"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 266: Chương 266
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du từ trên cao nhìn xuống mẹ cô, khóe miệng chậm rãi cong lên: "Thôi đi, bà cho rằng tôi vẫn là cô bé trốn trong góc cầu xin mẹ yêu thương sao? Bà đừng tự cho là đúng nữa, tôi đã sớm không cần bà yêu thương rồi."Nói xong cô gỡ từng ngón tay của bà ta ra, chỉ vào cửa nói: "Bây giờ bà ra ngoài cho tôi, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không gọi bà một tiếng mẹ nữa."Cô có thể không quan tâm đến việc bà ta thiên vị Tần Tâm Hủy, trái tim nằm ở bên trái cơ thể con người, vốn dĩ đã lệch rồi, bà ta có quyền lựa chọn bất kỳ ai để yêu thương.Nhưng mà cô không có cách nào tha thứ cho bà ta đã khiến anh hai cô mất tích, bà ta lại sinh ra đứa nhỏ của gian phu, còn mang về để cho nhà họ Bạch nuôi dưỡng!Bà ta coi mọi người như những kẻ ngốc nghếch, tưởng rằng trên thế giới này chỉ có bà ta là thông minh. Vậy thì, bà ta phải gánh chịu mọi hậu quả và hành vi do chính mình gây ra.“…”Tần Chính Nhân ngẩng đầu kinh ngạc nhìn con gái.Một loại khủng hoảng chưa từng có ùn ùn kéo đến, nước mắt của bà ta cuối cùng không nhịn được chảy xuống.Chờ mẹ cô vừa đi, lúc này Bạch Du mới đỡ bà nội ngồi xuống giường, lại đi sang phòng bên ôm Niệm Niệm về.Cô bé kia ngủ rất say, hai lần bị di chuyển cũng không tỉnh lại, cô bé ngủ đến mặt đỏ bừng, môi nhỏ khẽ mấp máy, đáng yêu đến mức làm cho lòng người muốn sắp tan ra.Vốn dĩ bà Bạch buồn bực khó chịu nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Niệm Niệm, lòng của bà cũng mềm nhũn theo: "Có thể ăn có thể ngủ là phúc, đứa nhỏ này giống như anh hai cháu khi còn bé, đầu vừa chạm gối đã ngủ ngay, làm thế nào cũng không tỉnh."Nghĩ đến cháu trai thứ hai, mắt bà Bạch lại đỏ lên.Bạch Du ôm lấy bà nội, chu môi nũng nịu nói: "Bà nội ơi, bà đừng buồn nữa, nhìn thấy bà buồn, Du Du cũng buồn theo."Bà Bạch nghe vậy, vội vàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt: "Bà nội không buồn nữa, bà nội không buồn nữa, Du Du cũng đừng khóc, bà nội sống cả đời đã trải qua bao nhiêu sóng gió, cháu cứ yên tâm, bà nội chịu đựng được." Bạch Du nghe vậy, hoàn toàn không cảm thấy được an ủi, ngược lại càng nghẹn ngào hơn.Ngay lúc này, Niệm Niệm lật người, m.ô.n.g nhỏ lộ ra khỏi chăn.Bà Bạch lo lắng cô bé bị lạnh, tiến đến định đắp chăn cho cô bé, thì nghe "pựt" một tiếng, Niệm Niệm đánh một rắm vang dội.Bà Bạch: "..."Bạch Du: "..."Nhưng mà Bà Bạch không tức giận, đôi mắt nhìn Niệm Niệm càng thêm hiền từ: "Đứa nhỏ này thật sự rất giống anh hai cháu."TBCTừ nhỏ tính cách cháu trai trưởng đã chững chạc nhưng cháu trai thứ hai giống như khỉ con đầu thai, rất quậy, ngay cả ngủ cũng không yên ổn, bà nhớ rõ một đêm trước khi anh ấy mất tích, anh ấy cũng lộ m.