"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 260: Chương 260
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du kể lại cho gia đình nghe những gì cô đã nói với Giang Lâm trước đó: "Nhà cô bé có việc, cần ở nhà mình vài ngày."Nói xong, cô đưa Niệm Niệm về phòng mình, lại lấy nước và kẹo cho cô bé, dặn cô bé ở trong phòng đợi mình.Sau đó, cô đóng cửa phòng lại và quay trở lại phòng khách.Bạch Phi Bằng vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngẩn ngơ như trước.Bà Bạch nhìn thấy vẻ mặt kích động của Niệm Niệm, bà cũng vậy.Tuy rằng con trai thứ hai đã bị bắt cóc hai mươi mấy năm nhưng dáng vẻ đứa nhỏ kia ông vẫn luôn không quên, cũng không dám quên, bộ dạng cô bé vừa rồi và con trai thứ hai khi còn bé quá giống, cơ hồ là cùng một khuôn đúc in ra.Lúc này Bạch Du vừa đi ra, ông giống như có cảm ứng ngẩng đầu lên: "Du Du, có liên quan đến thân thế của đứa bé kia, có phải con có lời muốn nói với cả nhà không?"Bạch Du gật đầu, lấy ra hình vẽ lúc trước, mở ra đặt trước mặt mọi người: "Đây là chân dung của cha cô bé kia, con căn cứ vào miêu tả của họ mà vẽ ra."Hai mẹ con bà Bạch và Bạch Phi Bằng nhìn qua, ánh mắt đều trong nháy mắt đỏ lên.Người trong tranh và Bạch Gia Dương có năm sáu phần tương tự, nhất là cặp mắt kia, giống Bạch Phi Bằng như đúc, nếu như con trai thứ hai không bị bắt cóc, chắc dáng vẻ sẽ như thế này.Môi Bạch Phi Bằng run rẩy, ngẩng đầu nhìn Bạch Du: "Du Du, người này… Ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Tên gì?"Đối diện với ánh mắt của cha, Bạch Du có chút không đành lòng nói những lời tiếp theo: "Anh ấy tên là Đàm Vệ Quốc, năm nay hai mươi hai tuổi..."Tiếp theo, cô kể lại từng chi tiết thông tin mà Lý Khắc đã nói cho cô trước đó.Khi nói xong, phòng khách im bặt.Ngay sau đó, bà Bạch che mặt khóc nức nở: "Chắc chắn là Gia Dụ, chắc chắn là Gia Dụ, cháu trai của bà, bà còn chưa gặp mặt cháu lần nào, sao cháu lại không còn nữa, bà xin lỗi cháu..." Mắt Bạch Du cay xót, tiến lên ôm bà nội: "Bà ơi, bà đừng vội buồn, người này chưa chắc đã là anh hai." Nhưng trong lòng cô đã biết rõ, người này tám chín phần là anh trai cô.Bạch Gia Dương cũng rưng rưng: "Đúng vậy bà ơi, Du Du nói đúng, người này chưa chắc đã là em trai..."Lời an ủi này có phần không thuyết phục, lặp đi lặp lại chỉ có câu nói này.Bạch Phi Bằng lau nước mắt nơi khóe mắt, cả người như già đi hẳn: "Mẹ, đợi sau khi Du Du kết hôn xong, con sẽ đích thân đi một chuyến sang Hà Bắc."Nếu người đó không phải là con trai thứ hai, đó là điều tốt nhất.Nếu là vậy, ông cũng phải tìm cách mang hài cốt của anh ấy về nhà, để anh ấy được nhận tổ quy tông.Ông có lỗi với đứa trẻ đó, nghĩ đến việc không thể gặp lại đứa trẻ một lần nữa, cuối cùng Bạch Phi Bằng cũng không thể kiềm được nước mắt tuôn rơi.Cả nhà chìm trong bầu không khí bi thương, chỉ có Tần Chính Nhân, bà ta thản nhiên như người ngoài cuộc.Bạch Du lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái.Đúng lúc Tần Chính Nhân nhìn qua, mặt nóng lên, xấu hổ mấp máy môi: "Không phải tôi không khổ sở, chỉ là hiện tại còn chưa biết rõ ràng, người kia chưa chắc đã là thằng hai.”Đứa trẻ được sinh ra từ trong bụng bà ta và khi người mẹ mất đi đứa con, đương nhiên bà ta sẽ buồn. Nhưng mà hiện tại vẫn chưa rõ ràng mà cả nhà này đã khóc hệt như trời sập.Huống chi xa nhau nhiều năm như vậy, dáng vẻ của đứa bé kia đối với bà ta đã hết sức mơ hồ, bà ta thật sự không có cách nào vì chuyện của một người xa lạ mà khóc nức nở.Nhưng mà vừa rồi bà ta đang nghĩ một vài chuyện, quá tập trung nên không quản lý được biểu cảm.Lúc này đối diện với biểu cảm lạnh như băng của con gái và chồng mình, bà ta không khỏi có chút hối hận.Bà Bạch khẽ hừ một tiếng, nói với Bạch Gia Dương: "Cháu dìu bà vào phòng đi, ở đây nhìn thấy một số người càng thêm nhức đầu."
Bạch Du kể lại cho gia đình nghe những gì cô đã nói với Giang Lâm trước đó: "Nhà cô bé có việc, cần ở nhà mình vài ngày."
Nói xong, cô đưa Niệm Niệm về phòng mình, lại lấy nước và kẹo cho cô bé, dặn cô bé ở trong phòng đợi mình.
Sau đó, cô đóng cửa phòng lại và quay trở lại phòng khách.
Bạch Phi Bằng vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngẩn ngơ như trước.
Bà Bạch nhìn thấy vẻ mặt kích động của Niệm Niệm, bà cũng vậy.
Tuy rằng con trai thứ hai đã bị bắt cóc hai mươi mấy năm nhưng dáng vẻ đứa nhỏ kia ông vẫn luôn không quên, cũng không dám quên, bộ dạng cô bé vừa rồi và con trai thứ hai khi còn bé quá giống, cơ hồ là cùng một khuôn đúc in ra.
Lúc này Bạch Du vừa đi ra, ông giống như có cảm ứng ngẩng đầu lên: "Du Du, có liên quan đến thân thế của đứa bé kia, có phải con có lời muốn nói với cả nhà không?"
Bạch Du gật đầu, lấy ra hình vẽ lúc trước, mở ra đặt trước mặt mọi người: "Đây là chân dung của cha cô bé kia, con căn cứ vào miêu tả của họ mà vẽ ra."
Hai mẹ con bà Bạch và Bạch Phi Bằng nhìn qua, ánh mắt đều trong nháy mắt đỏ lên.
Người trong tranh và Bạch Gia Dương có năm sáu phần tương tự, nhất là cặp mắt kia, giống Bạch Phi Bằng như đúc, nếu như con trai thứ hai không bị bắt cóc, chắc dáng vẻ sẽ như thế này.
Môi Bạch Phi Bằng run rẩy, ngẩng đầu nhìn Bạch Du: "Du Du, người này… Ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Tên gì?"
Đối diện với ánh mắt của cha, Bạch Du có chút không đành lòng nói những lời tiếp theo: "Anh ấy tên là Đàm Vệ Quốc, năm nay hai mươi hai tuổi..."
Tiếp theo, cô kể lại từng chi tiết thông tin mà Lý Khắc đã nói cho cô trước đó.
Khi nói xong, phòng khách im bặt.
Ngay sau đó, bà Bạch che mặt khóc nức nở: "Chắc chắn là Gia Dụ, chắc chắn là Gia Dụ, cháu trai của bà, bà còn chưa gặp mặt cháu lần nào, sao cháu lại không còn nữa, bà xin lỗi cháu..."
