"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 269: Chương 269
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… "Được rồi, bà nội ra ngay đây, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, cả xóm đều nói cháu vừa về nhà là cả nhà thơm phức."Bà Bạch thương bé Du nhất, thấy khí sắc của cô cũng khá ổn, không bị ảnh hưởng bởi chuyện của mẹ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nghĩ đến con trai cả và cháu trai cả, lại không khỏi lo lắng.Bạch Du vừa nhìn dáng vẻ của bà nội liền đoán được bà đang lo lắng cái gì: "Bà nội, bà lại đây ăn cơm, cháu ăn xong điểm tâm sẽ đi tìm cha và anh trai cháu..."Lời còn chưa nói xong, đã thấy cha và anh trai cô đi vào.Tia nắng ban mai chiếu lên mặt cha cô, lộ ra vẻ tiều tụy và đau đớn trên mặt ông.Bạch Du rùng mình, cô nghi ngờ có phải mình đã làm sai rồi không: "Cha, anh cả, cuối cùng hai người cũng về rồi, con vừa mới nói sẽ ra ngoài tìm hai người, cha và anh đã ăn chưa?"Bạch Phi Bằng nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót: "Xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng nhưng cha không sao, cha không ăn sáng đâu, lát nữa nhà họ Giang sẽ tới cầu hôn, cha đi rửa mặt đã."Nói xong, ông không cho mọi người thời gian quan tâm, vào phòng lấy quần áo rồi đi tắm. Bạch Gia Dương còn muốn đi theo nhưng bị ngăn lại.Bạch Gia Dương đành thôi, đợi cha vừa đi, anh ấy ngồi vào bàn ăn, cầm bát mì lên và ăn ngấu nghiến.Cùng cha đi ngoài trời cho muỗi đốt, uống gió Tây Bắc cả đêm, anh ấy vừa đói vừa mệt, lúc này cũng không quan tâm đến hình tượng, ăn như gió cuốn.Niệm Niệm nhìn anh ấy ăn ào ào, một hơi ăn hết gần nửa bát mì, miệng nhỏ há to, kinh ngạc đến không thể tin được.Bạch Du bị vẻ mặt của cô bé làm cho thích thú, đưa tay ***** đầu cô bé, bảo cô bé ăn nhanh.Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc cảm ơn: "Cảm ơn chị Bạch." Bạch Du véo nhẹ má nhỏ của cô bé: "Sau này cháu đổi chị thành cô, đừng gọi chị."Niệm Niệm nghiêng đầu, đôi mắt to tròn đầy vẻ không hiểu nhưng cô bé là một đứa trẻ ngoan ngoãn nên nhanh chóng chấp nhận sự thay đổi này, cất giọng mềm mại: "Cô."Mặc dù cô bé không hiểu tại sao chị Bạch lại bảo bé đổi cách xưng hô nhưng cô bé rất thích chị Bạch và cũng rất thích nơi đây.Ở đây, cô bé có thể ăn những thứ ngon miệng và cũng có thể ăn no nê, không giống như trước đây, mỗi ngày đều đói bụng đi ngủ, mà còn phải luôn đề phòng anh trai cả của Lý Khắc, anh ta luôn nhìn cô bé bằng ánh mắt kỳ lạ khiến cô bé rất sợ hãi.Nhưng ở đây ai cũng tốt, cô bé rất thích mọi người ở đây.Vừa ăn sáng xong, Bạch Gia Dương đã có tính toán.Vật họp theo loài, người chia theo nhóm. Bị bà Bạch thúc giục đi đánh răng rửa mặt, dặn dò anh ấy phải chuẩn bị bản thân sạch sẽ tươm tất, đừng làm mất mặt của Bạch Du.TBCBà Bạch thì hoàn toàn không rảnh rỗi, bà cầm lấy giẻ lau chỗ này, lau chỗ kia.Thực ra nhà cửa ngày nào cũng dọn dẹp, không hề bẩn nhưng bà vẫn cầm giẻ lau phòng khách bóng loáng, Niệm Niệm như cái đuôi nhỏ, tay cũng cầm giẻ lau, theo sau làm việc hăng say.Nhìn thấy gia đình trang trọng như vậy, lòng Bạch Du cũng không khỏi căng thẳng.Thực ra hai người đã đăng ký kết hôn rồi, việc cầu hôn chỉ là thủ tục nhưng những người trong đại viện vẫn không biết cô đã hủy hôn ước với Giang Khải, càng không biết cô đã kết hôn với Giang Lâm, không biết lát nữa họ sẽ nói gì.Chẳng mấy chốc, bên ngoài lại có hai chiếc ô tô nối đuôi nhau đến, tiếng còi lớn vang lên, thu hút sự chú ý của gần một nửa người trong sân.Vào thời điểm đó, ô tô là thứ hiếm có, đừng nói đến việc sở hữu, ngay cả việc nhìn thấy cũng rất ít, bây giờ đột nhiên xuất hiện hai chiếc, mọi người tự nhiên phải ra ngoài xem có chuyện gì.Là người dẫn đầu tin đồn trong đại viện, Thái Vọng Xuân là người *****ên lao ra ngoài.
