"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 258: Chương 258
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao? Giữa chị dâu và em chồng không thể nói chuyện, trò chuyện sao?"Giang Lâm: "Vợ người khác và em chồng có thể được, nhưng Giang Vũ thì không được, cậu ta có lòng lang dạ sói."Bạch Du: "..."Ngay lúc nãy, Giang Vũ cũng nói anh có lòng lang dạ sói.Ấn tượng của hai người đối với nhau tại thời điểm này đạt tới nhất trí cao độ.Đột nhiên, một người đi xe đạp loạng quạng lao về phía họ, người đạp xe đạp ngâm nga hát, vừa lắc đầu lắc cổ, nhìn là biết đã say xỉn.Chỉ là anh ta đột ngột lao ra từ khúc cua, Bạch Du hoàn toàn không có thời gian để phản ứng.Ngay lập tức, cơ thể cô bị Giang Lâm kéo mạnh, cả người cô ngã sang phải, đầu va vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh.Người đi xe đạp hoảng hốt tỉnh ngủ, nói lời xin lỗi rồi ngoái đầu vọt đi như một cơn gió.Cũng không biết Giang Vũ đã đi từ lúc nào, con hẻm vắng vẻ không một bóng người.Ngực Bạch Du áp sát vào n.g.ự.c anh, khít khao, không có khe hở nào giữa họ.TBCTừ góc nhìn của Bạch Du, cô có thể nhìn thấy yết hầu nhô cao của anh, chiếc cằm rõ ràng và đôi mắt sâu thẳm như có thể hút hồn người. Mâu thuẫn trong anh, như một điều cấm kỵ, càng không thể làm, càng kích thích.Người đàn ông này đẹp trai đến mức khiến người ta muốn làm gì đó với anh.Bạch Du nhớ lại những gì đã nói với Lâm Hướng Tuyết vào ban ngày, má ửng hồng: "Anh Giang Lâm."Giang Lâm: "Ừm, em không sao chứ?"Bạch Du lắc đầu nhẹ nhàng trong vòng tay anh, cố ý để tóc lướt qua cằm anh: "Không sao."Hàm dưới Giang Lâm có chút ngứa, mi mắt hơi rũ xuống, đối diện với khuôn mặt hồng hồng của cô, dưới bóng đêm m.ô.n.g lung cô giống như một quả đào chín, tươi mới ướt át. Bạch Du nhìn yết hầu anh trượt trượt, không ngờ người này lại nhẫn nại như vậy: "Anh Giang Lâm, hiện tại không có ai."Giang Lâm cảm nhận được n.g.ự.c cô dán sát vào mình, cảm giác da thịt thân cận khiến giọng anh khàn khàn: "Cho nên?"Bạch Du nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng lại thầm mắng một tiếng gà con: "Cho nên, chúng mình có thể làm chút chuyện vợ chồng, ví dụ như..."Nói xong cô kiễng mũi chân, hôn lên cằm anh một cái.Như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã vội rụt đi.Nhưng cái cảm giác dịu dàng ấy lại khiến cả người Giang Lâm cứng đờ, chỗ cằm bị chạm vào như bị lông vũ khẽ khàng cào qua, có chút ngứa, có chút tê tê.Bạch Du nhìn anh ngây người, còn tưởng mình đã đi được chín mươi chín bước mà anh vẫn chưa hiểu ra, đang định thầm mắng "gà trống non" thì… Ngay giây sau, anh đã cúi xuống hôn cô.Mang theo sự kiềm chế, lễ phép, lại như mang theo vô vàn sự trân trọng, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua mi mắt cô.Tiếp theo là mũi, môi… Ngay sau đó, anh hung hăng áp sát môi cô, tách môi và răng của cô ra, lưỡi anh thăm dò vào bên trong.Như mang theo dòng điện, toàn thân Bạch Du cứng đờ, lại như bị đặt vào lò nướng, toàn thân run rẩy, m.