ô.n.g ra khỏi chăn rồi đánh rắm như vậy.Lúc ấy bà vừa tức vừa buồn cười, nhịn không được vỗ nhẹ m.ô.n.g anh ấy, nếu biết ngày hôm sau anh ấy sẽ bị người ta bắt cóc, dù nói thế nào bà cũng không cho Tần Chính Nhân mang đứa bé về nông thôn.Bạch Du cầm tay bà nội: "Bà nội, cháu cảm thấy đứa bé này có duyên với nhà mình, bất kể sau này chứng thực nó có phải là con của anh hai hay không, chúng mình đều nhận nuôi nó được không?"Bà Bạch giật mình, sau đó nhấn mạnh: "Được, được, chúng ta nhận nuôi đứa bé này."Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, trên mặt đất loang lổ một mảnh.Bạch Du tựa vào vai bà nội, trong lòng thầm thở dài một hơi.Mặc kệ Niệm Niệm có phải là con của anh hai hay không, nhận nuôi đứa bé này đều có thể làm cho trong lòng bà nội và cha cô dễ chịu hơn một chút.Họ có thể dành tất cả tình yêu thương nợ anh hai cho Niệm Niệm, đó là một may mắn cho Niệm Niệm và cũng là sự cứu rỗi cho họ.Đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.
Bạch Du từ trên cao nhìn xuống mẹ cô, khóe miệng chậm rãi cong lên: "Thôi đi, bà cho rằng tôi vẫn là cô bé trốn trong góc cầu xin mẹ yêu thương sao? Bà đừng tự cho là đúng nữa, tôi đã sớm không cần bà yêu thương rồi."
Nói xong cô gỡ từng ngón tay của bà ta ra, chỉ vào cửa nói: "Bây giờ bà ra ngoài cho tôi, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không gọi bà một tiếng mẹ nữa."
Cô có thể không quan tâm đến việc bà ta thiên vị Tần Tâm Hủy, trái tim nằm ở bên trái cơ thể con người, vốn dĩ đã lệch rồi, bà ta có quyền lựa chọn bất kỳ ai để yêu thương.
Nhưng mà cô không có cách nào tha thứ cho bà ta đã khiến anh hai cô mất tích, bà ta lại sinh ra đứa nhỏ của gian phu, còn mang về để cho nhà họ Bạch nuôi dưỡng!
Bà ta coi mọi người như những kẻ ngốc nghếch, tưởng rằng trên thế giới này chỉ có bà ta là thông minh. Vậy thì, bà ta phải gánh chịu mọi hậu quả và hành vi do chính mình gây ra.
“…”
Tần Chính Nhân ngẩng đầu kinh ngạc nhìn con gái.
Một loại khủng hoảng chưa từng có ùn ùn kéo đến, nước mắt của bà ta cuối cùng không nhịn được chảy xuống.
Chờ mẹ cô vừa đi, lúc này Bạch Du mới đỡ bà nội ngồi xuống giường, lại đi sang phòng bên ôm Niệm Niệm về.
Cô bé kia ngủ rất say, hai lần bị di chuyển cũng không tỉnh lại, cô bé ngủ đến mặt đỏ bừng, môi nhỏ khẽ mấp máy, đáng yêu đến mức làm cho lòng người muốn sắp tan ra.
Vốn dĩ bà Bạch buồn bực khó chịu nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Niệm Niệm, lòng của bà cũng mềm nhũn theo: "Có thể ăn có thể ngủ là phúc, đứa nhỏ này giống như anh hai cháu khi còn bé, đầu vừa chạm gối đã ngủ ngay, làm thế nào cũng không tỉnh."
Nghĩ đến cháu trai thứ hai, mắt bà Bạch lại đỏ lên.
Bạch Du ôm lấy bà nội, chu môi nũng nịu nói: "Bà nội ơi, bà đừng buồn nữa, nhìn thấy bà buồn, Du Du cũng buồn theo."