"Được rồi, bà nội ra ngay đây, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, cả xóm đều nói cháu vừa về nhà là cả nhà thơm phức."
Bà Bạch thương bé Du nhất, thấy khí sắc của cô cũng khá ổn, không bị ảnh hưởng bởi chuyện của mẹ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nghĩ đến con trai cả và cháu trai cả, lại không khỏi lo lắng.
Bạch Du vừa nhìn dáng vẻ của bà nội liền đoán được bà đang lo lắng cái gì: "Bà nội, bà lại đây ăn cơm, cháu ăn xong điểm tâm sẽ đi tìm cha và anh trai cháu..."
Lời còn chưa nói xong, đã thấy cha và anh trai cô đi vào.
Tia nắng ban mai chiếu lên mặt cha cô, lộ ra vẻ tiều tụy và đau đớn trên mặt ông.
Bạch Du rùng mình, cô nghi ngờ có phải mình đã làm sai rồi không: "Cha, anh cả, cuối cùng hai người cũng về rồi, con vừa mới nói sẽ ra ngoài tìm hai người, cha và anh đã ăn chưa?"
Bạch Phi Bằng nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót: "Xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng nhưng cha không sao, cha không ăn sáng đâu, lát nữa nhà họ Giang sẽ tới cầu hôn, cha đi rửa mặt đã."
Nói xong, ông không cho mọi người thời gian quan tâm, vào phòng lấy quần áo rồi đi tắm. Bạch Gia Dương còn muốn đi theo nhưng bị ngăn lại.
Bạch Gia Dương đành thôi, đợi cha vừa đi, anh ấy ngồi vào bàn ăn, cầm bát mì lên và ăn ngấu nghiến.
Cùng cha đi ngoài trời cho muỗi đốt, uống gió Tây Bắc cả đêm, anh ấy vừa đói vừa mệt, lúc này cũng không quan tâm đến hình tượng, ăn như gió cuốn.
Niệm Niệm nhìn anh ấy ăn ào ào, một hơi ăn hết gần nửa bát mì, miệng nhỏ há to, kinh ngạc đến không thể tin được.
Bạch Du bị vẻ mặt của cô bé làm cho thích thú, đưa tay ***** đầu cô bé, bảo cô bé ăn nhanh.
Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc cảm ơn: "Cảm ơn chị Bạch."
Bạch Du véo nhẹ má nhỏ của cô bé: "Sau này cháu đổi chị thành cô, đừng gọi chị."
Niệm Niệm nghiêng đầu, đôi mắt to tròn đầy vẻ không hiểu nhưng cô bé là một đứa trẻ ngoan ngoãn nên nhanh chóng chấp nhận sự thay đổi này, cất giọng mềm mại: "Cô."
Mặc dù cô bé không hiểu tại sao chị Bạch lại bảo bé đổi cách xưng hô nhưng cô bé rất thích chị Bạch và cũng rất thích nơi đây.
Ở đây, cô bé có thể ăn những thứ ngon miệng và cũng có thể ăn no nê, không giống như trước đây, mỗi ngày đều đói bụng đi ngủ, mà còn phải luôn đề phòng anh trai cả của Lý Khắc, anh ta luôn nhìn cô bé bằng ánh mắt kỳ lạ khiến cô bé rất sợ hãi.
Nhưng ở đây ai cũng tốt, cô bé rất thích mọi người ở đây.
Vừa ăn sáng xong, Bạch Gia Dương đã có tính toán.
Vật họp theo loài, người chia theo nhóm. Bị bà Bạch thúc giục đi đánh răng rửa mặt, dặn dò anh ấy phải chuẩn bị bản thân sạch sẽ tươm tất, đừng làm mất mặt của Bạch Du.
TBC
Bà Bạch thì hoàn toàn không rảnh rỗi, bà cầm lấy giẻ lau chỗ này, lau chỗ kia.
Thực ra nhà cửa ngày nào cũng dọn dẹp, không hề bẩn nhưng bà vẫn cầm giẻ lau phòng khách bóng loáng, Niệm Niệm như cái đuôi nhỏ, tay cũng cầm giẻ lau, theo sau làm việc hăng say.
Nhìn thấy gia đình trang trọng như vậy, lòng Bạch Du cũng không khỏi căng thẳng.
Thực ra hai người đã đăng ký kết hôn rồi, việc cầu hôn chỉ là thủ tục nhưng những người trong đại viện vẫn không biết cô đã hủy hôn ước với Giang Khải, càng không biết cô đã kết hôn với Giang Lâm, không biết lát nữa họ sẽ nói gì.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài lại có hai chiếc ô tô nối đuôi nhau đến, tiếng còi lớn vang lên, thu hút sự chú ý của gần một nửa người trong sân.
Vào thời điểm đó, ô tô là thứ hiếm có, đừng nói đến việc sở hữu, ngay cả việc nhìn thấy cũng rất ít, bây giờ đột nhiên xuất hiện hai chiếc, mọi người tự nhiên phải ra ngoài xem có chuyện gì.