á.u nóng dâng trào lên não.Mắt cô mở to, dường như đối phương vẫn chưa thỏa mãn.Trời đất quay cuồng, vị trí của hai người hoán đổi, Bạch Du bị anh áp sát vào tường, phía trước là lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh, phía sau là bức tường lạnh lẽo.Môi lưỡi anh công thành đoạt đất, từng bước ép sát, hai người dán sát vào nhau.Đầu cô ngẩng lên, cổ tay bị anh nắm chặt cố định trong lồng n.g.ự.c anh.Cô không nhìn thấy thứ gì khác, trong mắt trong tai đều chỉ có người trước mắt này.Kiếp trước tuy rằng cô và Giang Khải rất ít khi hôn nhau nhưng tốt xấu gì cũng từng có kinh nghiệm, cô cảm thấy mình so với người không có kinh nghiệm như Giang Lâm mà nói, hẳn là "tiền bối".Nhưng lúc này, vị tiền bối này như cô, trước mặt là hậu bối gà mờ mà cô vẫn luôn chê bai, cô lại luống cuống như lần *****ên, chỉ có thể thụ động đón nhận.Dường như anh vẫn chưa thỏa mãn, càng truy đuổi mãnh liệt hơn, Bạch Du không thể trốn thoát, thậm chí quên cả nhắm mắt.
Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao? Giữa chị dâu và em chồng không thể nói chuyện, trò chuyện sao?"
Giang Lâm: "Vợ người khác và em chồng có thể được, nhưng Giang Vũ thì không được, cậu ta có lòng lang dạ sói."
Bạch Du: "..."
Ngay lúc nãy, Giang Vũ cũng nói anh có lòng lang dạ sói.
Ấn tượng của hai người đối với nhau tại thời điểm này đạt tới nhất trí cao độ.
Đột nhiên, một người đi xe đạp loạng quạng lao về phía họ, người đạp xe đạp ngâm nga hát, vừa lắc đầu lắc cổ, nhìn là biết đã say xỉn.
Chỉ là anh ta đột ngột lao ra từ khúc cua, Bạch Du hoàn toàn không có thời gian để phản ứng.
Ngay lập tức, cơ thể cô bị Giang Lâm kéo mạnh, cả người cô ngã sang phải, đầu va vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh.
Người đi xe đạp hoảng hốt tỉnh ngủ, nói lời xin lỗi rồi ngoái đầu vọt đi như một cơn gió.
Cũng không biết Giang Vũ đã đi từ lúc nào, con hẻm vắng vẻ không một bóng người.
Ngực Bạch Du áp sát vào n.g.ự.c anh, khít khao, không có khe hở nào giữa họ.
TBC
Từ góc nhìn của Bạch Du, cô có thể nhìn thấy yết hầu nhô cao của anh, chiếc cằm rõ ràng và đôi mắt sâu thẳm như có thể hút hồn người. Mâu thuẫn trong anh, như một điều cấm kỵ, càng không thể làm, càng kích thích.
Người đàn ông này đẹp trai đến mức khiến người ta muốn làm gì đó với anh.
Bạch Du nhớ lại những gì đã nói với Lâm Hướng Tuyết vào ban ngày, má ửng hồng: "Anh Giang Lâm."
Giang Lâm: "Ừm, em không sao chứ?"
Bạch Du lắc đầu nhẹ nhàng trong vòng tay anh, cố ý để tóc lướt qua cằm anh: "Không sao."
Hàm dưới Giang Lâm có chút ngứa, mi mắt hơi rũ xuống, đối diện với khuôn mặt hồng hồng của cô, dưới bóng đêm m.ô.n.g lung cô giống như một quả đào chín, tươi mới ướt át.
Bạch Du nhìn yết hầu anh trượt trượt, không ngờ người này lại nhẫn nại như vậy: "Anh Giang Lâm, hiện tại không có ai."
Giang Lâm cảm nhận được n.g.ự.c cô dán sát vào mình, cảm giác da thịt thân cận khiến giọng anh khàn khàn: "Cho nên?"
