Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 254: Chương 254

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du mềm lòng: "Không cần cảm ơn, không đủ thì lát nữa gọi thêm."Niệm Niệm lắc đầu: "Đủ rồi."Hai anh em có thể nói là ăn một cách vội vàng, đặc biệt là Lý Khắc, như một con sói đói dữ dội.Bạch Du không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hai anh em ăn.Đợi đến khi ăn xong, cô mới lên tiếng hỏi: "Tôi nhớ lần trước tôi đã cho hai đứa năm đồng, tiền tuy không nhiều nhưng nếu tiết kiệm thì cũng không đến nỗi không đủ ăn."Trên mặt Lý Khắc hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Bị chị dâu tôi trộm đi nhưng mà tôi hung hăng đánh anh cả tôi một trận."Đồng dạng, cậu cũng bị anh cả của cậu cho đánh một trận, vết thương trên mặt chính là như vậy mà có.Bạch Du dừng lại, nhíu mày: "Các người còn có một anh cả? Vậy họ mặc kệ các người sao?"Lý Khắc: "Tôi và Niệm Niệm không phải anh em ruột." Bạch Du lại ngơ ngẩn: "Vậy cha mẹ Niệm Niệm đâu?"Cô bỗng nhớ ra vẻ mặt xúc động của bà nội khi nhìn thấy ảnh Niệm Niệm lần trước, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.Lý Khắc khựng lại, quay người, đưa tay che tai Niệm Niệm rồi mới nói: "Cha em ấy c.h.ế.t rồi, mẹ em ấy đi lấy chồng khác."Chết rồi? Không hiểu sao trong lòng Bạch Du lại có chút khó chịu: "Vì sao chết? Niệm Niệm lại theo cậu thế nào, cậu nói rõ ràng cho tôi nghe."Hóa ra lúc Lý Khắc vừa sinh ra, mẹ cậu đã bị băng huyết khi sinh nở mà chết. Có một thầy bói mù ở gần nhà xem bói cho cậu, nói rằng cậu mệnh cứng, sẽ khắc c.h.ế.t tất cả mọi người xung quanh.Vì vậy, từ nhỏ cậu đã không được gia đình yêu thương. Khi cậu lên chín tuổi, anh cả của cậu vốn dĩ phải xuống nông thôn làm trí thức trẻ nhưng anh cả của cậu không biết đã móc nối với ai đó bao nhiêu tiền, cuối cùng đã đổi tên người xuống nông thôn thành cậu mới chỉ chín tuổi.Một đứa trẻ chín tuổi xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, ai nghe cũng thấy phi lý, thế mà chuyện vô lý như vậy lại xảy ra. Thông tin khi xuống nông thôn của cậu được viết thêm lên bảy tuổi, đồng thời nói với bên ngoài rằng cậu lùn bẩm sinh, vì vậy mới có dáng vẻ của một đứa trẻ.Mẹ nó chứ người lùn!Sau đó cậu được đưa đến một thôn hẻo lánh ở Hà Bắc làm thanh niên tri thức, cũng chính tại đó, cậu gặp được cha của Niệm Niệm - Đàm Vệ Quốc.Cha của Niệm Niệm chỉ lớn hơn cậu mười mấy tuổi, lúc đó cũng chỉ hơn hai mươi. Đàm Vệ Quốc là một người đàn ông thật thà, đối xử rất tốt với "thanh niên tri thức người lùn" đến từ nơi khác này, nhà có gì ăn thì cậu cũng có phần, tốt hơn nhiều so với những ngày cậu ở thủ đô bữa đói bữa no.Mặc dù chỉ ăn những thức ăn đạm bạc nhưng cậu sống rất vui vẻ ở đó, chỉ tiếc rằng dây thừng thường đứt ở chỗ yếu nhất, vận rủi chỉ tìm đến những người số khổ. Một năm sau, khi Đàm Vệ Quốc đi chợ thì bị bùn đá bị lũ cuốn trôi đập chết.Nhà họ Đàm là dân nhập cư, không có họ hàng thân thích nào ở địa phương, vợ Đàm Vệ Quốc chê anh ấy nghèo, sau khi sinh Niệm Niệm liền đi lấy chồng khác. Vì vậy Đàm Vệ Quốc chết, chỉ để lại Niệm Niệm, một đứa trẻ nhỏ.Người dân trong thung lũng đều nghèo, nghèo đến mức ăn còn khó khăn, ai cũng không muốn nuôi thêm một đứa trẻ, huống hồ là một bé gái.Cuối cùng Lý Khắc nhận nuôi Niệm Niệm, hai người xưng hô như anh em.Nửa năm sau, cha Lý Khắc lâm bệnh qua đời, để lại một công việc, Lý Khắc nhân cơ hội quay trở lại thủ đô, lấy đó để uy h.i.ế.p anh trai mình. Nói rằng cậu có thể nhường lại vị trí, cũng có thể không tố cáo việc anh ta hối lộ người ta ép cậu đi làm thanh niên tri thức, nhưng cậu có một yêu cầu, đó là đưa Niệm Niệm đến thủ đô.Tục ngữ nói chân trần không sợ đi giày, anh cả Lý Khắc cũng lo lắng sói con này sẽ đại nghĩa diệt thân, bởi vậy bị ép đồng ý.

