Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 248: Chương 248

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Còn có cả Lâu Tú Anh nữa, bà ta miễn cường vui cười với mọi người, trong lòng giận dữ gần chết.Nếu Bạch Du gả cho Giang Khải theo như kế hoạch, vậy thì bây giờ tất cả mọi thứ đã thuộc về Giang Khải khỏi, cả căn tứ hợp viện nữa, quy ước ra chỉ chẳng khác nào là của bà ta.Bà ta không có can đảm đụng tới căn tứ hợp viện kia, nhưng nếu bà ta yêu cầu cô lấy chiếc đồng hồ Rolex và sợi dây chuyền ngọc trai ra, Bạch Du là con dâu nên sẽ không dám không cho bà ta.Nhưng bây giờ cô đã trở thành vợ của Giang Lâm, đừng nói chi tới việc bà ta mượn chiếc đồng hồ Rolex để đeo, ngay cả sắc mặt không vui bà ta cũng không dám cho Bạch Du.Lâu Tú Anh càng nghĩ càng buồn phiền, cảm giác như sắp mọc cục u ở tuyến sữa!***Sau khi ra khỏi nhà họ Giang, Bạch Du vẫn còn ngơ ngác.Cô không ngờ rằng mình chỉ cưới Giang Lâm, thế mà lại trở thành phú bà.TBCCộng thêm căn nhà Giang Lâm đã chuẩn bị cho cô, vậy bây giờ cô đã có hai căn căn nhà, trong đó một căn tứ hợp viện, tiền tiết kiệm mười nghìn đồng, một chiếc đồng hồ Rolex, một sợi dây chuyền ngọc trai, máy thu thanh, xe đạp, máy khâu, đồng hồ đeo tay và máy chụp hình.Chẳng qua là.Cảm giác có tiền thật sung sướng!Khóe miệng Bạch Du không kiềm chế được giương lên.Giang Lâm nhìn quét qua khóe miệng giương lên của cô: “Em rất vui à.”“Không.” Bạch Du lắc đầu phủ nhận ngay lập tức, nếu như anh biết cô vì có rất nhiều mà vui thành thế này, nói không chừng cô sẽ bị thành người tham tiền, chẳng qua là khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, cô lại không có ý tốt, nói thêm một câu: “Không phải rất vui, chỉ có chút vui mà thôi.”Khóe miệng Giang Lâm cũng không kiềm được mà giương lên: “Vậy sau này tiền lương và tiền trợ cấp của anh đều cho em quản lý.”Bạch Du gật đầu theo bản năng: “Được.”Trong nhận thức của cô, chồng giao tiền lương cho vợ quản lý là chuyện nên làm. Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, khuôn mặt của cô nhịn không được mà ửng đỏ.Cho tới giờ phút này, cô mới thực sự cảm nhận được, thì ra cô đã kết hôn, gả cho Giang Lâm.Từ nay về sau, giữa cô và anh là mối quan hệ vợ chồng.Ánh trăng đêm nay vô cùng sáng, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, rơi trên người cô và anh, cái bóng chiếu trên mặt đất của hai người chồng lên nhau, trong anh có em, trong em có anh.Đường đi đến cửa chính của quân khu không xa nhưng hai người lại đi ròng rã suốt nửa tiếng đồng hồ.Chẳng qua là do đi chậm mà thôi, khi tới nơi thì cũng đã tới trước cửa nhà họ Bạch.Bạch Du nhìn cửa chính, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Lâm: “Vậy em vào nhé.”Giang Lâm cụp mắt xuống, nhìn cô: “Được, em nghỉ ngơi sớm nhé.”Vậy thôi à?Hai người đã là vợ chồng rồi, chẳng lẽ không làm điều gì đó khác à?Chẳng qua là Bạch Du không thể nói rõ điều này, ngay cả gợi ý cũng không cho, Giang Lâm cứ lãng phí vẻ đẹp trai, mãi cho tới khi cô vào nhà, anh vẫn không làm gì cả.Gà tơ vẫn là gà tơ, vợ đẹp trắng nõn ở ngay trước mắt mà không biết hôn cái nào, chẳng lẽ anh còn muốn cô chủ động?Bạch Du không kiềm được mà thở dài trong lòng, khi cô ngẩng đầu lên thì đối diện với tận mấy đôi mắt.Trong phòng khách ngoài bà Bạch và Bạch Gia Dương, cha cô Bạch Phi Bằng cũng đã quay về, trên ghế sô pha còn có hai người đang ngồi nữa.Một là mẹ của cô Tần Chính Nhân, một là con gái riêng của bà ta Tần Tâm Hủy.Bạch Du nhướn mày không để lại dấu vết.Cô rời thủ đô không được một tháng, sao mẹ của cô lại già nhanh như vậy?Theo đạo lý, bà ta nhìn thấy người khiến bà ta không vui không có mặt ở thủ đô, bà ta phải vui vẻ mới đúng, sắc mặt tiều tụy thì thôi, còn có thêm không ít đốm vàng nâu, ngay cả nếp nhăn trên trán cũng có thêm vài đường.

