Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 240: Chương 240

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cặp anh em làm người yêu của một cô gái, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!Tình cảm của cặp anh em vốn không được tốt, xảy ra chuyện này, e rằng sẽ không đội trời chung.La Hoằng Huân lắc đầu: “Chưa biết nhưng cũng sắp biết rồi, cha, mẹ, con phải nói rõ để tránh mất lòng trước, đặng lòng sau, thằng nhóc thúi Giang Khải là cái thứ quên cội nguồn, con chắc chắn sẽ đứng về phía Giang Lâm. Giang Lâm lớn tuổi vậy rồi mới có người yêu, cho dù cha mẹ không thích thì tới lúc đó cũng đừng làm khó con gái nhà người ta.”Bà La vừa nghe anh ấy nói là đã cảm thấy không thích: “Thằng nhóc thúi nhà con, lẽ nào trong mắt con, mẹ con là loại người cổ hủ như vậy ư? Con bé đó chưa cưới Giang Khải, không phải chỉ là người yêu thôi à, chẳng lẽ không cho phép người ta chia tay?”Bà ấy đã lớn tuổi, chuyện lo lắng nhất là chuyện cưới xin của cháu ngoại lớn, bây giờ có chỗ trông cậy rồi, bà ấy vui mừng còn không kịp, làm sao có thể bắt bẻ con gái nhà người ta chứ?Chỉ cần có thể tận mắt nhìn thấy Giang Lâm lập gia đình, sau này khi xuống suối vàng, bà ấy cũng có mặt mũi để gặp con gái.Nghĩ tới con gái, bà ấy không kiềm được mà lén lau nước mắt.Ông La khịt mũi nói: “Thằng nhóc thúi, quả là kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế! Con tới phòng sách của cha lấy cái hộp trong ngăn kéo thứ hai ra cho cha ngay bây giờ.”La Hoằng Huân bị mắng một trận, anh ấy sờ mũi đi về phía phòng sách, chẳng mấy chốc là đã cầm một cái hộp ra. Ông La nhận lấy cái hộp rồi mở ra, chỉ thấy bên trong đựng một chiếc đồng hồ đeo tay vô cùng đẹp.Dây đồng hồ của đồng hồ đeo tay làm bằng da trâu màu đen, mặt đồng hồ là màu vàng champagne, bên trong là một hàng kim cương, có hình vẽ vương miệng, phía dưới khắc một vài chữ tiếng Anh, thứ nổi bật nhất trong đó là logo của nó – ROLEX.Ông La nhìn cái đồng hồ đeo tay nhưng lại trông rất giống không đeo đồng hồ đeo tay, một lúc lâu sau ông ấy thở dài nói: “Cha vốn mua chiếc đồng hồ này để tặng cho chị con, tiếc rằng nó… Bây giờ được dịp tặng cho vợ của Giang Lâm, nhà họ Giang và nhà họ Bạch chuẩn bị bàn bạc chuyện đám cưới, e rằng hai ngày tới bọn họ sẽ không tới đây, bây giờ con đưa đồng hồ qua đó đi.”Đưa chiếc đồng hồ đeo tay này qua đó, cũng như tỏ rõ lập trường của nhà họ Bạch. Bọn họ không thèm quan tâm tới việc cô gái đó đã từng là người yêu của Giang Khải. Bà La thấy thế thì cũng vội nói: “Mẹ cũng muốn tặng quà.”Bà ấy không thể để ông già giành ấn tượng tốt của cháu dâu trước, bà ấy không thể thua được.Bà La cho một chiếc dây chuyền ngọc trai.Ngọc trai không phải loại lớn, xinh xắn đẹp đẽ, mỗi viên ngọc trai có cỡ bằng nhau, màu sắc dịu dàng, vô cùng rực rỡ chói mắt khi đặt dưới ánh đèn, vừa nhìn là biết đồ tốt.La Hoằng Huân: “...”Khi Giang Lâm chính thức dẫn người tới ra mắt, chắc chắn cha mẹ anh ấy còn cho… Nhiều quà gặp mặt nữa, khiến anh ấy không kiềm được mà bắt đầu ngưỡng mộ Giang Lam.Dù ngưỡng mộ thì cũng chỉ là ngưỡng mộ, anh ấy vẫn đưa đồ tới cho Giang Lâm.***Ông Giang vốn chỉ thông báo cho cha con Giang Khải Bang và Giang Lâm qua đây, nhưng sau khi Lâu Tú Anh và Giang Khải biết chuyện Giang Lâm đã làm sổ chứng nhận, đương nhiên cũng muốn đi theo.Trên đường tới đây, bọn họ còn gặp cặp anh em dòng thứ tư là Giang Văn và Giang Vũ, sau khi hai người nghe được chuyện này thì vội gọi cha mẹ bọn họ qua đó.Cuối cùng, không chỉ có dòng thứ ba và dòng thứ tư, ngay cả dòng khác cũng tới.Đám người hò hét ầm ĩ, ngày thường tứ hợp viện vốn lạnh tanh thoáng cái đã trở nên vô cùng náo nhiệt.Giang Vũ nhìn về phía Giang Khải, cười khẽ một tiếng: “Lúc trước em còn nghĩ rằng anh năm sẽ kết hôn trước tiên, chẳng ngờ kế hoạch lại thay đổi không thể cản nổi, anh năm bị hủy bỏ hôn ước, từ trước đến giờ anh ba luôn không muốn kết hôn lại đi làm sổ chứng nhận mà không nói lời nào.”