Bạch Du mềm lòng: "Không cần cảm ơn, không đủ thì lát nữa gọi thêm."

Niệm Niệm lắc đầu: "Đủ rồi."

Hai anh em có thể nói là ăn một cách vội vàng, đặc biệt là Lý Khắc, như một con sói đói dữ dội.

Bạch Du không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hai anh em ăn.

Đợi đến khi ăn xong, cô mới lên tiếng hỏi: "Tôi nhớ lần trước tôi đã cho hai đứa năm đồng, tiền tuy không nhiều nhưng nếu tiết kiệm thì cũng không đến nỗi không đủ ăn."

Trên mặt Lý Khắc hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Bị chị dâu tôi trộm đi nhưng mà tôi hung hăng đánh anh cả tôi một trận."

Đồng dạng, cậu cũng bị anh cả của cậu cho đánh một trận, vết thương trên mặt chính là như vậy mà có.

Bạch Du dừng lại, nhíu mày: "Các người còn có một anh cả? Vậy họ mặc kệ các người sao?"

Lý Khắc: "Tôi và Niệm Niệm không phải anh em ruột."

 

Bạch Du lại ngơ ngẩn: "Vậy cha mẹ Niệm Niệm đâu?"

Cô bỗng nhớ ra vẻ mặt xúc động của bà nội khi nhìn thấy ảnh Niệm Niệm lần trước, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Lý Khắc khựng lại, quay người, đưa tay che tai Niệm Niệm rồi mới nói: "Cha em ấy c.h.ế.t rồi, mẹ em ấy đi lấy chồng khác."

Chết rồi?

 

Không hiểu sao trong lòng Bạch Du lại có chút khó chịu: "Vì sao chết? Niệm Niệm lại theo cậu thế nào, cậu nói rõ ràng cho tôi nghe."

Hóa ra lúc Lý Khắc vừa sinh ra, mẹ cậu đã bị băng huyết khi sinh nở mà chết. Có một thầy bói mù ở gần nhà xem bói cho cậu, nói rằng cậu mệnh cứng, sẽ khắc c.h.ế.t tất cả mọi người xung quanh.

Vì vậy, từ nhỏ cậu đã không được gia đình yêu thương. Khi cậu lên chín tuổi, anh cả của cậu vốn dĩ phải xuống nông thôn làm trí thức trẻ nhưng anh cả của cậu không biết đã móc nối với ai đó bao nhiêu tiền, cuối cùng đã đổi tên người xuống nông thôn thành cậu mới chỉ chín tuổi.