Bạch Du nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng lại thầm mắng một tiếng gà con: "Cho nên, chúng mình có thể làm chút chuyện vợ chồng, ví dụ như..."
Nói xong cô kiễng mũi chân, hôn lên cằm anh một cái.
Như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã vội rụt đi.
Nhưng cái cảm giác dịu dàng ấy lại khiến cả người Giang Lâm cứng đờ, chỗ cằm bị chạm vào như bị lông vũ khẽ khàng cào qua, có chút ngứa, có chút tê tê.
Bạch Du nhìn anh ngây người, còn tưởng mình đã đi được chín mươi chín bước mà anh vẫn chưa hiểu ra, đang định thầm mắng "gà trống non" thì… Ngay giây sau, anh đã cúi xuống hôn cô.
Mang theo sự kiềm chế, lễ phép, lại như mang theo vô vàn sự trân trọng, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua mi mắt cô.
Tiếp theo là mũi, môi… Ngay sau đó, anh hung hăng áp sát môi cô, tách môi và răng của cô ra, lưỡi anh thăm dò vào bên trong.
Như mang theo dòng điện, toàn thân Bạch Du cứng đờ, lại như bị đặt vào lò nướng, toàn thân run rẩy, m.á.u nóng dâng trào lên não.
Mắt cô mở to, dường như đối phương vẫn chưa thỏa mãn.
Trời đất quay cuồng, vị trí của hai người hoán đổi, Bạch Du bị anh áp sát vào tường, phía trước là lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh, phía sau là bức tường lạnh lẽo.
Môi lưỡi anh công thành đoạt đất, từng bước ép sát, hai người dán sát vào nhau.
Đầu cô ngẩng lên, cổ tay bị anh nắm chặt cố định trong lồng n.g.ự.c anh.
Cô không nhìn thấy thứ gì khác, trong mắt trong tai đều chỉ có người trước mắt này.
Kiếp trước tuy rằng cô và Giang Khải rất ít khi hôn nhau nhưng tốt xấu gì cũng từng có kinh nghiệm, cô cảm thấy mình so với người không có kinh nghiệm như Giang Lâm mà nói, hẳn là "tiền bối".
Nhưng lúc này, vị tiền bối này như cô, trước mặt là hậu bối gà mờ mà cô vẫn luôn chê bai, cô lại luống cuống như lần *****ên, chỉ có thể thụ động đón nhận.
Dường như anh vẫn chưa thỏa mãn, càng truy đuổi mãnh liệt hơn, Bạch Du không thể trốn thoát, thậm chí quên cả nhắm mắt.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao? Giữa chị dâu và em chồng không thể nói chuyện, trò chuyện sao?"Giang Lâm: "Vợ người khác và em chồng có thể được, nhưng Giang Vũ thì không được, cậu ta có lòng lang dạ sói."Bạch Du: "..."Ngay lúc nãy, Giang Vũ cũng nói anh có lòng lang dạ sói.Ấn tượng của hai người đối với nhau tại thời điểm này đạt tới nhất trí cao độ.Đột nhiên, một người đi xe đạp loạng quạng lao về phía họ, người đạp xe đạp ngâm nga hát, vừa lắc đầu lắc cổ, nhìn là biết đã say xỉn.Chỉ là anh ta đột ngột lao ra từ khúc cua, Bạch Du hoàn toàn không có thời gian để phản ứng.Ngay lập tức, cơ thể cô bị Giang Lâm kéo mạnh, cả người cô ngã sang phải, đầu va vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh.Người đi xe đạp hoảng hốt tỉnh ngủ, nói lời xin lỗi rồi ngoái đầu vọt đi như một cơn gió.Cũng không biết Giang Vũ đã đi từ lúc nào, con hẻm vắng vẻ không một bóng người.Ngực Bạch Du áp sát vào n.g.