Cặp anh em làm người yêu của một cô gái, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!

Tình cảm của cặp anh em vốn không được tốt, xảy ra chuyện này, e rằng sẽ không đội trời chung.

La Hoằng Huân lắc đầu: “Chưa biết nhưng cũng sắp biết rồi, cha, mẹ, con phải nói rõ để tránh mất lòng trước, đặng lòng sau, thằng nhóc thúi Giang Khải là cái thứ quên cội nguồn, con chắc chắn sẽ đứng về phía Giang Lâm. Giang Lâm lớn tuổi vậy rồi mới có người yêu, cho dù cha mẹ không thích thì tới lúc đó cũng đừng làm khó con gái nhà người ta.”

Bà La vừa nghe anh ấy nói là đã cảm thấy không thích: “Thằng nhóc thúi nhà con, lẽ nào trong mắt con, mẹ con là loại người cổ hủ như vậy ư? Con bé đó chưa cưới Giang Khải, không phải chỉ là người yêu thôi à, chẳng lẽ không cho phép người ta chia tay?”

Bà ấy đã lớn tuổi, chuyện lo lắng nhất là chuyện cưới xin của cháu ngoại lớn, bây giờ có chỗ trông cậy rồi, bà ấy vui mừng còn không kịp, làm sao có thể bắt bẻ con gái nhà người ta chứ?

Chỉ cần có thể tận mắt nhìn thấy Giang Lâm lập gia đình, sau này khi xuống suối vàng, bà ấy cũng có mặt mũi để gặp con gái.

Nghĩ tới con gái, bà ấy không kiềm được mà lén lau nước mắt.

Ông La khịt mũi nói: “Thằng nhóc thúi, quả là kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế! Con tới phòng sách của cha lấy cái hộp trong ngăn kéo thứ hai ra cho cha ngay bây giờ.”

La Hoằng Huân bị mắng một trận, anh ấy sờ mũi đi về phía phòng sách, chẳng mấy chốc là đã cầm một cái hộp ra.

 

Ông La nhận lấy cái hộp rồi mở ra, chỉ thấy bên trong đựng một chiếc đồng hồ đeo tay vô cùng đẹp.

Dây đồng hồ của đồng hồ đeo tay làm bằng da trâu màu đen, mặt đồng hồ là màu vàng champagne, bên trong là một hàng kim cương, có hình vẽ vương miệng, phía dưới khắc một vài chữ tiếng Anh, thứ nổi bật nhất trong đó là logo của nó – ROLEX.

Ông La nhìn cái đồng hồ đeo tay nhưng lại trông rất giống không đeo đồng hồ đeo tay, một lúc lâu sau ông ấy thở dài nói: “Cha vốn mua chiếc đồng hồ này để tặng cho chị con, tiếc rằng nó… Bây giờ được dịp tặng cho vợ của Giang Lâm, nhà họ Giang và nhà họ Bạch chuẩn bị bàn bạc chuyện đám cưới, e rằng hai ngày tới bọn họ sẽ không tới đây, bây giờ con đưa đồng hồ qua đó đi.”