Bà Bạch nghe vậy, vội vàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt: "Bà nội không buồn nữa, bà nội không buồn nữa, Du Du cũng đừng khóc, bà nội sống cả đời đã trải qua bao nhiêu sóng gió, cháu cứ yên tâm, bà nội chịu đựng được."
Bạch Du nghe vậy, hoàn toàn không cảm thấy được an ủi, ngược lại càng nghẹn ngào hơn.
Ngay lúc này, Niệm Niệm lật người, m.ô.n.g nhỏ lộ ra khỏi chăn.
Bà Bạch lo lắng cô bé bị lạnh, tiến đến định đắp chăn cho cô bé, thì nghe "pựt" một tiếng, Niệm Niệm đánh một rắm vang dội.
Bà Bạch: "..."
Bạch Du: "..."
Nhưng mà Bà Bạch không tức giận, đôi mắt nhìn Niệm Niệm càng thêm hiền từ: "Đứa nhỏ này thật sự rất giống anh hai cháu."
TBC
Từ nhỏ tính cách cháu trai trưởng đã chững chạc nhưng cháu trai thứ hai giống như khỉ con đầu thai, rất quậy, ngay cả ngủ cũng không yên ổn, bà nhớ rõ một đêm trước khi anh ấy mất tích, anh ấy cũng lộ m.ô.n.g ra khỏi chăn rồi đánh rắm như vậy.
Lúc ấy bà vừa tức vừa buồn cười, nhịn không được vỗ nhẹ m.ô.n.g anh ấy, nếu biết ngày hôm sau anh ấy sẽ bị người ta bắt cóc, dù nói thế nào bà cũng không cho Tần Chính Nhân mang đứa bé về nông thôn.
Bạch Du cầm tay bà nội: "Bà nội, cháu cảm thấy đứa bé này có duyên với nhà mình, bất kể sau này chứng thực nó có phải là con của anh hai hay không, chúng mình đều nhận nuôi nó được không?"
Bà Bạch giật mình, sau đó nhấn mạnh: "Được, được, chúng ta nhận nuôi đứa bé này."
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, trên mặt đất loang lổ một mảnh.
Bạch Du tựa vào vai bà nội, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Mặc kệ Niệm Niệm có phải là con của anh hai hay không, nhận nuôi đứa bé này đều có thể làm cho trong lòng bà nội và cha cô dễ chịu hơn một chút.
Họ có thể dành tất cả tình yêu thương nợ anh hai cho Niệm Niệm, đó là một may mắn cho Niệm Niệm và cũng là sự cứu rỗi cho họ.
Đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du từ trên cao nhìn xuống mẹ cô, khóe miệng chậm rãi cong lên: "Thôi đi, bà cho rằng tôi vẫn là cô bé trốn trong góc cầu xin mẹ yêu thương sao? Bà đừng tự cho là đúng nữa, tôi đã sớm không cần bà yêu thương rồi."Nói xong cô gỡ từng ngón tay của bà ta ra, chỉ vào cửa nói: "Bây giờ bà ra ngoài cho tôi, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không gọi bà một tiếng mẹ nữa."Cô có thể không quan tâm đến việc bà ta thiên vị Tần Tâm Hủy, trái tim nằm ở bên trái cơ thể con người, vốn dĩ đã lệch rồi, bà ta có quyền lựa chọn bất kỳ ai để yêu thương.Nhưng mà cô không có cách nào tha thứ cho bà ta đã khiến anh hai cô mất tích, bà ta lại sinh ra đứa nhỏ của gian phu, còn mang về để cho nhà họ Bạch nuôi dưỡng!Bà ta coi mọi người như những kẻ ngốc nghếch, tưởng rằng trên thế giới này chỉ có bà ta là thông minh. Vậy thì, bà ta phải gánh chịu mọi hậu quả và hành vi do chính mình gây ra.