Một đứa trẻ chín tuổi xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, ai nghe cũng thấy phi lý, thế mà chuyện vô lý như vậy lại xảy ra. Thông tin khi xuống nông thôn của cậu được viết thêm lên bảy tuổi, đồng thời nói với bên ngoài rằng cậu lùn bẩm sinh, vì vậy mới có dáng vẻ của một đứa trẻ.

Mẹ nó chứ người lùn!

Sau đó cậu được đưa đến một thôn hẻo lánh ở Hà Bắc làm thanh niên tri thức, cũng chính tại đó, cậu gặp được cha của Niệm Niệm - Đàm Vệ Quốc.

Cha của Niệm Niệm chỉ lớn hơn cậu mười mấy tuổi, lúc đó cũng chỉ hơn hai mươi. Đàm Vệ Quốc là một người đàn ông thật thà, đối xử rất tốt với "thanh niên tri thức người lùn" đến từ nơi khác này, nhà có gì ăn thì cậu cũng có phần, tốt hơn nhiều so với những ngày cậu ở thủ đô bữa đói bữa no.

Mặc dù chỉ ăn những thức ăn đạm bạc nhưng cậu sống rất vui vẻ ở đó, chỉ tiếc rằng dây thừng thường đứt ở chỗ yếu nhất, vận rủi chỉ tìm đến những người số khổ. Một năm sau, khi Đàm Vệ Quốc đi chợ thì bị bùn đá bị lũ cuốn trôi đập chết.

Nhà họ Đàm là dân nhập cư, không có họ hàng thân thích nào ở địa phương, vợ Đàm Vệ Quốc chê anh ấy nghèo, sau khi sinh Niệm Niệm liền đi lấy chồng khác. Vì vậy Đàm Vệ Quốc chết, chỉ để lại Niệm Niệm, một đứa trẻ nhỏ.

Người dân trong thung lũng đều nghèo, nghèo đến mức ăn còn khó khăn, ai cũng không muốn nuôi thêm một đứa trẻ, huống hồ là một bé gái.

Cuối cùng Lý Khắc nhận nuôi Niệm Niệm, hai người xưng hô như anh em.

Nửa năm sau, cha Lý Khắc lâm bệnh qua đời, để lại một công việc, Lý Khắc nhân cơ hội quay trở lại thủ đô, lấy đó để uy h.i.ế.p anh trai mình. Nói rằng cậu có thể nhường lại vị trí, cũng có thể không tố cáo việc anh ta hối lộ người ta ép cậu đi làm thanh niên tri thức, nhưng cậu có một yêu cầu, đó là đưa Niệm Niệm đến thủ đô.