Đưa chiếc đồng hồ đeo tay này qua đó, cũng như tỏ rõ lập trường của nhà họ Bạch. Bọn họ không thèm quan tâm tới việc cô gái đó đã từng là người yêu của Giang Khải.

 

Bà La thấy thế thì cũng vội nói: “Mẹ cũng muốn tặng quà.”

Bà ấy không thể để ông già giành ấn tượng tốt của cháu dâu trước, bà ấy không thể thua được.

Bà La cho một chiếc dây chuyền ngọc trai.

Ngọc trai không phải loại lớn, xinh xắn đẹp đẽ, mỗi viên ngọc trai có cỡ bằng nhau, màu sắc dịu dàng, vô cùng rực rỡ chói mắt khi đặt dưới ánh đèn, vừa nhìn là biết đồ tốt.

La Hoằng Huân: “...”

Khi Giang Lâm chính thức dẫn người tới ra mắt, chắc chắn cha mẹ anh ấy còn cho… Nhiều quà gặp mặt nữa, khiến anh ấy không kiềm được mà bắt đầu ngưỡng mộ Giang Lam.

Dù ngưỡng mộ thì cũng chỉ là ngưỡng mộ, anh ấy vẫn đưa đồ tới cho Giang Lâm.

***

Ông Giang vốn chỉ thông báo cho cha con Giang Khải Bang và Giang Lâm qua đây, nhưng sau khi Lâu Tú Anh và Giang Khải biết chuyện Giang Lâm đã làm sổ chứng nhận, đương nhiên cũng muốn đi theo.

Trên đường tới đây, bọn họ còn gặp cặp anh em dòng thứ tư là Giang Văn và Giang Vũ, sau khi hai người nghe được chuyện này thì vội gọi cha mẹ bọn họ qua đó.

Cuối cùng, không chỉ có dòng thứ ba và dòng thứ tư, ngay cả dòng khác cũng tới.

Đám người hò hét ầm ĩ, ngày thường tứ hợp viện vốn lạnh tanh thoáng cái đã trở nên vô cùng náo nhiệt.