Còn có cả Lâu Tú Anh nữa, bà ta miễn cường vui cười với mọi người, trong lòng giận dữ gần chết.

Nếu Bạch Du gả cho Giang Khải theo như kế hoạch, vậy thì bây giờ tất cả mọi thứ đã thuộc về Giang Khải khỏi, cả căn tứ hợp viện nữa, quy ước ra chỉ chẳng khác nào là của bà ta.

Bà ta không có can đảm đụng tới căn tứ hợp viện kia, nhưng nếu bà ta yêu cầu cô lấy chiếc đồng hồ Rolex và sợi dây chuyền ngọc trai ra, Bạch Du là con dâu nên sẽ không dám không cho bà ta.

Nhưng bây giờ cô đã trở thành vợ của Giang Lâm, đừng nói chi tới việc bà ta mượn chiếc đồng hồ Rolex để đeo, ngay cả sắc mặt không vui bà ta cũng không dám cho Bạch Du.

Lâu Tú Anh càng nghĩ càng buồn phiền, cảm giác như sắp mọc cục u ở tuyến sữa!

***

Sau khi ra khỏi nhà họ Giang, Bạch Du vẫn còn ngơ ngác.

Cô không ngờ rằng mình chỉ cưới Giang Lâm, thế mà lại trở thành phú bà.

TBC

Cộng thêm căn nhà Giang Lâm đã chuẩn bị cho cô, vậy bây giờ cô đã có hai căn căn nhà, trong đó một căn tứ hợp viện, tiền tiết kiệm mười nghìn đồng, một chiếc đồng hồ Rolex, một sợi dây chuyền ngọc trai, máy thu thanh, xe đạp, máy khâu, đồng hồ đeo tay và máy chụp hình.

Chẳng qua là.

Cảm giác có tiền thật sung sướng!

Khóe miệng Bạch Du không kiềm chế được giương lên.

Giang Lâm nhìn quét qua khóe miệng giương lên của cô: “Em rất vui à.”

“Không.” Bạch Du lắc đầu phủ nhận ngay lập tức, nếu như anh biết cô vì có rất nhiều mà vui thành thế này, nói không chừng cô sẽ bị thành người tham tiền, chẳng qua là khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, cô lại không có ý tốt, nói thêm một câu: “Không phải rất vui, chỉ có chút vui mà thôi.”

Khóe miệng Giang Lâm cũng không kiềm được mà giương lên: “Vậy sau này tiền lương và tiền trợ cấp của anh đều cho em quản lý.”

Bạch Du gật đầu theo bản năng: “Được.”

Trong nhận thức của cô, chồng giao tiền lương cho vợ quản lý là chuyện nên làm.

 

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, khuôn mặt của cô nhịn không được mà ửng đỏ.

Cho tới giờ phút này, cô mới thực sự cảm nhận được, thì ra cô đã kết hôn, gả cho Giang Lâm.

Từ nay về sau, giữa cô và anh là mối quan hệ vợ chồng.

Ánh trăng đêm nay vô cùng sáng, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, rơi trên người cô và anh, cái bóng chiếu trên mặt đất của hai người chồng lên nhau, trong anh có em, trong em có anh.

Đường đi đến cửa chính của quân khu không xa nhưng hai người lại đi ròng rã suốt nửa tiếng đồng hồ.

Chẳng qua là do đi chậm mà thôi, khi tới nơi thì cũng đã tới trước cửa nhà họ Bạch.

Bạch Du nhìn cửa chính, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Lâm: “Vậy em vào nhé.”

Giang Lâm cụp mắt xuống, nhìn cô: “Được, em nghỉ ngơi sớm nhé.”

Vậy thôi à?

Hai người đã là vợ chồng rồi, chẳng lẽ không làm điều gì đó khác à?

Chẳng qua là Bạch Du không thể nói rõ điều này, ngay cả gợi ý cũng không cho, Giang Lâm cứ lãng phí vẻ đẹp trai, mãi cho tới khi cô vào nhà, anh vẫn không làm gì cả.

Gà tơ vẫn là gà tơ, vợ đẹp trắng nõn ở ngay trước mắt mà không biết hôn cái nào, chẳng lẽ anh còn muốn cô chủ động?

Bạch Du không kiềm được mà thở dài trong lòng, khi cô ngẩng đầu lên thì đối diện với tận mấy đôi mắt.

Trong phòng khách ngoài bà Bạch và Bạch Gia Dương, cha cô Bạch Phi Bằng cũng đã quay về, trên ghế sô pha còn có hai người đang ngồi nữa.

Một là mẹ của cô Tần Chính Nhân, một là con gái riêng của bà ta Tần Tâm Hủy.

Bạch Du nhướn mày không để lại dấu vết.

Cô rời thủ đô không được một tháng, sao mẹ của cô lại già nhanh như vậy?