ự.c anh, khít khao, không có khe hở nào giữa họ.TBCTừ góc nhìn của Bạch Du, cô có thể nhìn thấy yết hầu nhô cao của anh, chiếc cằm rõ ràng và đôi mắt sâu thẳm như có thể hút hồn người. Mâu thuẫn trong anh, như một điều cấm kỵ, càng không thể làm, càng kích thích.Người đàn ông này đẹp trai đến mức khiến người ta muốn làm gì đó với anh.Bạch Du nhớ lại những gì đã nói với Lâm Hướng Tuyết vào ban ngày, má ửng hồng: "Anh Giang Lâm."Giang Lâm: "Ừm, em không sao chứ?"Bạch Du lắc đầu nhẹ nhàng trong vòng tay anh, cố ý để tóc lướt qua cằm anh: "Không sao."Hàm dưới Giang Lâm có chút ngứa, mi mắt hơi rũ xuống, đối diện với khuôn mặt hồng hồng của cô, dưới bóng đêm m.ô.n.g lung cô giống như một quả đào chín, tươi mới ướt át. Bạch Du nhìn yết hầu anh trượt trượt, không ngờ người này lại nhẫn nại như vậy: "Anh Giang Lâm, hiện tại không có ai."Giang Lâm cảm nhận được n.g.ự.c cô dán sát vào mình, cảm giác da thịt thân cận khiến giọng anh khàn khàn: "Cho nên?"Bạch Du nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng lại thầm mắng một tiếng gà con: "Cho nên, chúng mình có thể làm chút chuyện vợ chồng, ví dụ như..."Nói xong cô kiễng mũi chân, hôn lên cằm anh một cái.Như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã vội rụt đi.Nhưng cái cảm giác dịu dàng ấy lại khiến cả người Giang Lâm cứng đờ, chỗ cằm bị chạm vào như bị lông vũ khẽ khàng cào qua, có chút ngứa, có chút tê tê.Bạch Du nhìn anh ngây người, còn tưởng mình đã đi được chín mươi chín bước mà anh vẫn chưa hiểu ra, đang định thầm mắng "gà trống non" thì… Ngay giây sau, anh đã cúi xuống hôn cô.Mang theo sự kiềm chế, lễ phép, lại như mang theo vô vàn sự trân trọng, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua mi mắt cô.Tiếp theo là mũi, môi… Ngay sau đó, anh hung hăng áp sát môi cô, tách môi và răng của cô ra, lưỡi anh thăm dò vào bên trong.Như mang theo dòng điện, toàn thân Bạch Du cứng đờ, lại như bị đặt vào lò nướng, toàn thân run rẩy, m.á.u nóng dâng trào lên não.Mắt cô mở to, dường như đối phương vẫn chưa thỏa mãn.Trời đất quay cuồng, vị trí của hai người hoán đổi, Bạch Du bị anh áp sát vào tường, phía trước là lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh, phía sau là bức tường lạnh lẽo.Môi lưỡi anh công thành đoạt đất, từng bước ép sát, hai người dán sát vào nhau.Đầu cô ngẩng lên, cổ tay bị anh nắm chặt cố định trong lồng n.g.ự.c anh.Cô không nhìn thấy thứ gì khác, trong mắt trong tai đều chỉ có người trước mắt này.Kiếp trước tuy rằng cô và Giang Khải rất ít khi hôn nhau nhưng tốt xấu gì cũng từng có kinh nghiệm, cô cảm thấy mình so với người không có kinh nghiệm như Giang Lâm mà nói, hẳn là "tiền bối".Nhưng lúc này, vị tiền bối này như cô, trước mặt là hậu bối gà mờ mà cô vẫn luôn chê bai, cô lại luống cuống như lần *****ên, chỉ có thể thụ động đón nhận.Dường như anh vẫn chưa thỏa mãn, càng truy đuổi mãnh liệt hơn, Bạch Du không thể trốn thoát, thậm chí quên cả nhắm mắt.