“…”Tần Chính Nhân ngẩng đầu kinh ngạc nhìn con gái.Một loại khủng hoảng chưa từng có ùn ùn kéo đến, nước mắt của bà ta cuối cùng không nhịn được chảy xuống.Chờ mẹ cô vừa đi, lúc này Bạch Du mới đỡ bà nội ngồi xuống giường, lại đi sang phòng bên ôm Niệm Niệm về.Cô bé kia ngủ rất say, hai lần bị di chuyển cũng không tỉnh lại, cô bé ngủ đến mặt đỏ bừng, môi nhỏ khẽ mấp máy, đáng yêu đến mức làm cho lòng người muốn sắp tan ra.Vốn dĩ bà Bạch buồn bực khó chịu nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Niệm Niệm, lòng của bà cũng mềm nhũn theo: "Có thể ăn có thể ngủ là phúc, đứa nhỏ này giống như anh hai cháu khi còn bé, đầu vừa chạm gối đã ngủ ngay, làm thế nào cũng không tỉnh."Nghĩ đến cháu trai thứ hai, mắt bà Bạch lại đỏ lên.Bạch Du ôm lấy bà nội, chu môi nũng nịu nói: "Bà nội ơi, bà đừng buồn nữa, nhìn thấy bà buồn, Du Du cũng buồn theo."Bà Bạch nghe vậy, vội vàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt: "Bà nội không buồn nữa, bà nội không buồn nữa, Du Du cũng đừng khóc, bà nội sống cả đời đã trải qua bao nhiêu sóng gió, cháu cứ yên tâm, bà nội chịu đựng được." Bạch Du nghe vậy, hoàn toàn không cảm thấy được an ủi, ngược lại càng nghẹn ngào hơn.Ngay lúc này, Niệm Niệm lật người, m.ô.n.g nhỏ lộ ra khỏi chăn.Bà Bạch lo lắng cô bé bị lạnh, tiến đến định đắp chăn cho cô bé, thì nghe "pựt" một tiếng, Niệm Niệm đánh một rắm vang dội.Bà Bạch: "..."Bạch Du: "..."Nhưng mà Bà Bạch không tức giận, đôi mắt nhìn Niệm Niệm càng thêm hiền từ: "Đứa nhỏ này thật sự rất giống anh hai cháu."TBCTừ nhỏ tính cách cháu trai trưởng đã chững chạc nhưng cháu trai thứ hai giống như khỉ con đầu thai, rất quậy, ngay cả ngủ cũng không yên ổn, bà nhớ rõ một đêm trước khi anh ấy mất tích, anh ấy cũng lộ m.ô.n.g ra khỏi chăn rồi đánh rắm như vậy.Lúc ấy bà vừa tức vừa buồn cười, nhịn không được vỗ nhẹ m.ô.n.g anh ấy, nếu biết ngày hôm sau anh ấy sẽ bị người ta bắt cóc, dù nói thế nào bà cũng không cho Tần Chính Nhân mang đứa bé về nông thôn.Bạch Du cầm tay bà nội: "Bà nội, cháu cảm thấy đứa bé này có duyên với nhà mình, bất kể sau này chứng thực nó có phải là con của anh hai hay không, chúng mình đều nhận nuôi nó được không?"Bà Bạch giật mình, sau đó nhấn mạnh: "Được, được, chúng ta nhận nuôi đứa bé này."Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, trên mặt đất loang lổ một mảnh.Bạch Du tựa vào vai bà nội, trong lòng thầm thở dài một hơi.Mặc kệ Niệm Niệm có phải là con của anh hai hay không, nhận nuôi đứa bé này đều có thể làm cho trong lòng bà nội và cha cô dễ chịu hơn một chút.Họ có thể dành tất cả tình yêu thương nợ anh hai cho Niệm Niệm, đó là một may mắn cho Niệm Niệm và cũng là sự cứu rỗi cho họ.Đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.