Tục ngữ nói chân trần không sợ đi giày, anh cả Lý Khắc cũng lo lắng sói con này sẽ đại nghĩa diệt thân, bởi vậy bị ép đồng ý.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du mềm lòng: "Không cần cảm ơn, không đủ thì lát nữa gọi thêm."Niệm Niệm lắc đầu: "Đủ rồi."Hai anh em có thể nói là ăn một cách vội vàng, đặc biệt là Lý Khắc, như một con sói đói dữ dội.Bạch Du không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hai anh em ăn.Đợi đến khi ăn xong, cô mới lên tiếng hỏi: "Tôi nhớ lần trước tôi đã cho hai đứa năm đồng, tiền tuy không nhiều nhưng nếu tiết kiệm thì cũng không đến nỗi không đủ ăn."Trên mặt Lý Khắc hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Bị chị dâu tôi trộm đi nhưng mà tôi hung hăng đánh anh cả tôi một trận."Đồng dạng, cậu cũng bị anh cả của cậu cho đánh một trận, vết thương trên mặt chính là như vậy mà có.Bạch Du dừng lại, nhíu mày: "Các người còn có một anh cả? Vậy họ mặc kệ các người sao?"Lý Khắc: "Tôi và Niệm Niệm không phải anh em ruột." Bạch Du lại ngơ ngẩn: "Vậy cha mẹ Niệm Niệm đâu?"Cô bỗng nhớ ra vẻ mặt xúc động của bà nội khi nhìn thấy ảnh Niệm Niệm lần trước, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.Lý Khắc khựng lại, quay người, đưa tay che tai Niệm Niệm rồi mới nói: "Cha em ấy c.h.ế.t rồi, mẹ em ấy đi lấy chồng khác."Chết rồi? Không hiểu sao trong lòng Bạch Du lại có chút khó chịu: "Vì sao chết? Niệm Niệm lại theo cậu thế nào, cậu nói rõ ràng cho tôi nghe."Hóa ra lúc Lý Khắc vừa sinh ra, mẹ cậu đã bị băng huyết khi sinh nở mà chết. Có một thầy bói mù ở gần nhà xem bói cho cậu, nói rằng cậu mệnh cứng, sẽ khắc c.h.ế.t tất cả mọi người xung quanh.Vì vậy, từ nhỏ cậu đã không được gia đình yêu thương. Khi cậu lên chín tuổi, anh cả của cậu vốn dĩ phải xuống nông thôn làm trí thức trẻ nhưng anh cả của cậu không biết đã móc nối với ai đó bao nhiêu tiền, cuối cùng đã đổi tên người xuống nông thôn thành cậu mới chỉ chín tuổi.Một đứa trẻ chín tuổi xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, ai nghe cũng thấy phi lý, thế mà chuyện vô lý như vậy lại xảy ra. Thông tin khi xuống nông thôn của cậu được viết thêm lên bảy tuổi, đồng thời nói với bên ngoài rằng cậu lùn bẩm sinh, vì vậy mới có dáng vẻ của một đứa trẻ.Mẹ nó chứ người lùn!Sau đó cậu được đưa đến một thôn hẻo lánh ở Hà Bắc làm thanh niên tri thức, cũng chính tại đó, cậu gặp được cha của Niệm Niệm - Đàm Vệ Quốc.Cha của Niệm Niệm chỉ lớn hơn cậu mười mấy tuổi, lúc đó cũng chỉ hơn hai mươi. Đàm Vệ Quốc là một người đàn ông thật thà, đối xử rất tốt với "thanh niên tri thức người lùn" đến từ nơi khác này, nhà có gì ăn thì cậu cũng có phần, tốt hơn nhiều so với những ngày cậu ở thủ đô bữa đói bữa no.Mặc dù chỉ ăn những thức ăn đạm bạc nhưng cậu sống rất vui vẻ ở đó, chỉ tiếc rằng dây thừng thường đứt ở chỗ yếu nhất, vận rủi chỉ tìm đến những người số khổ. Một năm sau, khi Đàm Vệ Quốc đi chợ thì bị bùn đá bị lũ cuốn trôi đập chết.Nhà họ Đàm là dân nhập cư, không có họ hàng thân thích nào ở địa phương, vợ Đàm Vệ Quốc chê anh ấy nghèo, sau khi sinh Niệm Niệm liền đi lấy chồng khác. Vì vậy Đàm Vệ Quốc chết, chỉ để lại Niệm Niệm, một đứa trẻ nhỏ.Người dân trong thung lũng đều nghèo, nghèo đến mức ăn còn khó khăn, ai cũng không muốn nuôi thêm một đứa trẻ, huống hồ là một bé gái.Cuối cùng Lý Khắc nhận nuôi Niệm Niệm, hai người xưng hô như anh em.Nửa năm sau, cha Lý Khắc lâm bệnh qua đời, để lại một công việc, Lý Khắc nhân cơ hội quay trở lại thủ đô, lấy đó để uy h.i.ế.p anh trai mình. Nói rằng cậu có thể nhường lại vị trí, cũng có thể không tố cáo việc anh ta hối lộ người ta ép cậu đi làm thanh niên tri thức, nhưng cậu có một yêu cầu, đó là đưa Niệm Niệm đến thủ đô.Tục ngữ nói chân trần không sợ đi giày, anh cả Lý Khắc cũng lo lắng sói con này sẽ đại nghĩa diệt thân, bởi vậy bị ép đồng ý.

Chương 254: Chương 254