đỏ bừng: “Ngắm kỹ rồi.”Giang Lâm: “Đưa cho anh, để anh giữ.”Bạch Du ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”Sau khi Giang Lâm nghiêm túc cất sổ kết hôn xong, anh nắm tay cô một lần nữa: “Chúng ta đi thôi.”Bạch Du không di chuyển, mắt thấy nhân viên làm việc đã bắt đầu thu dọn đồ đạc để tan làm, lúc này cô mới nhỏ giọng nói: “Chân em bị tê…”Đáy mắt Giang Lâm lóe lên ý cười, anh khom lưng bế cô lên thêm một lần nữa.Ánh mắt của mọi người xung quanh đồng loạt nhìn về phía bọn họ một lần nữa.Bạch Du vùi mặt vào cổ Giang Lâm, lần này cả mang tai cũng đỏ bừng.Giang Khải và Lương Thiên Vũ đi từ nhà hàng Quốc Doanh tới.Nắng chiều nhiễm đỏ cả bầu trời như quả cam, giống y như khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Giang Khải: “Giang Vũ nghĩ mình là cái cứt gì, nó có tư cách gì mà dám chạy tới trước mặt tôi kêu gào chứ?” Tên Giang Vũ được đơn vị phái tới Hà Nam để bồi dưỡng một tháng, sau khi trở về biết Bạch Du đã tới Nam Kinh để giải sầu thì đã chạy tới kiếm Giang Khải, lúc đó anh ta nói thế này…“Anh năm, Du Du vì né tránh anh mà chạy tới tận Nam Kinh để giải sầu, sau này phiền anh cách xa Du Du một chút, còn nữa, sau này em sẽ kết hôn với Du Du, mong anh bỏ qua cho.”Tên ngạo mạn, muốn cưới Bạch Du?Bạch Du có thể vừa ý nó ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!Giang Khải lại càng tức giận, nếu không phải anh ta sợ ông nội biết, lúc đó anh ta đã đánh Giang Vũ một trận rồi.Lương Thiên Vũ an ủi: “Anh Giang Vũ đừng tức giận vì một thằng không xứng đáng, một người văn thao võ lược như anh Giang Khải thì mới có thể ôm người đẹp về nhà, tựa như chú rể bên kia.”Những lời này lọt vào lỗ tai Giang Khải khiến anh ta cực kỳ dễ chịu.Anh ta nhìn về phía Lương Thiên Vũ chỉ, thì thấy một người đàn ông cao lớn vạm vỡ ôm một người phụ nữ bước ra khỏi cục dân chính, sau đó bước vào trong một chiếc xe con Hồng Kỳ.Khuôn mặt tài xế lái xe con Hồng Kỳ rất giống chú Vương.Không đúng, đó là chú VươngCòn người đàn ông đó… Giang Khải mở to miệng: “Thiên Vũ, người đàn ông ở phía đối diện là anh ba của tôi…”Anh! Ba! Của! Anh! Ta! Kết! Hôn! Rồi!“Anh ba! Anh ba!”Giang Khải lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.Anh ta không biết tại sao bản thân lại kích động như vậy, nhưng trong lòng có một giọng nói nói với anh ta, anh ta phải tới đó ngay lập tức.Chẳng qua là anh ta đã chậm một bước, xe con Hồng Kỳ biến mất khỏi trước mắt trong tiếng gào thét của anh ta.“Đáng ghét!”Giang Khải ăn đầy khói xe, tức giận tới mức ngũ quan méo mó.