Mắt Bạch Du cay xót, tiến lên ôm bà nội: "Bà ơi, bà đừng vội buồn, người này chưa chắc đã là anh hai."
Nhưng trong lòng cô đã biết rõ, người này tám chín phần là anh trai cô.
Bạch Gia Dương cũng rưng rưng: "Đúng vậy bà ơi, Du Du nói đúng, người này chưa chắc đã là em trai..."
Lời an ủi này có phần không thuyết phục, lặp đi lặp lại chỉ có câu nói này.
Bạch Phi Bằng lau nước mắt nơi khóe mắt, cả người như già đi hẳn: "Mẹ, đợi sau khi Du Du kết hôn xong, con sẽ đích thân đi một chuyến sang Hà Bắc."
Nếu người đó không phải là con trai thứ hai, đó là điều tốt nhất.
Nếu là vậy, ông cũng phải tìm cách mang hài cốt của anh ấy về nhà, để anh ấy được nhận tổ quy tông.
Ông có lỗi với đứa trẻ đó, nghĩ đến việc không thể gặp lại đứa trẻ một lần nữa, cuối cùng Bạch Phi Bằng cũng không thể kiềm được nước mắt tuôn rơi.
Cả nhà chìm trong bầu không khí bi thương, chỉ có Tần Chính Nhân, bà ta thản nhiên như người ngoài cuộc.
Bạch Du lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái.
Đúng lúc Tần Chính Nhân nhìn qua, mặt nóng lên, xấu hổ mấp máy môi: "Không phải tôi không khổ sở, chỉ là hiện tại còn chưa biết rõ ràng, người kia chưa chắc đã là thằng hai.”
Đứa trẻ được sinh ra từ trong bụng bà ta và khi người mẹ mất đi đứa con, đương nhiên bà ta sẽ buồn. Nhưng mà hiện tại vẫn chưa rõ ràng mà cả nhà này đã khóc hệt như trời sập.
Huống chi xa nhau nhiều năm như vậy, dáng vẻ của đứa bé kia đối với bà ta đã hết sức mơ hồ, bà ta thật sự không có cách nào vì chuyện của một người xa lạ mà khóc nức nở.
Nhưng mà vừa rồi bà ta đang nghĩ một vài chuyện, quá tập trung nên không quản lý được biểu cảm.
Lúc này đối diện với biểu cảm lạnh như băng của con gái và chồng mình, bà ta không khỏi có chút hối hận.
Bà Bạch khẽ hừ một tiếng, nói với Bạch Gia Dương: "Cháu dìu bà vào phòng đi, ở đây nhìn thấy một số người càng thêm nhức đầu."
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du kể lại cho gia đình nghe những gì cô đã nói với Giang Lâm trước đó: "Nhà cô bé có việc, cần ở nhà mình vài ngày."Nói xong, cô đưa Niệm Niệm về phòng mình, lại lấy nước và kẹo cho cô bé, dặn cô bé ở trong phòng đợi mình.Sau đó, cô đóng cửa phòng lại và quay trở lại phòng khách.Bạch Phi Bằng vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngẩn ngơ như trước.Bà Bạch nhìn thấy vẻ mặt kích động của Niệm Niệm, bà cũng vậy.Tuy rằng con trai thứ hai đã bị bắt cóc hai mươi mấy năm nhưng dáng vẻ đứa nhỏ kia ông vẫn luôn không quên, cũng không dám quên, bộ dạng cô bé vừa rồi và con trai thứ hai khi còn bé quá giống, cơ hồ là cùng một khuôn đúc in ra.Lúc này Bạch Du vừa đi ra, ông giống như có cảm ứng ngẩng đầu lên: "Du Du, có liên quan đến thân thế của đứa bé kia, có phải con có lời muốn nói với cả nhà không?"Bạch Du gật đầu, lấy ra hình vẽ lúc trước, mở ra