Là người dẫn đầu tin đồn trong đại viện, Thái Vọng Xuân là người *****ên lao ra ngoài.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… "Được rồi, bà nội ra ngay đây, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, cả xóm đều nói cháu vừa về nhà là cả nhà thơm phức."Bà Bạch thương bé Du nhất, thấy khí sắc của cô cũng khá ổn, không bị ảnh hưởng bởi chuyện của mẹ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nghĩ đến con trai cả và cháu trai cả, lại không khỏi lo lắng.Bạch Du vừa nhìn dáng vẻ của bà nội liền đoán được bà đang lo lắng cái gì: "Bà nội, bà lại đây ăn cơm, cháu ăn xong điểm tâm sẽ đi tìm cha và anh trai cháu..."Lời còn chưa nói xong, đã thấy cha và anh trai cô đi vào.Tia nắng ban mai chiếu lên mặt cha cô, lộ ra vẻ tiều tụy và đau đớn trên mặt ông.Bạch Du rùng mình, cô nghi ngờ có phải mình đã làm sai rồi không: "Cha, anh cả, cuối cùng hai người cũng về rồi, con vừa mới nói sẽ ra ngoài tìm hai người, cha và anh đã ăn chưa?"Bạch Phi Bằng nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót: "Xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng nhưng cha không sao, cha không ăn sáng đâu, lát nữa nhà họ Giang sẽ tới cầu hôn, cha đi rửa mặt đã."Nói xong, ông không cho mọi người thời gian quan tâm, vào phòng lấy quần áo rồi đi tắm. Bạch Gia Dương còn muốn đi theo nhưng bị ngăn lại.Bạch Gia Dương đành thôi, đợi cha vừa đi, anh ấy ngồi vào bàn ăn, cầm bát mì lên và ăn ngấu nghiến.Cùng cha đi ngoài trời cho muỗi đốt, uống gió Tây Bắc cả đêm, anh ấy vừa đói vừa mệt, lúc này cũng không quan tâm đến hình tượng, ăn như gió cuốn.Niệm Niệm nhìn anh ấy ăn ào ào, một hơi ăn hết gần nửa bát mì, miệng nhỏ há to, kinh ngạc đến không thể tin được.Bạch Du bị vẻ mặt của cô bé làm cho thích thú, đưa tay ***** đầu cô bé, bảo cô bé ăn nhanh.Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc cảm ơn: "Cảm ơn chị Bạch." Bạch Du véo nhẹ má nhỏ của cô bé: "Sau này cháu đổi chị thành cô, đừng gọi chị."Niệm Niệm nghiêng đầu, đôi mắt to tròn đầy vẻ không hiểu nhưng cô bé là một đứa trẻ ngoan ngoãn nên nhanh chóng chấp nhận sự thay đổi này, cất giọng mềm mại: "Cô."Mặc dù cô bé không hiểu tại sao chị Bạch lại bảo bé đổi cách xưng hô nhưng cô bé rất thích chị Bạch và cũng rất thích nơi đây.Ở đây, cô bé có thể ăn những thứ ngon miệng và cũng có thể ăn no nê, không giống như trước đây, mỗi ngày đều đói bụng đi ngủ, mà còn phải luôn đề phòng anh trai cả của Lý Khắc, anh ta luôn nhìn cô bé bằng ánh mắt kỳ lạ khiến cô bé rất sợ hãi.Nhưng ở đây ai cũng tốt, cô bé rất thích mọi người ở đây.Vừa ăn sáng xong, Bạch Gia Dương đã có tính toán.Vật họp theo loài, người chia theo nhóm. Bị bà Bạch thúc giục đi đánh răng rửa mặt, dặn dò anh ấy phải chuẩn bị bản thân sạch sẽ tươm tất, đừng làm mất mặt của Bạch Du.TBCBà Bạch thì hoàn toàn không rảnh rỗi, bà cầm lấy giẻ lau chỗ này, lau chỗ kia.Thực ra nhà cửa ngày nào cũng dọn dẹp, không hề bẩn nhưng bà vẫn cầm giẻ lau phòng khách bóng loáng, Niệm Niệm như cái đuôi nhỏ, tay cũng cầm giẻ lau, theo sau làm việc hăng say.Nhìn thấy gia đình trang trọng như vậy, lòng Bạch Du cũng không khỏi căng thẳng.Thực ra hai người đã đăng ký kết hôn rồi, việc cầu hôn chỉ là thủ tục nhưng những người trong đại viện vẫn không biết cô đã hủy hôn ước với Giang Khải, càng không biết cô đã kết hôn với Giang Lâm, không biết lát nữa họ sẽ nói gì.Chẳng mấy chốc, bên ngoài lại có hai chiếc ô tô nối đuôi nhau đến, tiếng còi lớn vang lên, thu hút sự chú ý của gần một nửa người trong sân.Vào thời điểm đó, ô tô là thứ hiếm có, đừng nói đến việc sở hữu, ngay cả việc nhìn thấy cũng rất ít, bây giờ đột nhiên xuất hiện hai chiếc, mọi người tự nhiên phải ra ngoài xem có chuyện gì.Là người dẫn đầu tin đồn trong đại viện, Thái Vọng Xuân là người *****ên lao ra ngoài.