Theo đạo lý, bà ta nhìn thấy người khiến bà ta không vui không có mặt ở thủ đô, bà ta phải vui vẻ mới đúng, sắc mặt tiều tụy thì thôi, còn có thêm không ít đốm vàng nâu, ngay cả nếp nhăn trên trán cũng có thêm vài đường.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Còn có cả Lâu Tú Anh nữa, bà ta miễn cường vui cười với mọi người, trong lòng giận dữ gần chết.Nếu Bạch Du gả cho Giang Khải theo như kế hoạch, vậy thì bây giờ tất cả mọi thứ đã thuộc về Giang Khải khỏi, cả căn tứ hợp viện nữa, quy ước ra chỉ chẳng khác nào là của bà ta.Bà ta không có can đảm đụng tới căn tứ hợp viện kia, nhưng nếu bà ta yêu cầu cô lấy chiếc đồng hồ Rolex và sợi dây chuyền ngọc trai ra, Bạch Du là con dâu nên sẽ không dám không cho bà ta.Nhưng bây giờ cô đã trở thành vợ của Giang Lâm, đừng nói chi tới việc bà ta mượn chiếc đồng hồ Rolex để đeo, ngay cả sắc mặt không vui bà ta cũng không dám cho Bạch Du.Lâu Tú Anh càng nghĩ càng buồn phiền, cảm giác như sắp mọc cục u ở tuyến sữa!***Sau khi ra khỏi nhà họ Giang, Bạch Du vẫn còn ngơ ngác.Cô không ngờ rằng mình chỉ cưới Giang Lâm, thế mà lại trở thành phú bà.TBCCộng thêm căn nhà Giang Lâm đã chuẩn bị cho cô, vậy bây giờ cô đã có hai căn căn nhà, trong đó một căn tứ hợp viện, tiền tiết kiệm mười nghìn đồng, một chiếc đồng hồ Rolex, một sợi dây chuyền ngọc trai, máy thu thanh, xe đạp, máy khâu, đồng hồ đeo tay và máy chụp hình.Chẳng qua là.Cảm giác có tiền thật sung sướng!Khóe miệng Bạch Du không kiềm chế được giương lên.Giang Lâm nhìn quét qua khóe miệng giương lên của cô: “Em rất vui à.”“Không.” Bạch Du lắc đầu phủ nhận ngay lập tức, nếu như anh biết cô vì có rất nhiều mà vui thành thế này, nói không chừng cô sẽ bị thành người tham tiền, chẳng qua là khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, cô lại không có ý tốt, nói thêm một câu: “Không phải rất vui, chỉ có chút vui mà thôi.”Khóe miệng Giang Lâm cũng không kiềm được mà giương lên: “Vậy sau này tiền lương và tiền trợ cấp của anh đều cho em quản lý.”Bạch Du gật đầu theo bản năng: “Được.”Trong nhận thức của cô, chồng giao tiền lương cho vợ quản lý là chuyện nên làm. Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, khuôn mặt của cô nhịn không được mà ửng đỏ.Cho tới giờ phút này, cô mới thực sự cảm nhận được, thì ra cô đã kết hôn, gả cho Giang Lâm.Từ nay về sau, giữa cô và anh là mối quan hệ vợ chồng.Ánh trăng đêm nay vô cùng sáng, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, rơi trên người cô và anh, cái bóng chiếu trên mặt đất của hai người chồng lên nhau, trong anh có em, trong em có anh.Đường đi đến cửa chính của quân khu không xa nhưng hai người lại đi ròng rã suốt nửa tiếng đồng hồ.Chẳng qua là do đi chậm mà thôi, khi tới nơi thì cũng đã tới trước cửa nhà họ Bạch.Bạch Du nhìn cửa chính, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Lâm: “Vậy em vào nhé.”Giang Lâm cụp mắt xuống, nhìn cô: “Được, em nghỉ ngơi sớm nhé.”Vậy thôi à?Hai người đã là vợ chồng rồi, chẳng lẽ không làm điều gì đó khác à?Chẳng qua là Bạch Du không thể nói rõ điều này, ngay cả gợi ý cũng không cho, Giang Lâm cứ lãng phí vẻ đẹp trai, mãi cho tới khi cô vào nhà, anh vẫn không làm gì cả.Gà tơ vẫn là gà tơ, vợ đẹp trắng nõn ở ngay trước mắt mà không biết hôn cái nào, chẳng lẽ anh còn muốn cô chủ động?Bạch Du không kiềm được mà thở dài trong lòng, khi cô ngẩng đầu lên thì đối diện với tận mấy đôi mắt.Trong phòng khách ngoài bà Bạch và Bạch Gia Dương, cha cô Bạch Phi Bằng cũng đã quay về, trên ghế sô pha còn có hai người đang ngồi nữa.Một là mẹ của cô Tần Chính Nhân, một là con gái riêng của bà ta Tần Tâm Hủy.Bạch Du nhướn mày không để lại dấu vết.Cô rời thủ đô không được một tháng, sao mẹ của cô lại già nhanh như vậy?Theo đạo lý, bà ta nhìn thấy người khiến bà ta không vui không có mặt ở thủ đô, bà ta phải vui vẻ mới đúng, sắc mặt tiều tụy thì thôi, còn có thêm không ít đốm vàng nâu, ngay cả nếp nhăn trên trán cũng có thêm vài đường.

Chương 248: Chương 248