Giang Vũ nhìn về phía Giang Khải, cười khẽ một tiếng: “Lúc trước em còn nghĩ rằng anh năm sẽ kết hôn trước tiên, chẳng ngờ kế hoạch lại thay đổi không thể cản nổi, anh năm bị hủy bỏ hôn ước, từ trước đến giờ anh ba luôn không muốn kết hôn lại đi làm sổ chứng nhận mà không nói lời nào.”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cặp anh em làm người yêu của một cô gái, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!Tình cảm của cặp anh em vốn không được tốt, xảy ra chuyện này, e rằng sẽ không đội trời chung.La Hoằng Huân lắc đầu: “Chưa biết nhưng cũng sắp biết rồi, cha, mẹ, con phải nói rõ để tránh mất lòng trước, đặng lòng sau, thằng nhóc thúi Giang Khải là cái thứ quên cội nguồn, con chắc chắn sẽ đứng về phía Giang Lâm. Giang Lâm lớn tuổi vậy rồi mới có người yêu, cho dù cha mẹ không thích thì tới lúc đó cũng đừng làm khó con gái nhà người ta.”Bà La vừa nghe anh ấy nói là đã cảm thấy không thích: “Thằng nhóc thúi nhà con, lẽ nào trong mắt con, mẹ con là loại người cổ hủ như vậy ư? Con bé đó chưa cưới Giang Khải, không phải chỉ là người yêu thôi à, chẳng lẽ không cho phép người ta chia tay?”Bà ấy đã lớn tuổi, chuyện lo lắng nhất là chuyện cưới xin của cháu ngoại lớn, bây giờ có chỗ trông cậy rồi, bà ấy vui mừng còn không kịp, làm sao có thể bắt bẻ con gái nhà người ta chứ?Chỉ cần có thể tận mắt nhìn thấy Giang Lâm lập gia đình, sau này khi xuống suối vàng, bà ấy cũng có mặt mũi để gặp con gái.Nghĩ tới con gái, bà ấy không kiềm được mà lén lau nước mắt.Ông La khịt mũi nói: “Thằng nhóc thúi, quả là kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế! Con tới phòng sách của cha lấy cái hộp trong ngăn kéo thứ hai ra cho cha ngay bây giờ.”La Hoằng Huân bị mắng một trận, anh ấy sờ mũi đi về phía phòng sách, chẳng mấy chốc là đã cầm một cái hộp ra. Ông La nhận lấy cái hộp rồi mở ra, chỉ thấy bên trong đựng một chiếc đồng hồ đeo tay vô cùng đẹp.Dây đồng hồ của đồng hồ đeo tay làm bằng da trâu màu đen, mặt đồng hồ là màu vàng champagne, bên trong là một hàng kim cương, có hình vẽ vương miệng, phía dưới khắc một vài chữ tiếng Anh, thứ nổi bật nhất trong đó là logo của nó – ROLEX.Ông La nhìn cái đồng hồ đeo tay nhưng lại trông rất giống không đeo đồng hồ đeo tay, một lúc lâu sau ông ấy thở dài nói: “Cha vốn mua chiếc đồng hồ này để tặng cho chị con, tiếc rằng nó… Bây giờ được dịp tặng cho vợ của Giang Lâm, nhà họ Giang và nhà họ Bạch chuẩn bị bàn bạc chuyện đám cưới, e rằng hai ngày tới bọn họ sẽ không tới đây, bây giờ con đưa đồng hồ qua đó đi.”Đưa chiếc đồng hồ đeo tay này qua đó, cũng như tỏ rõ lập trường của nhà họ Bạch. Bọn họ không thèm quan tâm tới việc cô gái đó đã từng là người yêu của Giang Khải. Bà La thấy thế thì cũng vội nói: “Mẹ cũng muốn tặng quà.”Bà ấy không thể để ông già giành ấn tượng tốt của cháu dâu trước, bà ấy không thể thua được.Bà La cho một chiếc dây chuyền ngọc trai.Ngọc trai không phải loại lớn, xinh xắn đẹp đẽ, mỗi viên ngọc trai có cỡ bằng nhau, màu sắc dịu dàng, vô cùng rực rỡ chói mắt khi đặt dưới ánh đèn, vừa nhìn là biết đồ tốt.La Hoằng Huân: “...”Khi Giang Lâm chính thức dẫn người tới ra mắt, chắc chắn cha mẹ anh ấy còn cho… Nhiều quà gặp mặt nữa, khiến anh ấy không kiềm được mà bắt đầu ngưỡng mộ Giang Lam.Dù ngưỡng mộ thì cũng chỉ là ngưỡng mộ, anh ấy vẫn đưa đồ tới cho Giang Lâm.***Ông Giang vốn chỉ thông báo cho cha con Giang Khải Bang và Giang Lâm qua đây, nhưng sau khi Lâu Tú Anh và Giang Khải biết chuyện Giang Lâm đã làm sổ chứng nhận, đương nhiên cũng muốn đi theo.Trên đường tới đây, bọn họ còn gặp cặp anh em dòng thứ tư là Giang Văn và Giang Vũ, sau khi hai người nghe được chuyện này thì vội gọi cha mẹ bọn họ qua đó.Cuối cùng, không chỉ có dòng thứ ba và dòng thứ tư, ngay cả dòng khác cũng tới.Đám người hò hét ầm ĩ, ngày thường tứ hợp viện vốn lạnh tanh thoáng cái đã trở nên vô cùng náo nhiệt.Giang Vũ nhìn về phía Giang Khải, cười khẽ một tiếng: “Lúc trước em còn nghĩ rằng anh năm sẽ kết hôn trước tiên, chẳng ngờ kế hoạch lại thay đổi không thể cản nổi, anh năm bị hủy bỏ hôn ước, từ trước đến giờ anh ba luôn không muốn kết hôn lại đi làm sổ chứng nhận mà không nói lời nào.”

Chương 240: Chương 240