đặt trước mặt mọi người: "Đây là chân dung của cha cô bé kia, con căn cứ vào miêu tả của họ mà vẽ ra."Hai mẹ con bà Bạch và Bạch Phi Bằng nhìn qua, ánh mắt đều trong nháy mắt đỏ lên.Người trong tranh và Bạch Gia Dương có năm sáu phần tương tự, nhất là cặp mắt kia, giống Bạch Phi Bằng như đúc, nếu như con trai thứ hai không bị bắt cóc, chắc dáng vẻ sẽ như thế này.Môi Bạch Phi Bằng run rẩy, ngẩng đầu nhìn Bạch Du: "Du Du, người này… Ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Tên gì?"Đối diện với ánh mắt của cha, Bạch Du có chút không đành lòng nói những lời tiếp theo: "Anh ấy tên là Đàm Vệ Quốc, năm nay hai mươi hai tuổi..."Tiếp theo, cô kể lại từng chi tiết thông tin mà Lý Khắc đã nói cho cô trước đó.Khi nói xong, phòng khách im bặt.Ngay sau đó, bà Bạch che mặt khóc nức nở: "Chắc chắn là Gia Dụ, chắc chắn là Gia Dụ, cháu trai của bà, bà còn chưa gặp mặt cháu lần nào, sao cháu lại không còn nữa, bà xin lỗi cháu..." Mắt Bạch Du cay xót, tiến lên ôm bà nội: "Bà ơi, bà đừng vội buồn, người này chưa chắc đã là anh hai." Nhưng trong lòng cô đã biết rõ, người này tám chín phần là anh trai cô.Bạch Gia Dương cũng rưng rưng: "Đúng vậy bà ơi, Du Du nói đúng, người này chưa chắc đã là em trai..."Lời an ủi này có phần không thuyết phục, lặp đi lặp lại chỉ có câu nói này.Bạch Phi Bằng lau nước mắt nơi khóe mắt, cả người như già đi hẳn: "Mẹ, đợi sau khi Du Du kết hôn xong, con sẽ đích thân đi một chuyến sang Hà Bắc."Nếu người đó không phải là con trai thứ hai, đó là điều tốt nhất.Nếu là vậy, ông cũng phải tìm cách mang hài cốt của anh ấy về nhà, để anh ấy được nhận tổ quy tông.Ông có lỗi với đứa trẻ đó, nghĩ đến việc không thể gặp lại đứa trẻ một lần nữa, cuối cùng Bạch Phi Bằng cũng không thể kiềm được nước mắt tuôn rơi.Cả nhà chìm trong bầu không khí bi thương, chỉ có Tần Chính Nhân, bà ta thản nhiên như người ngoài cuộc.Bạch Du lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái.Đúng lúc Tần Chính Nhân nhìn qua, mặt nóng lên, xấu hổ mấp máy môi: "Không phải tôi không khổ sở, chỉ là hiện tại còn chưa biết rõ ràng, người kia chưa chắc đã là thằng hai.”Đứa trẻ được sinh ra từ trong bụng bà ta và khi người mẹ mất đi đứa con, đương nhiên bà ta sẽ buồn. Nhưng mà hiện tại vẫn chưa rõ ràng mà cả nhà này đã khóc hệt như trời sập.Huống chi xa nhau nhiều năm như vậy, dáng vẻ của đứa bé kia đối với bà ta đã hết sức mơ hồ, bà ta thật sự không có cách nào vì chuyện của một người xa lạ mà khóc nức nở.Nhưng mà vừa rồi bà ta đang nghĩ một vài chuyện, quá tập trung nên không quản lý được biểu cảm.Lúc này đối diện với biểu cảm lạnh như băng của con gái và chồng mình, bà ta không khỏi có chút hối hận.Bà Bạch khẽ hừ một tiếng, nói với Bạch Gia Dương: "Cháu dìu bà vào phòng đi, ở đây nhìn thấy một số người càng thêm nhức đầu."